Edit: Hanayang
Trong phòng, Biên Thành cùng Diệp Phong còn đang nho nhỏ nói chuyện với nhau, bất luận người nào cũng nghe ra được sự quen thuộc cùng ăn ý giữa hai người.
Ngắn ngủn vài ngày, thế giới giống như đã bất đồng.
Cảm giác như vậy, anh từng cảm thụ qua. Lúc còn đi học, ở trong giảng đường, anh ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn cô cùng Biên Thành sóng vai ngồi ở phía trước, hai người khi thì thì thầm, khi thì hiểu ý cười. Anh cũng như các bạn học khác, bao nhiêu hâm mộ nhìn đôi tình nhân đang yêu kia.
Bọn họ có bao nhiêu xứng đôi, căn bản không cần liệt kê từng cái.
Mấy năm nay, cô và Biên Thành chưa bao giờ có khoảng cách sao?
"A, máu trên áo này đều do em làm dính lên sao?" Diệp Phong băn khoăn nhìn Biên Thành.
"Uh."
"Cũng không biết vết máu có thể tẩy sạch hay không? Ai, chỉ sợ cái áo hỏng mất rồi."
"Em muốn đền cho anh sao?" Biên Thành chớp mắt.
"Đương nhiên muốn đền, bất quá, không nên quá đắt, gu hiện tại của anh làm em nhìn thấy mà sợ."
"Em chắc chắn là gu mà không phải con người của anh?" Biên Thành bất giác cười.
"Anh? Anh cũng không phải cái tên điên kia tập kích em, em không phải sợ." Cô cầm lấy chăn, chậm rãi nắm lại, trong mắt xẹt qua sợ hãi.
"Không cần nghĩ đến chuyện đó nữa, sau này đổi cái công việc ban ngày đi!"
"Em thích công việc của mình," cô khẽ thở dài một tiếng, "Kỳ thật, trải qua chuyện này, em cảm thấy một tiết mục thông tin tình cảm tốt thật sự rất quan trọng. Hiện tại mọi người rất áp lực, không có cách nói ra hết tâm sự, như loại người điên này chỉ biết càng nhiều."
"Em là tẩu hỏa nhập ma." Biên Thành đau lòng thở dài.
Cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, hai người đang ngẩng đầu, là Tô Hiểu Sầm cùng Diệp Nhất Châu, còn có Lôi đội trưởng. Nhìn Tô Hiểu Sầm, Diệp Phong giống như đứa nhỏ gây họa kinh động đến người lớn, mặt trướng đỏ bừng, nhưng vẫn là có điểm muốn làm nũng, tuy rằng quấy rầy đến kế hoạch công tác của bọn họ.
Khi Diệp Nhất Châu yêu thương nắm lấy đầu vai của cô, miệng cô mếu máo, nghẹn ngào.
Sống sót sau tai nạn, người thật sự như nhỏ lại, yếu ớt.
"Biên Thành, chú Ngô ở bên ngoài chờ cậu, hai người cùng nhau đi ăn một bữa cơm, sau đó cậu trở về tắm rửa một cái, đổi bộ quần áo, rồi ngủ một chút cho khỏe, sắc mặt cậu nhìn không tốt lắm. Tôi cùng ba ba Diệp Phong đều ở bệnh viện, cậu không cần lo lắng, có việc chúng ta sẽ gọi điện thoại báo cho cậu." Tô Hiểu Sầm kéo Biên Thành qua.
Biên Thành liếc nhìn Diệp Phong, "Anh rời đi mấy mấy giờ, có thể chứ?" Anh sợ Diệp Phong một khi ngủ, mơ thấy cái kẻ bắt cóc kia, sẽ gọi tên của anh.
Diệp Phong hết sức làm bộ như không có việc gì, "Nơi này người bảo hộ của em rất nhiều, không có việc gì."
Biên Thành nhợt nhạt cười cười, khóe mắt đảo liếc qua người đang đưa lưng vào trong phòng, đứng thẳng ở ngoài ban công - Hạ Dịch Dương, anh hướng mọi người chào hỏi qua, rồi rời đi.
Lôi đội trưởng ngồi xuống, cố gắng tạo biểu tình hiền lành, hỏi Diệp Phong chút tình huống tối hôm qua.
"Là một thính giả?" Nghe xong lời Diệp Phong nói, ông ta giật mình.
"Cực đoan đến nỗi bệnh tâm thần, tôi cảm thấy thần kinh anh ta xảy ra vấn đề." Diệp Phong nói.
"Cô có nhớ rõ hình dáng anh ta không?"
Diệp Phong nhắm mắt lại, đầu ngón tay để ở bên ngoài chăn run run một chút, Tô Hiểu Sầm nắm lấy hai tay cô, "Nhìn qua giống như trí thức yếu ớt, nhưng mà ánh mắt rất đáng sợ." Cô chậm rãi mở to mắt, miêu tả khuôn mặt gã đó, chiều cao...
Lôi đội trưởng ghi chú từng nét, vẻ mặt giãn ra một chút, ông cùng Tô Hiểu Sầm trao đổi ánh mắt, "Xem ra chúng ta thật sự là lo lắng nhiều, cô Diệp, cô dưỡng thương cho tốt, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả."
Ông đứng dậy cáo từ, Diệp Nhất Châu đưa ông xuống lầu.
"Có đói bụng không?" Tô Hiểu Sầm ôn nhu hỏi con gái.
"Không đói bụng, nhưng con muốn đi toilet, mẹ, mẹ đỡ lưng của con, muốn nhẹ chút, sau lưng rất đau, cổ cũng đau." Diệp Phong đau đến hít một hơi.
Tô Hiểu Sầm nhỏ người, Diệp Phong lại được di truyền của Diệp Nhất Châu nên cao gầy, bà dù cẩn thận lại cẩn thận, cuối cùng vì khoảng cách về chiều cao, vẫn chạm vào làm đau Diệp Phong.
Hạ Dịch Dương hút mạnh một ngụm thuốc cuối cùng, đem đầu mẩu thuốc lá diệt tắt, xoay người vào trong, "Để tôi làm đi!"
"Dịch Dương..." Diệp Phong thất thanh kinh hô, "Anh... Đến đây lúc nào?" Nhưng lập tức, cô lại có điểm bối rối, bất an.
Dịch Dương có bởi vì cô không nói thật chuyện ba cô mẹ là ai mà tức giận hay không?
Cô từ bên dưới mi mắt lo lắng nhìn Hạ Dịch Dương.
"Chúng ta vừa mới cùng nhau tới đây, nói đến nhìn con. Hạ biên tập, thật sự là rất cảm ơn, cậu cũng mới trở về, cũng có thể cần nghỉ ngơi điều chỉnh một chút cho khỏe. Không có cách nào, đây là ở bệnh viện, không thể tiếp đãi cậu tốt được, chờ Diệp Phong khỏe hơn, lại đến biểu đạt lòng biết ơn của chúng ta." Tô Hiểu Sầm không nhuyễn không cứng hạ lệnh trục khách.
"Mẹ, mẹ gì chứ? Dịch Dương anh ấy là..."
"Mẹ đã biết cậu ấy là bạn học cùng hàng xóm của con." Tô Hiểu Sầm nâng mắt lên, ánh mắt nhìn gần Hạ Dịch Dương, nghiêm khắc mà lại lạnh lùng, "Thời gian của Hạ biên tập quý giá, Diệp Phong con đừng không hiểu chuyện, để cho Hạ biên tập đi."
Lòng ngực Diệp Phong ở phía dưới chăn kịch liệt phập phồng, thế cho nên đều động kéo chăn, "Mẹ, con đói bụng, mẹ mua chút cơm cho con đi."
"Trong phòng bệnh không thể không có ai, chờ ba con trở về, nói ông ấy đi mua cho con." Tô Hiểu Sầm cũng không phải là dễ dàng rời đi như vậy.
"Mẹ..." Diệp Phong tăng thêm âm lượng, ra vẻ kháng nghị, cũng hiểu được ủy khuất.
Hạ Dịch Dương thản nhiên thu hồi tầm mắt, đến gần Diệp Phong, ôn nhu dừng ở bên cô, "Ba mẹ em đều ở đây, anh về nhà trước sửa sang lại một chút."
Chăn của cô từ trên vai chảy xuống, anh thấy nơi cổ kia rõ ràng ứ tím đen một vòng, con ngươi không khỏi đen thêm mấy phần, bàn tay chậm rãi nắm lại thành quyền, "Buổi tối, anh đến đây cùng em. Muốn ăn chút gì không?"
"Không làm phiền Hạ biên tập." Tô Hiểu Sầm giành nói trước.
"Em muốn ăn cà tím um." Diệp Phong không nhìn tới sắc mặt Tô Hiểu Sầm.
Hạ Dịch Dương nở nụ cười, tay đắn đo rồi đắn đo, cuối cùng vươn tới sờ sờ mặt của cô.
"Không được nói em xấu." Cô hờn dỗi nhếch lên khóe miệng.
"Em cho tới bây giờ cũng không xấu. Buổi tối gặp!"
"Được," cô đột nhiên túm lấy anh, anh nghiêng người, nghe được cô ghé vào lỗ tai anh nói, "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn không thể đoán trước, không cần tự trách. Còn có không cho phép tức giận với em."
Anh che giấu tốt như vậy, cô cư nhiên cũng nhìn ra được. Trong lòng ê ẩm, một bụng u ám bị một trận kình phong đột nhiên thổi quét không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Tô bí thư, tạm biệt!" Anh lễ phép hướng Tô Hiểu Sầm đang xanh mặt gật gật đầu, cơ hồ phải dùng để hết toàn thân khí lực, mới điều khiển được chính mình đi ra phòng bệnh.
Anh có thể cảm giác được Diệp Phong ở sau lưng nhìn chăm chú vào anh, anh muốn lưu lại, muốn đem Diệp Phong khảm tiến trong lòng, muốn một lần hôn môi lên khắp tất cả vết thương của cô, muốn đem đau đớn của cô chuyển dời đến trên người chính mình.
Phương hướng cuộc đời anh đã ở cái đêm dông tố kia mà phát sinh chính biến, cho dù Diệp Phong rời đi sáu năm, nhưng anh vẫn cảm thấy chính mình may mắn.
Phần cảm tình này giống như một cái kỳ tích lặng lẽ xuất hiện, làm cho anh nảy ra kinh hỉ. Nhưng dù có là kỳ tích, cũng cần trải qua khảo nghiệm, trả giá hết thảy.
Lúc này đây, có thể là một lần khảo nghiệm ác liệt nhất giữa anh và Diệp Phong, mặc kệ kết cục là cái gì, anh đều cắn răng chịu đựng.
"Anh ta là người đã có bạn gái." Tô Hiểu Sầm thật mạnh đóng lại cửa phòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phong. Hiện tại, bà đã muốn thấy rõ là chuyện gì đang diễn ra.
"À!" Vừa mới vừa động đậy, xả đến miệng vết thương, Diệp Phong đau đến méo miệng.
"Con không thấy được hình ảnh trên mạng sao?"
"Mẹ, sau khi Thanh Đài thăng cấp thành phố trực thuộc trung ương, mẹ có thể rãnh rỗi đến đi quan tâm loại tin nhảm nhí này?"
"Nếu đó là tin nhảm nhí, vậy mẹ cùng ba ba tận mắt nhìn thấy anh ta cùng Kha biên tập kia quần áo không chỉnh nằm ở trên giường lại là cái gì?" Tô Hiểu Sầm nổi trận lôi đình.
Diệp Phong yên lặng nhìn bà vài giây, nở nụ cười, "Mẹ, mẹ rình coi riêng tư của người khác!"
"Mẹ không phải đang cùng con nói đùa, chính là ở rạng sáng tối qua, Kha biên tập ở trong tiệc rượu bị chút ủy khuất, mẹ và ba ba con đi thăm, trùng hợp nhìn đến bọn họ ở trên giường quấn thành một đoàn."
Diệp Phong tươi cười cứng lại, hít sâu một hơi, "Mẹ, bọn họ đều là nhân vật công chúng, nếu muốn làm chuyện thân mật, sẽ không khóa cửa sao? Trong khách sạn lui tới đều là người, bọn họ cũng không phải đứa nhỏ không biết suy nghĩ."
"Vậy anh ta trễ như vậy còn ở trong phòng một cô gái làm gì? Đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm sao?"
Diệp Phong đối với trần nhà chớp mắt, "Chính là người phạm pháp phạm tội, cũng sẽ có cơ hội cho chính mình biện bạch. Mẹ, mắt thấy không nhất định là sự thật, con nghĩ chúng ta hẳn là nên nghe anh ấy giải thích."
"Con là đang thuyết phục mẹ, hay là đang thuyết phục chính con?"
"Con chỉ là... không tin anh ấy là cái loại người đó."
Tô Hiểu Sầm tức đến không nói gì, "Con vì một người đàn ông mà hoài nghi nhân cách của mẹ mình? Có lẽ mẹ cũng nên lấy máy thu lại một màn kia, bây giờ phóng ra cho con xem. Kỳ thật đâu chỉ có vậy, bọn họ khi công tác, khi ăn cơm, bất luận là ai đều nhìn ra được quan hệ ngọt ngào giữa bọn họ. Được rồi, chúng ta tạm thời đình chỉ, hiện tại thân thể con không khỏe lắm, chúng ta về Thanh Đài mới nói chuyện đàng hoàng."
"Nói chuyện gì?" Diệp Nhất Châu đẩy cửa bước vào, không khí cứng ngắc trong phòng làm cho ông sửng sốt.
"Nhất châu, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho Diệp Phong, chúng ta tối hôm nay ngồi xe lửa về Thanh Đài." Tô Hiểu Sầm dùng giọng điệu quyết liệt không-được-cãi-lại nói.