Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 39: kỳ thật anh không hiểu lòng em (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanayang

Đi ra thang máy, Diệp Phong muốn chào hỏi Doanh Nguyệt, nên theo Hạ Dịch Dương vào nhà.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất ngọn đèn tường cạnh bàn ăn là còn sáng, cửa phòng ngủ đóng kín, Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng đẩy ra, Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn đều đã ngủ say, Tuấn Tuấn ngáy thật to. Diệp Phong cũng ngó vào nhìn một chút, che miệng lại, sợ tiếng hít thở đánh thức hai người.

"Laptop của em đâu?" Cô nhìn quanh khắp phòng.

Hạ Dịch Dương chỉa chỉa thư phòng, hai người nhẹ nhàng nhấc chân đi qua, vừa nhấc mắt lên, Diệp Phong liền nhìn thấy chiếc sô pha dựa sát tường, khóe miệng của cô nhanh nổi lên một tia trêu tức. Khi ôm laptop quay người lại, biểu tình đã trở lại bình thường.

"Em về phòng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Anh gật gật đầu, không nói gì, nhưng trong ánh mắt có ẩn ý sâu không lường được. Nhìn thấy cô vào nhà, anh mới đóng cửa lại.

Cô ra ban công mở cửa sổ, ban ngày nóng bức đến ban đêm vẫn không giảm xuống chút nào, ngoài trời không một chút gió, dị thường oi bức, thời tiết tháng ba nóng bức ở Bắc Kinh đã chính thức bắt đầu.

Cô làm ba mươi cái động tác gặp bụng, lại nhảy dây hai trăm cái. Cảm thấy cả thân mình đều ướt đẫm, cô mới đi đóng cửa sổ, vào phòng tắm tắm rửa, mơ hồ nghe được ở bên ngoài có tiếng mở cửa đóng cửa. Cô đóng nước vòi sen lại, quấn đầu tóc ẩm ướt, khoác áo choàng tắm đi ra.

"Anh làm em giật mình." Nhìn Hạ Dịch Dương đầu tóc ướt đẫm giống mình, cô nghẹn ngào phát ra tiếng hờn dỗi từ cổ họng.

"Trừ anh ra còn có thể là ai?" Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt âm thầm chiếu vào trên mặt của cô, cái mũi cao thẳng, vầng trán cao, góc cạnh rõ ràng.

Anh lướt qua cô, đi vào toilet lấy khăn mặt. Ấn cô ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng giúp cô lau khô tóc, cô rất ít dùng máy sấy, nói hơi nóng từ điện sẽ làm tổn thương tóc, mỗi lần tắm rửa, cô đều không ngại dùng khăn lau, đến khi tóc hơi khô.

"Anh buổi tối không cần đọc sách sao, thế nào mà còn qua đây?" Cô cố ý hỏi, hô hấp rất nhanh mà ngắn ngủi, hai người cũng không phải lần đầu tiên ở cùng một chỗ, nhưng mà anh quả thật là lần đầu tiên vào đêm khuya đến nhà của cô.

"Em không cảm thấy cái sô pha đó rất chật hẹp sao?"

"Em không chú ý. Chật hẹp thì thế nào?"

"Em nói xem?" Nghe ra ý cười cợt của cô. Anh cúi đầu trừng phạt cắn cắn cái lỗ tai xinh đẹp của cô, tóc đã gần khô, anh ôm lấy cô.

Cô nhìn thấy trong đôi con ngươi tuấn lãng của anh có hai ngọn lửa nho nhỏ, tận trong sâu thẳm, như ngôi sao phương xa, làm cho người ta mê say.

Đột nhiên, tất cả cứ trở nên tự nhiên như vậy.

"Dỗi quỷ!" Cô cười khẽ.

Giường của cô không rộng rãi như giường anh, lại chỉ có một cái gối nằm, nhưng đối với họ mà nói, đã đầy đủ.

Khăn mặt, áo choàng tắm... vô số thứ rơi đầy đất, từ phòng khách đến giường ngủ, môi anh vẫn quấn quýt gắn bó giữa môi và răng cô, lưu luyến không rời. Thân thể của cô giống như trúng độc, đưa tay ôm lấy thắt lưng trần trụi của anh, một tấc một tấc gần sát đón ý nói hùa. Cơ thể, da thịt cô ở dưới ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng ấm, từng chút một như lửa cháy lan tràn ra đồng cỏ.

Cô giống một cô gái nhỏ nhu nhược, khát khao sự che chở tinh tế của anh. Lại khát vọng anh bá đạo nắm bắt thân thể của cô, đây là hai loại yêu cầu mâu thuẫn, cũng là một loại thể nghiệm, mà anh lại xem như trân bảo nâng niu yêu chiều, dường như càng làm cho cô trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối bất lực.

Khi cô xoay mình chợt nhớ tới một câu "Nhất giang xuân thủy". Đúng vậy, giữa những cái hôn dày đặc từ nhẹ đến sâu của anh, khi anh hòa nhập cùng thân thể của cô, choáng váng, nóng rực, kích kháng... đủ loại cảm giác, làm cho cô cảm thấy chính mình du nhập vào trong nhất giang xuân thủy.

Có lẽ, cái khoảng cách lúc trước, khoảng cách bé nhỏ không đáng kể kia, đều là chất xúc tác thiêu đốt trong giờ phút này.

Anh mang theo cô, đưa lên cao ngất, sự bùng nổ như thế làm cho cô có cảm tưởng như được thoát khỏi tất cả những trói buộc, thân mình nhẹ như lông vũ, cô lo lắng mình sẽ rơi xuống nên chỉ có thể ôm chặt lấy anh, ở bên tai anh thì thào rên rỉ, anh đem tất cả rên rỉ của cô mút vào trong miệng, ồ ồ hô hấp dần dần trở nên dịu đi, "Diệp..." Giọng anh khàn khàn ngay cả tên cô đều không thể kêu đủ, có lẽ đây là cách gọi độc nhất thuộc về anh.

Cơ thể cực kỳ mệt mỏi, hai người cũng không chịu ngủ, anh kéo tấm chăn qua bao lấy thân mình cả hai, nghiêng người ôm lấy cô, bị hạ thân trần trụi da thịt quấn quít lấy, ai cũng luyến tiếc rời ra trước.

"Buổi tối em đều nghe nhạc sao?" Anh chợt cảm thấy nơi cổ lành lạnh. Từ bên gối lấy ra một cái máy MP.

"Dạ." Cô ở trong lòng anh xoay người, mở máy MP cho một người một cái tai nghe, "Có bài hát rất đặc biệt, anh nghe thử một chút."

"Hum?" một âm thanh trung tính mạnh khỏe có cả nam lẫn nữ vang lên."Ngoại trừ nhớ em, ngoại trừ yêu em, bất kể việc gì anh đều nguyện ý..."

"《 Không đáng 》Mộng phi thuyền, có hay không?"

"Hoàn hảo," anh tháo tai nghe của cô xuống. "Em khi thu trực tiếp mang tai nghe, nghe nhạc lại dùng tiếp, đối với thính lực không tốt đâu."

"Em sợ ảnh hưởng đến nhà hàng xóm cách vách, phải biết anh ấy là một biên tập viên lớn tiếng tăm lừng lẫy." Cô cau cái mũi.

"Nghịch ngợm!" Anh nằm thẳng lại, nhẹ nhàng mà kéo tay cô đặt lên bụng ở vị trí dạ dày của anh, nói: "Giúp anh xoa xoa."

"Làm sao vậy? Dạ dày không khỏe sao?"

"Có thể ăn không đúng cách, dạ dày lên tiếng rồi."

"Vì sao lại không ăn đúng cách?"

Anh cười cười, "Em xoa nhẹ xong, nó sẽ ngoan hơn."

Cô đột nhiên hiểu được là vì cô làm cho anh lo lắng, cô yên lặng thay anh xoa nhẹ một hồi, đột nhiên ngồi dậy. "Sữa đối với dạ dày rất tốt, em đi pha sữa."

"Không cần!" Anh lôi kéo cánh tay của cô, làm cho cô nằm xuống ngủ.

Cô làm sao có thể ngủ. Đứng dậy mặc áo ngủ, rồi mở đèn, đi xuống giường.

Nếu thức dậy trước chín giờ, cô có thói quen uống sữa thêm trứng, chính là trong sữa bò cho thêm trứng gà, nấu sôi rồi lược một chút, chờ tới lúc trứng gà sắp đọng lại lại chưa kịp đọng là lúc hương vị ngon nhất. Cô không biết anh có thích hay không, nhưng cũng tự chủ trương làm cho anh, khuấy lên, đưa đến trước mặt anh.

Anh nhận lấy, nhìn nhìn cô, đặt ly ở đầu giường, đem cô kéo lên, dùng chăn và cơ thể bao bọc cả người cô, chỉ vừa bước xuống giường một chút, cơ thể của cô liền lạnh ngắt.

"Diệp Phong, anh nghĩ nên đến ra mắt cha mẹ của em một chút." Anh nâng cằm của cô lên, nhìn vào cô thật sâu thật chăm chú. Sự ôn nhu trong mắt anh có thể làm cô chìm đắm, nhưng mà cô lại giật mình khẽ nhếch miệng.

Anh muốn cầu hôn sao?

"Anh nghĩ nên trực tiếp gặp họ để bày tỏ lòng biết ơn của anh, bởi vì họ, sau đó có em, mà bởi vì có em, mang cho anh tràn đầy khoái hoạt, hạnh phúc."

"Dịch Dương..." Mắt tiệp thật dài thong thả chớp một chút, cô nở nụ cười."Cảm thấy hạnh phúc, trước tiên lấy sữa uống hết đi."

"Được!" Anh bưng ly lên, uống không còn một giọt.

Chờ anh một lần nữa súc miệng rồi nằm lên giường, anh nhìn thấy cô đang mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chớp cũng không chớp, anh không có kinh động cô. Chỉ đem cô ôm vào khuỷu tay, tắt đèn, lẳng lặng chờ đợi.

"Nếu anh là một người con trai mà em vừa mới quen biết, có một số việc có lẽ có thể cam đoan trầm mặc, nhưng là ở trước mặt của anh, về đoạn cảm tình mà em đã trải qua, em nghiễm nhiên chính là một cái vật trong suốt, khi đó em, có bao nhiêu ngây thơ, tùy hứng, ỷ lại, anh đều thấy qua, bởi vì như vậy, em làm cho anh ấy cảm thấy mệt mỏi, vào thời kì anh ấy khó khăn nhất, anh ấy đã đẩy em ra, lựa chọn đem sự thống khổ cùng mỏi mệt của anh ấy đặt ở trước mặt một người khác. Em chỉ thừa nhận em làm người thực thất bại. Sau đó, em hy vọng chính mình có thể độc lập, trưởng thành một chút, để khi hai người ở cùng một chỗ, chỉ đơn thuần bởi vì thích, động lòng. Mà không phải trở thành sự trói buộc của người kia, chỉ tiêu quảng cáo là do em đến tìm chú Ngô Phong, ông ấy là trưởng bối mà em tôn trọng, rất thương em, giống như trưởng bối trong nhà, giúp em làm việc, em mới không có gánh nặng."

Anh thở dài, cảm thấy người ở trong lòng có hơi vô lý, "Vậy về sau chúng ta ở chung, có hẳn là nên theo chế độ AA hay không?"

"Em không phải có ý đó..."

"Nếu anh kiên trì tập thể hình, làm cho thân mình có cơ bắp, chẳng lẽ chỉ là vì muốn cơ bắp đẹp một chút? Diệp Phong, em có nghĩ tới hay không, có lẽ là anh hy vọng anh cường tráng hơn, mới có thể có năng lực cho người anh yêu có cảm giác an toàn không? Lần trước anh đã nói với em, đón em tan tầm, nấu cơm cho em, lúc đêm khuya chờ em, đó đều là hạnh phúc, cố gắng công tác như vậy, chính là muốn khi chúng ta sống bên nhau, có thể có cuộc sống thoải mái, nếu chuyện gì em cũng không ỷ lại anh, chúng ta làm sao là người yêu, người yêu đó. Chỉ có thể xem như một người sống cùng không khác biệt mấy mà thôi, ở trong lòng em, anh không đáng giá tín nhiệm so với người nhà của em sao? Có phải anh nên tỉnh lại một chút hay không, làm bạn trai của em, ở thời điểm em cần giúp đỡ, người đầu tiên nghĩ đến không phải anh, anh thật sự là đủ thất bại." Anh đột nhiên tạm dừng một chút, giọng điệu hơi mang chút tự giễu nhợt nhạt, "Trừ phi là em không muốn nợ anh chút gì. Về sau... đối với anh cảm thấy có lỗi..."

"Đồ xấu xa!" Cô đỏ hốc mắt. Tức giận đến giãy khỏi cánh tay anh, bả đầu xoay hướng một bên.

Anh kéo vai cô lại, nhìn chằm chằm cô, "Diệp Phong, chăm sóc em là trách nhiệm của anh, trách nhiệm này anh tự tin có thể gánh vác nổi, không cần người khác chia sẻ."

Cô bị sự kiên định trong mắt anh làm giật mình kinh hãi, cái loại sức mạnh mà phỏng chừng không có ngoại lực gì có thể tác động được, cô giống bị thôi miên, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngày mai gọi điện thoại cho Tần Phái, xin miễn sự giúp đỡ của anh ấy. Hôm nay anh đã đi tìm nói chuyện với một công ty vệ sinh, họ sẽ chủ động liên hệ với em."

"Anh... thì ra anh đã sớm quyết định... Vậy tối hôm qua anh còn đối với người ta dữ như vậy..." Cô thực ủy khuất.

"Anh không có lý do tức giận sao?" Anh nở nụ cười.

Cô bị chọc tức cong lên mũi chân, gãi gãi chân của anh, anh sợ ngứa đem cô ôm chặt, hai người cùng lăn ra cười.

Chờ bình tĩnh lại, cô giống như con mèo nhỏ cuộn mình ở trong lòng của anh, tiếp tục thẳng thắn."Đến Quảng viện tiến tu, là ý của ba mẹ em. Kỳ thật họ cũng không phải muốn em phải có tiền đồ như thế nào, chỉ là hiện tại em trở lại ngành phát thanh này làm người chủ trì, dù sao đã bỏ đi sáu năm, họ cho rằng em cần học nâng cao, bằng không sẽ bị lạc hậu, làm một chuyện gì thì phải làm thật tốt."

"Ba mẹ em có ý nghĩ như vậy anh rất tán thành."

"Chuyện này cũng không cần giấu diếm anh, lúc chú Ngô Phong nói đến, em cũng không để ở trong lòng, để đóng học phí xong rồi, em sẽ nói với anh, không ngờ tới anh sẽ biết trước." Cô hít sâu một hơi, lắng nghe tim anh đập mạnh mẽ, "Về phần chú Ngô Phong, em biết hai người ở cùng một ngành, em thật sự là cố ý không muốn cho anh biết."

Truyện Chữ Hay