Bonus cho mấy bác nờ :3 chương khá ngắn và dễ nên làm khá là nhanh ó ≧ω≦
Trans + edit : Lice
Tôi thắc mắc là có đến tận bao nhiêu căn phòng giống phòng này.
Khi tôi nhìn ra cửa sổ bên ngoài bây giờ đã là hoàng hôn. Tuy nhiên lần này thì cái cửa sổ nó bé tẹo đến mức một người bình thường không thể chui lọt qua đó được . Có vẻ như là tôi bị dời sang căn phòng này để suy ngẫm lại cho cái chuyện lần trước. Thật quá đáng mà.
Không hề bận tâm đến việc tôi thở dài ngao ngán, Maria rót trà đen vào tách.
"Có vẻ như là nơi này có rất nhiều căn phòng giống hệt thế này. Một đoạn thời gian rất lâu về trước, từng có hàng đống quý tộc chống đối hoàng tộc nên họ đã chuẩn bị rất nhiều những căn phòng như này. Tuy nhiên ngày nay chúng đã không còn được sử dụng đến nữa rồi"
"......Có phải hay không là chỗ này có một số lịch sử đen tối ?"
"Không hề có đâu ạ, chưa từng có người nào chết ở một trong những căn phòng này cả"
".....Nhưng nó cũng không có nghĩa là những căn phòng khác cũng vậy"
Đệt, mình cần phải ngưng ngay việc suy nghĩ về chuyện này lại, nó chẳng tốt chút nào ! Nếu mà mình không ngưng suy nghĩ cái thứ chết tiệt đó thì thể nào mình cũng sẽ bắt đầu nghĩ cái lâu đài này thành nhà ma mất !
"Có chuyện gì xảy ra thế ? Trông cô có vẻ rất vui đấy"
Burikko cười cười, cứ như đó là vấn đề của người khác và ngồi xuống ăn một cái bánh ngọt. Mặc dù đó là vấn đề của tôi.
"Hãy nói cho tôi biết nếu như cô nhìn thấy ma nhé"
"Cô sẽ được biết điều đó bất cứ lúc nào nếu cô kết hôn với hoàng tử"
"Về chuyện đó sao"
Burikko không hề do dự từ chối tôi ngay tức khắc.
"Đó là chuyện bất khả thi cho người bỏ gánh giữa đường cho việc huấn luyện đào tạo công chúa như tôi. Nếu mà tôi trở thành công chúa thì chắc nó sẽ thành một đề tài được bàn tán mất"
"Trong một thời gian dài cơ thể của cô sẽ quen với nó, vậy nên nó sẽ ổn thôi. Dành ra thời gian 10 năm để luyện tập nó thì cô sẽ giỏi thôi ấy mà"
"Nhưng qua 10 năm sau đó thì tôi đã vượt qua độ tuổi tốt nhất để lấy chồng mất rồi"
Burikko tạo ra âm thanh lớn khi nhấm nháp tách trà đen. Dừng ngay việc tạo ra cái âm thanh đó đi.
Cô ấy nhìn ra được ánh mắt muốn mắng chửi người của tôi và ngừng việc uống trà lại.
"Cô thấy rồi đấy đây chỉ là lễ nghi cơ bản nhất. Tôi đã ít nhiều cố gắng lưu ý điều đó nhưng tôi lại không thể nào uống một cách yên lặng được như cô"
"Thì như tôi đã nói với cô, bỏ ra 10 năm cho nó và cô sẽ ổn thôi !"
"Còn bà đây thì không muốn bỏ ra 10 năm được chứ !"
Trong khi nói câu đó, Burikko lấy thêm một cái bánh ngọt khác. Được rồi sao cũng được, tôi nguyền rủa cô sẽ bị mập lên khi mà cô cứ tiếp tục ăn nhiều mấy cái bánh ngọt đó như vậy.
"À đúng rồi, tôi sẽ kể với mọi người về những việc mà tôi đã trải qua trong lúc huấn luyện đào tạo công chúa"
"Hở ?"
Tôi nhìn cô ấy với gương mặt đầy dấu chấm hỏi và nghĩ ' Về cái gì cơ ? ' , Burikko nở nụ cười tươi như hoa.
"Tôi sẽ kể cho mọi người ở tầng lớp thượng lưu về những đòi hỏi của huấn luyện đào tạo công chúa và sự khắc nghiệt đến cùng cực của nó như thế nào"
"Tại sao ?"
"Tất nhiên là để giúp cô nâng cao danh tiếng của mình rồi"
"Cái quỷ gì cơ ?"
Tôi đã hỏi cô ấy vì tới tận bây giờ tôi vẫn chả hiểu ý của cổ là gì. Burikko thổi phồng nó lên với giọng đầy tự hào.
"Hoàng tử không nói thẳng với tôi là ' Nó sẽ không có vấn đề gì đâu cô cứ nói về chuyện đó bao nhiêu tùy thích ', cơ mà chính xác hơn là ngài ấy cho tôi một mệnh lệnh đó là nói về chuyện đó. Không phải đây chính là lí do tại sao từ lúc bắt đầu họ lại cho phép tôi thử trải nghiệm việc huấn luyện đào tạo công chúa sao ? Nhờ vào điều đó mà cô trở thành nhân vật đáng được tung hô khi mà cô đã chịu đựng sự khắc nghiệt của việc huấn luyện như thế suốt 10 năm mà không hề bỏ cuộc. Tốt cho cô rồi đấy !"
"Nhưng thực chất là nó không hề tốt cho tôi mà !?"
Cái thể loại vô dụng gì thế này !?
"Chỉ cần như thế này thì cái đám người phản đối cô trở thành hoàng hậu sẽ biệt tăm biệt tích khá nhiều đấy. Chà, thực chất cũng có rất ít người phản đối việc cô ngồi lên ghế hoàng hậu khi mà cô lại rất cần cù chịu khó. Và thậm chí là cô không hề có vết nhơ nào trong việc giao tiếp với xã hội thượng lưu. Có vẻ như là ngoài đường cũng đầy rẫy những câu chuyện tình yêu giữa người con gái quý tộc xinh đẹp và hoàng tử được bàn tán khắp nơi đấy !"
"DỪNG LẠIIIIII !"
"Bất kể đó có phải là tôi làm ra hay không thì câu chuyện cũng bị tuồng ra ngoài mất rồi"
Cười, cười và cười tươi hơn nữa.
Cái ý nghĩ muốn bóp chết Burikko, cái người mà nãy giờ cứ cười từ đầu mùa tới cuối mùa trong lúc nói chuyện với tôi, cực - kì - mãnh - liệt. Chết thật mình cần phải làm gì đây ? MÌNH KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNGGGGGG !
"Nó không phải sẽ tốt hơn nếu cô từ bỏ việc trốn tránh trách nhiệm ?"
"Đánh chết cũng không muốn !"
"Cô cũng không còn là đứa trẻ nít nữa rồi, ngưng ngay thái độ giận dỗi và tranh cãi vì lợi ích của nó đi"
"Không phải là như thế"
Tôi lập tức trả lời.
"Tôi chưa từng có một chút thời gian rãnh dành cho mình từ khi lên 10. Mỗi khi mà tôi nhớ đến những ngày tháng tốt đẹp trước đó, tôi không thể ngưng lại việc nhớ nhung nó một cách mãnh liệt. Thế nên cô biết đó tôi không thể làm gì được nó cả"
Tôi vẫn luôn mơ mộng về sự tự do tự tại của tôi trong suốt 10 năm. Tôi đâu thể dễ dàng từ bỏ nó được chứ.
Tôi hoàn toàn bị cấm chơi bời lêu lỏng và cũng không có thời gian để chơi đùa cùng bạn bè. Ngày qua ngày tôi phải đến cung điện hoàng gia để huấn luyện, nghe bị mắng nhiếc khi mà tôi làm sai cái gì đó và thậm chí là khi tôi khóc tôi cũng bị mắng. Niềm hi vọng duy nhất của tôi là một ngày nào đó tôi sẽ được giải phóng khỏi toàn bộ chuyện này.
"Cô biết đó nếu mà tôi kết hôn với anh ta thì tôi sẽ không hoàn toàn được tự do"
Cô ấy nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi, Burikko lấy thêm một cái bánh ngọt khác.
"Cô -"
Burikko ăn cái bánh ngọt.
" - đã có một suy nghĩ sai lầm nghiêm trọng, hở"
"Đừng có nói như thế !"