Trans + edit : Lice
Cuối cùng thì, không có sự trợ giúp của Maria tôi mất cả một ngày để di chuyển cái bàn và an trí vị trí của nó nên giờ cánh cửa sẽ không thể nào mở ra được nữa. Nhân tiện, nó cũng khá là bất tiện khi không thể sử dụng cái bàn được nữa, nên họ đã chuẩn bị một cái bàn khác nhỏ hơn cái này cho tôi.
Tôi cười thầm trong khi đang xoa bóp mấy cái cơ bắp đang nhức nhối của tôi.
"He he he với điều này thì ngài sẽ không thể nào mở cửa được nữa đâu Clark - sama !"
Tôi cảm thấy một cổ vui sướng đến lạ thường trong lòng. Bình thường thì người đi trước một bước luôn là anh ta. Tôi đôi khi cũng muốn tự mình đặt mấy cái bẫy rập. Clark - sama hẳn sẽ rất bất ngờ khi mà không thể mở được cửa. Tôi cảm thấy thật vui sướng tưởng tượng sắc mặt của ngài ấy sẽ như thế nào vào lúc đó.
A nhưng để đổi lại để có được điều này thì mấy cái cơ của tôi đều đau hết cả lên.
Tôi muốn nói với bọn họ là ngừng ngay việc làm mấy cái cái bàn bằng đá hoa cương đi.
Khi mà tôi đang thưởng thức trà được Maria rót cho tôi trước khi cổ trở lại, cái giá sách đã phát ra âm thanh.
NHÌN XEM, TRÒ HAY TỚI RỒI ĐẤYYYYYY !
Tôi vui sướng chạy đến chỗ cái giá sách.
Dù cho cái giá sách phát ra âm thanh rung lắc đầy chói tai cùng thô bạo, lại không thể di chuyển được vì cái bàn vẫn đang đứng cản trở và làm nó cũng chỉ có thể phát ra âm thanh lộc cộc.
Không lâu sau đó cái giá sách không còn rung lắc nữa. Có vẻ là Clark - sama đã dừng việc di chuyển nó.
"He He He"
Tôi nở nụ cười đầy hớn hở.
"Mình cuối cùng cũng thắng"
Anh ta ngay bây giờ hoàn toàn bị muối mặt hết cả rồi. Cảm ơn cho việc mình bị trêu chọc dồn dập cho đến tận bây giờ. Hương vị lừa phỉnh người khác thật sự rất thoải mái.
Cùng lúc đó tôi ngồi trở lại trên ghế một cách đầy thoả mãn, cửa phòng vang lên tiếng mở cửa.
Hửm ?
Tôi đã rất ngạc nhiên, khi tôi lo lắng nhìn về phía phát ra tiếng động, tôi thất đang cánh cửa chầm chậm mở ra.
Với nụ cười u ám Clark - sama xuất hiện.
Ngay tại lúc này tôi đã biết thế nào là sợ - hãi - đến - tột - cùng.
Khác với lần trước anh ta hiện tại chắc chắn đang có tâm trạng tồi tệ.
"Letty"
Anh ta gọi tên tôi bằng giọng trầm.
"V - Vâng ?"
ĐÁNG SỢ, ANH TA ĐÁNG SỢ QUÁ !
Khi tôi đang rùng mình ngồi trên ghế Clark - sama đi đến trước mặt tôi. Cái cửa thì đang ở phía sau Clark - sama. Cánh cửa bí mật thì cũng đang bị chặn bởi cái bàn. Thôi toang tôi rồi.
Khi tôi đang liếc ngang liếc dọc tìm cách khác để trốn thoát, Clark - sama bước đến trước mặt tôi và khom người xuống ngang ánh mắt đang chìm chằm chằm của tôi.
"Letty, cái đó là gì thế ?"
Thứ mà anh ta ám chỉ khi nói đến chữ ' cái đó ' chính là cái cánh cửa bí mật bị tôi chặn lại đó.
"Là cánh cửa bí mật"
"Letty"
Tôi biết đó không phải là điều mà anh đang hỏi mà là nhưng sao nó lại sẽ không thể di chuyển đúng không ?!
Tôi mở miệng ra, mặt của tôi nó cứ không được tự nhiên, tôi tự hỏi mình nên làm cái gì bây giờ.
"A thì ra là nó sẽ không mở, tôi đang cố để..."
"Tại sao ?"
Tôi muốn hét vào mặt anh ta là ' NHƯ THẾ THÌ ANH KHÔNG THỂ VÀO ĐÂY ĐƯỢC ! ' nhưng tôi quá sợ hãi để nói ra câu này.
Tại sao anh lại giận dữ chỉ vì một trò đùa nho nhỏ này chứ hả ?!
Tôi đang than trách cho sự liều lĩnh của mình. Tôi cứ đinh ninh nghĩ rằng Clark - sama sẽ không tới nếu cánh cửa bí mật sẽ không mở ra, nhưng anh ta lại có thể mở cách cửa chính của căn phòng. Mình đã mắc phải một cái lỗi đơn giản.
"Thì, òm, đây là, hẳn là bởi vì tôi sẽ gặp rắc rối nếu Clark - sama đến đây, hoặc là điều gì đó tương tự vậy á...."
"Tại sao ?"
"Tại sao, ngài lại hỏi...."
Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nhúc nhích.
"Letty ?"
SAO MẶT CỦA MẤY NGƯỜI LÚC NÀO CŨNG SÁT RẠT NHƯ THẾ ?!
Gần trong gang tấc với một khuôn mặt cực kì đẹp trai thế này thì con tim bé nhỏ của tôi chịu không nổi. Tôi biết là mặt tôi nó bây giờ đang nhanh chóng đỏ rực cả rồi.
"Đó là bởi vì...."
"Đó là bởi vì ?"
Clark - sama lặp lại câu nói của tôi.
"NÓ RẤT RẮC RỐI KHI NGÀI ĐẾN BỞI VÌ TÔI CẢM THẤY XẤU HỔ !"
Khi tôi trung thực nói những lời đó, Clark - sama há hốc miệng. Nhưng ngay sau đó, anh ta liền mím môi cười.
ĐÂY LÀ LÍ DO TẠI SAO MÀ TÔI KHÔNG MUỐN NÓI RA !
Clark - sama ôm lấy má tôi bằng 2 tay, cái biểu cảm không hài lòng của anh ta trước đó đã biến mất. Ngừng - ngay - việc - cứ - dán - mắt - nhìn - chằm - chằm - vào - mặt - tôi - đi !
"Ta hiểu rồi, nàng phản kháng nhiều như vậy bởi vì nàng cảm thấy xấu hổ hử ?
Anh ta hôn má của tôi khi nói lời đó.
"EEEEEEEEEKKKKK !"
Tôi hét lên trong khi chộp lấy má của mình, tôi bị mất thăng bằng khi tôi bước chân về phía sau. Tôi ngã lên ghế.
Tôi trấn an cảm giác bối rối của mình, Clark - sama nhanh chóng ôm tôi thật chặt.
Tôi nghe thấy tim mình cứ đập bùm bùm.
"HIIIIIIIIIIIII !"
Tôi chỉ có thể thét lên một cách ngu ngốc.
Clark - sama cọ má mình vào má của tôi.
"Thực ra là nàng vừa nói những điều cực dễ thương luôn đấy Letty"
Tôi không có nói lời gì dễ thương cả !
Tôi muốn nói là anh ta đã hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi thậm chí không thể nói điều đó vì anh ta đang ôm tôi chặt quá. Anh ta ôm chặt tôi vào lòng một lúc lâu và thả ra sau khi đã thoả mãn. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Nàng đúng là một cô bé nhút nhát nhỉ Letty ?"
Đừng có nói như thế.
"Không muốn ta đến bên này vì nàng đang cảm thấy xấu hổ với những gì đã xảy ra vào hôm qua, thật dễ thương"
Anh ta lơ đãng vuốt ve lấy má của tôi.
DỪNG LẠI, NẾU ANH MÀ CÒN NÓI NỮA LÀ TAI CỦA TÔI NÓ CŨNG SẼ ĐỎ LÊN HẾT ĐÓ !
Dù đã lấy cả 2 tay che đôi tai của mình lại, anh ta cũng lập tức bắt lấy tay của tôi đưa về phía anh ta.
"Nàng thật dễ thương Letty. Không sao, ta sẽ nói cho nàng biết ta yêu nàng đến nhường nào từ giờ và mãi về sau cho dù nàng đã cảm thấy mệt mỏi khi nghe điều đó"
"Không - cần - đâu !"
Cho dù tôi có điên cuồng từ chối như thế nào thì anh ta cứ vẫn nở nụ cười đầy hạnh phúc.
"Nhưng mà, Letty"
Giọng nói của anh ta đột ngột trầm xuống. Cơ thể của tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
Clark - sama chỉ vào cánh cửa bí mật.
"Ta sẽ không dễ tính như thế này với nàng nếu nàng làm chuyện này một lần nữa trong tương lai đâu"
HIIIIIIIIII !
Mặc dù anh ta đang cười nhưng đôi mắt của anh ta thì không. Một lần nữa tôi lại run bắn lên vì sự sợ hãi.
"Nàng sẽ không bao giờ làm chuyện này lần nào nữa đúng không ?"
Anh ta vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi chỉ có thể gật đầu lia lịa.