Ngày tiếp theo – Sau khi xong hết các tiết học, cuối cùng tôi cũng có thể nói cuộc đời giáo viên của mình đã bắt đầu.
Vào buổi sáng, tôi chủ yếu tập trung vấn đề giao tiếp trong lớp chủ nhiệm, và cuối ngày dường như vẫn vậy.
Tôi cũng đề xuất rằng nếu học viên có bất cứ điều gì cần thảo luận với tôi, họ luôn có thể nêu lên.
Nhưng những học viên như họ sẽ không có nhiều điều để nói với một đứa trẻ như tôi, phải không?
“Hey thầy giáo, Thầy đã luyện kiếm ở đâu vậy?”
“Ở phía đông.
Phần lớn là nhờ tôi đã có một người thầy tốt.”
“Thầy quá mạnh, anh bạn.
Mạnh tới mức em không tài nào có thể đánh bại thầy.”
“Thật à!? Dù vậy em cũng không phiền với giáo viên trẻ con đâu nhỉ..”
Chà, đây là mức độ “chủ đề trò chuyện” của họ.
Nó giống như toàn là các câu hỏi.
Và sau giờ học, vài nữ sinh sẽ tụ tập lại, tôi sẽ nghe đủ thử chuyện mà họ có thể nói.
Vì họ không thực sự có chủ đề bàn luận, nên tôi luôn sẵn sàng thoát khỏi đó và quay trở lại phòng giáo vụ.
Nhưng mấy cô nàng này không có dấu hiệu sẽ ngừng nói.
Các nam sinh có vẻ cũng chú ý tới điều đang diễn ra, tôi có thể thấy họ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó chủ yếu là sự ghen tuông.
Mặc dù họ sẽ nói rằng mình không bao giờ ghen tị với một người nhỏ hơn.
“Nè sensei! Sau giờ học nếu thầy rảnh, đi chơi với tụi này đi!”
“Không, không được đâu. Tôi là một giáo viên, kể cả ngoài giờ cũng có những công việc cần phải làm.”
Trong toàn bộ chuyện này, tôi cảm thấy họ không đối xử với mình như một giáo viên.
Tôi thực sự mong họ sẽ đối xử với tôi bằng sự kính trọng hay là tôn trọng sau khi cho họ thấy những gì tôi có.
Nhưng tất cả học viên vẫn coi tôi là một đứa trẻ sau tất cả.
Về chuyện tôi đánh bại “Kiếm Công Chúa” có vẻ như được lan truyền khá tốt.
Mặc dù không thực sự là tôi đã đánh bại cô ấy, vì lần đó tiếng chuông hết giờ đã vang lên.
Bất cứ khi nào tôi nhìn về hướng của Iris, cô ấy sẽ luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Việc này khá là áp lực.
Thêm nữa, cảm giác như cô ấy có thể lao đến và chém tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không nghĩ rằng có ai đó đang thực sự nghĩ nhiều về tôi lúc này, nhưng đồng thời, tôi cũng phải hoàn thành nghĩa vụ của một vệ sĩ.
“À thì, mọi người, tôi sắp có việc phải làm, nê-”
“Chờ đã.”
Người gắt lời tôi không ai khác ngoài Iris.
Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi, cô ấy khiến những cô gái vây quanh tôi phải im bặt.
Đó là điều chỉ có Kiếm Công chúa làm được.
“Ah vâng. Có vấn chuyện gì vậy? Nếu em có khúc mắc gì thì tôi rất sẵn lòng được nghe từ em.”
“Đấu với tôi, một trận nghiêm túc đi.”
“Được, tấ- nhiê- huh?”
Tôi cứ nghĩ Iris sẽ nói cô ấy không chấp nhận tôi làm giáo viên của mình, nhưng rồi cô ấy nói vậy.
Lớp học dần bắt đầu trở nên ồn ào.
Một trận đấu nghiêm túc, huh?
Vậy là Iris muốn vượt qua khỏi mức độ của trận đấu tập lần đó.
Mà, khoan đã. Hay là cô ấy đang cố gắng làm lại điều tương tự.
Nếu thua, tôi sẽ phải từ chức vụ giáo viên.
“Tôi đã đánh hết sức lần đó, em biết đấy.
Tôi hiểu em không muốn chấp nhận thất bại chỉ bởi hết thời gian, nhưng -”
“Không, ý tôi không phải thế! Tôi ổn với việc thầy trở thành giáo viên. Tôi công nhận điều đó rồi.”
Mặc dù thực sự có cảm giác cô ấy không muốn thừa nhận tôi, nhưng cô ấy vẫn nói những điều như thế.
Vậy là cô ấy chỉ muốn đấu với tôi thôi nhỉ?
Iris tiếp tục nói.
“Tôi chỉ muốn thầy đánh hết sức với tôi.”
“À thì, như tôi có nói, tôi đã dùng hết sức r-”
“Nói dối. Tôi chắc chắn l-”
“Thầy Schweiss có đây không? Buổi họp hằng tuần sắp bắt đầu rồi, nên..”
Đúng lúc này lại có một giáo viên khác tới tìm tôi.
Thật là, canh giờ chuẩn thật.
Tôi quay đi và nói với Iris-
“Hãy nói về chuyện này sau nhé.”
Iris không phải kiểu con gái sẽ giữ tôi lại nếu tôi thực sự có việc phải làm.
Nhưng ý định đấu một trận nghiêm túc với tôi của là điều tôi không nghĩ tới.
Điều này cũng nên làm khi mà tôi vừa là vệ sĩ vừa giáo viên của cô ấy.
Tôi có thể mở lòng cô ấy qua việc này - đó là điều tôi nghĩ lúc đầu.
Cơ mà cuối cùng thì, hiện giờ cứ giữ khoảng cách có vẻ tốt hơn.
Tôi đã nghĩ Iris sẽ bỏ cuộc sau khi tôi phớt lờ lời đề nghị – Nhưng điều tôi không ngờ là cô ấy đợi tôi tới tận lúc buổi họp kết thúc.