The “Master swordsman” who was reincarnated, wants to live freely

kiếm công chúa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm lên đầu tiên gồm ba nữ sinh, cả ba lướt tới phía tôi cùng một nhịp.

Họ tiến tới từ ba hướng khác nhau, trong khi quan sát hành động của người kia. Có vẻ họ biết chính xác thời điểm để cả ba đối đầu với tôi cùng lúc.

Mấy cô gái này chắc hẳn khá thân thiết.

Họ phối hợp khác tốt....

“Nếu cả ba cùng tấn công từ môt phía sẽ khá dễ để làm lệch các đòn tấn công mấy em biết chứ.”

“Ca-cái g-”

Một cú đánh từ trên xuống.

Việc điều chỉnh nhịp của họ không hẳn là xấu, nhưng cố gắng để cả ba cùng một nhịp là không cần thiết.

Với một cú chạm kiếm, cả ba ngã lăn ra đất.

“Umph”

“Ouch”

-Bump-

“Các em phối hợp khá tốt đó.

Nhưng vẫn chưa đủ đâu.”

Tiếp theo là nhóm 4 nam sinh.

Trong lúc đó, có vài nhóm học viên khoảng hai đến ba người tiến vào sân đấu tập.

Mà dù có thế nào đi nữa, tôi sẽ chỉ đơn giản là né đòn bằng thanh kiếm giả của mình.

Cả lớp đều đã nắm được các chiến thuật chiến đấu đơn giản.

Nhưng, để tất cả 20 người tấn công cùng một lúc, dường như nằm ngoài khả năng của các học viên.

Họ cơ bản là không có khả năng phối hợp tới mức đó.

Khoảnh khắc tôi bảo chỉ cần đánh trúng một đòn, nhịp thở của các học viên có vẻ tăng dần.

Cho dù thách đấu bao lần đi nữa, tôi cũng sẽ chặn lại hết và đánh bại họ.

Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải đề phòng xung quanh mình, kể cả trong trường hợp như thế này.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là cứ lao tới đi, đừng chần chừ làm gì. Các em chỉ cần đánh trúng một cái là thắng rồi, đúng không nào? Cứ ra đòn thoải mái theo ý mình đi. À còn nữa, đã quá nửa thời gian rồi đó.”

Thật ra thì, tôi thực sự không biết việc này sẽ mất bao lâu, chẳng hề có giới hạn thời gian gì cả.

Nhưng nếu làm cho xong trong 30 phút, thì chắc là rõ kết quả rồi nhỉ?

Dù đã nói tới vậy nhưng có vẻ chưa ai muốn nhảy bổ vào vội.

Hay là tôi cho mấy đứa quá nhiều thời gian nhỉ ? – Đó là điều tôi đã nghĩ trước khi có hai nữ sinh tiến tới đứng đối diện với tôi.

“Mọi người, lùi lại đi. Tôi sẽ lo từ đây”

[Kiếm Công Chúa] và một nhân vật cũng quan trọng không kém - là Iris và Alia

Ban đầu họ chỉ đứng ngoài quan sát trận đánh, nhưng có vẻ như cuối cùng cả hai đã quyết định tham chiến.

Chắc là vì họ đã nhận ra sức mạnh thật sự của tôi.

“Irsi và Alia phải không? các em sẽ là đối thủ tiếp theo của tôi?”

“Mr. Schweiss, dường như em đã đánh giá thấp thầy. Xin lỗi vì điều đó.”

Iris nói trong khi cúi đầu (*là cúi nhẹ để xin lỗi thôi nhé)

Tôi hơi bất ngờ trước cách hành xử của cô bé - Tuy nhiên, nét mặt của cô Công chúa lại có vẻ rất nghiêm túc.

Iris tạo một lưỡi kiếm và nói tiếp.

“Kể cả là vậy, em đã nhìn thấu kiếm thuật của thầy rồi. Nó hẳn rất nhanh và một học viên sẽ khó có thể theo kịp một cách dễ dàng, Nhưng cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”

“Em nói trò trẻ con sao? “

“Iris, mình sẽ lên cùng cậu”

“Lui đi Alia, mình thôi là đủ” - Iris nói với một Alia trông tràn đầy năng lượng.

"Kiếm Công chúa" - Cái tên được người ta đặt cho, liệu cô bé có đủ năng lực để xứng với danh hiệu đó?

“Một mình trò...?”

Sau khi nói vậy, tôi nhìn Iris với vẻ hoài nghi.

Hình như cô bé chưa nhận ra hả, huh?

“Iris Reinfell đến đây...”

Lưỡi kiếm mà cô bé tạo ra là một dạng mỏng.

Không phải là loại như kiếm mảnh*

rapier*, nhưng dù sao cũng là một thanh kiếm mỏng.

Thay vì tập trung vào sức mạnh trên từng đòn đánh, có vẻ như cô bé sẽ áp đảo kẻ địch bằng các chuỗi đòn tấn công nhanh.

Khoảnh khắc Iris đạp xuống nền đất, khoảnh cách giữa chúng tôi đã bị thu hẹp.

Tốc độ này khác hẳn với các học viên kia, trước khi nhận ra điều đó, kiếm của cả hai đã chạm nhau.

Iris là người tấn công trước.

Cô bé tung một chuỗi các đòn nhử từ thanh kiếm mỏng - Nhưng mũi kiếm không thể nào chạm được vào tôi.

Những lưỡi kiếm tạo thành từ ma thuật thuần túy, tạo ra âm thanh va chạm chẳng khác gì tiếng thép va vào nhau.

Trận chiến tiếp diễn ~ Iris đang tăng tốc dần qua từng đòn đánh.

Thanh kiếm của cô bé như có sự sống, trông như thể cô bé tung các đòn đánh từ mọi hướng khác nhau.

Quả nhiên danh hiệu "Kiếm công chúa" không phải chỉ để trưng.

Cô bé rõ ràng là giỏi hơn bất kỳ học sinh nào.

Tôi cũng có thể nói rằng không có hiệp sĩ nào trong Hội Hiệp sĩ có thể đấu ngang cơ với cô bé.

Tuy nhiên-

“….hm”

“Có chuyện gì sao?”

Iris dừng nhịp tấn công và giữ khoảng cách.

Vẻ mặt cô lộ rõ sự ngạc nhiên.

Hẳn là Iris đã nhận ra.

Con bé hẵn đã nghĩ đòn đánh đầu tiên đáng nhẽ ra là phải hạ gục được tôi.

Ngay cả đòn thứ hai từ trên xuống, tôi cũng có thể đỡ được dễ dàng như cú đầu tiên.

Không biết cả lớp có hiểu được điều này không? – Khoảng cách về năng lực giữa tôi và Iris.

“Wha-“

Iris hít một hơi thật sâu và rồi tấn công một lần nữa.

Lần này, con bé không chỉ tấn công đơn thuần mà còn sử dụng động tác xoay người để cố gắng đánh lừa đối thủ.

Đồng thời tìm cách bước vào điểm mù của tôi bằng cách tăng tốc.

Các học viên khác quan quan sát chúng tôi, đang nghĩ chắc rằng đòn này nhất dịnh sẽ là kết thúc.

Trong đấu kiếm, đối đầu trực diện chưa bao giờ là một lựa chọn tồi.

Tuy nhiên, nếu sự khác biệt về sức mạnh là quá lớn thì đó lại là một lựa chọn khá tệ.

Và nhìn qua thì có vẻ như cô bé đã nắm khá rõ điều này.

Lần này cũng vậy, tôi ngăn lưỡi kiếm của cô bé chạm vào mình.

“Em đã đúng khi tấn công tôi từ điểm mù. Cơ mà, ở một nơi thoáng và rộng như thế này khá là khó đấy nhỉ?”

“Ugu~”

“Well, giờ đến lượt em.”

Tôi nghe thấy những lời đó tới từ sau lưng. Ngay khi liếc qua, Alia đã ở đó với một thanh kiếm ngắn trong tay.

Đó hẳn là điểm đặc biệt ở cô bé.

“Alia?!”

“Iris, hãy phối hợp vs nhau. Một mình cậu không làm được đâu.”

Tôi thúc xuống sàn và tạo khoảng cách với họ.

Cả Iris và Alia đều đối mặt với tôi, chẳng mấy chốc cả hai lao tới.

Tách ra, một người bên trái người còn lại tới từ bên phải, cố gắng đánh trúng tôi một đòn.

Một vài học viên đứng ngoài quan sát cũng có thể cùng nhịp thở với họ, nhưng hai người này dường như còn xa hơn cả điều đó.

Động tác và sự phối hợp của cả hai quả thực rất phi thường - Nhưng đã quá muộn.

“Dừng lại ~!”

Ngay khi nghe hiệu, cả Iris và Alia lập tức dừng lại.

Hai đứa hẳn đang định tấn công tôi từ điểm mù, nhưng Oz đã ra hiệu kết thúc trận đấu.

Thời gian đã hết.

“Nguy hiểm thật đấy, huh. ~ Như những gì ta đã thống nhất, từ bây giờ tôi sẽ là giáo viên chủ nghiệm kiêm luôn người luyện kiếm cho mấy đứa.

Ai phản đối gì không?”

Không như lần thông báo trước, lần này không một ai lên tiếng phản đối cả.

Vậy là trận đấu tập này chiến thắng thuộc về tôi.

Truyện Chữ Hay