Bắt đầu quay trở lại nhé, mấy tuần qua tôi hơi lười.... thực ra là mải cày Hades vs Metro đấy.....
Anyway, dù hơi muộn. Nhưng chúc mn năm mới vui vẻ nhé.
-------------------------------------------------
“Iris, em có hiểu mình với nói gì không?”
“Vâng, em hiểu”
Iris trả lời tôi không chút do dự.
Đúng như mong đợi cô ấy hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nói rồi, tôi đề nghị ra khỏi nơi này.
Kể hoạch của chúng tôi rất đơn giản – Ra khỏi đây và dụ chúng tới nơi khác.
Tất nhiên, nói thì dễ hơn làm.
Khả năng Iris bị ám sát khi đang đi dạo vào ban đêm là rất lớn.
Dẫu vậy, việc sử dụng Iris như mồi nhử không phải việc tôi ưu tiên lúc này.
Đó có lẽ là cách nhanh nhất để xử gọn lũ kiếm khách.
Tuy nhiên –
“Công chúa Reinfell, kẻ hèn mọn này thực sự biết ơn việc người gạt sự cao quý của mình sang một bên vì mục tiêu của chúng ta.
Nhưng bằng tất cả sự tôn trọng, đây là một đề xuất cực nguy hiểm” – Remyl đáp.
Mặc dù trả lời một cách lịch sự, nhưng vẫn có vài điều.
Ngay cả Remyl ít nhất cũng cân nhắc đến lựa chọn sử dụng Iris làm mồi nhử.
Sử dụng cò mồi là một chiến lược quá quen thuộc.
Tuy nhiên, độ tin cậy của đội hộ tống là yếu quá quan trọng nhất với một kế hoạch như vậy.
Trong trường hợp này hoàn toàn khác –
Chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô ấy.
Nhưng chính Iris lại là người đã đề xuất việc dùng cò mồi.
Cô ấy quan tâm việc người khác sẽ bị thương hơn là sự an toàn của bản thân.
Điều Đó chủ yếu dựa trên việc Iris nói rằng không muốn có vệ sĩ.
“Tôi đồng ý với Đoàn trưởng.”
“Schweiss - sensei!...”
“Iris, em rất mạnh và có tiềm năng lớn.
Tôi nghĩ em sẽ vượt qua tôi vào một ngày không xa.
Nhưng lần này thì khá.
Tôi không thể đảm bảo rằng tôi có thể bảo vệ được em, ngay cả khi tôi ở gần.
“…. Điều đó... Em biết.”
“Đừng lo việc đó. Em sẽ bảo vệ Iris.”
Alia bước lên phía trước Iris.
Đó là điều Alia nghĩ mình phải làm, ngay cả trong tình huống này.
Remyl có vẻ cũng ngạc nhiên trước phát biểu của cô ấy.
“Xem ra cậu đang huấn luyện vài người rất dũng cảm.”
“Hai cô nhóc này có chút đặc biệt mà. Dù sao, tôi nghĩ rằng hai em sẽ không thua lũ kiếm khách đâu. Nhưng vì là một giáo viên, tôi không thể để học sinh của mình ra ngoài và đối mặt với điều gì đó nguy hại đến tính mạng của chúng được.”
“Thầy thực sự nói vậy đó à?”
“Có thể tôi còn nhỏ tuổi, nhưng lúc này, tôi là giáo viên của các em đó nhé. Thêm nữa, tôi còn là một hiệp sĩ của vương quốc. Nếu nhìn từ góc độ đó, tôi là một hiệp sĩ đã thề sẽ bảo vệ các em, các học viên.”
“Nhưng... Nếu chúng ta đợi ở đây thì...”
“Phải, điều Iris vừa nói hoàn toàn đúng. Việc cứ đợi ở đây sẽ khiến ta rơi vào thế bất lợi, nếu dựa theo sức mạnh của kẻ thù. Chúng ta đã đánh bại hai trong số chúng, vậy nên có khả năng lần này hai kẻ còn lại sẽ xuất hiện.”
Nếu chúng chỉ muốn kết thúc công việc thì sẽ không đáng để giết Folt – Tôi nghĩ điều chúng muốn là chiến đấu với tôi.
Hơn nữa, nếu không phải là vậy, thì tại sao lại không tìm cách trực tiếp hạ sát Iris.
Iris trở nên u ám khi nghe những điều đó, vì vậy tôi tiếp tục –
“Ngay cả khi nghĩ đến rủi ro, em vẫn muốn hành động như con mồi?”
“.... Em đã chọn sẽ trở thành một hiệp sĩ trong tương lai”
“Phải, tôi biết điều đó”
Để bảo vệ những điều đáng quý như một hiệp sĩ – Là điều cô ấy đã nói với tôi.
Tôi cũng cảm thấy nó giống như là một giấc mơ, theo đuổi di sản của cha mình.
Vẫn vẫn kiên quyết theo đuổi ước mơ của mình.
“Thầy đã nói sẽ giúp em nếu em muốn bảo vệ môt ai đó, phải không Schweiss-sensei? Em không muốn trở nên mạnh hơn chỉ để bảo vệ bản thân. Nhưng nếu có nhiều người phải chết về mạng sống của em, vậy em không quan tâm đến việc chết vì họ”
“Công chúa Reifell....”
Remyl không thể giấu nổi ngạc nhiên thêm nữa.
Đây không phải lời của một đứa trẻ 15 tuổi.
Nếu ai đó trở thành vật hi sinh cho cô ấy, thì cô ấy cũng không màng việc phải chết vì họ.
Đó là lời của Iris.
Ngay từ khi muốn đấu với tôi cô ấy đã có suy nghĩ đó.
Iris làm tôi ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác.
“Cũng có những người muốn bảo vệ em. Em có hiểu không vậy?
“...Vâng”
“Nếu em chết, thì cái chết của họ là vô nghĩa. Vậy nên đừng có mà coi nhẹ mạng sống của mình như vậy. Con người ta phải sống, em biết đấy.”
“Em chưa bao giờ có ý định muốn chết. Đó là lý do em sẽ chiến đấu.”
“Tôi thấy em đã đã chuẩn bị cho điều này, Iris. Đoàn trưởng, ta sẽ theo kế hoạch của Iris, sử dụng cô ấy làm con mồi.”
“C-cảm ởn thầy rất nhiều!”
Iris ngẩng đầu lên.
Đây là điêu mà tôi muốn nghe.
Remyel sẽ vạch ra chiến lược.
“Với tư cách là Đoàn trưởng Hiệp sĩ tôi không nên chấp nhận điều này – Nhưng, tôi không thể cứ thế ngăn một người sẵn sàng như vậy cho những gì họ sắp làm.”
“Trong tất cả mọi người, cô thực sự là người tốt nhất, đoàn trưởng.”
“Đôi khi lời cậu nói thự sự gây tổn thương, cậu biết đấy...”
Bao gồm cả Lam kiếm, Remyl đã mất rất nhiều hiệp sĩ và cùng đó ra rất nhiều những vết sẹo, khiến cô ấy đau đớn khôn cùng.
Đó cũng là lý do cô ấy có được nhiều sự kính trọng từ binh sĩ của mình, và cũng là lý do cô ấy trở thành một Đoàn trưởng.
“Với sự cống hiến của Công chúa Reinfell và sự bảo vệ của cậu – Hiệp sĩ Alta Schweiss, cậu đã sẵn sàng bảo vệ Công chúa khỏi lũ kiếm khách?”
“Nếu tôi có thể thẳng thắn như vậy, tôi thực sự muốn nói không đó. Nhưng có, cô sẽ phải tăng lương của tôi lên gấp ba lần”
“Này, đây là nghiêm túc đấy nhé, thôi được rồi.”
“Ya, xin lỗi nha. Chỉ là đùa thôi. Tôi sẽ không chỉ bảo vệ cô ấy. Tôi sẽ phối hợp với cô ấy và đánh bại Hội kiếm khách – Phải vậy chứ, đúng không Iris?”
“!! ~ Yes!”
Khi tôi nhìn sang Iris, cô ấy gật đầu rất hài lòng.
Sau tất cả, cô ấy trông có vẻ vui khi có thể sát cánh cùng tôi.
"Em nữa, em nữa”
Với một biểu cảm cho qua, Alia giơ tay để thể hiện rõ mình cũng là một thành viên trong đội.
“Alia... Mình hiểu cảm giác của cậu, nhưng đây là-”
“Chúng ta là gia đinh, Iris. Đó là điều bình thường khi gia đình bảo vệ nhau mà.”
“...Gia đình? Tôi biết hai em có mối quan hệ tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hai đứa là chị em sinh đôi .... nhưng không phải vậy đúng không?”
Alia Reinfell không phải là tên cô ấy.
Tên cô ấy là....
“Alia Notoria. Em gái cùng cha khác mẹ.”
“….!?”
“Điều đó.... Là sự thât sao?! Đừng nói những điều kỳ lạ như thế!”
“Em tự ý thêm thắt vài chỗ.”
..... Vậy lời nào là đúng vậy trời?
Remyl thường trông khá điềm tĩnh nhưng cũng gần như trợn trừng mắt với những gì cô vừa nghe thấy.
Nhưng người ngạc nhiên nhất ở đây lại chính là Iris.
“Em có quen với gia đình Iris, vậy nên dĩ nhiên là em sẽ ở đó để bảo vệ cô ấy. Chúng em ở sát cánh cùng nhau là điều đương nhiên. Và cũng sẽ hiển nhiên nếu Iris trở thành mồi nhỉ, thì em cũng sẽ làm mồi nhử. "
“Ah, ra ý em là vậy?”
Việc ở bên Iris là điều hiển nhiên với cô ấy – Điều đó tôi hiểu.
Cô gái này thuộc tuýp nếu bạn nói đừng có đi, cô ấy vẫn sẽ đến.
Thêm nữa, cô ấy thực sự muốn mọi người biết rằng mình quan tâm đến Iris đến nhường nào.
“Việc hai đứa chuẩn bị cho những gì sắp tới, tôi có thể thấy. Nhưng em có thực sự hiểu được sự nguy cấp của tình hình? “
“Đương nhiên.”
“Sensei...?! Thầy thực sự định kéo Alia vào...?”
“Mình không muốn Iris, phải chết. Mình cũng vậy, mình cũng sẽ không liều lĩnh vứt bỏ mạng sống” – Alia tuyên bố, đáp lại câu hỏi của Iris.
Hai người họ có một sự tin cậy mạnh mẽ.
Cô ấy nói rằng mình có quan hệ với gia tộc của Iris – Ít nhất, họ đã biết nhau trước khi vào học viện.
Iris miễn cưỡng gật đầu sau khi nghe những lời của Alia.
Nhưng đói sách của trận đánh tiếp theo phụ thuộc vào điều này.
“Giờ thì. Vào cuối tuần tới. Iris, hãy hẹn hò đi.”
“Vâng, tất nh- Hả?”
Biều cảm đầu tiên của Iris rất vui mừng trước yêu cầu của tôi, nhưng cô ấy sớm nhật ra những gì đã nó và để lại một cục ngạc nhiên to bự.