Trong lúc nắm tay Iris, chúng tôi tìm đường trở về học viện.
Iris có một vết thương trên vai tró do bị đánh trúng lúc nãy.
Dẫu sau, chất độc có vẻ đã hết tác dụng.
Ưu tiên bây giờ là đưa Iris về phòng tiếp nhận trước.
“Thật may là em vẫn an toàn Iris.”
“Vâng, nếu thầy không tới, em không biết mình sẽ gặp chuyện gì nữa, sensei.”
Iris nói trong lúc cúi gằm.
Nói thật lòng thì, tôi không biết được nếu Iris và Azuma đấu với nhau ai sẽ thắng.
Ngoài việc bị tấn công bất ngờ, Iris hẳn vẫn thiếu sót một thứ – Là Kinh nghiệm.
Cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu, sau cùng, đó là yếu tố quyết định trong tất cả các trận chiến.
Cô ấy vẫn chưa có nhiều cơ hội trong các trận 1 vs 1.
Để quyết định bạn có đối phó được với một cuộc phục kích hay không, tất cả đều là dựa vào kinh nghiệm.
“Mr. Schweiss, em muốn xác nhận một điều.”
“Là gì vậy?”
“À thì..., Em bắt được thầy rồi này, phải không?”
Iris có vẻ khá lảng tránh khi nói ra những lời này.
Mặc dù đã đạt điều kiện tôi đưa ra, nhưng cô ấy vẫn muốn xác nhận liệu điều này có đáp ứng thử thách mà tôi đề ra không.
Cuối cùng thì, Iris đã bắt được tôi, và cũng trong thời hạn –
Mặc dù diễn biến không như chúng tôi mong đợi, nhưng cô ấy cũng đã làm được.
Tôi khẽ thở dài và bật cười.
“Chà, trước hết làm rõ chuyện vừa nãy đã nhé. Em đã bị phục kích, đúng chứ?”
“Yea. Em biết.”
“Well, nếu em hiều rồi thì, việc này với chuyện em bắt được tôi không liên quan nhé?”
“Với em thì nó có liên quan...”
“Em thực sự muốn đấu với tôi đến vậy sao?”
Tôi hỏi lại cô ấy.
Nếu cô ấy bắt được tôi, thì phải đấu thôi nhỉ. Đó là đề xuất mà tôi đã đưa ra.
Giữa chừng, tôi đã quên mất chuyện đang diễn ra bởi vì phải đi cứu Iris khỏi lũ sát thủ đang tấn công cô.
Không một ai trong lớp của cô ấy có thể theo kịp đường kiếm của tôi.
Một sự khác biệt quá rõ ràng giữa tôi và họ – Một điều tôi muốn nhấn mạnh.
Ấy vậy mà, cô gái này vẫn muốn đối đầu với tôi dù có nói thế nào đi nữa.
“Đúng vậy.”
“Thật đó à? Chà, có vẻ như em đã đáp ứng điều kiện của thầy.”
“Ý thầy là ...~!”
“Trước đó, em có thể giải thích cho tôi vì lý do gì mà em lại quyết tâm đến vậy không?”
“Lý do ư?”
“Đúng, tại sao vậy. Ý tôi là, em là Kiếm Công chúa của ngôi trường này, và tôi là giáo viên đó. Dù là tôi chỉ vừa mới nhận vị trí này, nó cũng không thay đổi điều gì. Đó là lý do tại sao tôi thực sự muốn biết vì đâu mà tôi, với tư cách là một giáo viên, lại nên đấu với em, một học viên, một trận đấu dốc toàn lực."
Có vẻ như những lời tôi nói đã khiến Iris băn khoăn một lúc.
Tuy nhiên, sau một thoáng im lặng, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc chưa từng có và nói:
“Thật ra.... Từ lúc được gọi với cái danh “Kiếm Công chúa” em chẳng tiến bộ thêm được là bao.
Mọi người vẫn dành cho em nhiều lời tán dương, nhưng.... “
“Em không hề trở nên mạnh hơn?”
“Vâng, em không hề. Và rồi thầy xuất hiện, Mr. Schweiss. Một giáo viên nhỏ tuổi, một người mạnh mẽ hơn em. Trận đấu tập đó, là lần đầu tiên em cảm thấy như mình đã thua, cho đến tận lúc này. Đó là lý do em phải đấu với thầy một trận bằng tất cả sức mạnh của mình.”
“Giờ thì tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do tại sao Iris lại muốn thách đấu tôi đến vậy.
Cô ấy không hề có bất kỳ tiến bộ nào và rồi còn bị đánh bại bởi một người còn nhỏ tuổi hơn mình.
Mặt khác, để có thể phát triển, cô thực sự cần phải chiến đấu với những đối thủ mạnh mẽ hơn mình.
Đó không phải là một ý kiến tồi.
Tôi cũng hiểu việc không gặp được ai đó mạnh hơn sẽ làm bản thân ta giậm chân tại chỗ.
Điều này không liên quan gì đến việc cô ấy bị săn đuỏi- Iris đang tìm kiếm sức mạnh để có thể phát triển vượt xa so với chính bản thân mình lúc này.
( Nếu theo cách đó, cho cô ấy thấy cách tôi mà chiến đấu trước đây có thể sẽ phản tác dụng )
Nếu cô ấy đấu với tôi, thực sự có thể phát triển hơn nữa. Dẫu sao, Iris vẫn đang trong quá trình phát triển.
Bời thế nên, cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Vậy nên đấu với một người ở đẳng cấp như tôi sẽ rất cần thiết cho cô ấy.
Tôi chỉ có hai lựa chọn lúc này.
Giúp hoặc không giúp.
( Nếu mình giúp em ấy mạnh lên, công việc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều....)
Nhưng sự lạc quan đó không thực sự thích hợp lúc này.
Sẽ ổn thôi nếu cô ấy không bị nhắm đến.
Nhưng rồi sao, khi Iris ở một mình, đám sát thủ sẽ lại tìm đến cô ấy.
Nếu tôi tới học viện muộn hai ngày so với dự tính, có thể Iris không còn đứng đây được nữa....
Đề phòng tình huống đó, tôi có thể giúp cô ấy, như là một giáo viên kiêm luôn vệ sĩ-
(Xem ra mình có khá nhiều việc phải làm, huh...)
Tôi đang khá lưỡng lự.
À thì, việc Iris trở nên mạnh mẽ hơn cũng phù hợp với công việc giáo viên của tôi.
Do vậy, nếu cô ấy mạnh lên, sẽ không cần vệ sĩ nữa… Và điều đó có nghĩa là công việc của tôi cũng sẽ được hoàn thành.
Mặt khác, nói với Iris rằng có một hiệp sĩ được cử tới đây để bảo vệ cô, có thễ sẽ dẫn tới việc cô ấy kể nó với Hầu tước.
Và điều đó có khả năng khiến tôi mất hợp đồng làm vệ sĩ.
Đội trưởng Remyl, sau đó sẽ nói rằng việc vào vai một giáo viên là thừa thãi cho xem, cứ là một hiệp sĩ cũng được rồi.
Tôi nên làm tốt nhất có thể để giữ im lặng về vấn đề này.
“Mr. Schweiss?”
Tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, nên không nhận ra ánh nhìn lo lắng của Iris.
Cô ấy không muốn được tôi bảo vệ.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ để tự lo cho bản thân.
Và tôi không thể nói cô ấy đã sai khi nghĩ như vậy.
Sẽ thật tốt nếu cô ấy có thể nhận ra được.
( Nhưng để nhận ra điều đó, mình phải làm một việc, huh)
“... Được thôi.”
“Thầy thực sự sẽ đánh đúng không?!~”
“Không, hơi tiếc một chút. Nó có hơi khác so với việc đó. Tuy nhiên, tôi đang nghĩ đến một điều gì đó hiệu quả hơn.”
“Hiệu quả..... hơn?”
“Ah, đúng. Thế này đi, từ bây giờ, với tư cách một giáo viên, tuy là tôi không thể ưu tiên em hơn những bạn khác. Nhưng, tôi sẽ có một phương pháp đặc biệt. Thầy sẽ huyến luyện em.”
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định điều này
– Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất để bảo vệ Iris là trở nên thân thiết hơn với cô ấy.
Và đồng thời là một hộ vệ, việc trở nên thân thiết là lựa chọn thuận tiện cho công việc hơn tất thảy.
Mặc dù có thể việc thân thiết hơn với Iris như thế này không phải là điều tôi lường trước được.
Khi nghe những gì tôi nói, sắc măt Iris thay đổi và cô ấy cười khá vui vẻ.
“Vâng hãy chăm sóc em, sensei.”
Vừa nói, cô vừa cúi đầu.
Sau hai ngày làm giáo viên, giờ đây tôi đã trở thành sư phụ của ai đó.