“Ha-ha-“
Iris nhìn quanh trong khi lấy hơi.
Thầy ấy không ở đây... Mặc dù mình chắc chắn đã theo rất sát nhưng mất dấu giữa chừng.
“Humph”
Gương mặt cô lộ chút vẻ bối rối.
Thời gian trôi qua chưa lâu, nhưng xem ra Alta đã trốn thoát khá nhanh.
Thêm nữa, mình chưa hề cảm thấy có thể bắt được thầy ấy.
(Nếu đối đầu trực diện không có hiệu quả, mình phải đổi chiến thuật khác)
Iris cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặc dù cô đã mất dấu Alta.
Thực sự, Alta hẳn phải mạnh hơn thể- Và cậu khá tự tin mình có thể thắng được Iris.
Thì ra đó là lý do thấy ấy chọn trò đuổi bắt có giới hạn thời gian.
Iris vắt óc tìm cách để đánh bại Alta.
Nếu chỉ đơn giản là bắt được thầy, chắc hẳn phải có cách nào đó.
(Cứ quay lại trước đã-)
Đó là lúc Iris nhận thấy chuyện gì vừa diễn ra.
Ngay lúc đó cô thấy những lưỡi dao sáng bạc.
Chúng tới từ hai phía khác nhau, cô ngay lập bước sang né được chúng.
Iris dậm xuống đất để tung người về phía sau, nhưng phản ứng của cô hơi chậm một chút.
Một trong số chúng đã trúng vào vai cô. May thay, vết thương không sâu.
Cô không mấy bận tâm đến vết thương trên vai.
“Không phải thầy đúng không, sensei?”
“Haha, cô có thể gọi ta là sensei nếu thích.”
Tán cây trước mặt Iris rung động, và 3 bóng người dần hiện ra từ bóng tối. Có vẻ chúng từ cùng một hội dựa vào việc cả ba đều mang áo choàng.
Nhìn qua thôi, Iris nhanh chóng nhận ra bọn người kia là sát thủ.
Tăng cường năng lượng phép thuật sang tay phải – Đây là điều cần thiết để sử dụng ma thuật.
Cô cố gắng tập trung ma thuật trong tay phải.
Nhưng-
“Cái gì-”
Iris đột nhiên mất hết sức và ngụy gối xuống đất.
Thế giới quanh cô dường như đang rung chuyển, và cô chẳng thể vận sức được thêm nữa.
Ma lực của cô hoàn toàn biết mất.
(Là gây tê...!)
“Quá muộn rồi cô bé. Đối với một kẻ chủ yếu dùng ma thuật, ngươi nên nhớ rằng “Diệt ma pháp” có tồn tại, cô bé.”
“Chuyên môn của bọn này là chất gây tế, ngươi biết đấy. Rất nhanh và hiệu quả.”
“Khoảnh khắc ngươi bất động, ta sẽ giết ngươi.
Rất đơn giản đúng không.
Hiệu quả ngay cả với kẻ như ngươi, Kiếm Công chúa.”
Iris cố hết sức để gượng dậy.
Nhưng than ôi, vô ích.
Cô còn chẳng thể đứng nổi, huống chi là chạy trốn khỏi lũ khốn này. Việc thoát khỏi tê liệt gần như là không thể khi mà bạn chỉ có một mình.
Đây chính xác là điều đám sát thủ nhắm đến.
Tuy nhiên Iris nhanh chóng nhận ra vì sao mình bị truy đuổi bởi lũ sát thủ.
Bằng cách nào đó cô có thể phán đoán vị thế của mình lúc này.
(Thì ra là vậy...~!)
“Oh?”
Tên sát thủ có vẻ ngạc nhiên, giọng chúng nghe khá trẻ.
Mặc dù thuốc tê đã phát huy tác dụng, Iris vẫn có thể đứng dậy trên đôi chân một lần nữa.
Cảm giác của cô đã mất hoàn toàn.
Đây là lúc mình phải hành động.
“Úi chà chà. Có chút bất ngờ đấy. Ngươi hẳn là một kẻ có thể bình tĩnh và đối đầu với hầu hết lũ quái vật. Ta tự hỏi liệu đây có phải điều tạo nên “Kiếm Công chúa”.”
Gã sát thủ nói với hai kẻ còn lại nhưng chúng không phản ứng lại.
Tên sát thủ với giọng nói trẻ trung cười nhạo Iris và rút một lưỡi kiếm từ ngực hắn.
“Nhưng tiếc thay, dù cho ngươi có thể đứng vững bằng hai chân, vẫn quá dễ dàng để giết ngươi.”
(Mình không thể chết, không phải ở đây, không phải bây giờ....)
Mặc dù cảm thấy như vậy, Iris vẫn giữ một tư thế chiến đấu.
Tên sát thủ cũng chuẩn bị ra tay. Nếu Iris chiến đấu ngay bây giờ, chẳng có cơ hội nào cho cô.
Kể cả là vậy, cô không hề có ý định sẽ bỏ mạng tại đây.
“Hahaha, đừng bận tâm. Chẳng thay đổi được gì đâu.”
“Ôi chao,
Một gã con trai tiến tới cô gái ở một mình trong rừng. Trông chẳng có gì hứa hẹn cả, huh.”
“Wha-“
Một cậu bé nhảy xuống trước mặt.
Cậu chạy thôi Iris tới đây. Cậu nhỏ hơn Iris một chút, nhưng rất mạnh mẽ.
“Mr. Schweiss…?!”
“Yea, là tôi đây.”
Alta trả lời tiếng khóc tuyệt vọng của Iris.
Nhưng mọi lần, cậu chỉ cười như một cậu nhóc thường làm, hoàn toàn không đọc được tình hình.
“Ha- hahaha- hahaha. Mày là giáo viên à? Thật nực cười.”
“Tôi không ngại việc học viên đánh giá người khác dựa trên ngoại hình của họ. Nhưng một sát thủ như vậy thì… ”
“Haha, tao cười vì mày chỉ là một thằng nhóc.. Mà làm sao mày đến được đây? Hai tên kia đang làm cái quái g-”
Ngay thốt ra những lời đó chúng đột nhiên dừng di chuyển.
Nhận ra điều gì đó, chúng nhìn về phía Alta.Alta nhanh chóng nhìn Iris.
Ngay cả từ quan điểm của Iris, cậu cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.
Mặc dù cô ấy nghĩ vậy, cô lại cảm thấy khá nhẹ nhõm khi thấy Alta ở đây.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy dường như cũng không sẵn sàng thừa nhận điều đó.
“Iris, điều tôi sắp làm có thể hơi quá với một học viên như em. Nên làm ơn, nhắm mắt lại nếu em muốn.”
Sau khi nói những điều đó, Alta quay lại với lũ sát thủ.
Tuy nhiên, Iris không hề rời mắt và nhìn thẳng vào nơi Alta đứng.
Cô sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì Alta sẽ làm.
“Chà chà, thật tự tin, phải không? Đừng tự mãn chỉ vì mày hạ được hai tên kia, nhóc con.”
“Không, đúng hơn là tôi sẽ hạ 3 kẻ các người và sẽ tự hào vì việc đó.”
“Wha~”
Tiếng kêu từ tên sát thủ trẻ vang lên.
Đầu tiên là nhát chém vào cánh tay mà hắn cầm dao, tiếp sau đó đầu gã tách rời khỏi cơ thể.
Ngay cả Iris cũng chỉ vừa kịp nhận ra nhát chém thứ hai.
(tốc độ này... Làm thế quái nào nhanh vậy được!? Hơn nữa, thầy ấy còn không hề dùng vũ khí ~!)
“Vậy là, chỉ còn hai ngươi, đúng chứ?"
Iris cuối cùng cũng hiểu ý Alta.
Bằng việc hỏi liệu cô ấy đã chuẩn bị để xem nó chưa, Alta đang ám chỉ với Iris, người muốn chiến đấu với cậu bằng toàn bộ sức mạnh.
Cô nên chuẩn bị để đối phó với tốc độ thần thánh của Alta.