Trans: Arteria
----------
“Ta là người thiết kế ra biểu tượng của Xà Giáo Đoàn mà.”
“…Eh?”
Tôi đờ người ra khi nghe Eri nói.
“Trông đẹp nhỉ?”
“Uhh, hmm… đẹp à?”
Một con rắn độc quấn quanh một quả táo bạc.
Nói thật thì, tôi thấy nó đáng sợ hơn.
“Vậy là ngươi không hiểu rồi, Eugene à~”
Quỷ vương nằm dài ra giường như đang nói ‘chịu thôi’
Có vẻ như tôi khiến tâm trạng cổ tệ đi rồi, nhưng giờ tôi cần phải biết vài chuyện đã.
“Tôi tìm thấy thứ này ở tầng 52, nói cách khác, dường như chúng cũng ở đó… Có thứ này có nghĩa là bọn chúng thờ phụng cô phải không?”
“Hmm, về cơ bản thì Xà Giáo Đoàn tôn thờ Đại Quỷ Vương-sama thống trị thế giới này 1000 năm trước cơ.
Còn Nam lục địa này thì là do ta, Thiên Thần Sa Ngã Erinyes cai trị, bởi vì ta đáng yêu mà☆.”
Eri tạo dáng rồi nháy mắt. Khó chịu thật chứ, nhưng không thể phủ nhận là đáng yêu thật.
Vậy ra đấng tối cao của Xà Giáo Đoàn là Đại Quỷ Vương.
Nhưng vì tầm ảnh hưởng của Erinyes tại Nam lục địa là quá lớn, nên tại đây bọn chúng tôn thờ Quỷ vương.
“Khi thám hiểm tầng 52 tôi có cảm giác dường như ai đó đang theo dõi mình. Lúc đầu thì tưởng chỉ là quái thú thôi, nhưng có lẽ là bọn chúng…”
“Thiên Đỉnh Tháp không từ chối ai mà. Không biết bọn chúng làm gì ở đó nhỉ…”
“Chúng đang cố tìm cách giải phong ấn cho cô thì sao?”
“Nếu thế thì chúng chỉ cần đến thẳng Hầm ngục phong ấn thôi. Cần gì lằng nhằng lên Thiên Đỉnh Tháp thế.”
“…Cũng phải.”
Tôi đang cả nghĩ sao?
“Có khi nào khế ước của tôi và cô bị lộ rồi không? Ít nhất thì Hiệu trưởng Uther đã phát hiện ra rồi.”
Nếu bị Xà Giáo Đoàn nhắm tới, tôi chỉ có thể nghĩ đến Eri thôi.
“Geh! Tên đó phát hiện rồi à?! Uwacha… ta đang cố gắng âm thầm đưa ngươi vào tròng mà…”
“…Cô nói vậy trước mặt tôi luôn đó hả?”
“Sao? Ngươi cũng thấy ổn mà, nên chẳng sao cả, phải không nè ~?”
“…”
Eri chọc chọc má tôi.
Cái này thì không phủ nhận được.
“Còn về khế ước của ta và ngươi, thì hầu hết chẳng ai nhận ra đâu. Đến cả Định Mệnh Thần Illia quan trắc Nam Lục Địa này từ Thần GIới cũng không biết. Nếu ả biết thì chắc chắn đã có một Thiên Thần được phái xuống rồi, nhưng hẳn là ả ta mù rồi nên mới không biết.”
Eri cười khúc khích.
Đến cả Thần… Cũng không nhận ra sao?
Chuyện này lại khiến tôi tò mò rằng tại sao Hiệu trưởng Uther lại có thể biết được.
Chẳng biết giới hạn của ông ấy là ở đâu nữa.
Tôi có thể hỏi thêm thông tin từ Eri, nhưng giờ cũng chưa để giải quyết việc gì cả.
Bọn chúng đang âm mưu làm một điều gì đó… tôi có đang nghĩ quá không?
Mà, đây không phải vấn đề chính.
“Tôi có chuyện này cần hỏi, Eri.”
“Hmm, được thôi, nhưng mà… ngươi hiểu chứ nhỉ?”
Eri liếc nhìn rồi vòng tay qua cổ tôi, mặt tiến sát lại gần.
Cứ đà này thì… nếu như mọi khi, thì tôi sẽ bị đẩy lên giường, nhưng…”
“Hôm nay không phải một ngày ‘bình thường’ mà nhỉ?”
Tôi đưa tay chặn Eri lại.
Cứ mỗi tuần, tôi sẽ lại hiến tế cho Eri một lần.
Vì hôm nay có việc cần hỏi, nên tôi đã đến khác thời điểm với ngày thường.
“Eh? Eh?! Tại sao chứ?! Sao lại không?! Thôi mà ~.”
Eri ngước nhìn tôi với đôi mắt cún con, làm tim tôi lỡ mất một nhịp.
“…Đ-Để sau khi xong việc đã nhé?”
“Yay ~☆ Được rồi, giờ thì hỏi đi.”
Vẻ mặt rầu rĩ lập tức đổi thành một nụ cười.
Kuuh… rõ ràng là tôi đang nằm trong lòng bàn tay Eri rồi.
Nhưng giờ cứ hỏi cái đã.
“Từ tầng 50 trở đi thì lũ quái sẽ càng lúc càng mạnh hơn. Cứ thế này thì bọn tôi sẽ sớm gặp chướng ngại. Có lời khuyên gì hữu ích không?”
“Hmm… Là vậy à.”
Eri đặt tay lên cằm suy nghĩ.
“Ngươi nghĩ điểm mạnh và điểm yếu của mình là gì, Eugene?”
Eri không trả lời, mà ném lại cho tôi một câu hỏi.
…Ý là tôi tự nghĩ đi ấy hả?
“Thế mạnh thì… có lẽ là đánh một một. Tôi có thể dùng Ma kiếm khi mượn ma lực của cô hoặc Sumire, và tôi đủ tự tin rằng mình sẽ không đánh thua một con quái thú Chỉ Định Tai Ương đâu.”
“Rồi. Vậy điểm yếu?”
“Tôi không thể tấn công tầm trung đến xa. Kết giới và hồi phục ma pháp cũng chỉ bảo vệ được một người, còn nếu bị bao vây thì không thể làm gì được. Có lẽ vậy.”
“Ngươi hiểu rõ đấy chứ.”
Eri cười, hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Tiếp đến thì… chắc là mâ lực. Thời gian duy trì Ma kiếm quá ngắn. Giờ thì cải thiện được một chút rồi, nhưng nếu bị bao vây thì vẫn khó.”
“Fufu, chỉ với ma lực của Sumire-chan thôi phải chứ? Ma kiếm dùng ma lực của ta có thể sử dụng toàn thời gian luôn.”
“…Giờ cô nói mới thấy…”
Khi chiến đấu với Cerberus, Hắc Ma kiếm không hề mất đi sức mạnh kể cả khi tôi đã đánh lui kẻ địch.
Thể lực của tôi là thứ cạn kiệt trước vì phải chịu áp lực của việc kích hoạt Ma kiếm.
“Do đặc tính ma lực của Sumire và cô khác nhau chăng…?”
“Không phải đặc tính đâu, là tình yêu, tình yêu đấy. Bởi vì tình yêu của ta và ngươi quá lớn, nên thanh Ma kiếm mới kéo dài được đến thế á♡.”
“Tình yêu…? Thật đấy à?”
Nghe cứ sai sai sao ấy…
“Đương nhiên rồi! Làm sao có chuyện mối liên kết giữa chúng ta có thể thua một cô bé mới chỉ đến thế giới này được chứ!”
“Hiểu rồi. Có nghĩa là tôi quen cô lâu hơn chứ gì.”
Đến lúc khó khăn thì tôi sẽ dựa vào Hắc Ma kiếm đấy.
Vì tôi coi đó là con át chủ bài của mình, nên khá ngại việc tùy tiện sử dụng nó.
“Còn nữa, điểm yếu của ngươi là không thể tấn công tầm xa, và kết giới cùng hồi phục quá ít. Vấn đề này có thể dễ dàng giải quyết mà.”
“…Bằng cách nào?”
Tôi đã luyện tập thử đi thử lại rất nhiều.
Ví dụ như với việc tấn công tầm xa, có một chiêu thức chém ra sóng xung kích trong Song Thiên kiếm.
Nó gọi là Phong thức: Phong Đao, nhưng nếu dùng nó thì Hỏa Ma kiếm sẽ biến mất.
Nên thành ra tôi chỉ tấn công được một lần duy nhất, vì đang phải mượn ma lực của Sumire.
Còn về việc cải thiện tầm ma pháp kết giới và hồi phục, là việc tôi đã cố gắng từ rất lâu rồi.
Tôi đã thử dùng trượng, hay thay đổi pháp chú, nhưng chẳng có tác dụng.
Có lẽ là bẩm sinh rồi.
Dù hiệu quả kết giới và hồi phục thì lại rất cao…
Trong khi tôi đang mải nghĩ ngợi…
“Eugene, đi solo đi.”
“Solo…?”
“Đúng vậy. Đó là lựa chọn tốt nhất trong khả năng của ngươi. Tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết.”
“Năng lực của tôi…”
“Ngươi tự hiểu được chứ nhỉ? Ngươi đã tự mình đánh lui được Cerberus mà. Nếu không có ai làm vướng chân, thì sẽ chẳng gặp khó khăn gì từ tầng 52 cả.
Cổ nói một điều nghe vô tâm hết sức với gương mặt tươi cười.
Không phải tôi không hiểu ý cô ấy muốn nói là gì…
“Nhưng tôi chỉ có ma lực trắng thôi, đâu thể đánh quái một mình được.”
“Ngươi đâu cần thiết lúc nào cũng phải đánh quái đâu. Kết giới của ngươi còn chặn được cả chướng khí dưới Hầm ngục phong ấn cơ mà. Chỉ cần bỏ qua hết thôi.”
Tôi cũng đã từng nghĩ đến phương án này rồi.
Dùng kết giới ma pháp và các điểm mù trong dungeon để né quái.
Nhưng…
“Thế cũng không được. Dù có bỏ qua được hết quái tầng thì vẫn phải đánh Trùm tầng mà.”
Đó là luật của dungeon cuối cùng.
Gian lận là việc không được tha thứ ở Thiên Đỉnh Tháp, vì đây là thử thách của Thần.
Tôi cũng không thể bỏ qua mọi trận chiến được.
“Ta biết. Khi cần đánh Trùm tầng, cứ dùng ma lực của ta là được. Bỏ qua quái ở tầng thường, đánh bại Trùm tầng bằng ma lực của ta. Thấy chưa? Đơn giản mà, phải chứ?”
“…”
Eri vô tư nói, nhưng tôi không nghĩ sẽ dễ dàng vậy đâu.
Tuy thế, tôi chẳng nghĩ ra gì để phản biện.
“Nhưng Sumire… là một thành viên tổ đội mà.”
“Cứ để cô ấy nghỉ đi. Ngay từ đầu, cô nhóc đó đang quá bám dính lấy ngươi rồi. Cả ứng viên Thánh Nữ Sara cũng thế. Ta không muốn thấy Eugene lúc nào cũng phải vướng bận chuyện tình cảm do bị phụ nữ vây quanh đâu.”
“…Là do cô thấy thế đấy chứ.”
“Nhưng thật sự, nếu solo thì sức mạnh của ngươi sẽ được bộc lộ rõ ràng hơn.”
Đôi mắt ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
Nếu đi lẻ thì tôi sẽ mạnh hơn sao?
Có lẽ đó là một điểm mù mà tôi chưa từng thấy.
“Tôi sẽ xem xét. Cảm ơn nhé Eri.”
Tôi cảm ơn rồi định rời đi, nhưng mà…
“Eugene này, trả phí đi đã chứ nhỉ.”
Tôi không thể thoát khỏi bàn tay của Quỷ vương được.
Và rồi tôi bị đẩy xống ngay lập tức.
◇◇
“…Gặp lại sau nhé. Hôm sau tôi sẽ đến nữa.”
Sau khi xong chuyện, tôi đứng dậy khỏi giường.
“Phải đi rồi sao? Ngươi có vẻ bận rộn thật nhỉ.”
Eri bĩu môi, nhưng giờ tôi không có tâm trạng để thư giãn.
Dù hơi uể oải, nhưng tôi bắt đầu thấy mình cần phải làm gì tiếp theo rồi.
(Lần sau phải thử đi thám hiểm một mình xem sao…)
Tất nhiên là không phải tôi tách hẳn khỏi tổ đội với Sumire.
Thử nhiều cách thám hiểm khác nhau cũng không tệ.
Ngay từ đầu, tôi đã thích luyện tập một mình rồi.
Cứ xem như đây là một phần của luyện tập là được.
Vài tháng trước, tôi còn kẹt cứng ở tầng 9, nhưng giờ tôi đã có cách để chiến đấu rồi.
Cảm giác như đôi tay này bắt đầu thấy ngứa ngáy rồi đây.
Khi tôi sắp sửa rời đi để chuẩn bị cho chuyến thám hiểm tiếp theo…
“Eugene này…”
Thì Eri gọi lại.
“Sao thế?”
“Ngươi có biết tại sao Thiên Đỉnh Tháp được tạo ra không?”
Cô ấy đột nhiên hỏi vậy.
“Thử thách cho Nhân Giới, người vượt qua được Dungeon Cuối cùng sẽ được đưa tới Thần Giới, và nhận được sự sống vĩnh hằng… phải không?”
Tôi đáp lại y như những gì được biết, và Eri mỉm cười.
“Bề mặt thì là thế, nhưng ngươi có biết tại sao những vị Thần tại Thần Giới lại cất công tạo nên một Dungeon khổng lồ như thế tại Nhân Giới không?”
“Không…”
Lí do của Thần hả?
Chưa bao giờ nghĩ đến.
“Thái Dương Nữ Thần, Althena-sama, Nữ Thần đứng trên mọi Thần… Kẻ đó… Muốn tạo ra thêm một vị Thần nữa.”[note61134]
“…Tạo ra… một vị Thần?”
Tôi thắc mắc.
“Chưa có một vị Thần nào được sinh ra từ sau Chiến tranh Thần Giới 15 triệu năm trước. Nó đã khiến Thần Giới trở nên suy tàn suốt thời gian qua… Thái Dương Thần muốn phá vỡ thế cục đó. Thế nên kế hoạch Bậc thang tới Thiên đường ra đời. Và công cụ để thực hiện kế hoạch đó, là Thiên Đỉnh Tháp. Bằng mồi câu tối thượng là sự sống vĩnh cửu, cô ta đứng trên quan sát những con chuột lang đang leo lên…”
“…”
Quỷ vương đang nói cái gì thế nhỉ?
Kế hoạch Bậc thang lên Thiên đường?
Chuột lang…?
Và trên hết, cái mồi câu tối thượng…
“Eri… là sao…”
“Đùa thôi☆ Là đùa, đùa á!”
Vẻ mặt nghiêm túc mới đây biến mất, và nụ cười vô tư quay lại.
“Ngươi có thể quên những gì ta nói đi… ít nhất là bây giờ. Cứ qua được tầng 100 đi đã. Đừng bận tâm đến phương thức. Vì là một người thẳng thắn nên ngươi chỉ nghĩ đến việc trực tiếp đương đầu thôi, nhưng cứ thế thì kiểu gì cũng gặp khó khăn cho xem.”
“…Hiểu rồi.”
Những gì Eri nói hồi nãy vẫn lảng vàng trong đầu tôi, nhưng dù tôi có hỏi chắc cũng không nhận được câu trả lời nào nữa đâu.
(Giờ thì cứ vượt qua tầng 100 đi đã, à…)
Nếu qua được thì tôi sẽ trở thành mạo hiểm giả hạng A.
Cũng là một trong những danh hiệu cao nhất ở Nam lục địa.
Hiện tại thì đó có thể coi là một mục tiêu ổn.
Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của tôi và Sumire vẫn là tầng 500.
“Fuwaaah…”
Quỷ vương ngáp dài rồi nằm xuống.
Và rồi tiếng thở nhẹ đều đều phát ra. Một gương mặt xinh đẹp chìm trong giấc ngủ yên bình.
Thật khó tin đây là một Quỷ vương đáng sợ.
“Ngủ ngon nhé, Eri.”
Tôi rời khỏi Hầm ngục phong ấn.
-Ngày hôm sau.
Có vẻ như Sumire đang có một khóa học ngắn về ma thuật, nên cô ấy sẽ ở học viện một khoảng thời gian.
Mục tiêu là kiểm soát ma lực và ma pháp.
Sumire đang cố gắng hết sức để cải thiện bản thân.
Tôi cũng không được lơ là.
(Rồi, đi nào!)
Tôi hướng đến thang máy ở Thiên Đỉnh Tháp.
Đã rất lâu rồi tôi mới đi thám hiểm một mình.
Mục tiêu của tôi là vượt qua tầng 53.
Từ tầng 50 đến 60, là khu vực Biển Cây.
Vừa bước ra khỏi thang máy, trước mắt tôi là cảnh tượng trùng trùng toàn cây là cây, và tiếng kêu của quái thú cùng với côn trùng ‘kikikiki…’, ‘kyokyokyokyo…’.
Xung quanh chẳng có mạo hiểm giả nào cả.
(Giờ thì…)
Hôm nay tôi chỉ có một thân một mình.
Không thể mượn ma lực từ Sumire.
Thế nên không có cách nào để tôi chiến đấu cả.
(Kết giới ma pháp:[Ẩn vị].)
Ma pháp che mắt được cả Cerberus.
Mà không, tôi chẳng biết là có che mắt được không nữa…
Ma pháp kết giới đồng hóa với khung cảnh xung quanh.
Nếu không di chuyển, thì nguy cơ bị phát hiện là cực thấp.
Nhưng đi thám hiểm thì không di chuyển kiểu gì được.
Thế nên là…
(Song Thiên Kiếm:Mộc thức – Ám Thử)
Lối di chuyển giúp tôi xóa bỏ sự hiện diện như một con thú nhỏ.
Về cơ bản đây là một kỹ thuật dành cho việc ám sát…
Tôi phối hợp cả hai lại và băng qua tầng 53.
Dù đi ngang qua vô số quái thú, nhưng chúng chẳng hề để ý đến tôi.
(Chuyện này…)
Khả thi chăng?
Quả đúng như lời khuyên của Eri.
Lần sau tới phải cảm ơn mới được.
Dù tôi có cảm giác cô ấy sẽ lại bắt mình dùng cơ thể để trả ơn nữa quá.
(Nhưng thế này cần phải tập trung cao độ…)
Tôi phải duy trì kết giới, cũng như không được ngưng việc sử dụng Song Thiên Kiếm.
Dù không phải chiến đấu đi nữa, tôi cũng khó duy trì trạng thái này lâu.
Cứ một thời gian tôi lại phải nghỉ, và rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cầu thang lên tầng trên.
(Giới hạn của mình là một tầng một ngày rồi…)
Nhưng cũng có nghĩa là, tôi có thể tự mình vượt qua tầng 50 trở lên.
Từ ngay mai, tôi sẽ cố đi xa hết mức có thể với phương pháp này.”
◇◇
Ngày thứ 7 đi solo.
Hôm nay sẽ là tầng 59.
Công cuộc solo của tôi vẫn đang thuận lợi.
(Tiếp đến là tầng 60 rồi…)
Hmm, một mình đánh trùm thì có hơi…
Tốt hơn là nên hỏi ý kiến của Sumire và Sara nữa.
Trong lúc tôi đang mải nghĩ.
“Eugene-kun!”
“Eugene!!”
Thì có ai đó gọi tên tôi từ đằng sau.
Những giọng nói quen thuộc, lẫn vào chút cảm giác tức giận.
Nhìn lại thì ở đó là Sumire và Sara.
“Chào hai người, cũng lâu rồi nh-“
“Một mình đi thám hiểm tệ lắm đấy biết không hả. Cậu định vứt bỏ tớ sao?!!!” (Sumire)
“Tại sao cậu lại đi một mình?! Chán tớ rồi à?!!” (Sara)
Hai người họ áp sát tôi.
Có vẻ việc tôi tự đi thám hiểm đã được họ quan sát qua hệ thống vệ tinh rồi.
(Mà cũng phải, mình chỉ nói là luyện tập một mình, chứ có nói luyện tập kiểu gì đâu…)
Dường như hai người họ đã hiểu nhầm rằng tôi hoàn toàn chuyển qua đi solo rồi.
Mà lúc này, bọn tôi đang ở tầng 1 Thiên Đỉnh Tháp.
Nói cách khác, là ở đây cực kỳ đông người. Chắc hẳn không phải tưởng tượng của tôi khi cảm thấy những ánh nhìn lạnh lẽo lúc hai cô gái nói những thứ như ‘vứt bỏ’ hay
‘chán’.
“Chờ chút! Hai cậu bình tĩnh lại đã!”
Kết quả là phải mất một khoảng thời gian nói chuyện mới khiến họ hiểu được.