The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 35: eugene bắt đầu lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arteria

----------

“Sara-chan♪Đằng kia có quái kìa☆”

“Ừm, Sumire-chan♪Cứ để đấy cho tớ☆Ah, con đằng kia thì nhờ cậu nhé.”

“Okay~☆”

—Gyaaaaah!!

—Guwaaaaaaa!!

Con quái to lớn bị xẻ đôi bởi thanh Thánh Kiếm.

Đám quái vật hình người cầm vũ khí thì bị thổi bay bởi quả cầu lửa khổng lồ của Sumire.

Lũ quái vật hét lên bỏ chạy tán loạn.

Ở giữa đống hỗn loạn, là hai cô gái dễ thương đang đè bẹp lũ quái vật như dạo chơi.

“Guoooooooo~”

Có lẽ nhận ra không thể tiếp cận hai người họ, đám quái vật chuyển mục tiêu qua tôi.

-Song Thiên Kiếm: Phong Thức[Kamaitachi]-

Tôi chém gục lũ quái bằng thanh Hỏa ma kiếm.

(Mình nghe bảo là quái từ tầng 51 trở đi mạnh hơn nhiều mà nhỉ…)

Kiếm thuật của tôi vẫn hoạt động.

Riêng điều này đã khiến tôi mừng lắm rồi.

Nhưng so với Sumire và Sara thì chẳng là gì cả.

Khi hai người họ hợp tác thì hủy diệt đến thế đấy.

“Yay☆”

“Dễ thật nhỉ.”

Sumire mỉm cười đập tay với Sara.

Sau lưng họ là một núi xác quái vật.

“Eugene-kun, xong rồi đấy~☆”

“Thấy màn trình diễn của tớ thế nào, Eugene?”

Sumire vẫy tay cười với tôi, còn Sara thì thanh lịch hất tóc

Trong khi đang nắm chặt tay nhau.

(…Họ thân với nhau thế từ lúc nào vậy?)

Tôi thắc mắc.

Mới hôm trước thôi, việc can hai người họ cãi nhau đã trở thành chuyện thường nhật.

“Hai cậu tuyệt thật nhỉ. Cảm giác khác hẳn luôn.”

“Nhỉ? Ehehe~”

“Phải chứ? Cậu lại đổ tớ lần nữa rồi ha? Đúng không nào?”

“Sara-chan?”

“Chỉ thế này thôi mà, không được sao?”

“…Hmm, Eugene-kun này, hôm nay tớ đã nỗ lực lắm đấy, nên tớ muốn được thưởng.”

“Sumire-chan, làm thế là trái luật.”

“Chỉ thế này thôi mà, không được sao?”

““…””

Hai người họ nhìn nhau chằm chằm.

Hóa ra mối quan hệ này vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.

“Sumire, Sara, muốn đi ăn mừng qua tầng 51 không?”

““Có!””

Cả hai quay lại cười với tôi cùng lúc.

Thân nhau ghê nhỉ.

◇◇

-Quán rượu: Perch Pavilion.

Ở thành phố của mạo hiểm giả này có rất nhiều quán rượu.

Bọn tôi kéo nhau đến một quán mà học viên thường hay đến.

“““Cạn ly!!!”””

Bọn tôi nâng ly ăn mừng việc hoàn thành tầng.

Tôi vẫn uống bia đên như mọi khi, Sumire thì là cocktail trái cây còn Sara uống vang trắng.

Bọn tôi cũng gọi khá nhiều đồ ăn kèm nữa.

Một đĩa phô mai, mì trộn và sườn nướng muối tiêu, salad rau trộn nữa.

“Đồ ăn ở đây ngon thật ha!”

Có vẻ như Sumire kết chỗ này rồi.

“Tớ chưa từng đến nơi nào thế này, nhưng mà... cũng vui thật đấy.”

Sara lúc đầu có bị choáng ngợp bởi bầu không khí ồn ào, nhưng giờ cũng đã quen rồi.

Còn với tôi thì, nơi này cũng không phải nơi tôi thích hay gì.

Mà là do Claude chỉ cho tôi.

-Vài ngày trước.

“Eugene, bình thường sau khi thám hiểm cậu có đi ăn mừng cùng đồng đội không?”

“Tớ nên làm thế à?”

“Nào nào, đương nhiên rồi. Cùng nhau vượt qua khó khăn rồi ăn mừng một bữa. Là cách dễ dàng nhất để liên kết các thành viên trong đội đấy.”

“…Thật à?”

Cái này thì học viện không có dạy, nhưng nếu một mạo hiểm giả bậc A như Claude nói thế thì chắc cũng phải.

“Để lần sau mời Sumire và Sara vậy.”

“Ừ, làm thế đi.”

“Muốn đi cùng chứ?”

“…Tớ không muốn bị hai người đó ghét đâu, nên xin khiếu.”

“Mời thêm ai đó đi cùng là được mà.”

“Tớ bị Leona với Teresia triệu hồi rồi.”

“…Thế rốt cuộc là định chọn ai?”

“Chuyện đó để sau đi. Cả cậu cũng thế đấy Eugene. Xử lí chuyện của mình đi đấy nhé.”

“…”

Cậu ta né luôn, cơ mà những gì cậu ta nói cùng phải.

Nhân tiện thì, Claude nói hôm nay có việc bận nên không đi với bọn tôi được.

-Và hiện tại.

“Đây, Sara-chan. Ly của cậu hết rồi kìa.”

“Sumire-chan nữa. Cậu uống vậy đủ chưa đấy?”

Sumire và Sara thân mật rót đồ uống cho nhau.

Hình như tốc độ hơi nhanh thì phải?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Sara không phải người có tửu lượng cao.

Còn Sumire thì cũng mới bắt đầu uống gần đây.

Nhân tiện, tôi không rõ lắm tuổi của Sumire, nhưng theo lời hiệu trưởng thì cũng ngang tuổi Sara.

Và theo luật của Đế Quốc thì, 15 tuổi đã được xem là người lớn và được phép uống rượu rồi.

Tôi hỏi một điều mà mình đã băn khoăn từ lâu.

“Sumire, Sara này, tại sao đột nhiên hai cậu lại thân với nhau đến thế?”

““…””

Hai con người đang cười nói nãy giờ bỗng im bặt.

Tôi hỏi thẳng quá à?

“Bởi vì...” (Sumire)

“Cô phụ tá dungeon hôm trước...” (Sara)

“Phụ tá dungeon làm sao?”

Họ đang nói về Amaryllis-san à?

“Có nhiều tin đồn về việc tớ và Sara-chan không được hòa thuận cho lắm.” (Sumire)

“Bọn tớ không muốn gây rắc rối cho cậu.” (Sara)

“Không, cái này…”

Là vì… tôi à?

Nếu thế thì tội cho họ lắm.

“Và thế là, bọn tớ đã nói chuyện với nhau.” (Sumire)

“Đúng vậy. Rồi bọn tớ nhận ra rằng đây không phải lúc để cãi vã nhau.” (Sara)

“Thế lên là quyết định sẽ thân thiết với nhau hơn!”

“Dù có hơi cứng nhắc một chút.”

“Hình như tớ đã vô tình áp lực hai cậu rồi nhỉ... Xin lỗi nhé.”

“Eh?! Bọn tớ đâu có bị áp lực gì đâu.” (Sumire)

“Đây cũng là một cơ hội tốt mà.” (Sara)

“Vậy sao.”

Vậy thì tốt.

“Thế nên là, tớ đang nghĩ mình sẽ mời Sara-chan uống để thân với cậu ấy hơn.”

“Nói thì là thế, nhưng rõ ràng là cậu đang định chuốc say tớ để được ở riêng với Eugene chứ gì.”

“Vậy thì có lẽ chúng ta có cùng suy nghĩ rồi nhỉ Sara-chan~☆”

“Fufu!”

“Ah, cười gì chứ! Uống thêm đi nào~!”

“Đừng có đổ lộn vào với nhau chứ! Cả cậu cũng uống đi!”

“Này, bình tĩnh lại chút…”

Hai người họ tốc độ thật đấy.

-2 tiếng sau.

“Fufufu…Sumire-chan, mặt cậu đỏ lắm kìa. Say rồi à?”

“Nào có, tớ vẫn thấy ổn~☆. Còn cậu thì sao Sara-chan? Trông cậu có vẻ mệt mỏi. Đi ngủ đi thì hơn đấy.”

“Chà, lo cho tớ đấy à?”

“Đương nhiên rồi~”

“Sumire-chan tốt bụng ghê ha.”

Họ say bí tỉ rồi, còn chẳng nói chuyện bình thường được nữa là.

“Này, hai cậu uống hơi nhiều rồi đấy.”

Tôi lo lắng hỏi.

Nhân tiện thì thằng này chưa biết say là gì.

Tôi đã từng bị Eri ép uống cực kỳ nhiều, nhưng rồi khi thấy không có gì xảy ra ‘Eugene không biết say nên chán quá đi~’ Eri nói rồi đi ngủ.

Hồi bị cô bạn thuở nhỏ Airi bỏ rơi, tôi mới hơn 15 tuổi.

Đêm trước khi đi du học tại Học viện, tôi đã uống cùng ông già.

Ổng bảo ‘Không ai có thể uống rượu thắng ta được đâu?’ nhưng rồi mau chóng gục trước tôi.

Nhờ đó mà tôi lại phải lo cho lão già say sỉn đó cả đêm trước khi đi.

…Không biết say cũng có cái khó nhỉ.

“Này, Eugene-kun…”

“Eugene, có chuyện này tớ muốn hỏi...”

Sumire và Sara dướn người về phía tôi.

“Có chuyện muốn hỏi?”

Mắt hai người họ trống rỗng.

Tôi hơi sợ điều họ sắp hỏi.

“Cậu đã quên người bạn thuở nhỏ của mình chưa?” (Sumire)

“Eugene, cậu vẫn thích bạn thuở nhỏ-san đấy à?” (Sara)

“…Eh?”

Đó là điều mà hai người họ muốn hỏi.

“Về Airi à…”

Tôi nhớ về người bạn thuở nhỏ của mình. Phải rồi, lí do khiến tôi đến Học viện Ma thuật Lykeion...

Nhưng giờ tôi đã gặp được Sumire và Sara, lập tổ đội với họ,

Bọn tôi đã vượt qua từng tầng một của Thiên Đỉnh Tháp một cách nhẹ nhàng.

Chắc chắn rồi.

Cái cảm giác tệ hại khi vừa đến đây đã không còn nữa.

Ra vậy.

Tôi đã quên đi cảm giác tuyệt vọng lúc đó rồi.

“Tớ...”

Khi tôi định nói ra những gì mình nghĩ...

“Zzz.”

“Zzz.”

“Hm?”

Sumire và Sara đã ngủ gục từ bao giờ.

Tôi còn chẳng kịp trả lời.

Chịu thôi. Phải đưa họ về ký túc xá.

Tôi trả tiền rồi đưa Sumire và Sara về.

Cơ mà, tôi không thể đem họ như hành lý được, nên tôi dùng kết giới ma pháp tạo ra hai chiếc võng rồi để họ nằm lên.

Chẳng biết có rơi không nữa.

Nhưng làm thế này có vẻ gây khá nhiều sự chú ý, khi học viên xung quanh bắt đầu hỏi tôi.

“Này, Eugene, đưa mấy cô nàng – khoan đã, chẳng phải đó là Hội trưởng Sara sao?!”

“Còn cả Sumire-chan từ thế giới khác nữa!”

“Cả hai người một lúc?!”

“Căng vậy!!”

“Chết đi!!”

“Gì đấy, tôi chỉ đưa họ về ký túc xá thôi mà.”

“““…”””

Sao mấy tên đó nhìn tôi nghi ngờ dữ vậy.

Giở trò với người say rượu đâu phải chuyện được phép làm?

Tôi đưa Sumire và Sara về khu ký túc xá nữ trong khi nghe những lời xì xào xung quanh.

Tôi giao hai người họ cho quản lý ký túc ở lối vào. Cuối cùng cũng được nghỉ một chút.

(…Vậy là tổ đội của mình… đã bền chặt hơn chưa?)

Tôi không biết nữa.

Cơ mà trạng thái tinh thần của tôi thì ổn hơn rồi.

Tất cả là nhờ có Sumire và Sara.

Cả Eri nữa.

Mai lại tiếp tục cố gắng nào.

◇◇

“Xin lỗi nhé Eugene, tớ không thể đi thám hiểm cùng cậu một khoảng thời gian được rồi.”

Hôm sau Sara đến gặp tôi với vẻ hối lỗi.

Khi tôi hỏi lí do thì…

“Lễ hội của Học viện Ma thuật?”

Sumire tỏ vẻ đầy bất ngờ.

À, đây là lần đầu Sumire nghe đến nó mà.

“Mỗi năm, Học viện Ma thuật Lykeion sẽ tổ chức một sự kiện lớn với học viên làm trung tâm. Bao gồm giải đấu võ thuật để tìm ra người mạnh nhất, và thông báo những ma pháp mới. Ngoài ra còn có buổi đấu giá những ma cụ hiếm có tìm được tại dungeon cuối cùng, nên không chỉ người trong thành phố mà còn có thể có người đến từ lục địa khác nữa.”

“Ra là vậy!! Wow, nghe có vẻ vui đấy!!”

Mắt Sumire sáng lên, nhưng rồi lại quay về vẻ thắc mắc.

“Cậu sẽ là người tổ chức do là Hội trưởng sao Sara-chan?”

“Không đâu. Ban điều hành Lễ hội học viện được phân ra rồi. Hội học sinh chỉ giúp đỡ họ thôi. Thế nên tớ thực sự không thể dành quá nhiều thời gian riêng được...”

“Có phải là do người đứng đầu ban điều hành không?”

Tôi nhớ lại chuyện năm ngoái rồi hỏi.

“Phải đấy! Con mụ ham quẩy đó!! Nghĩ rằng miễn hào nhoáng thì làm cía gì cũng được!!”

Giọng Sara bỗng trở nên gắt gỏng.

“Eugene-kun, có chuyện gì thế?”

“Dường như người đứng đầu ban điều hành lễ hội khá thường hay gây ra rắc rối. Nghe nói rằng hội học sinh luôn phải xử lý những gì cô ấy bày ra.”

“Năm nay cũng thế… Mụ ta rắc rối thật đấy, nhưng lại thu hút mọi người, nên rất mau chóng mất kiểm soát...”

Nhìn mặt là thấy Sara đang gặp khó khăn đến mức nào rồi.

“Vậy chắc sẽ khó cho Sara để tham gia trong một khoảng thời gian nhỉ.”

“Xin lỗi nhé Eugene, Sumire-chan.”

“Nếu đã vậy thì đành chịu thôi. Thế thì, Eugene-kun và tớ-“

“Sumire-chan, cấm tranh thủ đấy nhé.”

“Ỏ, thôi nào, đương nhiên là không rồi☆, Sara-chan ha.”

“Chúng ta ra nói chuyện riêng một lúc nhỉ~?”

“Hiểu rồi, được thôi.”

Sara kéo tay Sumire đi, rồi hai người thì thầm với nhau. Được một hồi thì có vẻ đã thỏa thuận xong.

“Vậy giờ thì Eugene, đợi chút... Tớ sẽ quay lại ngay.”

Sara miễn cưỡng chạy vào tòa nhà hội học sinh.

Giờ chỉ còn Sumire và tôi.

“Chắc là phải hoãn vụ thám hiểm lại một thời gian nhỉ.”

“Ý cậu là bọn mình vẫn chưa đủ mạnh?”

Sumire có vẻ hơi phản đối.

“Chuyện này… tốt hơn hết chúng ta vẫn nên kiểm tra lại sức mạnh của mình trước khi đến tầng 52. Sara là một người toàn diện có thể chiến đấu cả tầm gần lẫn tầm xa, nhưng nếu chỉ có tớ và cậu thì sẽ thiên về đấu tầm gần hơn, nên có thể sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với lũ quái biết bay.”

“Vậy sao. Cũng phải nhỉ. Ừm! Vậy cùng cố gắng luyện tập nào!”

Sumire lại tràn đầy nâng lượng rồi. Thay đổi xoành xoạch như này quả là Sumire mà.

Bọn tôi đến phòng của câu lạc bộ sinh vật.

Tôi vẫn còn việc câu lạc bộ cần làm nữa.

Hôm nay là ngày tôi lo liệu lồng thứ nhất.

Tôi bảo Sumire chờ bên ngoài, nhưng rồi khi lại gần chiếc lồng mới nhận ra có gì đó sai sai.

(…Có ai ở trong sao?)

Phong ấn chiếc lồng đã bị tháo bỏ.

Không phải phá hủy, mà là mở đúng phong ấn.

(Người mà có việc với chiếc lồng này, có lẽ là...)

“Oh, Eugene-chan? Lâu rồi không gặp ha~”

Một giọng nói yếu ớt mà tôi đã quen.

Mái tóc vàng bù xù, mặc chiếc áo choàng trắng cũ kỹ, là vẻ ngoài của một nhà nghiên cứu.

“Carlo-senpai, nửa năm rồi nhỉ.”

“Eugene-kun này, ừm, ai ở đó vậy?”

Sumire hỏi. Chẳng có gì phải giấu, nên tôi đáp luôn.

“Carlo-senpai là đàn anh thuộc câu lạc bộ sinh vật.”

Nói rồi tôi mới nhận ra, rằng mình chưa giới thiệu ai trong câu lạc bộ cho Sumire hết.

…Vấn đề là họ hiếm khi có mặt, nhiều người còn chẳng thèm đến lớp cơ.

Nên là chẳng có mấy cơ hội để làm thế.

(Nhưng người đầu tiên lại là Carlo-senpai...)

Anh ấy là người kỳ lạ nhất trong số những người kỳ lạ ở câu lạc bộ sinh vật.

Nên tôi hơi lo cho Sumire một chút.

Truyện Chữ Hay