The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 32: eugene được liên minh dungeon triệu gọi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arteria

-----------

Liên minh Dungeon.

Tổ chức lớn nhất tại Thành phố Dungeon Caliph, chịu trách nhiệm quản lý các dungeon.

Mọi cư dân ở Thành phố Dungeon đều có liên kết với Liên minh.

Nếu muốn làm việc gì đó ở Thành phố Dungeon, đều phải có được sự cho phép của Liên minh, và họ cũng là người thu thế từ mọi công việc kinh doanh.

Người đứng đầu của Liên minh Dungeon là vua Uther.

Bọn tôi đến trước tòa nhà của Liên minh, thứ lớn hơn cả Học viện.

Nơi này lúc nào cũng đông đúc mạo hiểm giả.

“Ê này! Còn sống đấy à?!”

“Đương nhiên rồi. Lần sau ta sẽ đánh bại con Trùm tầng đó!”

“Nghe gì chưa?! Hình như có một thanh Ma kiếm huyền thoại đang được bán đấy.”

“Làm gì có. Tin vịt thôi.”

“Oi! Thế méo nào chỗ nguyên liệu của ta bán chỉ được có ngần này thôi?!”

“Xin thứ lỗi, nhưng không có nhầm lẫn gì đâu ạ.”

Tiếng nói chuyện ồn ào khắp nơi.

Tôi đến trước quầy tiếp tân trong khi nghe mọi người xung quanh nói chuyện.

Trong một hàng dài những quầy tiếp tân, tôi chọn một quầy trong góc ít nổi bật nhất.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi.”

“…Ôi chà? Chào mừng anh đến với Trụ sở Liên minh Dungeon! Anh có việc gì cần sao?”

Cô tiếp tân đang nghịch tóc trông có vẻ buồn chán lập tức nở nụ cười.

Yup, dân chuyên này.

“Tôi là Eugene Santafield. Tôi đến đây vì được Liên minh gọi. Huy hiệu mạo hiểm giả đây.”

Tôi nói rồi đưa ra chiếc huy hiệu hạng C.

Huy hiệu này là một loại thẻ ID của Liên minh Dungeon.

“Để tôi xác nhận. Anh mới trở thành mạo hiểm giả hạng C gần đây phải chứ? Cuộc hẹn hôm nay là…?!!!”

Đột nhiên gương mặt của người tiếp tân biến sắc.

Và rồi, tấm bảng “Vắng” được đặt ngay trước mặt tôi.

Hm?

“Eugene-san, xin hãy đi theo tôi! Tôi sẽ dẫn đường!”

Có vẻ như đó là chuyện mà không thể xử lí được chỉ ở quầy tiếp tân.

Tôi được dẫn lên phòng tiếp khách trên tầng 2, ngồi xuống chiếc sofa không bám chút bụi nào.

“Xin hãy chờ một chút!”

Người tiếp tân nói rồi vội vàng chạy đi.

Chỉ còn mình tôi ở đó.

Vì không có gì làm, tôi bắt đầu nhìn ngó những bức tranh trong phòng.

Ở đó là hình một mạo hiểm giả mang theo một thứ vũ khí khá kỳ lạ, chiến đấu với một con quái vật khổng lồ.

“Người đang nắm giữ kỷ lục cao nhất… Cristo.”

Là bức tranh của mạo hiểm giả huyền thoại.

Người đầu tiên đạt được tầng 500.

Cũng là mục tiêu của tôi và Sumire.

Tuy vậy, bọn tôi cũng chưa cả vượt qua được tầng 50, nên so sánh như thế cũng thật lạc lõng quá đi.

Hơn nữa, ông ấy còn leo tháp một mình, thật điên rồ mà, lập dị ghê.

Người ta đồn rằng ông ấy có thể vào Dungeon cuối cùng và thám hiểm tận 1 đến 2 tháng mà không gặp vấn đề gì.

Dù ở đó có thang máy.

(Ông ấy là kiểu người như nào nhỉ…?)

Vì chẳng có bất cứ ghi chép nào, nên chuyện về ông ấy chỉ toàn là bí ẩn.

Nhưng nếu là ở thư viện của thành phố thì chắc sẽ có gì đó.

Có lẽ lúc nào đó mình nên đi kiểm tra thử… Trong lúc đang nghĩ vậy…

“Heya! Xin lỗi vì để cậu phải đợi nhé!”

*Bang!*

Cảnh cửa bật mở, và một người phụ nữ cao lớn xuất hiện.

Nhìn vào bộ trang phục xa hoa và thanh kiếm cầu kỳ ở thắt lưng, có thể biết rằng cô ấy là một người ở tầng lớp thượng lưu.

Hay đúng hơn, tôi đã từng thấy gương mặt này.

Đây là lần đầu tiên trực tiếp nói chuyện, nhưng tôi thường hay thấy cô ấy đứng bên cạnh Hiệu trưởng Uther.

Thập nhị hiệp sĩ dưới sự quản lý trực tiếp của Vua Uther.

Một trong số họ là Isolde Lismore, Hoa Hiệp sĩ.

Cô ấy là một trong những người đứng đầu thành phố Dungeon, chỉ sau Vua Uther.

Tôi không ngờ một nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở đây.

Theo phản xạ, tôi đứng bật dậy chào.

“Isolde-sama, tôi là Eugene Santafield.”

“Xin lỗi vì đã bắt cậu phải tới đây nhé. Cứ thoải mái đi nhóc.”

Nói rồi, cô ấy ngồi xuống sofa trước mặt tôi.

Trông như thể cô ấy đang lơ là, nhưng lại không có một kẽ hở nào.

…Con người này thật quá điêu luyện đi.

Tôi đợi cô ấy mở lời.

Nhưng cô chỉ nhìn tôi cười như đang cảm thấy giải trí lắm vậy.

“…Có chuyện gì sao ạ?”

“Ta nghe nói cậu đã đánh lui Cerberus nhỉ. Thế nào? Cậu có thể cho ta thấy ma kiếm của cậu chứ? Tại sân tập của Liên minh luôn…”

“K-Không được đâu, Isolde-sama! Theo luật thì Thập nhị hiệp sĩ chỉ được trực tiếp huấn luyện mạo hiểm giả từ hạng A trở lên thôi! Ngài không được đặc cách cho ai cả!”

Chị tiếp tân dẫn tôi tới đây cản lại trước khi tôi kịp trả lời gì.

“Cứng nhắc quá đấy. Chịu thôi, quay về chủ đề chính nào.”

Isolde nói rồi đưa tôi một tờ giấy.

Có vẻ là một tập tài liệu khá chi tiết.

Phần dưới là một loạt những con số.

Và ở trên có con dấu Hoàng gia.

“Đây là…”

“Đầu của Cerberus đã được bán rồi. Cả chi phí mà Liên minh Dungeon thu cũng được ghi tại đây.”

Tôi nhìn lại tờ tài liệu.

Thứ khiến tôi bận tâm là con số khổng lồ ở đó.

“…200,000,000G?”

“Trừ đi 20% tiền phí thì cậu còn 160 triệu. Trên hết, tiền trả cho Giọt phục sinh hôm trước cũng được tính vào, nên cậu còn khoảng 100 triệu. Thắc mắc gì không?”

“…”

Tôi rùng mình trước con số đáng sợ ấy.

Trông nom cho Quỷ vương, làm hộ vệ cho Sumire, chúng tôi thường đi thám hiểm rồi bán nguyên liệu kiếm được từ đó, nhưng lần này thì nằm ở đẳng cấp khác rồi.

“Ai lại mua nó với giá cao vậy chứ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một buổi đấu giá đúng chứ?”

Hẳn phải là một quý tộc cấp cao hoặc hoàng tộc nơi nào đó – là những gì tôi nghĩ.

Cứ nhìn con số khổng lồ này xem, có khi lại là một quý tộc cấp cao đến từ Highland, quốc gia lớn nhất Tây lục địa ấy chứ.

Ở đó chắc hẳn nhiều người giàu lắm.

Nhưng câu trả lời tôi nhận được lại khá bất ngờ.

“Là Hoàng đế của Đế quốc Grandflare. Ông ta nói rằng đó là một thành tựu của công dân Đế quốc, sao mà không mua được chứ.”

“Eh?”

Những lời ấy khiến tôi ngạc nhiên.

Bệ hạ đã mua ư…?

“Cũng không lạ gì. Đã vài thập kỷ rồi chúng ta mới có được nguyên liệu từ một Thánh thú. Nếu dùng để làm ra những món pháp cụ mạnh mẽ thì sẽ là một nguồn sức mạnh to lớn. Cậu không nghĩ thế sao?”

“Cũng… đúng nhỉ.”

Đã hơn một năm kể từ khi tôi rời khỏi Đế quốc.

Từ lúc nhập học đến giờ tôi chưa từng trở về.

Nhưng có vẻ như thứ tôi lấy được từ Thánh thú sẽ giúp ích được cho Đế quốc.

Cảm giác kỳ lạ thật.

“Còn giờ thì, Eugene-kun.”

“V-Vâng!”

Tông giọng Isolde-san thay đổi.

“Cậu đã trở thành triệu phú khi vẫn còn là một học viên. Cảm giác thế nào?”

“Uuh, tôi thật sự cũng chẳng có gì cần dùng đến chỗ đó lắm…”

Nếu có thì cũng chỉ là mua dụng cụ giúp cho việc thám hiểm và kiếm thôi, nhưng nói thật thì tôi không hề gặp vấn đề về kinh tế.

“Vậy à. Nhưng mọi người xung quanh cậu không nghĩ thế đâu.”

“…”

Tôi rơi vào trầm tư.

Việc tôi đánh lui Cerberus đã được tất cả mọi người biết đến qua hệ thống Vệ tinh.

Và rồi mọi người cũng sẽ biết về cuộc đấu giá kia.

“Vì thế nên, ta đang nghĩ đến việc sẽ giúp quản lý tài sản của cậu… đặc biệt là những gì cậu nhận được từ nguyên liệ Thánh thú. Đương nhiên là khi nào cần cứ nói với ta là được. Lí do làm thế là để giúp cậu ngăn chặn những kẻ lừa đảo thôi.”

“Như vậy… quả thật là giúp tôi nhiều lắm.”

Không lạ khi mọi người sẽ bắt đầu tụ tập lại xung quanh một tên học sinh có khoản tiền khổng lồ như thế.

Nhưng nếu khoản tiền ấy được bảo vệ bởi thân cận của Vua Uther, Isolde-san, thì hẳn bọn họ sẽ phải bỏ cuộc thôi.

“Nhưng tại sao ngài lại làm đến thế này vì tôi?”

Tôi không hề quen biết gì với Isolde của Thập nhị hiệp sĩ.

Bố tôi có thể là một người có quyền thế ở Đế quốc, nhưng tôi đây cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Vì là Hoàng kiếm nên đương nhiên bố tôi là quý tộc, nhưng điều đó không phải với tôi. Chỉ mình bố tôi thôi.

Bởi vì Hoàng kiếm sẽ được chọn lại mỗi khi Hoàng đế mới lên ngôi.

“Tất nhiên do cậu là con trai của Hoàng kiếm rồi… là điều ta muốn nói.”

Isolde-san thở dài.

“Thực ra đây là điều Vua Uther đã nhờ. “Nếu để Eugene bị số tiền nhận được từ Thánh thú cản trở việc thám hiểm thì tiếc lắm, nên ta sẽ bảo hộ nó!" – ông ấy nói vậy đấy.”

“C-Chính Vua Uther sao?!”

Cô tiếp tân cất lên chết điếng.

Không, tôi cũng bất ngờ nữa.

Chẳng phải ngài có nhiều việc phải làm lắm sao, Hiệu trưởng Học viện?

“Mà bọn ta thì không thể để Bệ hạ tự làm được, nên ta – với tư cách là một người thua bốc thăm – sẽ nhận nhiệm vụ này. Ahaha!”

Hoa Hiệp sĩ Isolde-san cười vui vẻ.

Ra là bốc thăm à…

“Tại sao Vua Uther lại quan tâm đến cậu vậy chứ Eugene-san?”

Tiếp tân nghiêng đầu hỏi.

“Rõ quá mà. Vì cậu ta đã nói với cả lục địa rằng ‘tôi sẽ nhắm đến tầng 500 và vượt qua Vua Uther’. Bệ hạ rất thích những kẻ có tinh thần thách thức đấy.”

“Tôi biết rõ đó là một việc liều lĩnh.”

Kỷ lục của tôi hiện tại mới là 45 tầng.

Còn của vua Uther là 451.

Gấp 10 lần liền.

“Fufu… cậu thực sự nghĩ thế à? Mà, ta cũng khá có hứng thú quan sát cậu đấy. Nếu có gì cần bàn bạc thì cứ tìm ta nhé. Cậu biết ta sống ở đâu chứ?”

“Vâng… nhà của ngài… là tòa lâu đài màu đỏ ở quận quý tộc phải chứ?”

“Ta không thích cái tên quận quý tộc lắm, nhưng mà… ừ, đúng đấy. Ta sẽ dặn trước gác cổng về cậu. Cậu đưa theo bạn đến cũng được. Ta cũng muốn nói chuyện với người từ thế giới khác nữa. Lúc nào cũng thấy Bệ hạ khoe suốt thôi.”

Isolde-san nói rồi rời đi.

Cánh cửa đóng lại, và bầu không khí căng thẳng cũng theo đó tan biến.

Quả nhiên là một Hiệp sĩ trực tiếp dưới trướng Vua Uther.

Chính cô ấy cũng là một mạo hiểm giả hạng S đã vượt qua tầng 200.

Chỉ riêng sự có mặt của cô thôi đã tạo ra bao nhiêu áp lực rồi.

“Haah, căng thẳng ghê nhỉ?”

“Vâng. Chuyện này bất ngờ thật đấy.”

Cô tiếp tân bắt chuyện với tôi, có lẽ do cũng cảm thấy căng thẳng.

Đứng ở chỗ đó thì nói tôi cũng nghe rõ rồi, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại gần chỗ tôi.

…Đúng hơn thì, chẳng phải cô hơi gần rồi đấy à?

Sao lại ngồi cạnh tôi thế?

“Này Eugene-san, cậu đã có phụ tá dungeon nào chưa?”

Cô ấy nhìn tôi hỏi.

Phụ tá dungeon là nhân viên của dungeon hỗ trợ riêng cho cá nhân mạo hiểm giả bậc cao.

Với một thằng mới qua hạng D cách đây không lâu thì làm gì có chuyện tôi có được.”

“Tôi chưa có.”

“Thật ư?! Vậy thì, để tôi làm nhé☆. Nè.”

Cô ấy đưa tôi một tấm thẻ, trên đó là…

----------

Liên minh Dungeon.

Tiếp tân/Phụ tá Dungeon

Amaryllis Fiore.

XXX-XXXX-XXXX

----------

Nghề nghiệp và tên tuổi.

Cùng ID liên lạc.

“Amaryllis-san?”

“Vâng! Nếu được thì chúng ta có thể hoàn tất thủ tục—"

“Ah, không, tôi mới là mạo hiểm giả hạng C thôi, nên không đủ tư cách có phụ tá dungeon đâu…”

“Cậu đang nói gì vậy chứ?! Cậu đang nhắm đến tầng 500 mà, nên chớp mắt cái là cậu sẽ cần ngay thôi!”

“Dù cô có nói vậy đi nữa…”

“Nào nào, không cần ngại đâu mà.”

“Không phải có ngại hay không…”

Chúng tôi cứ thế cù cưa một lúc lâu, nhưng tôi đã có thể hoãn lại câu trả lời khi nói rằng để bàn bạc với đồng đội đã.

Phải hỏi ý kiến Sumire với Sara mới được…

◇Vài ngày sau◇

Tôi đến sớm một tiếng so với giờ đã hẹn Sumire và Sara.

Chẳng có lí do cụ thể nào cả.

Đơn giản là vì tôi hơi quá khích, và đến nơi rồi mới nhận ra là mình đến sớm thôi.

(…Chờ Sumire và Sara thì làm gì giờ nhỉ?)

Tầng 1 Thiên Đỉnh Tháp chẳng có con quái vật nào cả.

Chỉ có hàng loạt những gian hàng nối tiếp nhau.

Xung quanh đầy những mạo hiểm giả đang mua sắm hoặc hướng đến thang máy.

Nhưng những nơi khác thì vẫn thoáng đáng.

Một đồng bằng cỏ rộng rãi.

Mạo hiểm giả chờ đồng đội; mạo hiểm giả kiểm tra lại hành lý để chắc chắn không quên thứ gì; mạo hiểm giả đang đánh một giấc nghỉ trưa.

Đủ loại người.

(…Vung kiếm một lúc vậy.)

Khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, tôi tập trung vung kiếm.

Tâm trạng tôi hôm nay khá tốt.

Tại sao ư…?

“Oi! Cậu đợi lâu chưa, Eugene-kun?”

“Eugene, xin lỗi vì để cậu đợi nhé.”

Sumire và Sara đã đến.

Hai người họ trông như bạn thân ấy… không, có chút khoảng cách kìa.

“Tớ mới đến thôi. Mà đúng hơn thì, vẫn chưa đến giờ hẹn mà đúng chứ?”

“Xin lỗi. Sara-san nãy cứ nói mấy thứ kỳ lạ làm mất bao nhiêu thời gian.”

“Sumire-san, cậu đừng có nói điêu được không? Tôi đã chỉ cho cậu nguyên tắc của mạo hiểm giả đấy.”

“Thế còn việc đừng có quá bám lấy Eugene-kun nữa thì sao?”

“Cả phần đó nữa! Không đàng hoàng chút nào!”

“Xem cái người cứ thấy là lao vào ôm Eugene-kun nói gì kìa…”

“…Gần đây tôi cũng tiết chế lại còn gì.”

“…Không, làm gì có.”

Vẫn náo nhiệt như mọi khi.

Nhưng đến lúc thám hiểm thật sự thì lại có sự phối hợp khá ổn.

Thế nên phải là hôm nay.

“Sumire, Sara, hôm nay cũng nhờ hai cậu giúp đỡ nhé.”

“…Ừm, Eugene-kun!”

“…Cứ giao cho tớ, Eugene.”

Hai người họ lập tức ngừng cãi cọ rồi đáp lại tôi.

“Bây giờ thì, đi thôi… thách đấu Trùm tầng 50 nào.”

Sumire và Sara gật đầu.

Thiên Đỉnh Tháp, tầng 50.

Vượt qua được tầng này sẽ trở thành mạo hiểm giả hạng B.

Tôi giờ đang là hạng C.

Nếu vượt qua hôm nay, tôi sẽ được thăng hạng.

Nói cách khác, tầng 50 là một tầng thử thách.

(Cuối cùng cũng đến được đây…)

Bàn tay tôi nắm chặt lấy thanh kiếm.

Sumire, Sara và tôi bước vào thang máy.

Truyện Chữ Hay