The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 29: hội trưởng hội học sinh tiếp cận eugene

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arteria

----------

“Eugene, tại sao cậu không đến gặp tớ hả?!”

Đồng đội cũ của tôi, Sara lao tới ôm tôi.

Sara là chủ tịch hội học sinh, và là một người quan trọng của Thánh quốc Caldia, nên luôn linh hoạt đối xử với nhiều loại người khác nhau.

Nhưng với tôi thì lại cực kỳ gần gũi.

Tôi đã từng nói với Sara, một tinh anh thuộc Khoa Anh hùng rằng ‘không cần bận tâm đến tớ đâu’, và rồi nhỏ đáp lại ‘sao cậu lại lạnh lùng thế?!’, chẳng chịu nghe tôi gì cả.

Thường thì tôi sẽ đợi cô ấy bình tĩnh lại, nhưng hôm nay còn phải đi thám hiểm cùng Sumire nữa.

Tôi không thể cứ mãi ở đây với Sara được.

Trong khi tôi đang nghĩ không biết phải nói gì…

“Ừm, Sara-san, phải không?”

Sumire mở lời.

“…”

Sara quay sang nhìn Sumire một chút rồi lại quay qua nhìn tôi.

Bơ cổ luôn hả?

Sumire có vẻ hơi khó chịu.

“Này, Eugene, cậu có nghe không đấy?”

“Ừ-Ừ, tớ nghe. Quan trọng hơn là, cậu nên chào Sumire một tiếng…”

“Tớ đã phải đợi mãi đấy. Này, cậu có rảnh không? Tớ đang đến tầng 90 rồi, nhưng cảm giác như không thể đi tiếp được nữa. Cậu đã đánh bại một Thánh thú đúng chứ? Trao đổi thông tin đi, tớ chắc mình có giữ vài thông tin hữu ích với cậu đấy!”

Cô ấy liến thoắng nói.

“Không, Sara, giờ không phải-“

“Sara-san, bọn tôi đang đến tầng 31. Cậu có thể để chuyện đó sau được không?!”

Sumire dõng dạc nói với Sara.

Quả nhiên, Sara cũng không thể lờ đi những lời đó của Sumire nữa rồi.

Cô chầm chậm quay gương mặt lạnh tanh của mình lại nhìn Sumire.

“…”

“…”

Hai người họ nhìn chằm chằm nhau vài giây.

Và rồi Sara nói.

“Tôi xin lỗi nhé Sumire-san. Bọn tôi giờ đang có chuyện quan trọng cần nói. Cậu đợi đi được không?”

“N-Này, Sara.”

Cậu không nên cư xử như thế khi là người tự dưng xen vào chứ.

Gương mặt tức giận của Sumire bỗng trở nên vô cảm.

Ah… cô ấy bực thật rồi.

(Phải cảnh báo Sara)

Ngay lúc đó…

“Này Eugene-kun, cứ mặc kệ nhỏ đồng đội cũ kia rồi đi thám hiểm tiếp nào☆.”

Sumire kéo tay tôi, làm tôi tách khỏi Sara.

Cô ấy tiếp tục kéo tôi đến hướng thang máy.

“C-Chờ đã! Đứng lại đó!”

Sara mau chóng túm lấy cánh tay còn lại của tôi.

“Cậu có thể thả ra được không? Bọn tôi đang vội.”

“Sumire-san, Eugene và tôi có liên kết cực kỳ bền chặt đấy! Người mới xuất hiện như cậu không nên xen vào đâu!”

“Vậy cơ à ~ Nhưng cái liên kết đó bị cắt đứt ngay khi cậu vào Khoa Anh hùng phải chứ? Và rồi giờ khi cậu ấy đánh bại Thánh thú thì cậu quay lại à? Uwahh, vô liêm sỉ thật đấy.”

“N-này… Sumire.”

Vẻ mặt Sara thay đổi.

“K-Không phải thế! Nếu tôi thuộc Khoa Anh hùng mà đi cùng cậu ấy thì sẽ khiến cậu ấy gặp rắc rối mất, nên tốt hơn là tạo chút khoảng cách… Teresia-san bảo thế nên tôi cũng cẩn thận. Nhưng dù khoảng cách có là bao xa thì trái tim bọn tôi vẫn luôn kết nối với nhau! Còn cậu thì sao, chỉ là người được cậu ấy bảo hộ thôi, nên đừng có làm cao!”

“…Wa?!”

Giờ thì đến lượt Sumire.

“…”

“…”

Sara và Sumire lườm nhau chằm chằm.

Không ổn chút nào.

“Hai cậu, bình t-“

““Cậu trật tự chút đi, Eugene.””

Hai người họ giơ tay ra chặn tôi lại.

Người chấm dứt sự im lặng là Sumire.

“Sara-san này, Eugene-kun là cộng sự của tôi. Nếu có chuyện cần bàn với cậu ấy, thì thông qua tôi trước được không?”

“Hmm, cậu bảo là cộng sự, nhưng cũng chỉ là hiện tại thôi, phải chứ? Tôi đã là đồng đội của Eugene từ khi nhập học rồi. Thời gian bọn tôi bên nhau cậu sao so sánh nổi.”

“Dù tan rã chỉ sau chưa đầy một năm sao?”

“!...Thế nên tớ mới đến đây tái hợp với cậu ấy đấy. Đừng có cản đường.”

“Xin lỗi nhé, nhưng cộng sự của Eugene-kun giờ chính là tôi đây.”

“Eugene-kun là con trai của người mạnh nhất Đế quốc, Hoàng Kiếm. VÌ thế nên, người xứng đáng với cậu ấy phải là tôi, một Ứng viên Thánh nữ!”

“…Tôi là người từ dị giới, nên không hiểu mấy thứ thế đâu.”

“Dù sao thì, tôi không cho phép cậu lập tổ đội chỉ hai người với Eugene đâu.”

“Cứ làm như thể tôi cần cậu cho phép ấy!”

“Đừng có động chạm vào Eugene của tôi, Sumire-san!”

“T-Tôi nào có động chạm gì!”

“Xạo! Chẳng phải cậu khoác tay cậu ấy mãi cho đến khi vào Tháp Zenith đấy gì!”

“Nếu thế thì, còn cậu thì sao? Cứ lúc nào xuất hiện cũng ôm lấy Eugene-kun!”

“Đ-Đó… là việc của tôi!”

“-!”

“-!!”

Tôi chỉ biết đứng đực ra đó nhìn cuộc cãi vã không hồi kết của Sumire và Sara.

Sara và tôi đã là bạn kể từ ngày nhập học, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều cảm xúc của cô ấy đến thế.

Tôi biết Sumire là người giàu cảm xúc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tức giận với ai đó đến thế.

(Ôi chà, đánh ghen vì Eugene kìa ~ Làm người nổi tiếng cũng khổ quá ha.)

Giọng ai đó vang lên trong đầu tôi. Chẳng cần hỏi cũng biết đó là Eri.

(Này, Eri, lúc này tôi nên làm thế nào?)

(…Eh? Sao đột nhiên lại hỏi ta?)

(Không được à?)

(…Hmm, để xem nào.)

Tôi chưa từng có bạn gái trước đây, cũng chẳng quen với mấy mối quan hệ nam nữ thế này, nên mới hỏi Eri, một người sống đã lâu nên hẳn cũng có nhiều kinh nghiệm.

(Đi với cả hai thì sao?)

(Thôi kệ đi. Tôi tự nghĩ vậy.)

Giờ nghĩ lại thì, Eri là một Thiên thần sa ngã.

Tôi không nên nghe lời cổ để tham khảo. Trong khi đó Sara và Sumire vẫn tiếp tục cãi nhau.

Đột nhiên tôi cảm thấy ánh mắt kỳ lạ nào đó hướng tới mình.

Tôi biết rằng ồn ào như này kiểu gì cũng thu hút sự chú ý, nhưng ánh mắt kia thì khác.

(…Ah.)

Một ma cụ hình cầu lơ lửng trên không.

Là con mắt gửi từng thông tin tại tháp Zenith về hệ thống Vệ Tinh.

Thứ đó đang nhìn thẳng vào tôi, Sumire và Sara.

Chuyện này đang được học sinh ở khắp học viện xem à?

“Mà ngay từ đầu, tôi còn từng hôn Eugene cơ! Cậu thì sao hả Sumire-san?”

“…Eh?”

Tôi không thực sự bận tâm đến cuộc cãi vã của Sara và Sumire, nhưng tôi lại vừa nghe được một chuyện mình không thể phớt lờ.

“Eugene-kun… và Sara-san… là như thế ư? Cậu ấy bảo hai người không phải một cặp mà…”

Sumire nhìn tôi như thể mới bị phản bội.

Mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng tôi.

“K-Không phải thế, Sumire! Cô ấy bảo đó là phong tục khi lập tổ đội với ứng cử viên Thánh nữ… Chỉ một lần duy nhất đó thôi…”

“Đúng đấy… Tớ vẫn chưa thể nào quên được nụ hôn say đắm đó…”

Sara đỏ mặt, còn Sumire đờ người ra nhìn cô.

“Có vẻ như là tôi thắng nhỉ.”

“…Ugh.”

Sara tự dưng tuyên bố chiến thắng. Thắng cái gì cơ?

Sumire thoáng nhìn tôi rồi nói với Sara.

“T-Tôi thì đã dành cả đêm trong lều cùng Eugene đấy!”

“…Eh?”

Sara mở to mắt ngạc nhiên.

“E-Eugene…không thể nào. Cậu qua đêm với nhỏ đó rồi ư…?”

“Hưm, tôi còn được ngắm gương mặt khi ngủ của Eugene-kun cơ. Còn cậu thì chưa bao giờ được thấy đâu ha, Sara-san~?”

“…C-Chưa thấy bao giờ…”

Eh, cô ấy ngắm tôi lúc ngủ ư?

Lẽ ra tôi là người dậy trước cơ mà. Hay Sumire ngủ sau tôi.

“…”

“…”

Sumire và Sara nhìn nhau tóe lửa. Từng giọt mồ hôi lăn trên má hai người họ.

…Không, cả tôi cũng thế.

Họ định nói gì nữa đây? Người nói trước là Sara.

“T-Tôi sẽ ghim vụ này đấy!”

Cô ấy nói rồi phóng thẳng đi.

“Mình thắng rồi…”

Sumire giơ nắm tay lên ăn mừng. Có cả kẻ thắng người thua cơ à?

(Fufu… không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng biết những chuyện mà ta và cậu thường làm nhỉ.)

(…Tha cho tôi đi.)

Tưởng tượng thôi đã thấy hãi rồi.

“Này, Eugene-kun.”

Sumire gọi tôi.

“Sao thế Sumire?”

“…Cậu có muốn lập tổ đội với Sara-san không?”

“Không, chuyện đó…”

Thực sự thì tôi cũng đã nghĩ về nó đôi chút.

Chỉ với tôi và Sumire, đến một ngày nào đó bọn tôi sẽ gặp khó khăn.

Nên nếu có Sara trong đội thì sẽ ổn hơn nhiều.

Nhưng giờ thì có vẻ là bất khả thi rồi. Nhìn chuyện vừa xảy ra là thấy, quan hệ của họ chẳng tốt đẹp tẹo nào cả.

“Xin lỗi nhé Sumire. Tự dưng Sara đến làm rối tung hết cả lên.”

“Nah! Kệ thôi, giờ thì cùng cố hết mình trong chuyến thám hiểm này nào!”

Sumire nở nụ cười như trống rỗng, tôi cũng cười đáp lại, nhưng bước chân của bọn tôi từ tầng 31 trở nên nặng nề làm sao.

◇Học viện Ma thuật Academy: Tiết học thể chất◇

“Được rồi, các em bắt cặp luyện tập đi.

Giáo viên thể chất chỉ dẫn chúng tôi.

Lớp mà tôi đang học hiện tại là nơi mà tất cả các khoa cùng tham gia.

Mà nam nữ tách riêng, nên Sumire không có ở đây.

Nhân tiện thì, tôi không ổn với mấy vụ bắt cặp lắm.

Lí do thì đơn giản thôi… Tôi không có nhiều bạn.

Bắt cặp được lúc nào cũng tốn rất nhiều thời gian.

Mà, giờ cứ đi hỏi bất cứ ai còn rảnh đã.

“Yo, Eugene, cùng tập đê!”

Một giọng nói quen thuộc gọi tôi lại.

“Claude?”

Một người mà tôi không ngờ đến, một học viên của Khoa Anh hùng luôn được chọn bất cứ ai để luyện tập.

Họ chỉ cần qua môn là được.

Thế nên, Claude hiếm khi tham gia luyện tập.

Nhưng cũng may là có người gần gũi với tôi ở đây, nên tôi quyết định chấp nhận đề nghị của cậu ấy.

Lúc đó tôi nhận ra.

“Mặt cậu bị sao thế?”

“Hm?...Ah, đây á, bị mèo cào ấy mà.”

“Mèo?”

“Ừ, mèo?”

Làm gì có chuyện một Anh hùng lại bị thương vì mèo cào chứ.

Mà thôi, có lẽ là chuyện cậu ta không muốn nói, nên tôi cũng không đào sâu thêm nữa.

“Giả chiến, bắt đầu.”

Giáo viên ra tín hiệu bắt đầu, nhân tiện thì, tất cả vũ khí ở đây đều làm bằng gỗ.

“Yo!”

Claude dùng cây thương của mình đâm thẳng vào điểm mù của tôi.

Sắc sảo thật.

Tôi di chuyển nửa thân mình né đi đòn đó.

Và rồi đâm kiếm thẳng vào cổ họng Claude.

“Một điểm.”

Tôi cười, còn Claude cau mày.

“Nhường tí đi chứ.”

“Tớ còn không cả dùng Song Thiên kiếm nhé.”

“Kiếm thuật của cậu kỳ cục thật.”

“Làm gì có.”

Bọn tôi vừa nói chuyện vừa giả chiến.

“Này, Eugene.”

“Gì?”

“Làm bài kiểm tra chuyển sang Khoa Anh hùng đi.”

“Eh?”

“Ấy, sơ hở kìa!”

“Mơ đi nhé!”

Tôi né được hai cú đâm liên tục từ Claude.

Suýt soát đấy.

Tôi lùi lại giữ khoảng cách.

“Thế, tự dưng bảo tớ chuyển là sao?”

“Người ta đang xôn xao trong Khoa Anh hùng

đấy. Là làm sao có thể để một kiếm sĩ đánh bại được Thánh thú ở Khoa Phổ thông được.”

“Tớ không định chuyển đâu.”

“Tại sao?”

Claude có vẻ bối rối.

“Cậu biết mà. Tớ làm gì có chút sức tấn công nào đâu, tất cả là nhờ mana của Sumire cả. Nên không đời nào tớ qua bài kiểm tra được đâu.”

“Cứ chuyển cùng Sumire-chan luôn là được. Vì cô ấy là Ifrit nên chắc chắn sẽ qua được thôi.”

“…Hmm.”

Với Sumire hửm.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lắc đầu.

“Không thể đâu. Sumire không thể kiểm soát được mana của cổ. Đến lúc kiểm tra sẽ mất kiểm soát thôi.”

“…Là vậy à.”

Có vẻ như Claude đã bị thuyết phục rồi.

Trong khi bọn tôi đang nói chuyện.

“Eugene Santafield, chúng ta nói chuyện được chứ?”

Vài học viên lại chỗ tôi và Claude, kiếm giắt bên hông. Tôi đã từng gặp mấy người này rồi.

“Các cậu là… Olvo thuộc câu lạc bộ kiếm đạo nhỉ?”

“Ừ, hạng 3 câu lạc bộ kiếm đạo, Olvo de Bakker.”

Phe lớn nhất tại Học viện Ma thuật Lykeion.

Tất cả thành viên của câu lạc bộ kiếm đạo đều được xếp hạng theo sức mạnh của họ.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ta là người giỏi nhất năm của mình.

“Tôi đến đây với tin nhắn từ hội trưởng. ‘Cậu sẽ tham gia câu lạc bộ kiếm đạo chứ? Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ cho cậu ở đội tuyến đầu rồi. Đó sẽ là con đường ngắn nhất nếu cậu đang nhắm tới tầng 500’.”

“Chuyện đó…”

“Hmm, nhưng tôi phản đối! Tôi không nghĩ cậu có thể bắt kịp đội tuyến đầu đâu!”

“…”

Tên này bị sao thế?

Có vẻ như cậu ta không thực sự muốn truyền tin nhắn này cho tôi lắm.

Tôi đương nhiên biết hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo là ai, nhưng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với người đó.

Cậu đã chọn nhầm người truyền tin rồi hội trưởng à.

“Tôi rất cảm ơn vì lời mời, nhưng tôi xin phép từ chối vậy. Chúng tôi sẽ tự thám hiểm theo tốc độ của mình.”

“Ha! Sợ rồi à?! Sợ trình độ của bọn tôi khi sắp đạt đến tầng 200 chứ gì!”

Cậu ta thực sự thích khích người khác nhỉ.

Phiền thật đấy.

“Cứ đến giải đấu giao hữu đi thì biết tôi có sợ hay không nhé. Tôi cũng sẽ tham gia với tư cách ma kiếm sĩ. Đến lúc đó thì làm rõ trắng đen nhé.”

“…Gì chứ?”

Olvo nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm.

“Không tính bỏ chạy đâu nhỉ?”

“Tôi sẽ nghiền nát cậu!!”

Olva rời đi cùng đoàn người của mình sau khi tuyên bố.

Có vẻ như dù khiêu khích người khác đến thế, cậu ta lại khá nhạy cảm với việc bị khích.

“Cậu đang bị nhiều người nhắm đến lắm đấy Eugene.”

“Thật ư?”

Tôi thì không thấy thế lắm. Đặc biệt là câu lạc bộ kiếm đạo, vì tôi gần như chẳng liên quan gì đến họ cả.

“Người thuộc ban thi hành của hội học sinh cũng đang ghim cậu đấy.”

“Tại Sara thân với tớ thôi.”

Nói xong tôi chợt nhớ ra, cuộc cãi vã của Sara và Sumire hôm trước.

Claude hẳn cũng đang nghĩ đến chuyện đó nên cười nhăn nhở.

“Tớ thấy qua hệ thống Vệ tinh rồi. Sumire-chan với Sara-chan cãi nhau ấy.”

“…Ra là cậu có thấy.”

“Thế, cậu chọn ai?”

“Đó không phải vấn đề.”

Từ lúc đó Sara không hề xuất hiện nữa.

Nhưng một ngày nào đó cô ấy sẽ quay lại thôi.

Hoặc tốt hơn là tôi nên đi tìm cô ấy.

Nhưng nếu tôi mà đến phòng hội học sinh nữa thì lại bị gây sự cho xem.

“Cậu chưa động tay vào ai trong cả hai cô nàng xinh đẹp đang thích cậu ấy hả? Phí quá đi.”

“Tớ là người bảo hộ của Sumire, còn Sara là ứng viên Thánh nữ của Caldia đấy? Làm gì có chuyện đó được chứ.”

“Không không, ở đây là Học viện Ma thuật Lykeion. Học viên ở đây đều bình đẳng. Vả lại, cậu cũng khá là có vị thế ở Đế quốc mà, nên có chấp nhận họ cũng ổn thôi.”

“Xin lỗi nhé, chứ nguyên tắc của gia đình tớ là phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình. Nên không thể tùy tiện được.”

“Cứng nhắc quá đấy Eugene à. Biết nhiều kiểu con gái thì tốt hơn mà.”

“Thôi xin khiếu.”

Bọn tôi tám nhảm hết cả giờ thể chất. Tôi làm sao nói được rằng mình cũng có đôi chút ghen tỵ với cách sống của Eugene chứ.

◇Vài ngày sau◇

Bọn tôi tiếp tục quay lại thám hiểm từ tầng 36.

Tôi muốn đến được tầng 40 trong tầm 5 ngày tới.

Giờ tôi đang đứng đợi Sumire trước cửa tháp Zenith. Ở đây cực kỳ đông đúc, từ những người chờ đồng đội của mình, đến những thương gia tấp nập qua lại. Nhiều người đã tiếp cận tôi quảng bá hàng hóa của họ. Tôi chỉ từ chối trong lúc chờ Sumire.

Đến giờ hẹn, tôi thấy Sumire chạy tới nên vẫy tay báo cho cô biết.

Nhưng Sumire có vẻ không bình tĩnh lắm.

“Eugene-kun, tệ rồi!!”

“Có chuyện gì thế, Sumire?”

Tôi hỏi.

“Cậu biết không… ừm… nói sao nhỉ? Là bạn của Eugene-kun nên tớ không muốn nói xấu cậu ấy cho lắm, nhưng mà… ah, không phải chơi chữ đâu nhé? Ừm…”

“Bình tĩnh lại cái đã nào Sumire.”

Tôi cố xoa dịu Sumire đang hoảng loạn.

“Cảm ơn nhé, tớ thấy ổn hơn rồi.”

Sumire thở dài nặng nhọc. Tôi chỉ im lặng chờ cô ấy.

“Eugene-kun!”

“Sao?”

“Đây là… chuyện về Claude-kun.”

“Chuyện gì về Claude cơ?”

Tôi thân với cậu ấy vì chăm sóc cho con wyvern của cậu ở câu lạc bộ, nhưng dạo nay đúng thật là tôi nói chuyện với cậu ấy khá thường xuyên.

Cậu ấy thậm chí còn nói muốn giúp chúng tôi trong chuyến thám hiểm này.

Tôi vẫn chưa nói với Sumire, nhưng cũng nghĩ rằng một lúc nào đó sẽ bàn với cô ấy.

Cơ mà, đáng lẽ giờ họ chẳng có gì liên quan đến nhau chứ.

“Claude-kun đang bắt cá hai tay với Leona-chan và Teresia-san kìa!!!”

“…Hả?”

Mẩu thông tin tôi nhận được nghe hơi ngu ngốc hơn tôi nghĩ.

Truyện Chữ Hay