Translator: Deemo
__________________
Khi tôi bước vào trong lồng, chướng khí dày đặc và nhầy nhụa bám vào da thịt tôi.
Chướng khí đậm đặc có thể sánh ngang với chất độc, người bình thường đắm mình trong chúng thì sẽ ngay
lập tức mất ý thức.
Tôi phải triển khai nhiều lớp kết giới quanh cơ thể mình để chuyện đó không xảy ra.
Một Kết Giới Sư với mana trắng chuyên về phòng thủ.
Đó là lý do tôi được chọn làm người chăm sóc cho Quỷ Vương.
“Hãy tự hào, Eugene-kun! Cậu là người đầu tiên vào được đây trong suốt một thế kỷ đấy!” -Tôi nhớ lại việc Hiệu Trưởng đã vui tới mức nào về chuyện này.
Sau đó thì tôi bị ép tham gia Câu Lạc Bộ Sinh Vật.
Tôi thở dài và từ từ tiến vào bên trong của cái lồng.
Nội thất xa hoa được bày trí trong cái lồng như thể đây là phòng của một quý tộc.
Tôi tới bên cạnh chiếc giường lớn nằm ở phía trong.
“Cuối cùng cũng tới. Cậu muộn quá đấy.”
Ngồi đợi tôi trên chiếc giường ấy là một người phụ nữ.“Chẳng phải đây là giờ như mọi khi sao?” (Eugene)
Tôi nhìn về phía người kia và nói với giọng bông đùa.
(...Cô ấy đẹp tới không thể tin được dù mình có nhìn bao nhiêu lâu đi nữa.) (Eugene)
Hỏi một nghìn người thì cũng sẽ chỉ nhận lại một câu trả lời về vẻ đẹp của cô ấy thôi.
Một vẻ đẹp vượt xa khỏi nhân loại.
(Mà đúng là cô ấy không phải con người, nên cũng phải thôi…) (Eugene)
Tôi tự nhủ.
Làn da trắng muốt và đôi môi đỏ mọng.
Cơ thể toát ra một vẻ quyến rũ mê hồn mà vẫn giữ được sự trẻ trung.
Cô có một đôi cánh lớn ở sau lưng như là bằng chứng rằng cô từng là một thiên thần phụng sự
cho các Nữ Thần trên Thiên Giới.
Nhưng đôi cánh ấy không mang màu trắng ngần, mà là một màu đen tuyền.
–Thiên Thần Sa Ngã, Quỷ Vương Erinyes.
Một Tổng Lãnh Thiên Thần từng phụng sự cho các Nữ Thần, bị đày xuống Hạ Giới sau khi chọc giận họ.
Bị tha hóa dưới Hạ Giới và cuối cùng trở thành một Quỷ Vương.
Cô từng là một trong nhiều Quỷ Vương thống trị Nam Lục Địa vào thời cổ đại.
Sau khi bị đánh bại bởi Anh Hùng Huyền Thoại, cô bị phong ấn tại nơi đây.
“Giờ thì, làm nhiệm vụ của ngươi đi.” (Erinyes)
“...Rồi rồi, tôi hiểu mà.” (Eugene)
Tôi tiến tới cái giường lớn.
Nó phát ra tiếng kêu cót két.
Quỷ Vương xinh đẹp kia lột sạch quần áo của tôi rồi đè lên tôi.
“Đã một tuần rồi nhỉ” (Erinyes)
“Tôi có đem thức ăn và quần áo tới này.” (Eugene)
“Việc đó để sau đi!” (Erinyes)Khuôn mặt xinh đẹp của Quỷ Vương tiến tới tôi với đôi mắt thèm khát.
Và cứ như vậy, cô chiếm trọn đôi môi của tôi.
–Sự hiến tế (thức ăn) cung cấp sinh lực cho Quỷ Vương.
Đây là công việc nặng nề và cũng quan trọng nhất của tôi mỗi tuần tại Câu Lạc Bộ Sinh Vật.
⧫⧫
“Ah, mỏi thật đấy…” (Eugene)
Tôi duỗi người.
Có một vị Quỷ Vương đang nằm bên cạnh tôi trong một lớp chăn mỏng.
Cô ấy ngủ rồi à? -là những gì mà tôi đã nghĩ, nhưng cô đang chằm chằm nhìn tôi.
“Này, Eugene.” (Erinyes)
“Gì vậy, thưa Quỷ Vương-sama?” (Eugene)
“Đừng gọi ta là Quỷ Vương-sama. Ta đã bảo ngươi gọi ta là Eri khi chỉ có hai chúng ta phải không?” (Eri)
“Được rồi, được rồi. Vậy Ngài muốn ăn gì không? Cũng chỉ có bánh mì, thịt heo, phô mai và rượu thôi.” (Eugene)
“Ta sẽ ăn. Kèm với rượu vang đỏ.” (Eri)
“Hiểu rồi.” (Eugene)
Tôi lấy thức ăn ra khỏi cái giỏ tôi đem theo và đặt nó lên đĩa.
Quỷ Vương Eri chén toàn bộ chỗ đó.
Tôi chỉ mơ màng ngắm góc nghiêng xinh đẹp của cô ấy.
Bầu không khí mị hoặc khi nãy đã biến mất, làm tôi liên tưởng tới con mèo mà tôi nuôi ở nhà.
“Ngươi đang nghĩ về chuyện gì đó thô lỗ phải không?” (Eri)
“N-Ngài đang tưởng tượng ra thôi.” (Eugene)
Sắc bén thật.
Dù cho có bị phong ấn thì cô vẫn là một Quỷ Vương nhỉ.
“...Trước đây ngươi đáng yêu hơn~” (Eri)
“‘Trước đây’ là một năm trước sao?” (Eugene)
Không lâu sau khi tôi nhập học, Erinyes, người đã say giấc trong hàng thế kỷ, đột nhiên tỉnh dậy.
Vị Quỷ Vương mới tỉnh giấc có tâm trạng không tốt và đã nổi cơn tan bành.
Dưới sự chỉ đạo của Hiệu Trưởng, người lo rằng nếu cứ như vậy thì phong ấn sẽ bị phá vỡ, nhiều cống phẩm đã được dâng lên cho Quỷ Vương.
Tôi được chỉ định làm người đem những cống phẩm đó cho Quỷ Vương vì tôi là một Kết Giới Sư.
Vào lúc đó, Quỷ Vương có hứng thú với tôi hơn là đống cống phẩm và cưỡng bức lấy đi sinh lực của tôi.
Khi đó tôi vẫn còn đang tuyệt vọng vì mối tình đơn phương của mình, nhưng chuyện này thực sự không thể ngờ tới.
Nhưng với việc cô đã đích thân chọn tôi và nói rằng ‘Ta thích ngươi rồi đó!’, tôi không có cách nào thoát ra được.
Từ đó, tôi phải tới phục vụ cho Quỷ Vương Eri hàng tuần.
Cơ thể mình thấy nặng nề quá…
Sau khi trao sinh lực cho Eri, cơ thể tôi hoàn toàn kiệt quệ…
“Tới lúc tôi phải đi rồi. Tôi phải đi kiểm tra những cái lồng khác nữa.” (Eugene)
“Eeeeh~, ở lại tới sáng đi mừ~” (Eri)
Cô níu kéo tôi với một giọng đáng yêu.
“Tôi còn phải học vào sáng mai nữa…” (Eugene)
Tôi đâu có giống vị Quỷ Vương mà ngày nào cũng là nghỉ lễ đâu.
“Booo~ Eugene lạnh lùng quá đóa~” (Eri)
Eri bĩu môi.
Rồi cô ôm lấy tôi từ phía sau, vòng tay quanh người và thì thầm vào tai tôi.
“Này này, hay là ngươi thả ta ra khỏi đây luôn đi?” (Eri)
Quỷ Vương Eri làm vẻ dễ thương ngước nhìn lên tôi trong khi nói ra một thứ đáng sợ.
Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện này cả tá lần rồi.
“Tôi không thể gỡ bỏ kết giới. Người duy nhất làm được chuyện đó chỉ có Hiệu Trưởng thôi.” (Eugene)
Đó là một phong ấn đặc biệt mà Hiệu trưởng phải đích thân tu sửa định kỳ.
Cho dù có hi sinh tính mạng này thì tôi cũng không phá hủy phong ấn đó nổi.
“Nếu ngươi lập khế ước với ta, thì ngươi sẽ có được mana của ta đấy -mana của một Quỷ Vương, phải không? Nếu ngươi làm vậy, thì kể cả tên Hiệu Trưởng đó cũng không phải đối thủ của ngươi. Và nếu ngươi giết hắn, ngươi có thể làm chủ nơi này.” (Eri)
“...Đừng có nói những thứ đáng sợ như thế chứ, đồ thiên thần sa ngã.” (Eugene)
Hiệu Trưởng đùn đẩy khá nhiều thứ phiền phức lên tôi, nhưng tôi cũng nợ ông khá nhiều.
Không đời nào tôi có thể làm vậy.
Mà cho dù là có mượn sức mạnh của Eri, tôi không nghĩ mình có thể đánh bại được Hiệu Trưởng.
Người đó là một con quái vật đích thực.
“Nhưng nếu ngươi có sức mạnh, ngươi có thể trả thù người bạn thuở nhỏ đã bỏ rơi ngươi.” (Eri)
“...”
Tôi lặng người.
Tôi đã lỡ kể câu chuyện quá khứ của mình cho Quỷ Vương.
Ký ức cay đắng từ kỳ Kiểm Tra Phân Loại.
Ký ức đau buồn khi Airi vứt bỏ tôi.
“Biết đâu cô nàng sẽ yêu ngươi lần nữa và trở lại bên ngươi.” (Eri)
“...Không hứng thú.” (Eugene)
Đó là nói dối.
Tới tận bây giờ, tôi vẫn gặp ác mộng về cái ngày Airi vứt bỏ tôi.
Nó đã trở thành một vết thương khắc sâu trong tim tôi.
Thảm hại thực sự mà.
“Fufufu…lưỡng lự, phải không? Hãy lập khế ước với ta. Từ đó, ngươi có thể lấy lại những gì đã mất…” (Eri)
Erinyes mỉm cười ma mị.
Lời thì thầm của quỷ…không, lời dụ dỗ của một thiên thần sa ngã muốn tha hóa con người.
(Mà, cũng không phải lần đầu cô nói về việc này.) (Eugene)
“Thôi thì, tôi xong việc rồi, nên tôi đi đây.” (Eugene)
“Khoan, khoan đã! Ta đùa thôi mà! Đùa thôi!” (Eri)
Eri bám lấy tôi.
“Đùa thì cũng đừng lôi ra mấy thứ như vậy.” (Eugene)
“Ta~chánnnnnnn~.” (Eri)
Quỷ Vương vung vẩy đôi chân.
Vẻ uy nghiêm của một Quỷ Vương khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
“Nếu Ngài buồn chán, sao không quan sát dungeon bằng Thiết Bị Vệ Tinh?” (Eugene)
Tôi chỉ về cái màn hình khổng lồ ở trong lồng.
Hiện giờ nó không hiện thứ gì, nhưng nếu đổ mana vào, ma cụ này có thể cho bạn thấy thế giới bên ngoài.
Hoặc đúng hơn là cho bạn thấy dungeon có tên Zenith Tower (Thiên Đỉnh Tháp).
“Ta chán cả việc ấy rồi~. Những kẻ đi vào hầm ngục ai cũng như nhau cả. Nhưng nếu ngươi đi thì ta sẽ xem.” (Eri)
“Nói mới nhớ, gần đây tôi không đi thám hiểm dungeon.” (Eugene)
Tôi đã từng nghĩ tới việc theo nghiệp thám hiểm dungeon.
Nhưng đã từ bỏ vì Chúc Phúc của bản thân.
Việc không thể tấn công là một bất lợi quá lớn.
“Hãy thử đi. Ta sẽ cổ vũ cho ngươi, Eugene.” (Eri)
Erinyes nở một nụ cười đáng yêu mà khó có thể tin được là của một Quỷ Vương.
“Tôi mới chỉ tới được tầng 9 thôi.” (Eugene)
Một kiếm sĩ không thể tấn công thì khó có thể thám hiểm những tầng cao hơn.
“Nếu người dùng Ma Kiếm (Magic Sword) thì ngươi có thể đánh bại được con boss của tầng 10 mà, phải không? Tại sao ngươi không làm vậy?” (Eri)
“Tôi đã từ bỏ kiếm đạo rồi. Hiện giờ tôi chỉ là một Kết Giới Sư và Trị Liệu Sư thôi.” (Eugene)
Tại Học viện Quân Sự Đế Quốc, chuyên ngành của tôi là về kiếm thuật.
Tôi thậm chí còn có chứng chỉ kiếm thuật mạnh nhất của Đông Lục Địa. (trans: nơi mà main ở là Nam Lục Địa nha)
Ước mơ của tôi là trở thành một ma kiếm sĩ, vung kiếm lên vì Airi và Đế Quốc.
Nhưng kể từ kỳ Kiểm Tra Phân Loại, tôi chưa từng cầm kiếm lại.
Nhưng tôi vẫn tập vung một cây kiếm gỗ vì không thể hoàn toàn từ bỏ nó…
“Nếu ngươi lập khế ước với ta, ngươi có thể sử dụng một loại Ma Kiếm mạnh mẽ đấy?” (Eri)
Giọng nói quyến rũ của Eri tới tai tôi.
Đó chỉ là những lời dụ dỗ để lập khế ước thôi.
Lời đề nghị của cô thực sự rất hấp dẫn.
Nếu tôi lập khế ước với một Quỷ Vương, rất nhiều vấn đề có thể được giải quyết.
Nhưng…
(Nhưng lập khế ước với một Ác Ma thì cũng có nghĩa là phải tuyệt đối tuân thủ mọi mệnh lệnh…) (Eugene)
Khi lập giao kèo với một Ác Ma, linh hồn ngươi sẽ bị cướp lấy nếu phá vỡ giao kèo.
Vậy nên sẽ phải tuyệt đối nghe lệnh.
–Mong muốn của Eri là phá bỏ phong ấn và thoát ra thế giới bên ngoài.
Nói cách khác, tôi sẽ trả tự do cho Quỷ Vương Erinyes, người đã thống trị Nam Lục Địa này 1000 năm trước.
Yeah, không được.
Không thể nào.
“Tôi đi đây. Hãy dùng cái chuông ma pháp đó nếu cô có yêu cầu khẩn cấp nào.” (Eugene)
“Aah, lạnh nhạt thật đấyyyy~” (Eri)
Erinyes bĩu môi đáng yêu.
“Tôi sẽ quay lại tuần sau.” (Eugene)
“Hẹn gặp lại.” (Eri)
Eri vẫy tay với nụ cười lớn trên môi.
Khi nhìn thấy cô như này, khó mà tin được đây là một Quỷ Vương.
Sau đó, tôi kiểm tra các sinh vật thần bí khác trong hầm ngục.
Nhưng chỉ có mỗi Eri là năng động như vậy thôi, hầu hết chúng vẫn đang say giấc vì phong ấn.
Tôi hoàn thành công việc sau một giờ.
⧫⧫
(Hôm nay cũng mệt thật…) (Eugene)
Tôi về phòng với bước chân nặng trĩu.
Việc này thường xuyên xảy ra, nhưng khi xử lí với Eri, sức lực của tôi nhanh chóng cạn kiệt.
Nhưng mana của tôi thì tràn trề…
(...Mệt quá. Phải đi ngủ chút thôi.) (Eugene)
Ngay khi tôi tới phòng mình ở kí túc xá.
*Jiririririririririri!!!*
Âm thanh báo động kỳ lạ kêu lên trong học viện.
“Phát hiện dị thường tại Zenith Tower. Mạo hiểm giả cấp D trở lên, tập trung tại cửa vào dungeon ngay lập tức. Nhắc lại…”
Tôi nhìn xuống huy hiệu mạo hiểm giả trước ngực mình.
Cấp D.
Tôi cũng nằm trong số đó, vậy tôi bắt buộc phải đi.
(Không có lựa chọn khác à…) (Eugene)
Có vẻ giấc ngủ sẽ phải bị hoãn rồi.
________________________