The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 26: eugene nói chuyện với quỷ vượng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Arteria

----------

“Fufu, ta đợi mãi đấy Eugene.”

“…Gì chứ?

Khi tôi xuống nhà ngục phong ấn, Erinyes đón tôi với nụ cười tươi rói.

Đôi cánh đen cứ vỗ phấp phới, dường như cô đang khá vui vẻ.

Với tôi thì, đây là việc tôi phải làm khi là thành viên của CLB Sinh vật, nhưng… hôm nay có hơi nặng nề.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Eri kể từ khi lập khế ước mà.

“Nào nào, lại đây đi, Eugene của ta.”

“Ai là-“

Tôi muốn cãi lại, nhưng bị bao phủ bởi luồng mana khiến tôi không thể kháng lại những lời cô ấy nói.

Cuối cùng tôi ngồi xuống bên cạnh Eri. Cô ấy nắm vai tôi đè xuống.

Tôi bị ép xuống giường mà chẳng giãy dụa được gì, và Eri ngồi lên người tôi.

Cái nhìn như của kẻ săn mồi kia trông quyến rũ hơn bất cứ lúc nào khác.

Thường thì Eri sẽ cởi đồ của tôi ra, hay tự mình thoát y, nhưng…

Hôm nay cô ấy không làm gì hết.

Chỉ đơn giản là đè tôi xuống thôi.

“Này Eugene… Cảm giác kết nối với ta bằng khế ước thế nào? Thoải mái chứ?”

“Đ-Đừng có nói cái kiểu kỳ lạ thế chứ.”

Bị nhắc cho nhớ khiến tôi lại thấy là lạ.

Quả như Eri nói. Tôi đã bị say trong cái cảm giác toàn năng kỳ lạ đó.

Nhưng…

“Không, quan trọng hơn, cảm giác như sức sống của tôi bị rút hết đi ấy…”

“Aah, là vì chướng khí của một Quỷ vương mà ether của một Thiên thần cùng lúc tràn vào trong ngươi đấy. Tâm trí của người không thể chịu được đâu. Ngươi đã tạo kết giới chặn lại phải chứ?”

“Ừm, cô đã cứu tôi đấy. Cảm ơn nhé Eri.”

“Oh, vậy sao?”

Eri cười nhăn nhở, một nụ cười như đang khen một tồn tại nhỏ bé.

“Vậy còn… cái giá phải trả cho khế ước này là gì? Nói trước là với sức của tôi giờ không thể giúp cô ra khỏi đây đâu.”

Tôi nói trước điều mà cô ấy muốn nhất.

Eri rõ ràng là… muốn phá bỏ phong ấn.

Và rồi trốn thoát khỏi nhà ngục này.

Cá nhân tôi cũng không ghét Eri.

Tôi đã kể với cô ấy biết bao nhiêu chuyện cá nhân, và cô cũng cho tôi khá nhiều lời khuyên.

Dù chỉ một ít thôi, nhưng tôi cũng có những cảm xúc tích cực dành cho cô ấy.

Nhưng đó là Quỷ vương Erinyes đã từng thống trị Nam lục địa.

Phá bỏ phong ấn và trả tự do cho cô là điều không thể.

Nhưng… Tôi cũng không thể nào thắng được Thần Thú nếu không mượn sức mạnh từ Eri.

Không, bảo tôi thắng cũng chẳng phải.

Tôi đã, bằng cách nào đó khiến Cerberus công nhận sức mạnh của mình.

Tôi có thực sự từ chối nổi Eri nếu cô ấy muốn tôi giúp thoát khỏi đây không…?

Ngay từ đầu, một khế ước với ác quỷ cũng có nghĩa là tôi phải hoàn toàn tuân mệnh rồi.

Nếu là thế, tôi…

“Hmm, giờ thì không cần đâu. Ta cũng chẳng có ước muốn gì cả.”

“…Huh?”

Trái với nỗi lo lắng của tôi, Quỷ vương chỉ bình thản nói vậy.

“Không không, cô sẽ không cho tôi mượn không sức mạnh đâu nhỉ?! Vả lại, cô lúc nào cũng bảo tôi giúp cô thoát khỏi đay mà, phải không?”

“Ừ, vì ta chán lắm.”

“Vậy thì…”

“Ngươi chẳng bao giờ đi thám hiểm dungeon cả. Nhưng từ giờ sẽ khác, phải chứ?”

“…”

Tôi lặng im trước lời Eri nói.

“Ngươi sẽ đi thách thức nơi mà nhân loại gọi là Tháp Zenith đúng chứ? Thế thì ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi. Fufu, từ giờ sẽ vui đây.”

‘Kusukusu’ – cổ cười.

Erinyes cười như thể thực sự thấy chuyện này vui vậy.

Khung cảnh này tựa như một thiên thần thật sự vậy.

“Nhưng tôi phải trả bằng gì đây? Mượn sức mạnh của cô kiểu đó…”

Thấy tôi lẩm bẩm, Eri nhìn tôi khó hiểu.

“Ngươi đang nói gì thế hả Eugene?”

“Gì chứ, cô hỏi…?”

“Ta đã nhận được lâu nay còn gì.”

“Cô đã nhận được ư?”

Cô ấy đang nói về cái gì thế?

Có lẽ nào…

“Linh hồn của tôi đã bị cô lấy mất…?”

“Đồ ngốc.”

Cô ấy cốc đầu tôi.

“Eugene, ngươi nghĩ ta là gì thế hả?”

“Một Quỷ vương?”

Một tồn tại mà bất cứ ai ở Nam lục địa đều biết.

Quỷ vương huyền thoại, Erinyes.

“Đúng vậy, một Quỷ vương, nhưng ta không phải ác quỷ. Ta không cần linh hồn của ngươi.”

“Nhưng tôi chẳng nghĩ ra gì khác nữa…”

“Eugene, dù là một người điềm tĩnh, nhưng ngươi cũng đần thật đấy… Người nghĩ ngươi đến chỗ ta hàng tuần làm gì?”

“Chuyện đó…”

Một việc mà tôi khó có thể nhắc tới.

-Hiến tế sinh lực cho Quỷ vương.

Đó là việc của tôi ở CLB Sinh vật.

Nhiệm vụ được chính Vua Uther giao phó.

Đổi cho công việc mà chỉ có mình tôi làm được này, là tôi được hưởng học bổng toàn phần.

Eri bắt đầu nói như thể đây chỉ là chuyện phiếm.

“Chẳng phải cứ bảy ngày ngươi lại đến đây một lần để được ta âu yếm sao? Thực ra thì ta cũng thấy hơi tội lỗi khi chơi đùa với cơ thể ngươi như thế.”

“Eh…? Tôi đang bị chơi đùa á?”

Một phát ngôn gây sốc.

Tôi một lần nữa nhìn lại ngoại hình của Eri.

Mái tóc đen dài óng ả.

Làn da trắng và đôi môi đỏ máu.

Dáng người hoàn hảo hơn cả tiên cá.

Hồi đầu gặp thì tôi còn sợ khi biết rằng đó là một Quỷ vương, nhưng giờ có những lúc tôi còn phải nuốt nước bọt trước vẻ đẹp ấy khi đã quen rồi.

“Sao thế Eugene? Giờ mê đắm vẻ đẹp của ta rồi sao?”

“Nah, không có đâu.”

Tôi gạt đi với giọng khô khốc.

“Vậy ý cô là tôi đã trả đủ rồi đúng không? Không còn gì khác nữa phải chứ?”

“Ừ, nhưng mà…”

Eri liếm môi nói.

“Hôm nay ta sẽ được hưởng nhiều nhiều hơn bình thường nhỉ♡?”

“…”

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

Như Eri đã nói…

-Những gì bọn tôi làm hôm nay mãnh liệt hơn thường lệ.

◇◇

(Aah… đau hết cả người…)

Tôi rời khỏi nhà ngục rồi từ từ men theo con đường về kí túc xá.

Tôi muốn về phòng nhanh nhất có thể rồi nằm dài ra giường.

Nhân tiện thì, Eri đã ngủ ngon lành trên giường của cổ.

Tôi cũng muốn ngủ ở đó với cô luôn, nhưng mà… vừa ngủ vừa duy trì kết giới rắc rối lắm.

Khi đang nghĩ vậy thì…

“Ah!!”

Tôi nghe một giọng nói từ xa, và tiếng ai đó lại gần.

“Là Eugene-kun kìa! Nàyyy!”

“S-Sumire…?”

Tôi muốn nghỉ thám hiểm dungeon hôm nay vì đã phải làm việc ở CLB Sinh vật rồi.

“Hm? Sao thế? Trông cậu có vẻ mệt.”

“A-Aah… không hẳn.”

Tôi gật đầu khi gạt đi. Tôi nào có làm việc gì xấu đâu…

Tôi né đi câu hỏi của Sumire về việc mình đang làm.

“Hmm?”

“Còn cậu thì sao Sumire? Chẳng phải cậu có hẹn với Leona à?”

Tôi cố đổi chủ để.

“Ừ, tớ đang trên đường tới đó. Với lại hồi nãy còn có cuộc nói chuyện với Hiệu trưởng Học viện nữa, nhưng ông ấy bảo nếu gặp cậu thì nói cậu đến phòng Hiệu trưởng.”

“Hiệu trưởng Uther nói vậy sao?”

Có chuyện gì nhỉ?

Nhân tiện thì, Sumire có nhiệm vụ phải thường xuyên cập nhật thông tin cho Hiệu trưởng Uther.

Tôi đã từng hỏi ‘cậu nói những chuyện gì với Hiệu trưởng Học viện thế?’

Theo Sumire thì, ông ấy sẽ hỏi…

-Đã kết bạn được chưa?

-Học hành có khó lắm không?

-Có món nào ở căng tin không thích không?

Ngài là ông cô ấy à?

Tôi khá ngạc nhiên trước việc ông ấy dành khoảng thời gian quý giá của mình hỏi những việc như thế đấy.

Ngài không cần phải tự hỏi đâu mà.

Dường như ông ấy muốn nói chuyện với một Ifrit thì phải.

Đúng là một học giả chân chính mà.

Thật khó tin đó là vua của một thành bang.

“Vậy à, cảm ơn nhé. Tớ sẽ ghé qua.”

Tôi thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, nhưng không biết Hiệu trưởng Học viện muốn gì.

Thời gian của ông ấy quan trọng hơn của tôi nhiều.

Mà bản thân tôi cũng có vài câu hỏi cho ông ấy nữa.

Tôi quay gót hướng đến phòng Hiệu trưởng và…

“Hn? …Chờ chút Eugene-kun?”

“Sao thế?”

Sumire kéo tay áo tôi.

“Có gì vướng trên áo cậu này. Đây là lông vũ à”

“…Aah, ừ.”

Có vẻ như nó vướng trên áo tôi. Thứ trong tay Sumire là một sợi lông vũ màu đen.

Có lẽ là của Eri.

“Đ-Đúng là lông vũ thật. Chẳng biết vướng vào người tớ khi nào nhỉ… Haha.”

“Lông vũ màu đen à, của quạ chăng?”

“Quạ?”

“Nó là một loại chim màu đen tuyền ở thế giới của tớ.”

“…Đó không phải lông chim đâu.”

Tôi nghiêm túc đáp lại.

Eri… Hay đúng hơn thì, tất cả Thiên thần đều rất tự hào về đôi cánh của họ.

Thiên thần sa ngã cũng không ngoại lệ.

Eri đã thực sự nổi giận khi tôi nói rằng trông giống lông vũ của chim.

Đáng sợ lắm đấy…

“Đưa tớ vứt cho.”

“Ừm.”

Sumire đưa sợi lông cho tôi, và rồi trưng ra vẻ thắc mắc.

“Sumire?”

“Hmm… Cậu có mùi khá giống sợi lông này á Eugene-kun.”

“Eh?!”

Tôi còn không nhận ra, đúng hơn là không biết luôn.

Nhưng một Ifrit như Sumire hẳn có khướu giác tốt hơn người bình thường.

Có nhiều lúc cô nhận ra những điều mà tôi không thể.

“Có lẽ nào là lông của sinh vật cậu đang chăm sóc không Eugene-kun? Giờ nhìn kỹ thì sợi lông đen này đẹp thật đấy.”

“Ư-Ừ, đại loại vậy.”

Sumire sắc bén thật đấy.

“Lần sau tớ cũng muốn thấy nữa.”

“K-Không được đâu. Nhà ngục phong ấn nguy hiểm lắm.”

“Vậy à.”

Sumire bĩu môi. Có khả năng một Ifrit như Sumire sẽ ổn thôi, nhưng tôi cảm giác không được để Sumire gặp Eri.

“Vậy tớ đến chỗ Leona-chan đây nhé.”

Sumire nói rồi chạy đi.

(…Haah)

Sợ thật đấy.

Thực sự là chẳng có gì đáng lo cả, thế mà tôi vẫn sợ.

Tôi tiễn Sumire đang nhảy chân sáo đi.

(Còn giờ thì, đến gặp Hiệu trưởng Uther nào.)

Tôi lại một lần nữa hướng đến phòng hiệu trưởng.

◇◇

Phòng hiệu trưởng nằm ngay cạnh phòng nghỉ của giáo viên tại Học viện Ma thuật Lykeion.

Nhưng Hiệu trưởng rất hiếm khi ở đó.

Ông ấy thưởng nhốt mình trong phòng thí nghiệm riêng.

Cơ mà, hôm nay thì khác.

Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên trong phòng.

Tôi gõ vào cánh của dày nặng hằn rõ vết năm tháng.

“Eugene đây ạ. Em đến đây khi nhận được lời nhắn của Sumire.”

“Vào đi.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”

Tôi mở cửa bước vào.

Bên trong là Hiệu trưởng Uther ngồi nheo mắt nhìn một cuốn sách ma thuật mà tôi không đọc được.

Có cả núi ma cụ mà tôi chưa bao giờ thấy xếp trên bàn của ông.

Không chỉ thế. Còn cả đống ma cụ và sách ma thuật nằm lung tung trong căn phòng này.

Ông ấy làm như thể chúng chẳng có gì quý giá, nhưng đống đó toàn hàng đáng giá cả triệu chứ chẳng đùa.

Có một hôm tôi đã vô tình đá vỡ một chiếc lọ ma thuật.

Và sau đó biết được rằng, cái lọ đó có thể tạo nước vô hạn.

Giá chắc phải tầm 5 triệu G.

Lúc đó tôi phát hoảng, hỏi Hiệu trưởng mình phải làm gì nhưng…

“Aah, nó vỡ rồi à? Thế cứ vứt đi đâu cũng được.” Ông ấy nói chẳng thèm nghĩ.

Cảm quan về giá trị của Hiệu trưởng khá kỳ lạ.

Tôi ngồi xuống sofa dành cho khách ngay trước bàn làm việc, cẩn thận không chạm phải ma cụ nào.

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ phải đợi đến khi Hiệu trưởng đọc xong cơ, nhưng ông ấy đóng sách lại.

“Một cuốn sách chán ngắt.”

“Sách ma thuật gì thế ạ?”

“Tò mò à Eugene?”

Hiệu trưởng ném cuốn sách về chỗ tôi.

“Uwa.”

Tôi vội bắt lấy. Một cuốn sách với phần bìa đen kịt làm bằng chất liệu khá lạ.

Và hơn hết, nó có cảm giác nhầy nhụa đáng sợ.

G-Gì đây trời?!

“Cuốn sách này là sao thế ạ?”

“Bản thảo của một cuốn sách có tựa là Necronomicon, nhưng chẳng hay chút nào. Lượng thông tin thiếu nhiều đến mức khủng khiếp. Nếu muốn thì ta có thể cho cậu.”

“…Nó bị nguyền rồi ạ?”

Lớp kết giới tôi đặt lên bàn tay giữ sách đã bị hủy một hồi rồi.

Nãy giờ tôi đã liên tục lặp lại việc tạo kết giới.

Đây chắc chắn không phải một cuốn sách ma thuật bình thường.

“Aah, đúng vậy. Nó bị nguyền đấy.”

“…Vậy em xin phép từ chối.”

Tôi chầm chậm đặt cuốn sách lên kệ gần đó.

Đừng có cho tôi một cuốn sách bị nguyền chứ…

“Vậy hôm nay thầy gọi em đến đây có chuyện gì ạ?”

Tôi khẽ thở dài rồi hỏi.

Nghe vậy, Hiệu trưởng nhìn tôi cười.

“Hoh? Cậu không biết ta gọi cậu làm gì ư?”

Tôi giật mình khi nghe vậy.

…Đương nhiên tôi cũng đoán được là chuyện gì.

Và tôi cũng nghĩ rằng sẽ hỏi ý kiến về việc này.

Nhưng vẫn chưa biết phải nói kiểu gì.

Cảm giác như nếu không cẩn thận, tôi sẽ bị bỏ tù như một tên tội phạm mất.

Hay đúng hơn là… chuyện đó hẳn là không được phép đâu nhỉ?

Hiệu trưởng Học viện nói như thể đã đọc được tâm trí tôi.

“Eugene, cậu đã lập khế ước với Quỷ vương Erinys, phải chứ?”

“…”

Tôi chẳng biết nói gì.

Có vẻ như đôi mắt của vị vua thành phố dungeon này đã thấy rõ mọi chuyện rồi.

Truyện Chữ Hay