The Many Sins Of Lord Cameron

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Kết hôn?” Ainsley cảm thấy bàng hoàng, ngỡ ngàng, không thật. Nhưng không, Cameron đang đứng đó vững trãi bên nàng, tuyên bố rằng ngày mai chàng sẽ cưới nàng.

“Trao đổi lời thề ước, giấy phép,” chàng nói. “Nàng sẽ nghe về nó.”

Đôi mắt chàng kiềm nén sự giận dữ và cũng có điều gì đó Ainsley không hiểu. “Nhưng em đang bỏ trốn với chàng mà.”

Cameron kéo nàng ra khỏi ghế và ngồi xuống với nàng gọn lỏn trong lòng chàng. “Nàng có điên không, đàn bà? Nàng đúng ra nên bỏ ta lại. Ta sẽ không để nàng phá hủy cuộc đời của nàng vì những ý thích của ta đâu.”

Ainsley nhìn vào khuôn mặt đanh lại của chàng và nhận ra rằng điều mà nàng nhìn thấy trong mắt chàng chính là nỗi sợ hãi. Không phải sự kích động của một người đàn ông khi nghĩ tới vấn đề hôn nhân, mà là sự hoảng loạn rõ rệt.

“Ta sẽ không hứa hẹn sẽ thành một người chồng kiểu mẫu,” Cameron nói. “Ở nhà lúc sáu giờ để dùng trà hay những thứ như thế. Ta làm việc với ngựa cả ngày trong suốt mùa giải và ở ngoài cả đêm cho đến khi mua giải kết thúc. Ta uống rượu, chơi bài, và bạn của ta là những kẻ không khả kính. Ta sẽ đối xử với nàng như một nhân tình, người yêu, bởi vì ta chắc như quỷ rằng mình không biết đối xử với một người vợ là như thế nào. Nếu đó không phải là những điều nàng muốn, hãy nói với ta ngay bây giờ, và trở lại với nữ hoàng của nàng.”

Giọng chàng lạo xạo, một người đàn ông đang nói những điều mà chàng không biết phải nói như thế nào.

Ainsley buộc bản thân cười. “Chàng biết không, em đã từng nghĩ rằng nếu chàng cầu hôn một phụ nữ thì đó sẽ điều lãng mạn kinh khủng, có lẽ là trên một con thuyền giữa một hồ nước trong xanh như pha lê. Chàng sẽ ngả người cô ấy ra và khiến cô ấy đê mê trong sung sướng.”

“Ta không lãng mạn, Ainsley. Ta chỉ muốn nàng bên ta.”

Những lời của chàng khiến nàng rạo rực, hơi ấm xua tan đi cái giá lạnh của tháng chín. “Chàng đang nói là chàng muốn chúng ra cư xử như những tình nhân nhưng lại kết hôn để thoát khỏi bê bối?”

“Như thế, nếu nàng mệt mỏi với ta, nàng sẽ không phải chịu rủi ro là anh trai nàng sẽ từ chối bao bọc nàng. Nàng sẽ luôn có tiền và một nơi để sống như vợ của ta. Ta sẽ chu cấp cho nàng không phụ thuộc vào việc nàng nghĩ gì về ta.”

Nàng chớp mắt. “Lạy Chúa, chàng đang kết thúc cuộc hôn nhân trước cả khi nó bắt đầu.”

“Ta là một người chồng tồi tệ trước đây, và ta không thể hứa là ta sẽ không tồi tệ một lần này nữa. Nếu nàng không muốn điều này, nàng có thể rời khỏi chuyến tàu ở bến tới.”

Họ đang lao đi vùn vụt, chạy xuyên qua màn đêm đen thẫm.

“Tất cả hành lý của em đều ở trên tàu,” Ainsley nói. “Thế nên em phải cưới chàng hoặc chịu nguy cơ là chàng sẽ vất tủ quần áo mới của em ra ngoài.”

Một lần nữa nàng nhìn thấy ngọn lửa của nỗi hoảng sợ, thứ mà chàng che đậy bằng sự tức giận. “Lúc mà nàng không muốn sống với ta, nàng hãy nói với ta. Hiểu không? Không li dị, không ly thân, không có những vụ ầm ĩ. Nàng chỉ cần nói với ta, và ta sẽ cho nàng một ngôi nhà để sống và tiền để có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn.”

“Em sẽ giữ nó trong đầu.”

Cameron càu nhàu. Chàng ép bàn tay mạnh mẽ ra sau gáy nàng và ấn một nụ hôn nồng nhiệt lên đôi môi nàng.

Ấm áp, hân hoan, mạnh mẽ. Ainsley quấn cánh tay nàng quanh chàng và đang hiến. Quyết định chạy trốn cùng với chàng là lựa chọn khó khăn nhất mà nàng từng trải qua. Nhưng nàng biết rằng nếu nàng không đến thì nàng sẽ ân hận mãi mãi. Định mệnh đã cho nàng một cơ hội, và nàng nhận ra rằng nàng không thể quay lưng lại với nó. Hay là với Cameron.

Thay đổi quyết định về chuyện kết hôn với chàng thì lại dễ dàng một cách kỳ cục. Nàng thuộc về người đàn ông này - nàng đang bỏ trốn cùng chàng. Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn với chàng.

Ainsley đặt lưng xuống, khuyến khích chàng ngả theo nàng, và chàng đặt đầu nàng lên ghế. Trọng lượng của chàng trên cơ thể nàng khiến trái tim nàng đập thình thịch như búa tạ. Ainsley mạnh dạn vuốt ve lưng chàng rồi thấp dần xuống hông chàng và xiết lấy cặp mông săn chắc bên dưới lớp vải sọc.

Cánh cửa bật mở, Ainsley cố gắng nhoài người lên, nhưng Cameron đẩy nàng về phía sau đầy bảo vệ trong khi chàng chuẩn bị vật ngã kẻ xâm nhập.

Daniel đóng sầm cánh cửa và không hơn, không kém ngồi vào ghế đối diện. Cậu toe toét với Ainsley, lờ đi cha cậu. “Vậy là cuối cùng cô cũng ở đây rồi? Tuyệt vời. Bây giờ chúng ta sẽ có một vài trò vui nhé.”

>o

Truyện Chữ Hay