Credit: SGTranslations
Cô gần như quên cả thở.
Trong đầu Louise lúc này đang loạn hết cả lên, và cô cực kì ý thức được rằng khoảng cách giữa hai người đã gần đến như thế nào rồi.
Có lẽ là để anh ta có thể thì thầm vào tai cô. Nhưng thực sự, anh ta đẹp trai quá, ăn gian quá.
“Sao trông em ngạc nhiên thế?”
“Vì đùng một cái tự dưng ngài ở đằng sau em chứ sao.”
“Lúc nãy ta đứng khá gần gọi em nhưng em không nghe thấy, nên ta nghĩ chắc em đang chứng kiến cảnh tượng gì thú vị lắm.”
“Thì em đang—“
Louise chột dạ, ngón tay quấn quấn lọn tóc.
Ian hiếu kì nhìn cô, rồi sau đó anh dời mắt về phía giá sách mà cô đang ngắm.
“Em có đọc mấy quyển sách kiểu này à?”
Dù chẳng biết ảnh đang nói đến cái gì nhưng Louise vẫn cứ gật. Cô cũng không thể nói là “Em đang theo dõi người khác, chứ không đọc sách” được.
“A, vâng ạ. Gần đây em có chút hứng thú với chủ đề này, nên em đang đi tìm hiểu về nó.”
“Hứng thú? Thật sao?”
Anh híp mắt hỏi lại cô lần nữa, Louise không đáng tin gật đầu. Ảnh nói đến sách thể loại gì vậy nhỉ? Mà thôi, dù sao đây cũng là thư viện của Học Viện—chắc chỉ có sách giáo dục thôi ha.
“Ngạc nhiên thật. Ta không ngờ hôn thê của ta lại chơi ta một vố như thế đấy.”
“Dạ?”
Chơi ảnh một vố sao? Không phải là mấy thứ “Quân chủ sụp đổ” hay gì gì đó chứ? Ian mở miệng đọc to tựa đề của cuốn sách.
““Bối rối quá! Tử vi tình yêu dành cho những cô nàng muốn tỏ tình với anh ấy ngay lập tức!””
“…”
Cái quái gì vậy? Tựa sách kiểu gì mà khiếm nhã thế?
“Quả là một cái tên thú dzị.”
Thú vị cái gì? Cái tên sách còn dài hơn mặt trận nữa.
Ian lấy quyển “Bối rối quá! Tử vi tình yêu” từ giá sách, sau đó bàn tay không ngừng lật trang.
“Sư Tử, Sư Tử đâu…”
Anh ta lẩm bẩm trong miệng mấy từ đáng ghét đó.
“Em—Em chỉ đọc chơi mà thôi.”
“Nhưng lúc nãy nhìn em chăm chú lắm mà.”
Ơ! Sao anh ta lại nói vậy?
“Dù sao cũng không quan trọng!”
Louise giật lại quyển sách trước khi hoàng tử tìm thấy cung hoàng đạo của mình.
“Em định mượn quyển đó hả?”
Louise căm phẫn gật đầu.
Giờ cô mà không lấy thì chắc chắn Ian sẽ lấy, rồi anh ta sẽ lôi nó ra để trêu cô. Cơ mà, tại sao cô lại là người gặp anh ta chứ?
“Ta có thể giúp em đăng kí thẻ thư viện.”
“Cái đó em nhờ giáo viên cũng được ạ.”
“Ta giúp được.”
“Ngài muốn gì đây?”
“Thì, ta muốn em gọi tên ta coi như lời cảm ơn.”
Cô bĩu môi. Ở nơi này cô có thể tự do bộc lộ cảm xúc của bản thân hơn vì ở đây chẳng có ai bảo vệ anh ta cả.
“Trông em buồn phiền thế.”
Ian lại véo má cô.
“Bởi vì từ khi vào cái trường này em mất luôn cả địa vị lẫn danh tính luôn á. Cơ mà sao ngài không tìm ai khác để giúp đỡ trong thư viện này nhỉ?”
Louise khẽ đánh mắt về phía Stella. Tạ ơn giời cổ vẫn ở đó, mặt dán vào quyển sách.
“Ví dụ như?”
“Thì kiểu một học sinh năm nhất nào đó cần sự giúp đỡ chẳng hạn?”
Ian nhìn xung quanh một lúc, sau đó tầm mắt anh rơi vào một cô gái tóc đỏ đang ngồi đọc sách.
Louise khoanh tay trước ngựa, tha thiết nhìn Ian.
‘Yêu rồi phải hơm?’
Tất nhiên là phải yêu! Stella là nữ chính cơ mà! Cổ còn xinh nữa!
“Ví dụ như cô ấy à...”
Ian đứng nhìn Stella một lúc lâu, sau đó bước tới chỗ cô ấy.
Quy luật nam nữ chính sao? Hút nhau như nam châm...? (Louise, em có biết rằng nam châm cũng có thể đẩy nhau không =))))))))
Ian đứng đối mặt với Stella, ánh nắng từ cửa sổ nhẹ nhàng hắt lên hai người. Ô, Louise từng thấy tranh minh họa của cảnh này rồi!
Đứng trước mặt cô, Ian sẽ nói câu đầu tiên đó là:
“Em học năm nhất à?”
Louise nuốt nước miếng cái ực, chờ Ian cất tiếng.
“Lấy ra hơn 3 quyển sách cùng lúc là phạm quy đó.”
…Ê phanh lại chút anh ơi.
Anh nam chính ơi! Sai thoại rồi!
Đầu nghĩ vậy nhưng Louise vẫn kiên nhẫn xem thêm tí nữa. Vẫn còn câu thoại thứ hai mà.
“Thú vị đấy. Không có nhiều học sinh thích nhốt mình trong thư viện như thế này đâu.”
Ảnh sẽ nói thế, kèm theo một nụ cười dịu dàng. Giờ ảnh cũng đang cười mà!
Ok! Ngon rồi!
Lần này nói đúng nha anh.
“Phiền em để chúng lại xe đẩy nhé.”
Ian nói xong liền quay lại gật đầu với Louise như kiểu: “Vậy được chưa?”
Louise căm phẫn đập đầu vào giá sách.
Giờ cô mới hiểu tại sao Ian lại chỉ chỗ bệnh xá cho cô.
Chắc cô phải đến đó nằm tí đã.
***
Louise nhanh chóng về phòng mình để dỡ hành lý. Kí túc xá cao tầng này được xây ở rìa học viện, và mỗi học sinh đều có phòng riêng. Cô lên kí túc xá nữ ở tầng 3 và đến trước cửa phòng có đề tên “Louise Sweeney”. Phòng bao gồm giường, tủ quần áo, bàn học và một phòng tắm nhỏ. Hành lý của cô đã được đưa vào trong rồi.
Louise ngay lập tức nhảy lên giường.
Ngày chưa hết nhưng cô thì đã mệt lắm rồi.
‘Chắc mình nên chợp mắt một chút.’
Tí nữa cô sẽ xem bản đồ xem bố cục cái trường này như nào. Cô biết là mình cần phải đi tạo quan hệ với những học sinh khác, nhưng mà giờ cô chẳng có động lực làm thế.
Tất cả là tại Thái tử-không-tại Ian.
Sao anh ta lại nói chuyện với nữ chính kiểu thế cơ chứ? Chẳng lãng mạn gì cả. Tiểu thuyết kiểu thế thì ai thèm đọc nữa? (Em đọc này chị =))
‘Và nếu mọi thứ không diễn ra như trong tiểu thuyết, thì thế giới này sẽ ra sao đây?’
Đây là vấn đề mà trước đây cô chưa từng lường tới. Làm cô có hơi lo.
Nếu thế giới này biến mất, liệu cô có quay trở lại Hàn Quốc không? Cô gần như đã quên mất đó là nơi như thế nào rồi. Cô đã quên mất tên cũng những đứa bạn cùng lớp mà cô từng ghen tị, và tất nhiên giờ thì cô chẳng còn ghen tị với ai nữa.
‘Túm lại, vì sự vui vẻ trẻ khoẻ của tôi ở thế giới này, Ian cần phải yêu Stella.’
Nhưng mà làm thế nào bây giờ? Cuộc gặp gỡ của họ hoàn toàn trái ngược với những gì xảy ra trong tiểu thuyết.
Louise cầm quyển sách về tử vi mà cô đã mượn trong một giây phút bồng bột nào đó. Cô lật từng trang, tìm cung Sử Tử rồi bắt đầu lẩm nhẩm các mục.
“Càng cố thu hút sự chú ý, người ấy lại càng phá huỷ cậu.”
Má nó, sách này nói đúng quá.
Sau khi một nhân vật phụ tỏ tình với Stella, Ian mới nhận ra cảm xúc của mình.
“Khi một Sư Tử yêu ai, họ sẽ trở nên vô cùng mù quáng.”*
*Thực sự câu này mình cũng không biết phải dịch như nào vì mình nghĩ nó có hai nghĩa. Một nghĩa là như trên, một nghĩa khác là: Khi một Sư Tử bắt đầu để ý đến ai đó, họ sẽ không còn thấy ai khác nữa.
Louise gật đầu, sau đó cô đọc thêm mấy câu nữa rồi mới gập sách lại.
Mục tiêu đây rồi. Ian cần phải chú ý đến Stella.
‘Mình cần phải làm điều này!’
Louise nhắm mắt, nghĩ về hành động của Ian.
Anh ta vẫn trơ trẽn gọi cô là “hôn thê của ta” mặc dù ảnh đã 18 tuổi rồi. Tất nhiên anh ta cũng chỉ gọi thế để trêu cô thôi, chứ họ cũng chưa bao giờ đi sâu vào vấn đề đó. Nhưng người khác thì sẽ không nghĩ thế, vì sau tất cả, anh ta vẫn là Thái tử của đất nước này mà. Dù ở Học viện này, người ta vẫn không quên địa vị của anh ta.
Stella có thể sẽ bị hiểu nhầm mất. Và Louise thì không thể để chuyện đó xảy ra được.
Louise ngồi xuống, trong tâm đã ra quyết định. Cô sẽ phải đi đàm phán với anh ta một chuyến, trước khi xảy ra chuyện gì đó mà cô không thể thay đổi được.
***
T/n: Chương kia hơi ngắn nên mình đăng luôn chương 6 nhé :3