The Male Lead’s Villainess Fiancée

chương 01 : ấy là tình yêu, phải không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Credit: SGTranslations

“Em có chuyện quan trọng cần nói với ngài ạ.”

Louise lịch sự đan hai tay vào nhau.

“Ta đang nghe đây. Hôn thê của ta lúc nào cũng nghiêm túc nhỉ.”

Cô thực sự cảm kích cái câu trả lời mang chút đùa cợt của anh ta. Dù Thái tử Ian và Louise có ở bên nhau bao lâu đi chăng nữa, thì mối quan hệ của họ cũng chẳng thể nghiêm túc nổi.

Louise hơi do dự, nhưng cô vẫn nói ra.

“Em không muốn hôn ước này trói buộc chúng ta đâu.”

Cô đã biểu thị được ý tứ của mình chưa nhỉ? Louise thận trọng ngước lên nhìn hoàng tử-người lúc này đang trợn tròn mắt với cô.

“…Hả?”

Louise kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa.

“Ý em là em hi vọng ngài đừng để tâm đến cái hôn ước từ hồi chúng ta còn bé tí tẹo nữa.”

Đôi mắt xanh biếc của hoàng tử khẽ giật giật.

Anh ta cũng cạn lời rồi.

Cô rất xin lỗi vì đã gây sốc cho hoàng tử, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Hôn ước này của cô với thái tử, không gì hơn, chỉ là một thứ độc dược sẽ sớm ăn mòn cô mà thôi.

Và tại sao cô lại chắc chắn như thế?

‘Bởi vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết gốc. Ngay trước cả khi tôi đến thế giới này, ending của nó đã được viết sẵn rồi.’

Khi mọi người cùng khoác lên mình một bộ quần áo, thì chuyện đó sẽ bộc lộ được rất nhiều điều về bản thân mỗi người.

Không chỉ vóc dáng, khuôn mặt, mà còn cả điều kiện kinh tế và hoàn cảnh gia đình của họ.

Tuy nhiên, trớ trêu nhất đó là đồng phục của Hàn Quốc. Hầu hết nó sẽ cho ta biết sự khác biệt của mỗi người.

Vào buổi sáng, nữ sinh ấy bắt đầu một ngày mới bằng cách kiểm tra cổ tay áo của mình.

Trên đó có một vết bẩn màu đen. Vết bẩn ấy sẽ không bao giờ tồn tại trên tay áo của những đứa trẻ được cha mẹ giặt áo sơ mi cho.

May là có áo khoác che đi cái vết đó. Nhưng mà khi cô ấy giơ tay ra thì cái cổ tay áo lại lộ ra, nên ở trong lớp, cô ấy càng ngày càng trở nên rụt rè.

Giả ốm thực sự rất vui. Không đến trường là cách để cô trốn tránh khỏi việc bị đem ra so sánh với người khác.

Vào ngày nghỉ, cô sẽ ngồi ở trong phòng đa phương tiện truyền thông của thư viện thành phố để lướt qua profile trên mạng xã hội của những đứa bạn, mặc dù cô đã thề rằng mình sẽ không bao giờ làm thế.

Những tiệm cafe đẹp đẽ, những bức ảnh…cứ lần lượt được post lên.

Nói không muốn chính là nói dối; nói không ghen tị thì chắc chắn không phải là con người. Nên thỉnh thoảng, cô nhắm mắt lại, âm thầm hi vọng rằng:

‘Giá như mình được sinh ra trong một môi trường tốt hơn.’

Nếu là như vậy, mỗi ngày cô sẽ đều được hạnh phúc. Cô sẽ chưng diện thật hoàn hảo với những bộ quần áo, đôi giày thơm tho và sạch sẽ. Cô sẽ đến học ở trường tư, hoặc có một gia sư riêng để bù cho cái trí thông minh hạn hẹp này.

Tóm lại, như bao người khác, cô luôn mong muốn những thứ mà mình không có. Nhưng cái sự thèm muốn của cô không chỉ xuất phát từ lòng đố kỵ, mà to lớn hơn, nó là vấn đề sống còn.

Khoảng cách kinh tế vốn đã lớn nay còn tiếp tục nới thêm ra.

Một vấn đề đơn giản thôi, mỗi lần đến thư viện cô đọc báo hay tiêu đề của một cuốn sách mới là biết.

Càng biết nhiều về thế giới này, nó lại càng trở nên lạnh lẽo và ảm đạm.

Tất cả những cuốn sách trong thư viện này đều như muốn nói rằng một đứa nghèo khổ như cô sẽ không bao giờ có tương lai đâu.

Vì thế nên cô đã chìm đắm trong cái ảo mộng ngọt ngào của những cuốn tiểu thuyết, và cô đặc biệt yêu thích hệ thống thiết lập của fantasy world.

Không phải là Hàn Quốc, mà là thiết lập của fantasy world- chỉ với một ngón tay là có thể tạo nên tất cả.

Nữ chính trong tiểu thuyết đều được yêu thương và bảo vệ; thi thoảng cô cũng nhắm mắt lại, tưởng tượng mình chính là một trong số ấy.

Cuốn tiểu thuyết cô đọc gần đây nhất đó là một cuốn thể loại lãng mạn kết hợp kì ảo có tên là “Mối tình bí mật tại Học viện”. Tại nơi Học viện dành cho quý tộc và những gia đình giàu có, nữ chính đã gặp thái tử và dành về cho mình cả thành công lẫn hạnh phúc.

‘Ấy là một câu truyện hay. Mặc dù hơi khó chịu khi nữ phản diện, Louise Sweeney, cứ bắt nạt nữ chính.‘

Tất nhiên, đắm chìm trong ảo mộng của những cuốn tiểu thuyết tại thư viện địa phương là một sở thích bí mật của cô, cô không thể nói cho ai hết.

Chắc không có ai biết đâu. Bạn bè, thầy cô, thậm chí là cả Chúa ở trên trời cao kia. Đây là một sở thích mà cô đã giữ bí mật từ lâu lắm rồi.

‘Còn bây giờ thì tôi…’

Cô nhìn xuống tay mình, mắt chớp chớp.

Cô có một cánh tay mảnh khảnh, đẹp tựa búp bê-Và mấy ngày rồi cô vẫn chưa thể quen được với nó.

Cánh tay mềm mại ấy được bao bọc bởi ống tay áo ren trắng phau. Thậm chí còn không có một nếp nhàu trên đó, mỏng manh tới độ khiến người ta nghĩ rằng xé thì dễ mà vá vào mới khó.

Không chỉ có thế thôi đâu.

Dù là một đứa mù tịt về thời trang như cô cũng biết rằng bộ quần áo mà cô đang khoác trên người là cực kì đắt đỏ.

Cả thể xác lẫn môi trường của cô đều thay đổi trong chớp mắt, mất một lúc cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Sau một khoảnh khắc bối rối, cô có kết luận là:

‘Mình xuyên vào cơ thể của một đứa trẻ mất rồi’

Cứ đột nhiên như vậy, chẳng có mở đầu hay điềm báo gì.

Nhưng điều bất ngờ nhất là…

Cốc cốc

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa cẩn thận mà lại vừa gấp gáp.

Cô trả lời bằng giọng nói yếu ớt, sau đó cánh cửa được tô điểm bằng những đoá hoa hồng vàng kia mở ra.

“Con yêu!”

Một người phụ nữ mặc đồ ngủ chạy vào phòng cô.

Sau khi dành ba ngày để quan sát trong cái chốn kì lạ này, cô được biết rằng đây chính là mẹ của nguyên chủ.

Người phụ nữ sà vào cô, ôm cô thật chặt.

Cơ thể vốn đã hạ nhiệt từ sáng nay của cô dường như đang tan chảy bởi vòng ôm ấm áp ấy.

“Ôi con yêu, mẹ nghe vú nuôi nói tối qua con bị sốt. Bà ta phải làm gì mới hết tội đây! Biết thế ta không để con ngủ một mình...”

Bà xem đi xem lại người con gái mình, bàn tay không ngừng kiểm tra cơ thể cô.

Đó là lần đầu tiên cô được quan tâm như vậy, nên cô cảm thấy không quen lắm.

Có lẽ là vì môi trường mới, nên cô vẫn đang dần thích ứng với cơ thể này và cẩn trọng với tất cả mọi thứ xung quanh.

Cô cũng không thể cứ thế mà nói rằng “Con đến từ thế giới khác được”, cô sợ mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.

Mà, thực ra ấy cũng không phải tất cả lý do. Nếu cô nói vậy thật, cô sợ mình sẽ đánh mất hơi ấm này, hơi ấm của một người thực tâm lo lắng cho cô. Dù cuộc sống này có không phải là của cô, thì cô vẫn muốn trải nghiệm nó ít nhất một lần trong đời.

“Con gái”

Mẹ cô thì thầm, song lại nhìn thẳng vào mắt cô. Mặc dù đã là người phụ nữ có chồng có con, nhưng bà ấy vẫn xinh đẹp tuyệt trần.

“Mẹ lo lắng cho con gái là chuyện vô cùng bình thường.”

“Con thực sự không sao mà”

Có lẽ lý do cô bị sốt là vì mấy ngày nay cô bị quá tải thông tin về thế giới này. Mẹ cô khẽ xoa lên đôi má hồng hào của cô, cô liền ngáp một cái.

“Con mệt rồi à?”

Cô gật đầu.

“Nằm xuống đi, mẹ sẽ ở bên cạnh con cho đến khi con ngủ say.”

Cô nhanh chóng nằm xuống, lọt thỏm trong chiếc giường lớn, mềm mại.

Rồi ngay sau đó, cô cảm thấy một bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, trái tim cô khẽ nhói lên trong chiếc chăn ấm áp cùng sự quan tâm đầy yêu thương như vậy.

Thế nhưng mà, cuộc sống này lại có một vấn đề.

“Ngủ ngon nhé, bé Louise Sweeney của mẹ.”

Đó chính là vụ cô đã trở thành Louise Sweeney.

Louise Sweeney là ai á hả?

Cô ấy là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết “Đôi tình nhân giả dối chốn Học viện”* mà cô đã đọc ở kiếp trước.

*Thực sự đoạn này mình cũng không hiểu lắm, trên thì bảo là “The secret lovers” nên mình dịch thành “mối tình bí mật”. Dưới lại bảo “the fake lovers” nên là =)))))

Nếu cô ấy không trở thành phản diện, có lẽ cổ cũng không đau khổ tới vậy.

Khi truyện này được đăng tải, thậm chí fan còn thành lập ra một cái hội gọi là “Hội anti Louise Sweeney”. Có cả trăm ngàn độc giả muốn nữ phụ tệ hại này bị nghiệp quật đấy. Hay thậm chí đến tác giả còn viết: “Thứ ba tuần sau là Louise Sweeney thăng nhé! Ăn mừng đi anh em!”

Cô-không, Louise-úp mặt vào gối.

‘Tệ quá. Mình đen thật’

Trên đời này làm gì có thánh thần.

Nếu có thì ông ta đã không giáng sự trừng phạt bất công này lên đầu cô.

Kiếp trước thì cô là một con mọt tiểu thuyết nghèo khổ sống ở Hàn Quốc, kiếp này thì trở thành nữ phụ phản diện độc ác nhất sao?

‘Sao mình lại xuyên vào cô ta cơ chứ? Bình thường thì phải xuyên vào nữ chính mới đúng mà!”

Nếu Chúa là người điều khiển vụ này, cô sẽ ngay lập tức chỉ tay vào mặt ông ta và nói:

‘Sao ông không cho tôi làm nữ chính tốt bụng, đáng yêu và...được tất cả mọi người yêu quý?!’

Cô đã luôn mong muốn điều ấy, thế mà giờ lại trở thành một nhân vật nhà nhà xua đuổi!

‘A...’

Louise chợt nhớ tới bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô.

Đó là tình yêu, phải không?

Cô nhớ tới những bộ quần áo cùng căn phòng đẹp đẽ.

Louis Sweeney, dù là nữ phản diện, nhưng đồng thời cũng là một cô tiểu thư giàu có, khác hẳn với nữ chính nghèo khổ.

Giàu thế này cơ mà! Chẳng phải cô đã luôn muốn trở nên giàu có sao?

Louise ngắm nhìn mái tóc vàng lấp lánh của mình. Dù nguyên chủ chỉ mới 5 tuổi, nhưng cũng có thể thấy được đây là một mỹ nhân.

Tất nhiên rồi, kể cả trong tiểu thuyết cũng miêu tả rằng Louise là một cô gái rất xinh đẹp.

“Con không cần phải lo lắng gì đâu, Louise”

Mẹ khẽ thì thầm với cô.

“Con là con gái trân quý của chúng ta, là người thừa kế, và cũng là ánh sáng. Bố và mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”

Những lời ngọt ngào như “người thừa kế”, “ủng hộ” của mẹ làm cô cảm động đến mức suýt nữa thì rớt nước mắt.

Louise bỗng dưng suy nghĩ lại về chuyện chỉ trích thần linh vì đã ném cô vào nơi đây.

Cô thấy rất mừng vì mình không phải làm một nữ chính nghèo túng.

Nam chính thì sao chứ?

Louise Sweeney có một gia đình hết mực yêu thương cô, hơn thế cô lại còn xinh đẹp nữa.

Khoảnh khắc này có thể chỉ là một giấc mơ, nếu là vậy thì cô muốn ở lại lâu hơn.

Nhỡ đâu ngày mai thức dậy, cô sẽ lại trở về làm một con bé nghèo khổ và vô lực ở Hàn Quốc.

‘Sống trong tiểu thuyết là một giấc mộng, vậy làm ơn, đừng đánh thức tôi dậy.’

Có lẽ lời cầu nguyện chân thành ấy của cô đã được đáp lại. Hay là do định mệnh bắt cô sống ở đây luôn rồi?

Cô chưa bao giờ tỉnh lại trong thân xác của một nữ sinh Hàn Quốc cầm đũa và thìa nữa.

Thời gian dần trôi qua, cô càng quen với thân phận Louise và đã không còn bị ngạc nhiên mỗi lần nhìn vào gương. Cuộc sống của một cô tiểu thư giàu có chính là cuộc sống thuận lợi và thoải mái nhất của cô từ trước tới giờ. Và hơn cả, cha mẹ Louise lại còn cực kì yêu thương cô.

“Louise, con là châu báu trân quý của chúng ta.”

“Chúng ta rất cảm tạ chúa trời vì đã ban cho ta một bé gái tuyệt vời như vậy.”

Kể cả gia nhân trong nhà cũng yêu quý cô.

“Tiểu thư rất trưởng thành, lại còn tốt bụng nữa chứ.”

“Cô ấy lúc nào cũng dùng kính ngữ cả, thật đáng yêu.”

“Những tiểu thư khác thường rất bướng với hầu gái của họ, nhưng tiểu thư thì luôn quan tâm tới người của mình.”

Đây là lần đầu tiên cô được người ngoài yêu quý như vậy.

Mỗi nơi cô đi đến, cô đều được coi trọng. Quả là một cuộc sống hoàn mỹ không tỳ vết.

Nhưng cô phải thật cẩn thận để không đảo lộn quá nhiều thứ.

Vì sau cùng Louise Sweeney vẫn là một nhân vật phản diện.

Chỉ cần một nước đi sai, tất cả hạnh phúc đều sẽ tan biến và cô sẽ bước vào con đường tàn lụi. Vì vậy nên cô luôn cố gắng trở nên khiêm tốn và thật thà để cô có thể tận hưởng cuộc sống này thật lâu.

Thay vì chấp nhận số phận bất hạnh, thì cô muốn đi trên con đường rải đầy hoa hơn.

Thời gian dần trôi qua, rồi cũng đến mùa xuân năm Louise Sweeney 17 tuổi.

Cô nhìn chằm chằm vào chính bản thân mình ở trong gương. Mái tóc vàng mềm mại đổ xuống tận eo cùng với đôi mắt màu thạch anh tím vô cùng hiếm có, kết hợp với chúng là làn da bóng mịn được chăm sóc kĩ lưỡng.

Cô cố nở một nụ cười thật tươi.

‘Không sao đâu. Tôi sẽ không như bản gốc đâu.’

Gần đây Louise hay tự cổ vũ bản thân như vậy.

Sắp tới cô sẽ nhập học tại Học viện-điểm bắt đầu của cuốn tiểu thuyết.

Học viện Cientia. Louise bỗng dừng lại một lúc để ngắm nhìn toà nhà tráng lệ hiện lên trước mắt cô.

‘Vậy đây là thiết lập của tiểu thuyết hả…’

Đây là nơi mà thái tử và nữ chính đến từ một gia đình quý tộc nghèo gặp gỡ, sau đó cùng nhau thề non hẹn biển tới hết phần đời còn lại.

‘Trong tiểu thuyết gốc, Louise vốn được đính hôn với hoàng tử và sau đó bị anh ta bỏ rơi khi ảnh yêu nữ chính. Trong cơn giận dữ, cô ấy đã bước vào con đường tự huỷ không lối thoát.’

Louise buồn đến nỗi cô ấy không thể gánh vác nổi chuyện làm ăn của gia đình.

‘Ôi! Tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu! Sau bao gian truân tôi mới được đầu thai vào nhà giàu. Như thế thì phí lắm!’

Và tất nhiên nam chính thì luôn đẹp trai đến ná thở rồi. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Cô đã gặp anh ta rồi, xấu tính và suốt ngày lôi cô ra làm trò đùa.

Số lần anh ta tốt bụng với cô chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

‘Thôi, dòm cũng đúng. Tôi có phải nữ chính đâu, sao anh ta phải đối tốt với tôi chứ.’

Như thế sẽ tốt hơn là cứ bị trói buộc bởi 1 mối quan hệ.

Thêm nữa, ngoài kia thiếu gì người cho cô chọn.

Điều duy nhất mà Louise phải vững tâm trước nó khi ở học viện này đó là:

‘Mình không được phép yêu thái tử!’

Tất nhiên cô cũng chẳng đâu rỗi hơi mà đi làm phiền cái cô nữ chính kia. Louise chính là fan ruột của của cuốn tiểu thuyết gốc đó, nên cô rất thoải mái với vụ yêu đương của nam nữ chính. Thậm chí nghĩ đến nó cô còn cảm thấy có chút hứng thú cơ. Dù là trong tiểu thuyết, webcomic hay drama cô đều thích, nhưng bây giờ thì nó lại sắp diễn ra ngay trước mắt cô nè!

Tâm thế Louis luôn sẵn sàng để được chứng kiến chuyện tình yêu của họ.

“Hình như em vẫn chưa sửa cái đầu hỏng của mình đi nhỉ?”

Đột nhiên có giọng nói phát ra từ đằng sau, người đó còn khẽ vỗ vai cô một cái.

Louise hoảng loạn quay lại, mặt đối mặt với người mang đôi mắt màu xanh biếc trong trẻo dưới ánh nắng mặt trời kia.

“…”

Người đó cao hơn Louise rất nhiều và sở hữu mái tóc màu bạc được chải chuốt cẩn thận.

Có lẽ là khi đứng trong một đám đông, anh ta chính là người duy nhất nổi bật hẳn ra.

Đó là Ian Audmonial Crond.

Thái tử, đồng thời cũng là người duy nhất cô không nên quan tâm tới.

Trong tiểu thuyết, anh ta vốn là một người bạc bẽo vô tình, thẳng tay vứt bỏ Louise.

Cô cố nặn ra một nụ cười.

Mặc dù bản thân cô cũng muốn huỷ hôn lắm, nhưng cô cũng phải giữ quan hệ tốt với Đức Vua tương lai chứ.

“Đã lâu rồi không gặp…”

Cô đang định cúi người thì anh ta liền cười, vươn bàn tay mảnh khảnh ra véo má cô một cái.

“Ta rất mong được thấy hôn thê yêu quý của ta nhập học đấy.”

Truyện Chữ Hay