Louise lần đầu tiên gặp Ian ở đám tang tại một nhà thờ. Cô sáu tuổi, không lâu sau khi cô bị chuyển đến câu chuyện này.
Đối với cô, tang lễ lúc nào cũng kỳ lạ, đặc biệt là vì một lí do.
‘Tại sao không ai khóc cả?’
Những vị khách tham dự đều khác lên người y phục đen tuyền, cúi đầu nhưng chẳng rơi lấy một giọt lệ. Còn lạ hơn nữa vì đây là tang lễ của nữ hoàng. Chỉ một người duy nhất khóc thương cho bà.
Mẹ của Louise.
Nữ hoàng từng là thường dân, và mẹ của Louise, được gả vào gia đình của một thương gia. Cả hai người đều phải thích nghi với hoàn cảnh mới, và cả hai từng là bạn cùng lớp tại Học Viện. Từ đấy đến giờ, đôi bạn thân không thể nào tách rời nhau.
Kể từ trước khi Louise được sinh ra, nữ hoàng đã bảo với bà Sweeney rằng, “Sẽ thật tuyệt nếu cậu sinh một đứa con gái rồi gả nó cho con trai của tớ!”
Khách dự tang đều liếc nhìn mẹ cô bằng đôi mắt sắc lạnh. Louise hiểu ý nghĩa của ánh nhìn đó vì đã đọc qua tiểu thuyết rồi.
Nữ hoàng với gốc gác bình dân không được bất cứ ai trong cung điện hoan nghênh. Bà chỉ vui vẻ khi giành thời gian chăm sóc đứa con trai và viết thư với người bạn duy nhất của mình.
Cái chết của bà là cơ hội cho những người phụ nữ khác đang nhắm vào cái ghế bên cạnh nhà vua. Đám tang này là điều đáng ăn mừng, nhưng Quý Bà Sweeney lại than khóc ở đây, điều này khiến mọi người xung quanh khinh bỉ.
Mẹ của cô ở lại nhà thờ đến tận lâu sau khi đám tang đã kết thúc. Thậm chí khi linh mục dọn sảnh và thổi tắt nến, bà vẫn ngồi trên băng ghế mà khóc âm ỉ.
Louise ngồi cạnh bà trong im lặng. Cô muốn lau sạch nước mắt của mẹ mình bằng một cái khăn tay, nhưng cô không mang theo cái nào cả.
“Quý Bà Sweeney.”
Từ trong góc tối của nhà thờ, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Louise đánh ánh nhìn về phía giọng nói. Một đứa trẻ bước đến trong ánh nắng phản chiếu qua khung cửa kính màu.
Mái tóc màu bạc của cậu ánh lên dưới ánh sáng thuần khiết của nhà thờ. Suy nghĩ thế này ngay sau đám tang là một điều không đúng đắn, nhưng Louise nghĩ rằng cậu bé đẹp như tượng tạc.
“Thưa Điện Hạ,”
Mẹ cô có vẻ bất ngờ. Chỉ có một đứa trẻ duy nhất ở đất nước này được gọi như thế.
Ian Audmonial Crond.
Mẹ cô đứng dậy tỏ vẻ cung kính, nhưng Louise bất động đến mức còn không thể chớp mắt.
“Thần xin chia buồn…Hẳn là ngài rất…. khổ sở….”
Mẹ cô còn không thể ngừng nấc.
Ian gật đầu, lôi ra chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa cho bà.
Chiếc khăn ráo hoảnh. Cậu còn chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt.
Louise lúc đó sáu tuổi, còn Ian thì tám tuổi. Cậu bé còn chưa cao đến eo của một người trưởng thành.
“Cảm ơn bà, thưa Bà Sweeney,”
Cậu đáp lời bằng nét mặt đượm buồn.
Cậu đưa chiếc khăn ra nhưng mẹ cô lắc đầu từ chối. Ai lại có thể nhận khăn từ một đứa trẻ vừa mất mẹ chứ.
“…..Tôi không sao đâu.”
Là cậu nói thế, nhưng Louise có thể thấy những vết cắn trên môi của cậu. Có thể cậu đã tự quyết định sẽ không khóc trước mặt lũ người đó.
Cô tưởng tượng được một cậu bé nhỏ người đang khóc thầm trong một căn phòng mà không ai ở bên an ủi. Không cần biết người đó có là nam chính hay là thái tử điện hạ. Ai cũng phải đau nếu mất đi người thân trong gia đình.
“Xin hãy chấp nhận lời chia buồn từ tôi, thưa Điện Hạ.”
Louise đứng dậy nhanh chóng cúi người.
Đôi mắt xanh biếc hướng về cô.
“Cảm ơn, Louise Sweeney.”
Ngay khi cậu trả lời, máu đỏ từ những vết cắn lan ra khắp môi cậu.
Louise vô thức bước về phía cậu. Đấy là một hành động vô lễ, tiếp cận hoàng tộc mà chưa xin phép, nhưng cô lúc bấy giờ vẫn chưa nhận thức được điều đó.
Cô nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Cậu đã nghiến chúng đến mức tả tơi rồi.
“Khăn tay của ngài….xin ngài hãy dùng lấy.”
Louise nhìn vào chiếc khăn trắng được gấp trong tay cậu. Ian có vẻ hơi hậu đậu, nhưng cậu ta có một trái tim ấm áp. Cô nghĩ rằng hẳn cậu đã thừa hưởng lòng tốt từ mẹ mình.
“Chiếc khăn này có thể giúp ngài nguôi bớt phần nào.”
“…”
Tay cậu chầm chậm rút về trước ngực.
Louise nhận ra cô đã vô lễ với hoàng tử sau khi bắt gặp người hầu của cậu đứng phía sau trông như sắp xỉu. Nhưng Louise, kể cả nếu như cô đã biết những luật lệ đấy rồi, vẫn sẽ hành xử như vậy.
Không chỉ cô. Ai cũng sẽ thế. Không có ai lại muốn một đứa trẻ phải thương khóc cho người mẹ quá cố cả.
*
*
*
Sau hôm đó, đức vua tuyên bố Ian là người kế thừa ngai vàng mặc cho lời phản đối của tất cả quý tộc.
Cha mẹ cô đã rất bất ngờ, nhưng Louise thì không. Trong tiểu thuyết, ngài được mô tả là ‘thái tử điện hạ’ cơ mà, nên cô đoán sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Dù sao thì, việc Ian trở thành thái tử cũng không quan trọng đối với Louise. Điều duy nhất cô xem trọng đó là sống sót dưới tư cách Louise Sweeney. Tiền là điều tất yếu để sinh tồn, và kiến thức là điều cần thiết để bảo toàn đống tiền đó.
Cô luôn chú ý vào sự nghiệp nuôi trồng nhà kính của gia đình. Cha mẹ của cô rất hãnh diện vì con gái họ luôn tò mò về các loại cây được trồng trong nhà kính. Đặc biệt là mẹ cô, luôn ngồi kế con gái bà và kể mọi loại chuyện về các loài hoa quả. Dẫu vậy, vẫn có những ngày sự học của cô bị cản trở.
“Thưa Điện Hạ.”
Louise ném cho Ian ánh nhìn cảnh giác vì cậu bắt đầu ghé chơi thường xuyên hơn.
Sau cái chết của nữ hoàng, thỉnh thoảng cậu ta hay đến thăm Quý Bà Sweeney để trò chuyện. Mẹ của Louise luôn bắt cô phải đọc sách cùng họ rồi nói, “Điện Hạ cần một người bạn cùng trang lứa.”
“Thưa Quý Bà, con gái của bà đang liếc tôi kìa.”
“Ai cũng sẽ làm thế nếu họ bị ép phải đọc sách (cùng người mình muốn né) thưa Điện Hạ.”
Louise càu nhàu. Cô lại tiếp tục vô lễ với hoàng thất. Những kẻ hầu người hạ phía sau hoàng tử lại tiếp tục bối rối.
“Chỉ đọc sách khi còn bé là không tốt đâu.”
“Thưa Điện Hạ, ngài chỉ là một đứa nhóc thôi.”
“Thế nên ta mới đến đây.”
Gương mặt của những hầu cận lại tiếp tục nhăn nhó khi hai đứa trẻ bắt đầu cự cãi. Mẹ của Louise nở nụ cười hiền từ. Có vẻ như bà là người duy nhất hài lòng khi thấy cảnh ấy.
“Không hiểu sao, ta nghĩ ta hiểu được lời hứa của nữ hoàng về hôn ước của hai con rồi.”
Louise nhảy dựng lên khi vừa nghe thấy lời nói đáng sợ đó. Đấy là câu nói sẽ đẩy Louise thẳng xuống địa ngục.
“Hôn…ước?”
Ian, có vẻ như vừa mới nghe đến chuyện đấy lần đầu tiên, bắt đầu tỏ ra hứng thú.
Cậu ta không biết ư? Thế thì mẹ kính yêu hỡi! Hãy ngừng mớm mồi cho hổ đi! Cho ác quỷ nghe đến thông tin đấy hắn sẽ ám con gái mẹ suốt đời.
“Phải, người không kể cho Điện Hạ nghe sao?”
“Có vẻ thủ vị đấy. Tôi muốn biết thêm.”
Ian kéo ghế đến gần bà hơn. Louise thì một bước đến gần địa ngục.
------------------------------------------------------
Xong môn rồi, mệt quá _/(:3 _/
_)_ cuối ngày thêm 1 chap nữa nhé, liên hoàn xả tới khi hết thích thì thôi. Cám ơn mọi người đã đợi mình.