✵ Translator: Tsp ✵
=======================================================================================(Kỷ nguyên rồng - Năm 677)
“Dù tôi có ở nơi xa và không bao giờ đặt chân trên mảnh đất này nữa,
mối gắn kết sẽ mãi còn.
Dù tốt hay xấu, thì đó chính là ý nghĩa của quê nhà.”
=======================================================================================
“Anh thấy sao, Sensei?”
“Ooooooooh…”
Tôi thốt lên khi nhìn vào cái túi Nozomu, một nông dân trong làng, mang đến.
“Cảm ơn cô, Nozomu! Hoàn hảo quá rồi!”
“Vậy thì tốt quá.”
Nozomu nhẹ nhõm cười đáp trong khi tôi vô thức nắm lấy tay cô ấy như để cảm tạ món hàng trắng sáng, xinh tươi.
“Khoan đã, um, chừng này đáng bao nhiêu vậy?”
“Không không, tôi không thể nhận tiền từ Sensei được!”
Khi tôi định lấy túi tiền ra, Nozomu hoảng hốt.
“Tôi đâu thể nhận miễn phí được. Làm bấy nhiêu đâu dễ gì đúng không?”
“Um… vậy thì, chỉ một mon thôi.”
Tôi đặt mười đồng mon vào bàn tay cô ấy trước lời đề nghị khiêm tốt.
“Không , tôi không thể nhận nhiều vậy được! Chỉ là một túi thôi mà! Làm sao tôi có thể nhận đến chừng này được!?”
“Không sao. Làm bấy nhiêu đâu dễ gì đúng không?”
Một mon ban đầu chỉ là một vé đổi lúa mì. Do đó, tiêu chuẩn giá trị là một phần lúa mì đáng một mon, lượng bột mì làm từ phần đó, và số bánh mì làm từ phần đó, cũng có giá một mon.
Vì trong đó không có khái niệm tiền công, nên đến hiện tại thì tỷ giá là mười mon lúa mì đổi lấy mười một mon bột.
Thứ tôi nhận từ Nozomu không phải lúa mì, nhưng vì chỉ có một túi, cô ấy mới nói một mon là đủ. Nhưng công sức trồng và thu hoạch loài thực vật hoàn toàn mới từ đầu đến cuối ít nhất cũng đáng giá mười mon.
“Nina, tôi ra ngoài một chút.”
Sau khi nửa ép một Nozomu đang thẩn thờ bán cho tôi với giá mười đồng mon, tôi chuẩn bị tinh thần. Khi nghe tôi gọi cô gái vẫn còn nằm trên giường, cô ấy chỉ cựa quậy nhẹ.
“Chào buổi sáng, Sensei!”
“A, Sensei. Chào buổi sáng~”
“Chào buổi sáng, Kairi. Chào buổi sáng, Masora.”
Dân làng chào tôi khi tôi đi dọc con đường lát đá.
Tôi nhìn quanh làng đáp lại lời chào của họ.
Số lượng nhà gạch trong vùng đã tăng lên kha khá. Nói gì thì gạch cũng rất bền, hơn hẳn nhà bằng gỗ. Hơn nữa việc sửa chữa cũng tương đối dễ.
Tôi đã tự hỏi tại sao Nhật Bản không có nhiều nhà gạch, nhưng cũng là nhờ nghiên cứu của Luffelle. Nhà gạch rất yếu trước động đất vì độ uốn nắn thấp và sẽ nhanh sập khi nền nhà phải chịu chấn động.
May mắn rằng Scarlet nằm trên một vùng đất ổn định, hoặc có lẽ đơn thuần là thế giới này không có động đất. Suốt vài trăm năm qua, đã không có trận động đất nào lớn đến mức gây sập nhà. Nên nhà gạch rất phù hợp với vùng này.
“Numera, cô có nhà không?”
“Vâng vâng, mời vào. Ara, Sensei.”
Nơi tôi đến thăm là một trong nhiều ngôi nhà gạch, một quán rượu, nơi của Numera.
Nấu rượu có lẽ là nghề lâu đời nhất trong làng này. Ít nhất thì cũng lâu hơn cả nghề thầy giáo của tôi.
Bởi nghề nấu rượu không phải do tôi dạy, mà là một nghề được truyền từ đời này sang đời khác của làng Darga. Ban đầu nó được tộc elf dạy lại. Trước khi khái niệm nghề nghiệp và chuyên môn được hình thành thì họ đã chuyên về nấu rượu.
“Món thường lệ của tôi đã có chưa nhỉ?”
“Anh đợi một chút nhé… nhưng tôi không chắc nó có ngon hay không đâu.”
Tôi nếm trên ngón tay thứ dung dịch Numera mang ra. Nó có một mùi vị đặc trưng.
“… Ừm! Tuyệt vời, quả là Numera có khác!”
Sau khi trải qua một cuộc trao đổi với Numera tương tự như với Nozomu và trả mười mon, tôi thẳng tiến đến điểm dừng tiếp theo của mình. Khi đi qua trung tâm ngôi làng, tôi nghe tiếng bàn tán sôi nổi từ quảng trường.
Người người kéo xe chất đầy hàng hóa đến rồi đi, cùng những người khác dựng hàng quán của mình. Trong số những người trao đổi hàng hóa đó có cả những loài bốn chân, người thằn lằn, và elf, ai ai cũng tất bật với công việc.
Hmmm, kéo xe cả ngày hẳn là cực nhọc lắm.
Thế giới này không có loài động vật nào có thể so với ngựa. Có loài nửa người, nửa ngựa, nhưng không thể xem họ là thú nuôi được.
Tôi đã từng thử làm xe hươu kéo thay vì xe ngựa kéo, nhưng không tài nào kiểm soát được tính hoang dã của chúng. Chúng không sống theo bầy, nên không có bản năng nghe theo lời của những loài khác.
Tôi đã thử làm xe hơi bằng cách khắc chữ vào bánh xe để biến nó thành động cơ ma pháp, nhưng cũng thất bại nốt.
Nó di chuyển được, nhưng
hiệu suất nhiên liệu của nó quá tệ. Khi tôi chế tạo một chiếc xe với kích thước và sức nặng của một người, bánh của nó với kích thước như bánh xe bình thường chưa đi được mười mét đã phải khởi động lại.
Và với ma lực tầm trung thì một người đi chưa đến một cây số đã kiệt sức. Dù tôi hay Nina có thể trụ được lâu hơn thì bay vẫn nhanh nhất.
Trong lúc suy ngẫm xem mình có thể giúp được gì, tôi đã đến trại chăn nuôi của làng.
Trước kia, nông trại chỉ có hươu, dê và thỏ, nhưng giờ số lượng và chủng loại động vật đã tăng lên đáng kể.
Những con Cừu cây bông, sinh vật trông như loài cừu, tụ tập dưới những bóng cây. Được đặt cái tên đó vì chúng trông giống sinh vật huyền thoại thời Trung cổ, Barometz, cừu cây của vùng Tartary.
Dây leo mọc từ cây nối vào đuôi của cừu cây bông. Chúng trông giống động vật, nhưng thực chất là một loài thực vật.
Hay tôi nên gọi chúng là thực vật ăn cỏ nhỉ? Chúng là sinh vật sống ăn hoa và cỏ mọc xung quanh và độc chiếm dinh dưỡng có trong đất. Dù nghĩ thì những gì chúng làm có hơi kinh tởm, bản chất của chúng lại khá ôn hòa. Hơn hết, loại len thu hoạch từ loài cừu này lại là bông chất lượng cao.
Nhiều loài khác cũng được nhân giống, như là ta tu khổng lồ—thịt có thể ăn được và da cũng được chế biến thành nhiều thứ—và sứa bay lơ lửng trên không trung, vân vân.
Mục tiêu hôm nay của tôi nằm ở cuối nông trại.
“Karako, chào buổi sáng. Xin lỗi phải làm phiền cậu nhưng lấy giúp tôi vài quả trứng nhé?”
“A, chào buổi sáng Sensei. Dĩ nhiên là được rồi. Anh cần bao nhiêu ạ?”
Nơi tôi dừng chân là một chuồng gà. Tôi gọi Karako, người đang chuẩn bị thức ăn cho lũ gà.
“Hai… à không, ba quả nhé.”
“Có ngay ạ.”
Karako hớn hở đáp lời và vào trong chuồng. Hai con gà, như tên gọi, là loài chim nhỏ với hai đôi cánh. Dù gọi là gà nhưng chúng trông không giống gà ở Trái Đất cho lắm. Dù vậy chúng vẫn đẻ trứng mỗi sáng. Quan trọng hơn cả, thịt chúng ăn được.
Karako vừa bước chân vào chuồn thì ngay lập tức hai con gà được thả rông đồng loạt tấn công cậu ấy. Như hầu hết động vật ở thế giới này, tính khí hai con gà cũng rất thất thường. Hơn nữa bốn cánh của chúng vô cùng sắc nhọn, lại bay giỏi. Chúng bay lên, rồi bất ngờ nhào xuống, lợn lờ trước mặt cậu ấy và tấn công bằng vuốt của mình.
Dù vậy, Karako dễ dàng tránh được hết, thản nhiên nhặt trứng rồi ra khỏi chuồng. Mmm, đã xem cậu ấy làm bao nhiêu lần rồi vẫn không chán. Như thể cậu ấy có mắt mọc sau gáy vậy. Khéo léo đến khó tin.
“Xong rồi Sensei, của anh này. Giờ em phải đi làm việc khác đây.”
Karako đưa tôi ba quả trứng và vội vã quay lại, vào trong chuồng gà cùng máng thức ăn… Bị lừa mất rồi! Tôi còn chưa kịp trả tiền.
Với quả trứng dễ vỡ trong tay, tôi không thể đuổi theo cậu ấy được. Bản thân tôi vụng về nên sẽ làm vỡ trứng ngay mất.
Anh thề sẽ trả thù này! Nghĩ vậy, tôi quay về trường.
Với nguyên liệu đã được bày ra, tôi bắt tay vào nấu nướng ngay. Đầu tiên tôi lấy ra một cái nồi scarlite.
Nhiều loại kim loại đã được tìm thấy kể từ lúc đó và hầu hết dụng cụ nấu ăn thường được làm từ sắt. Những kim loại mới được gọi là sắt, đồng, và bạc dựa trên thuộc tính và vẻ ngoài của chúng, nhưng có lẽ không giống hệt kim loại trên Trái Đất.
Đến tôi cũng thấy lạ khi bạc vừa cứng vừa nhẹ hơn sắt.
Scarlite hiếm hơn tôi nghĩ nhiều và việc tìm kiếm đang trở nên ngày càng khó khăn. Thanh kiếm scarlite mà Shig làm cho tôi vẫn là vật gia truyền của nhà Tsurugibe.
Dù cái nồi này làm từ đó là một thứ vô cùng xa xỉ, nó lại rất tiện lợi nhờ khả năng truyền nhiện tốt và không bị cháy. Trong khi đang nấu thứ
nhận từ Nozomu, tôi nghe tiếng Nina rên rỉ.
“… Cái gì đấy?”
“Bữa sáng đó.”
Dù trả lời Nina như thể không hiểu cô ấy đang nói gì, tôi cũng chỉ đang ra vẻ.
Chẳng mấy chốc, cái đĩa trắng, sáng bóng đã đầy ắp cơm được nấu chín đến hoàn hảo. Tôi đặt thêm trứng nhận từ Karako vào và đổ thứ dung dịch nhận từ Numera lên, và thế là món ăn có thể xem là ẩm thực đã hoàn tất.
“Gì đây?”
“Một món từ quê hương của tôi, đặc sản đó. Cơm trộn trứng sống[note50197].”
Thật ra có thể gọi là đặc sản hay không không quan trọng, nhưng bản thân tôi cho là thế.
Lúc tôi làm một phần cho Nina, cô ấy nhìn chăm chăm với vẻ nghiêm túc.
Tôi chuẩn bị một chiếc thìa gỗ cho cô ấy, lấy ra một đôi đũa tôi bí mật làm cho ngày này và gắp cho vào miệng mình.
—Duyệt.
Phần cơm Nozomu nấu cho tôi có hơi khác với tôi nghĩ. Hạt thon, dài và có hơi dai. Cũng không được vo kĩ nên có màu vàng nhạt.
Dầu mà Numera làm cho tôi được chế biến từ cá lên men chứ không phải đậu nành. Nó có vị đặc trưng và mặn mà.
Hai quả trứng Karako cho tôi có màu vàng đậm hơn trứng ở Trái Đất. Tròng đỏ đặc sệt và cũng rất dai.
Dù vậy, không nghi ngờ gì mà đây chính là hương vị từ quê hương của tôi.
Dù đang ở nơi rất xa, tôi cũng đã sống tại thế giới này lâu gấp đôi so với ở quê, và dù cho tôi không muốn quay về nữa…
Thì suy cho cùng, Nhật Bản vẫn là quê hương của tôi.
“Hmm. Cũng ngon đấy chứ.”
Nina ăn cơm trộn trứng bên cạnh tôi rồi nói vậy.
“Trông không được đẹp mắt nhưng cô vẫn ăn nhỉ.”
“Rút kinh nghiệm rồi. Những món kì lạ mà cậu ăn thường khá ngon.”
Kì lạ chỗ nào cơ chứ? Tôi cười khan trước lời bình phẩm, nhưng cũng mừng là cô ấy thích.
“Ăn thêm không? Tôi lấy đến ba quả trứng và vẫn còn ít cơm… hở?”
Trên đĩa không còn quả trứng nào, đáng lẽ vẫn ở đây mới phải.
“Hmm… ừm, đúng là ngon thật.”
Thay vào đó, tôi phát hiện một elf nữa xuất hiện và đang dùng thìa ăn món cơm trộn trứng.
“… Cô đến từ khi nào đấy, Ultramarine?”
“Mớiđếnthôi, nghecómùithơm.”
Chả hiểu cô đang nói gì hết.
“Xin lỗi, tôi cố ngăn cô ta rồi, nhưng…”
Một khuôn mặt quen thuộc khác xuất hiện. Đứng ở cửa, một cô elf nữa cúi đầu lén nhìn vào phòng, cúi đầu chào.
“Lâu rồi không gặp, Violet. Mời vào.”
“Có chuyện gì mà cô đến đây?”
Hẳn là có lí do cô ấy mới đến, nhưng tôi không biết là gì.
Nina hỏi, giọng đanh thép.
“Mà, ngồi xuống trước đã.”
“Đã lâu không gặp, Sensei, Nina-sama. Hôm nay, tôi đến với tư cách thủ hộ để truyền lời từ Trưởng Lão.”
Violet ngồi trên chiếc nghế tôi kéo ra cho cô ấy, nói với giọng lịch sự. Tư thế và lưng cô ấy thẳng như cột cùng với vẻ mặt như đang nói những gì mình không thực sự muốn nói.
“… Tộc elf chúng tôi, kể từ ngày hôm nay, đã quyết định cắt đứt mọi giao tiếp với làng Scarlet.”
—Những lời cô ấy nói chính là những gì tôi đã dự đoán.