✵ Translator: Tsp ✵
=======================================================================================
(Kỷ nguyên rồng - Năm 652)
“Bước chân của đứa bé rồi sẽ trở thành bước chân của người khổng lồ.”
=======================================================================================
Tiếng lá xào xạc trong gió.
Tiếng ì ầm của những cối xay quay đều ở đằng xa.
Mùi hương thoang thoảng của bánh mì vừa ra lò.
Tập trung cực độ. Không bỏ sót thứ gì.
Tiếng chim đập cánh bay trên trời.
Tiếng ầm ừ xôn xao của mọi người trò chuyện từ xa.
Đàn kiến dậm chân không phát ra tiếng động, nhưng vẫn tạo ra những rung động nhẹ.
Các giác quan của tôi cảm nhận được cả những hạt bụi bé tí lơ lửng trong không khí, thậm chí cả những hạt cát nhỏ nhất trong lòng đất nằm dưới bàn chân tôi.
Thoáng chốc, có gì đó từ đâu phóng về phía tôi. Một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng gia tăng hỏa lực lên gấp đôi, và rồi bắn thẳng vào tôi.
“Tan biến.”
Tuy nhiên, trước khi chạm được vào tôi, nó biến mất theo lệnh của câu thần chú.
“Aa thôi mà! Cứ tưởng lần này sẽ được chứ!”
Tia từ đâu hiện ra, bặm môi với vẻ thất vọng.
Em ấy vẫn đang luyện tập đòn phục kích của mình.
Một thân hình nhỏ nhắn vừa dễ lẩn trốn lại khó bị phát hiện.
Hơn nữa, khi đã dùng ma thuật để che giấu bản thân, cả những giác quan rồng của tôi cũng không thể tìm ra em ấy.
“Không đâu, lần này anh còn không biết vị trí của em cho đến khi em chuẩn bị ra đòn mà. Với cả anh đang tập trung vì biết em sẽ tấn công. Nếu là thực chiến thì anh không chắc mình có thể phát hiện được.”
“Cũng có lý, Sensei lúc nào cũng ngẩn ngơ mà.”
Khi vừa nói đỡ cho em ấy một tiếng thì tôi lại nhận những lời khó nghe ấy.
Nói vậy thôi chứ đó cũng thể hiện một phần tính cách thành thật của ẻm.
“Anh nhìn nè…”
Dứt lời, Tia mất dạng. Không chỉ trở nên vô hình.
Tiếng đập cánh nhỏ nhẹ, mùi hương dịu dàng thoang thoảng, cùng tất cả sự hiện diện của em ấy đều biến mất. Thoạt đầu, em ấy chỉ có thể dùng phép khiến người khác khó nhìn thấy mình hơn. Nhưng không phải ai cũng có thể nỗ lực để thành thạo phép đó đến mức không cần phải niệm chú như em ấy.
… Tuy nhiên.
“Tia-chan, cẩn thận!”
Đúng lúc tôi tưởng rằng mình đã nhìn thấy được hình bóng em ấy thì ẻm lại bị đôi bàn tay từ đâu tóm được.
“Đã nhắc bao nhiêu lần là không được nắm chặt lấy ta như vậy rồi mà!”
Khi Tia hiện hình, em ấy quát lấy cô bé đang tóm gọn cơ thể mình… Con gái của Yutaka và Aqua, Yuuka.
“Anh tự hỏi làm cách nào mà Yuuka luôn biết được vị trí của Tia vậy nhỉ …”
“Onii-chan không biết sao?”
Trước ánh mắt tò mò ngây thơ đó, tôi không biết trả lời thế nào.
Không phải là do tôi ngố ngoại hạng.
Chí ít về khoản này thì cả Rin, Lufelle, Yutaka, Aqua và Nina đều như tôi.
Chỉ có Yuuka mới có thể tìm ra Tia khi em ấy vô hình.
Phải chăng là năng khiếu? Hay lẽ nào bán elf có gì đó khác biệt? Tôi không rõ lý do, nhưng Yuuka là người duy nhất nhìn thấu được ma thuật ẩn thân của em ấy.
Do đó nên Tia vẫn miệt mài luyện tập ma thuật của mình đến tận bây giờ.
“Aa, ra là con ở đây!”
Aqua thở dốc, chạy đến chỗ chúng tôi.
“Thật là! Mẹ đã dặn con suốt là không được ra ngoài một mình mà!”
“Em lại lẻn ra ngoài đấy à Yuuka?”
Khi tôi xoa đầu em với nụ cười gượng gạo, em ấy nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
“Một giây thôi! Thật sự chỉ một giây thôi! Em chỉ mới rời mắt khỏi con bé một giây thôi đó! Em vừa nghĩ ‘Ô, cây táo nước ra hoa rồi nè. Cũng sắp đến mùa rồi nhỉ?’ rồi quay lại thì nó đã biến đâu mất!”
“Không sao đâu, anh hiểu mà.”
Khả năng nắm bắt thời cơ của Yuuka giỏi đến đáng sợ.
Dù chỉ mới năm tuổi, cô bé đã thông thạo kỹ thuật của nhà Tsurugibe, khai thác điểm mù nhất thời của đối thủ và ra đòn ngay lúc đó một cách vô thức.
Không may thay đối thủ của cô bé luôn là Aqua.
Thường thì em ấy chỉ ra ngoài chơi, nhưng cũng lắm lúc không chút đắn đo mà băng vào rừng rậm nguy hiểm. Tôi lo rằng con bé có ngày sẽ đâm đầu vào chỗ chết mất. Đến tôi ngày xưa còn bị gấu hộ giáp săn đuổi mà.
Dù Yutaka không có tài năng gì đặc biệt, Yuuka lại là một đứa trẻ phi thường.
“Mà ở cùng với Sensei em nghĩ cũng không sao… nhưng nó không hề nghe lời em chút nào cả!”
Đúng như Nina dự đoán, người thiếu nữ xinh đẹp trước đây đã trở nên cứng cỏi hơn rồi. Khác với tính cách của mình, trước đây vẻ ngoài em ấy có chút mong manh hơn, nhưng Aqua có lẽ đã thu được chút quyết tâm của một người mẹ.
Mà Yuuka cũng thuộc loại trẻ khó nuôi. Cô bé rất ngoan ngoãn và dễ bảo, nhưng lại cực kỳ năng động và làm việc gì cũng hăng hái quá thể khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đối phó với chuyện đó suốt ngày thì ai cũng sẽ phải trở nên cứng rắn thôi.
“Aaa, Lufelle-chan!”
Không biết là vì em ấy hiểu được cảm giác của cha mẹ mình, hay là vừa mới nghe thấy tiếng bước chân của Lufelle mà Yuuka quay ngoắt lại.
“Có cả Rin-chan nữa! Nèèèè!”
Nhận ra cô tiên cá lượn quanh cô bé người khổng lồ, Yuuka vẫy tay chào. Hừmm. Các giác quan đều tốt hơn cả rồng… đùa thôi chứ làm gì có.
Tôi đã phát hiện ra Lufelle và Rin trước cả Yuuka. Dù gì thì với cơ thể to lớn đó, tiếng bước chân của Lufelle khó mà bỏ qua được.
Mặc dù gần như không thể nghe được tiếng chân của Rin khi mà em ấy dùng đuôi mình bơi trên không trung như vậy, nó cũng không phải hoàn toàn yên lặng. Nếu ở dạng rồng của tôi thì có thể nhận ra được.
“Senseeeei! Tụi em thông đường qua rừng rồi đó!”
“Ồ, xong rồi đấy à!”
Nở nụ cười trên khuôn mặt lấm bùn, Lufelle mừng rỡ giơ cây cuốc chim và xẻng khổng lồ lên trời khi nghe tôi đáp lời. Em ấy cũng đã trở thành một thợ xây chính thức rồi.
Sau khi tôi từ bỏ công cuộc đào kênh bằng hơi thở rồng của mình, em ấy đã tay không đào đất, lát gạch, và tự mình xây hẳn một con đường.
Ma thuật elf chuyên dụng trong việc điều khiển cành cây tán lá, nhưng lại khó có thể di chuyển rễ cây đã bén sâu trong lòng đất. Tôi nhớ trưởng làng từng nói chuyện này thì ông ấy dư sức làm được, nhưng Nina thì vẫn chưa thể.
Vậy nên hầu như tất cả những việc Lufelle đã làm đều thủ công. Ngày này qua ngày khác, những việc đơn giản như đốn những cái cây hay đào những khúc rễ ngăn chặn việc mở đường. Em ấy làm tất tần tật mà không kêu ca một lời.
“Với con đường thông qua khu rừng, những loài bốn chân sẽ qua lại dễ dàng hơn. Giao thương sẽ được mở rộng. Chuyện này quả là tuyệt vời!”
“Không chỉ mình em đâu. Có cả mọi người trong làng, Rin-chan và những người khác giúp đỡ nữa mà.”
Lufelle thẹn thùng trả lời khi được tôi khen.
“Nếu em có thể biến thành rồng như Sensei thì tụi em có thể đã hoàn thành sớm hơn nữa kìa.”
Vừa nói, Rin vừa mở nắp túi nước đeo bên hông.
“Hiện tại thì em chỉ có thể làm đến mức này thôi.”
Dòng nước chảy ra từ túi không rơi xuống đất mà cuộn lại trên không và thay đổi hình dáng.
Đôi chân trước với móng vuốt sắt nhọn. Đôi chân sau to dầy, rắn chắc. Khuôn mặt với cặp sừng và răng nanh dài, cùng với đó là một chiếc cổ dài. Một đôi cánh như cánh dơi, và thậm chí những chiếc vẩy nhỏ nhất cũng được tái tạo.
Tuyệt mĩ. Một con rồng bằng nước. Dù không có màu sắc và trong suốt, nó vẫn chính xác và chân thật đến mức có thể khiến người ta lầm tưởng là rồng thật. Đúng là một tuyệt tác.
“Đẹp như vậy vẫn chưa được sao?”
“Không được. Nó yếu kém hơn Sensei nhiều, đã không thể bay lại còn không thể thổi lửa. Em muốn tự mình biến thành rồng, không phải tạo ra nó.”
Rin càu nhàu với vẻ mặt không bằng lòng.
Không tính đến Yutaka và Aqua vì họ bận nuôi con, Tia và Lufelle cũng đã có chút tiến triển trong nghiên cứu của riêng mình. Trong khi đó, nghiên cứu của Rin đã kéo dài suốt mười năm kể từ lúc nảy ra ý tưởng mà đến giờ em ấy vẫn dậm chân tại chỗ.
Dĩ nhiên, tôi nghĩ việc chọn biến thành rồng làm mục tiêu đầu tiên của em ấy là quá xa vời. Đúng là có tiền lệ cho việc biến hình nên trên lý thuyết là khả thi, nhưng mà…
“Hừmmm… Anh nghĩ chúng ta nên đi hỏi xem làm cách nào để biến thành rồng.”
Quả là có tiền lệ. Nghĩ vậy với một người hiện lên trong tâm trí, tôi đáp.
“Hỏi ai cơ?”
“Tiền nhân của em ấy.”