✵ Translator: Tsp ✵
✵ Editor: Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Khi một người thực sự ngạc nhiên, họ sẽ mất đi thứ quan trọng nhất ở một Pháp sư.
Ma lực? Không. Sự điềm tĩnh? Đoán lại đi. Giọng nói? Gần đúng.
Câu trả lời là—ngôn từ của họ.
=======================================================================================
Phía bên kia bầu trời là thứ Rin đang chỉ tới.
Một cái lỗ nằm giữa quả núi, vẫn ở đó suốt bao năm qua.
“Không được, chẳng phải là quá nguy hiểm sao!?”
“Không sao đâu mà~. Chắc chắn sensei sẽ làm được.”
Em ấy đang nói đến việc nhờ tôi đào thẳng một đường trên đất bằng hơi thở của mình để xây con kênh.
“Anh có thể khoan một lỗ vào quả núi đó thì đào một con mương hẳn là dễ như ăn bánh phải không?”
“Không hề, một chút cũng không!”
Đúng là sẽ dễ hơn đào thủ công nhiều. Nhưng không có nghĩa là nó an toàn.
Nếu đào kênh bằng cách đó thì bao nhiêu đất đá đều sẽ bị nấu chảy bởi ngọn lửa của tôi.
Nhưng chẳng may trúng phải người nào đó, thì họ chắc chắn không có khả năng sống sót.
Ngoài ra tôi cũng phải canh góc cho chính xác. Bắn trúng một quả núi to tướng không khó, nhưng làm sao để tránh việc tạo ra một cái hố do thổi lửa xuống quá sâu mới là vấn đề. Tôi không rõ lòng đất ở thế giới này sâu đến mức nào, nhưng chắc không lỡ tay xuống đến lớp nham thạch được đâu nhỉ?
Đương nhiên là tôi không nghĩ mình đủ khả năng làm thế, nhưng tốt nhất không nên xem thường sức mạnh của rồng lửa. Chuyện đó thì tôi đã được trải nghiệm rồi.
“Nếu vậy thì, anh đào từ bên dưới sẽ ổn hơn chăng?”
Sau khi nghe tôi giải thích những mối lo ngại, Tia thản nhiên trả lời.
“Từ bên dưới?”
“Em có thể đào được một cái hố thật toooo để anh xuống đó, Sensei!”
Khi tôi quay sang nhìn mọi người xung quanh để xem có ai hiểu em ấy đang nói gì không, Lufelle giơ nắm tay lên.
…Hiểu rồi, vậy tất cả những gì tôi cần làm là bắn từ phía dưới và nhắm lên trên à?
Đúng là bằng cách đó thì tôi không thể đào xuống quá sâu được.
“Nhưng thế vẫn không giảm được nguy cơ… nếu có ai nằm trên đường bắn…”
“Em sẽ thông báo cho tất cả mọi người. Sẽ không ai ở trên thảo nguyên cản đường đâu ạ.”
Luka quả quyết.
Thường là một người cẩn trọng và có tinh thần trách nhiệm, em ấy đã nói vậy thì hẳn rất tự tin vào việc có thể thuyết phục được mọi người.
“Nhưng nếu lộ trình ngọn lửa của anh lại đi qua nơi tạm trú của mọi người thì phải làm sao, Luka?”
“Không sao đâu, em sẽ lo chuyện đó từ trên cao.”
Nói đoạn, Rin lục lọi trong túi của mình và lấy ra một quyển sách bìa đỏ.
“Nếu anh bắn từ đây và nhắm đến đây, em nghĩ là sẽ ổn thôi.”
Bên trong là một tấm bản đồ được vẽ vô cùng tỉ mỉ, hơn hẳn cái chúng tôi dùng nãy giờ.
“Em tìm ở đâu ra vậy?”
“Ể? Em tự vẽ á!”
Em ấy hẳn đã sao chép lại những gì mình thấy được từ trên trời nhìn xuống.
Nó trông như một bức họa tuyệt đẹp hơn là bản đồ. Từ những tán cây rừng đung đưa, những vết chân còn in lại trên thảo nguyên, đến những dòng sông chảy đó đây, cả những cành cây nằm rải rác khắp nơi—đều được vẽ vô cùng chân thực.
Và quan trọng hơn hết, nó khớp hoàn toàn với những gì tôi nhớ.
Gần như là một bức ảnh chụp từ trên không. Với thứ này, chúng tôi chắc chắn có thể đạt được độ chính xác đáng kể.
“Nhưng mà… kể cả khi chúng ta nhắm chính xác, anh không dám chắc phải dùng bao nhiêu công lực.”
“Cậu không thuật lại thần chú lúc đó được sao, từng từ một ấy?”
Nghe tôi nói, Nina đáp lời. Dù sắc mặt cô ấy vẫn không thay đổi, ánh mắt cô ấy sáng rỡ như đang trêu chọc tôi.
『Xin lỗi, Nina.』
Những lời cô ấy vừa thốt ra là tiếng Elf. Phải rồi. Lúc đó, Darg, người tôi đối đầu, không biết tiếng Nhật, nên chúng tôi nói chuyện bằng tiếng Elf.
『Thế thì, con bé này là của ta. Phải chứ?』
『Dĩ nhiên là không rồi.』
Chờ đã, cô đâu cần phải làm tới cỡ đó!? Nina thậm chí biến đổi giọng mình và tự mình thuật lại cuộc đối thoại giữa Darga và tôi.
『Hah. Vậy là muốn đánh nhau à?』
『Ờ, phải rồi đó.』
“Biết rồi, biết rồi, biết rồi mà!”
Tôi bức xúc gào lên. Thật lòng mà nói, chuyện đó là một phần trong quá khứ xấu hổ của tôi.
Nina hẳn cũng hiểu điều đó, nên mới cất công tái hiện lại cuộc đối thoại chi tiết đến vậy.
“Nếu biết làm được thì cứ làm thôi!”
Nói xong, tôi biến về dạng rồng.
“Em vẫn chưa đào hố mà.”
“Anh đâu có nói là làm luôn đâu. Anh chỉ nghĩ rằng mình nên luyện tập trước.”
Trước giờ chỉ có một lần tôi dùng hết sức mạnh của hơi thở, và lần đó là trận đấu của tôi với Darg.
Tôi không dám chắc mình có thể lặp lại chính xác được không.
“… Cậu lại phát tướng rồi đấy.”
Nhìn thân hình tôi, Nina nói với vẻ chỉ trích.
“Đành chịu thôi, người tôi tự nó lớn lên mà.”
Hầu như tôi sống suốt trong dạng người, nhưng dạng rồng của tôi vẫn phát triển bình thường. Do đó, chuyển về cơ thể thật sau một thời gian dài khiến tôi cảm thấy hơi lạ lẫm, vì nó đã lớn hơn nhiều rồi.
… Mà, Nina lại chẳng phát triển thêm được tí nào. Dĩ nhiên là tôi không dám bình phẩm đâu…
Nếu nhìn sang Aqua với vẻ ngoài trẻ hơn nhiều thì có thể dễ hiểu rằng đó không phải là đặc tính của tộc Elf, mà là của riêng cô ấy. Trong lúc nghĩ vậy, tôi linh cảm như có ánh mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm vào tôi, nên vội ngước nhìn lên trời.
Hơi thở thật sự không phải chuyện đùa. Cái lỗ hình trụ kia chính là bằng chứng. Mà nếu tôi bắn thẳng lên trời chắc không ảnh hưởng gì đâu.
Những đám mây trôi nổi trên bầu trời và làn gió thoảng dịu dàng xoa nhẹ trên má tôi.
Nghĩ lại thì, thời tiết này hệt như của ngày hôm đó.
“Hỡi ngươi đỏ hơn cả vẩy ta, mạnh hơn cả nanh ta, sôi sục hơn cả dòng máu ta, và rực sáng hơn cả đôi mắt ta—”
Nina nhìn tôi sững sờ. Ai thì bị trói chặt, ánh mắt đầy lo âu. Darga cười nhạo tôi, tỏ vẻ xem thường từ đầu chí cuối.
Cảnh tưởng ấy tái hiện lại trong tâm trí tôi.
Tôi vẫn cảm thấy nỗi sợ hệt như lúc đó… nhưng được chứng kiến những người tộc Tsurugibe suốt thời gian qua, điều đó cũng dễ hiểu. Thực lòng mà nói, may là Darga lúc đó đã cho tôi một cơ hội. Nếu Yutaka có mặt ở đó, hẳn là em ấy đã có thể dễ dàng đánh bại Darga và giải cứu họ.
Nhưng mà Darga là ông tổ nhà Tsurugibe, nên chuyện đó là không thể xảy ra.
“Hỡi ngọn giáo thiêu rụi tất cả, thanh kiếm hủy diệt tất cả, mũi tên xuyên thủng tất cả, giáng búa đập tan tất cả—”
Kí ức về ngày hôm đó dần trở nên rõ hơn bao giờ hết, tôi bắt đầu nhớ lại cơn gió thổi vào người tôi, tiếng khói lửa trong làng vang vọng trong tai tôi—tất cả những thứ trước đó tôi không hề để tâm đến.
Và rồi, tôi cũng bắt đầu nhớ lại cơn thịnh nộ bừng cháy trong lòng mình.
Nghĩ lại thì đó là lần duy nhất tôi cảm thấy giận dữ đến mức đó.
“Bao bọc bản thân ngươi, hãy cuộn chặt mình và khởi sinh, tạo nên tia sáng chói lòa—”
Cảm giác thật khó tả. Tôi không hề tức giận chút nào, cũng chẳng có lý do gì để tức tối.
Dù vậy, khi tôi khơi lại những kí đó thì có thứ gì vẫn cuồn cuộn trong lồng ngực mình.
Tôi cảm nhận được thứ đang bừng lên từ bên trong. Chỉ một bước nữa thôi—
“Tên ngươi là—”
Móng vuốt tôi chỉ vừa chạm nhẹ vào nó—
“Hơi thở của Rồng.”
Và rồi nó biến mất.
Cùng với cảm giác mất mát đó, một ngọn lửa trào ra từ cổ họng tôi và xuyên thủng chín tầng mây.
Khoảnh khắc cột lửa đỏ chói chạm đến những đám mây, chúng tản ra như thể muốn trốn chạy. Xua đuổi đám mây và nhuộm đỏ cả bầu trời, ngọn lửa tiếp tục rống lên một tiếng gầm vang.
Những đám mây tán loạn kia bắt đầu run rẩy và bắn tia sét ra tứ phía, khiến không gian và mặt đất xung quanh rung động. Vô vàn những vệt sáng từ tất cả những đám mây tản đi khắp nơi. Nếu có người nói tận thế đang đến thì buộc ai cũng phải tin thôi.
Những tiếng la thất thanh phát ra từ ngôi làng khi cảnh tượng hãi hùng và đáng sợ ấy hiện ra trước mắt chúng tôi.
May thay, cơn hỗn loạn kia không xuống tới mặt đất. Khi mây đã thôi gây náo loạn và tan đi thì phần lớn sấm sét cũng biến mất theo. Chẳng mấy chốc, tất cả những gì còn sót lại bầu trời xanh nhợt nhạt.
“… Trời… không sập xuống, đâu nhỉ?”
Người vừa rụt rè nói câu đó chính là Tia.
Không một ai khác dám cho rằng nỗi sợ đó là vô lý.
***
Khi tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy Nina, đáng lẽ đang nằm ngủ cạnh tôi, đâu cả.
Một trai một gái không phải là một đôi mà nằm chung giường thì có hơi lạ, nhưng đến nước này thì cả tôi và Nina đều không bận tâm chuyện đó. Ở thời nguyên thủy, chúng tôi còn không có nệm chiếu chứ nói chi là giường, do vậy chúng tôi thường ngủ cạnh nhau khi đêm xuống. Thói quen đó tiếp diễn đến tận bây giờ. Nhưng khi tôi ở cùng Ai hay Yuuki thì Nina cũng hiểu ý mà ngủ ở căn nhà khác.
“Ôô…”
Khi ra khỏi nhà tìm Nina, tôi vô tình thốt lên trước bầu trời đầy sao.
Ban đêm ở thế giới này khá ngắn, nên mọi người thường đi ngủ ngay khi mặt trời lặn. Vì cuộc
sống hằng ngày mà bình thường tôi không có cơ hội ngắm sao. Vậy nên để nhìn thấy một bầu trời đêm quang đãng như thế này quả là hiếm có.
… Nói vậy nhưng bầu trời thành ra thế cũng là lỗi của tôi mà nhỉ? Mây trời vẫn chưa xuất hiện trở lại từ lúc bị hơi thở của tôi đánh tan. Mà tầm ảnh hưởng của nó đến mức nào không biết?
Sau chuyện đó, dưới sự thống nhất của mọi người, chúng tôi tạm thời gác lại kế hoạch xây đường thủy bằng hơi thở của tôi. Không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nhắm thứ đó lên mặt đất. Có khi chúng tôi phải làm từng chút một thật rồi.
“A… Sensei.”
Tôi nghe một giọng nói nhỏ nhẹ từ phía trước.
Người đang ở đó hướng mắt lên ánh trăng không phải Nina, mà là Aqua.
Nghĩ lại mới nhớ, Nina có nói gì đó về trăng rằm phải không nhỉ? Tôi tự hỏi việc này có liên quan không.
“Chào em, Aqua. Đêm hôm thế này, có chuyện gì sao?”
Elf, một tộc sinh sống chủ yếu trong rừng, có khả năng nhìn trong đêm đáng kinh ngạc. Hầu như họ có thể nhìn dưới ánh trăng hay ánh sao rõ như ban ngày. Dù vậy, gặp được em ấy ở ngoài này cũng lạ.
“À ừm… em chỉ ra ngắm trăng chút thôi…”
Như thể nhớ ra điều gì, Aqua cúi đầu. Tôi không nghĩ em ấy là người chỉ ngắm trăng vu vơ thôi đâu.
“Nếu bận lòng chuyện gì, anh sẽ lắng nghe. Dù gì anh cũng là thầy em mà.”
Nói đoạn tôi ngồi xuống thảm cỏ cạnh em ấy, có vẻ như là có chuyện thật. Giữ một chút khoảng cách giữa hai người, Aqua cũng e dè ngồi xuống.
“À thì… có một chuyện.”
“Ừm.”
“Em… thì là, tên khỉ ngốc đó… Yutaka…”
“Ừm.”
“Ý em là, ừm thì…. nói sao nhỉ…? Ưm, e-em đã nói là mình… t-thích cậu ta.”
“Ừm…”
Vụ!? Gì!? Vậy!? Tôi muốn hét toáng lên, nhưng nhịn lại được. Suýt nữa thì.
“Q-Quả nhiên là anh biết rồi à…”
“… Mà, cũng biết chút ít thôi.”
Xin lỗi, anh không biết tí gì hết á!
Nghĩ vậy, nhưng bên ngoài tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Mà nghe có vẻ đúng thật quá. Chắc chắn là Nina phải có liên quan gì đó trong chuyện này!
“Ra vậy. Thế cậu ấy nghĩ mình bị ghét do em toàn gọi cậu ấy là khỉ ngốc à?”
“À, việc đó anh không phải lo. Yuu-chan nói là không sao đâu.”
“À ừ, anh h-iểu rồi?”
Hở? Em ấy vừa gọi là Yuu-chan á?
Cô gái suốt ngày quát mắng Yutaka này đây có vẻ như đang yêu… và tất cả những gì tôi có thể làm là trưng mặt ra như thằng đần.
“Và rồi, ừm thì… em đang lo một chuyện khác hơn.”
Nghĩ lại thì em ấy vừa kể là đã nói với Yutaka rồi. Hẳn là chúng đã bày tỏ tình cảm với nhau. Vậy là Yutaka và Aqua thích nhau á? Tôi hoàn toàn không nhận ra gì cả.
“Chỉ là, không biết sao đây…”
Vậy thì vấn đề của em ấy là gì mới được chứ?
“Em, thì là… Có lẽ đã… có con với cậu ấy rồi.”
Thật hả trời?