The Magus of Genesis

chương 12: hiện thân của phúc họa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

✵ Trans & Edit Tsp ✵

=======================================================================================(Kỉ nguyên rồng—Năm 646)

Ta vô dụng trong tay ngươi, ta có nhiều mặt nhưng đều giống nhau.

Ngươi có càng nhiều ta càng nhẹ hơn và có càng ít ta càng nặng hơn.

Ta là thứ gì?

—Câu đố được lưu truyền trong tộc Scarlet

=======================================================================================

Ngày nọ, vào đầu buổi chiều một ngày nghỉ lễ.

“Oooooh…”

Tôi run rẩy chỉ vì xúc động.

Một cảm giác nhè nhẹ trên bàn tay tôi, những vết bọt bong bóng còn sót lại, và phần ruột trắng bóc. Vị chua nhẹ khi đưa vào miệng, càng nhai tôi càng cảm nhận được vị ngọt dịu.

Chính là thứ mà tôi quen thuộc—bánh mì đã được lên men.

Chúng tôi có thể tìm ở đâu trên thế giới này ra men bia cần thiết để lên men và làm nở bánh?

Vấn đề mà tôi phải vắt não suy nghĩ suốt hàng thập kỉ qua bỗng dưng được giải quyết.

Lúc tôi nướng lại vài cái bánh bị bỏ cho rữa ra—chúng phồng lên và trở nên mềm đi. Tính lười của Nina thỉnh thoảng cũng có ích.

Tôi nhớ lại rằng hầu như không có sự khác biệt giữa hai từ mục rữa và ủ lên men.

Ủ lên men đơn giản là nói đến loại mục rữa hữu dụng với con người.

Men làm bánh mì mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra luôn hiện diện trong không khí.

Mặc dù câu nói kho báu luôn ở xung quanh ta thường được sử dụng trong làng Scarlet, tôi không ngờ nó lại là chân lí.

“… Ngon đến vậy sao?”

Nina lạnh lùng nhìn tôi ăn bánh mì.

… Lúc đó tôi mới nhận ra vẻ mặt của mình trông như thế nào.

Tôi sẽ cho cô thấy—ý nghĩa của bánh mì đích thực!

Nghiền nát mớ bánh đã phơi khô xong, tôi cho vụn bánh vào một tô và đập hai quả trứng từ đám gà chúng tôi chỉ mới thuần hóa gần đây vào một tô khác.

Sau đó tôi rắc muối và bột lên miếng thịt behemoth, dìm nó vào trong trứng, phủ vụn bánh mì lên, và rồi chiên ngập dầu…! Tôi vừa nấu món cốt lết đầu tiên của thế giới này!

“Xong rồi, ăn thử xem!”

“Thứ này có gì mà làm cậu phấn khích thế…”

Ngạc nhiên, Nina dùng dao cắt một miếng rồi đưa vào miệng bằng nĩa của mình.

Đặc điểm số một của bất cứ món chiên nhất định phải là cảm giác mà nó mang lại.

Món ăn giòn và bắt mắt thế này, ngoài tự nhiên không thể nào tìm thấy được.

Hòa lẫn vào đó, khi cắn vào, vị đậm đà của mỡ và vị ngọt thịt ẩn bên trong trào ra! Một mùi vị vô cùng mãnh liệt khuấy đảo trong miệng kết hợp với vị muối ướp trên miếng thịt.

Dù hơi thất vọng rằng chúng tôi không có nước sốt phù hợp, nó vẫn ngon đến mức không cần thiết phải có. Nina nhai trong im lặng rồi ngay tức thì đặt tay xuống cắt lấy miếng nữa.

Cô ấy luôn tay luôn miệng ăn miếng thứ ba, rồi thứ tư, rồi mới dừng lại để nói.

“… Tàm tạm.”

Vẫn chưa chịu nhận thua? Tốt, tôi có thứ dành riêng cho cô đây.

Tôi liên tiếp cắt lấy phần cốt lết behemoth của mình một cách không thương tiếc và kẹp chúng giữa hai miếng bánh mì.

Mỡ. Thịt. Đường bột.

Tất cả những thứ làm nên chiếc bánh burger cốt lết tự chế này chỉ có bấy nhiêu, nhưng không đời nào mà nó không ngon được.

Cảm nhận được lát bánh mì mềm mại cùng lớp phủ chiên xù giòn tan trong miệng quả thật vô đối. Hương vị của hai cảm giác tương phản bổ trợ cho nhau lên gấp bội lần.

“A—a-aaah!? Ne-nè, cậu đang làm gì vậy hả, nè!?”

Tôi dám cá là linh cảm cô ấy mách bảo rằng mùi vị của nó tuyệt vời thế nào. Nina la lên, đưa mắt qua lại giữa cái đĩa vắng bóng cốt lết và tôi.

“Tôi tưởng cô không ấn tượng với vị của nó?”

“N-nè! Không công bằng tí nào! Cậu ăn một mình như vậy…! Cho tui nữa! Cắn một miếng thôi cũng được!”

Tôi giơ cao tay để giữ cái burger cốt lết khỏi tầm với của Nina. Nhưng Nina không từ bỏ mà tiếp tục nhảy chồm lên người tôi…

“Ummm… lâu rồi không gặp mọi người.”

Nina đẩy tôi ngã xuống đất để cướp lấy cái burger cốt lết, đúng lúc một gương mặt thân quen xuất hiện cúi xuống nhìn chúng tôi.

“Có vẻ như hai người vẫn thân thiết như xưa nhỉ.”

Nói đoạn, Luka mỉm cười, dịu dàng nhưng lại có vẻ bối rối.

.

***

.

“Không, phải là lỗi của anh đã để em thấy cảnh đáng xấu hổ như vậy, cho anh xin lỗi.”

Tôi vừa tạ lỗi với Luka vừa mang chiếc ghế dành cho những người có bốn chân giờ đã đóng bụi từ trong nhà kho ra.

Người ở Scarlet thường không có thói quen khóa cửa vì đây là một nơi vô cùng yên bình, nhưng cho Nina để cửa mở vào mùa hè để nhà thoáng gió có lẽ hơi sai lầm.

“Xin anh đừng làm thế. Lỗi là của em vì đã xuất hiện đột ngột thế này… à, cảm ơn anh.”

Luka ngồi xuống chiếc ghế tôi mang cho cổ.

“Dạo gần đây đã có thêm nhiều chủng loài khác trong làng, nhưng không may là không có được bao nhiêu loài bốn chân bởi vóc dáng khác biệt của họ. Không nhiều nhặn gì, nhưng ít nhất em có thể dùng chiếc ghế anh làm cho trước kia… Awaken.”

Nhấc cái ấm đun nước

bằng scarlite lên, tôi đổ nước vào rồi kích hoạt cổ ngữ vẽ trên thành ấm. Chẳng mấy chốc, cái ấm sinh nhiệt và đun sôi nước bên trong.

“Sleep[note20302]. Nina, nếu cô không phiền.”

“Vâng vâng.”

Nếu ta hủy hiệu lực của phép một khi nước đã sôi. Bản thân cái ấm—thứ vừa sinh ra một lượng nhiệt vô cùng lớn bằng ma pháp—sẽ nguội đi ngay tức khắc. Vì không dùng lửa nên đây là một cách rất an toàn để đun nước. Lúc tôi đưa nó cho Nina, cô ấy cho lá trà vào nấu. Tôi không giỏi đong đếm lắm, nên dù có thử bao nhiêu lần thì lúc nào nó cũng ra trà đắng.

“… Mm, xong rồi đó.”

“Cảm ơn. Awaken.”

Nina đổ trà vào một bình khác rồi đưa cho tôi để kích hoạt. Khi bề mặt kim loại đã chuyển sang trắng tuyết, nước trà nóng hổi nãy giờ liền lạnh đi.

“Mời em. Hẳn là em đang khát nhỉ?”

Tôi đưa Luka cốc thủy tinh đầy, cô ấy nhận nó với đôi mắt ngạc nhiên.

“Em đã dạy mọi người những thứ học được từ anh đấy, Sensei, nên hầu hết tụi em cũng được sống khá thoải mái rồi… Em đang muốn theo kịp, nhưng có vẻ tụi em vẫn còn một chặng đường dài.”

Luka thì thầm nửa câu sau với bản thân vừa uống cốc trà đá.

“Không đâu, anh có nghe qua mọi chuyện em làm rồi, Luka. Em đã làm việc rất chăm chỉ đấy.”

Cô ấy đã đưa được tộc nhân lang, một chủng tộc xưa nay luôn sống rải rác thành một đại gia đình, và giúp họ quen với khái niệm sống du cư để hỗ trợ cho cuộc sống săn bắt không ổn định. Tôi thường nghe chuyện của cô ấy từ mấy đứa em, cháu gái và cháu trai của cổ.

“Đã bao lâu từ lúc em tốt nghiệp khóa học của anh ấy nhỉ…? À, cũng đã hơn một thế kỉ rồi mà phải không?”

Một thế kỉ đối với nhân lang không phải một khoảng thời gian ngắn. Cô gái ngây thơ trước kia giờ đã khôn lớn thành một người phụ nữ xinh đẹp.

Nói vậy, nhưng với loài người, bấy nhiêu còn nhiều hơn cả khoảng thời gian từ lúc họ sinh ra đến khi chết đi.

“Thứ này gọi là động cơ ma pháp. Do Rin làm ra đó.”

“Rin-chan sao?”

Luka xem xét kĩ lưỡng cái ấm đun nước và cái bình tôi dùng để đun và làm lạnh nước ban nãy. Thay vì viết cổ ngữ lên một cái vòng rồi đặt nó trên cối xay, chúng tôi thấy sẽ nhanh hơn nếu khắc cổ ngữ lên hẳn cối đá.

Cối xay tự động tạo ra nhờ ý tưởng của Rin trở nên hiệu quả hơn chúng tôi tưởng nhiều.

Công việc xay và nghiền tốn hàng giờ đồng hồ lao động chân tay kia giờ đây chỉ mất ít phút từ lúc khởi động đến khi hoàn tất và có thể tự nó vận hành.

Và quan trọng nhất… loại ma thuật này, tôi gọi nó là ma thuật ban cấp[note20307], ổn định vô cùng so với ma thuật cần đến tinh linh.

Nó có thể điều khiển nước, phun lửa, thậm chí có thể làm gió thổi. Dù sao thì, độ tương thích với ma thuật tinh linh của tôi vô cùng thấp, nó cũng là loại ma thuật can thiệp vào dòng chảy tự nhiên của thế giới.

Tôi vẫn không thể tạo ra dù chỉ một giọt nước, nên dùng tinh linh tạo ra những thứ như nước đá thì nằm mơ cũng không thấy.

Dù là thế, tôi vẫn hạ nhiệt độ của cái bình này xuống được. Cứ như thể nguyên lý của ma thuật tinh linh và ma thuật ban cấp khác nhau vậy.

Những cỗ máy vận hành nhờ ma thuật được tạo ra bằng cách kết hợp ma pháp trận và ma thuật ban cấp thông qua cổ ngữ—gọi là động cơ ma pháp—đã trở nên rất phổ biến trong vài năm qua với nhiều món đồ khác nhau được phát minh và sản xuất dựa trên ý tưởng đó. Cái ấm đun nước và cái bình là hai ví dụ trong số chúng.

“Ồ, vậy thì đây cũng là một trong những động cơ ma pháp đó chăng?”

Nghe tôi giải thích xong, Luka lấy từ trong túi xách mình ra một mẩu kim loại nhỏ và đặt nó lên bàn.

“Cái gì thế?”

Lần đầu tiên được thấy qua món đồ này, Nina nghiêng đầu sang một bên.

Cô ấy có lẽ đang cố suy nghĩ công dụng của nó.

Đây cũng là lần đầu tôi thấy nó—tuy nhiên.

“Tụi em mới bắt đầu trồng lúa mì làm lương thực trong làng mình, nhưng lại thu hoạch được nhiều hơn dự kiến… Nhân lang không ăn lúa mì, nên tụi em mang ra bên ngoài tưởng rằng sẽ trao đổi chúng lấy để thịt, nhưng thay vào đó nhận được những thứ này.”

Tuy nhiên, tôi hiểu rất rõ công dụng của chúng.

“Hình như người ta gọi nó là một mon.”

“Mmm…? Cô mới thấy nó lần đầu, không biết là để làm gì nhỉ?”[note20306]

“Nó không phải là động cơ ma pháp đâu.”

Thấy Nina nhặt miếng kim loại nhỏ lên xem xét, tôi nói.

Bên trên có khắc cổ ngữ, nhưng nó không được dùng cho ma thuật ban cấp, nó chỉ là một kí tự bình thường.

“Anh khá chắc—thứ này gọi là tiền.”

Truyện Chữ Hay