✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Giờ mới nghĩ lại thì, đó chính là khởi đầu.
=======================================================================================
“Hmm…”
Lật mấy miếng gạch vỡ lại, tôi viết những con số lên cuốn sách của mình.
Các tính toán không mang lại kết quả dù tôi có cố gắng đến thế nào đi nữa.
“Sao thế?”
Nina hỏi mà không nhìn tôi trong khi đang dệt một tấm vải sặc sỡ.
“Không có gì, chỉ là… bức tường đó đáng lí ra không nên sập trước cú cụng đầu của Lufelle.”
“Nhưng nó sập rồi.”
“Đúng là vậy…”
Lufelle cao năm mét mười lăm. Thật ra tôi đã đo em ấy rồi.
Em ấy lớn tầm gấp bốn lần một cô bé loài người đồng trang lứa—mười tuổi.
Vậy nên, cân nặng của em không phải hơn gấp bốn lần, mà gấp bốn lần bốn lần bốn, tức hơn sáu mươi tư lần.
Bốn lần cho chiều cao, chiều rộng và bề dày. Một đứa trẻ mười tuổi cỡ ba mươi kí.
Suy ra Lufelle sẽ nặng tầm hai ngàn kí.
Nói cách khác là hai tấn. Em ấy có khối lượng của một chú voi con.
Nặng thì nặng kinh khủng thật đó—nhưng gạch tôi làm ra đáng lẽ phải dễ dàng chịu đựng được chừng đó áp lực. Thực tế là, khi tôi ném một tảng đá ước chừng tầm hai tấn vào bức tường, nó vẫn đỡ được ngon lành.
“Không phải mấy viên đá kia đã bắn vào bức tường trước đó rồi sao? Có thể chúng đã làm nó yếu đi.”
“Nhưng tôi lại không thấy vậy…”
Tôi thở dài đáp lời Nina.
Nếu đúng như vậy, hẳn là phải thấy được vài vết nứt chứ nhỉ?
Hình ảnh bức tường không một vết xước hiện ra sau màn khói do phép của Tia gây ra tôi vẫn nhớ như in. Liệu một bức tường mới nguyên như vậy có thể chỉ bị tổn hại bên trong?
“Thì là, cảm giác như dạo gần đây tôi cứ gặp phải những chuyện như thế này. Chẳng hạn như có những chuyện mâu thuẫn, hoặc phán đoán của tôi không được ăn khớp…”
“Cậu đang nói tới cái cối xay nước?”
“Ừ.”
Một thứ đáng lẽ phải chuyển động… lại không. Một thứ đáng lẽ không vỡ, lại vỡ.
Hai hiện tượng hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tôi cảm giác rằng có mối liên kết nào đó lí giải được.
“Càng nghĩ thì, phán đoán của tôi không chính xác chắc cũng là chuyện thường thôi.”
Người khổng lồ. Behemoth. Rồng. Những sinh vật trên cạn của thế giới này chỉ là quá to lớn.
Lufelle vẫn còn đỡ vì em ấy là trẻ con, nhưng có những người khổng lồ trưởng thành cao vút đến hơn mười mét.
Behemoth thậm chí còn to hơn cả họ, còn loài rồng dù lớn vậy vẫn bay lượn trên bầu trời.
Họ dùng ma thuật bay, đương nhiên, nhưng suy nghĩ kĩ, thật lạ là họ cũng có thể đi đứng hẳn hoi. Lại còn người khổng lồ với kích thước gấp bốn lần con người, việc họ có kiểu thể trạng giống nhau quả thật kì lạ.
Nếu vậy, có khả năng cơ thể Lufelle còn nặng hơn thế nữa… Mà dù có đúng đi nữa, tôi không cách nào trực tiếp đo cân nặng em ấy được. Tôi không thể làm ra cái cân đủ lớn để đỡ nổi thân hình em ấy mà.
“Thế, cậu định làm gì?”
“Hỏi hay đó…”
Ngôi trường đại học cũng là kí túc xá của học sinh. Tuy nhiên, Lufelle đang được trông chừng để không phá hủy thứ gì nên em ấy ngủ trong một cái lều mình dựng lên ở ngoại ô ngôi làng.
“Lúc nào cũng phải cẩn trọng như vậy, không phải là tội nghiệp cho em ấy quá sao?”
“Chuyện đó thì tôi đồng ý, nhưng mà…”
Từ hôm đó em ấy đã cẩn thận không phá vỡ bức tường nào.
“Nhưng nếu em ấy vô tình làm vỡ một cột trụ chính hay gì đó thì có thể sẽ khiến mọi thứ đổ ập lên mọi người…”
“Nhưng vẫn đỡ hơn là cậu phá đấy.”
Nina dùng dao cắt chỉ, rồi ném tấm vải vào người tôi một cách thô bạo.
Gần đây cô ấy mới có hứng thú với việc thêu trang trí. Cổ vừa thêu hình một con rồng lộng lẫy bằng chỉ trắng lên tám vải đỏ. Quả thực cô gái này chuyện gì cũng giỏi…
“… Phải rồi.”
Nhìn bức họa, tôi chợt nhớ ra một thứ khiến mình phải tròn mắt.
Sợi chỉ thêu dệt nên một con rồng, bộ vẩy của nó, và một luồng lửa tuôn ra.
“Gì vậy, cậu lại nghĩ ra chuyện gì kì cục à?”
“Không… chuyện này thực sự rất hay. Có thể sẽ hiệu nghiệm đó.”
Tôi đã nảy ra một ý tưởng.
***
“Lufelle. Em có thể thử đập vỡ cái này không?”
Trong khi tôi nâng tảng đá to tướng dưới hình dạng rồng, Lufelle co rúm người như đang sợ hãi.
“Không đời nào cậu ấy chịu làm vậy đâu.”
Thấy em ấy vậy, Tia thất vọng nói. Nghe cô bé đơn phương nói đỡ thay mình, Lufelle lại càng co người hơn.
“Em không nghĩ là cậu ấy làm được đâu~”
Vén tóc mình lên, Aqua quay sang nhìn tảng đá.
“Anh chỉ muốn đập vỡ thứ này thôi đúng không?”
Em ấy đưa tay về phía tảng đá. Nước bắt đầu tràn ra từ đó. Aqua ném nó đi bằng một cái vung tay nhanh thoăn thoắt. Cùng với đó, dòng nước kéo dài ra trong chớp mắt, hóa thành một ngọn giáo sắc bén.
Tuy nhiên, nó không làm gì được tảng đá mà chỉ bắn tung tóe.
Lí do chính là vì Yutaka đã rút thanh kiếm scarlite của mình ra chém nó.
“Anh ấy đã nói là muốn Lufelle làm.”
Tôi không thể tưởng tượng cậu ấy làm cách nào có thể chém trúng một ngọn giáo phóng đi nhanh như vậy. Nhưng Yutaka lại coi nó như không mà chỉ nói chuyện với Aqua.
Có vẻ như bị bất ngờ, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm của Aqua cứng đờ.
“Lufelle. Anh biết là em sợ.”
Người khổng lồ thường là một chủng tộc man rợ, nổi loạn.
Tôi không biết tại sao em ấy, một cô bé được sinh ra từ tộc đó, lại nhút nhát như vậy.
Nhưng—
“Đây là bước cần thiết để vượt qua nỗi sợ đó. Thứ em sợ hãi chính là sức mạnh của mình.”
—Nhưng tôi biết em ấy sợ điều gì. Cũng hệt như tôi. Tôi cũng là một tên hèn nhát mà.
Mắt em ấy mở to kinh ngạc, Lufelle ngước nhìn tôi.
“Không sao đâu. Anh… một con rồng, thậm chí còn mạnh hơn em nữa. Cứ tung hết sức đi, đừng lo.”
Lufelle đảo mắt bối rối… rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Em ấy chậm rãi bước đến đứng trước tảng đá, nhìn vào bàn tay mình.
Lòng bàn tay Lufelle đủ lớn để ẵm thêm người khác.
Ấy vậy mà tất cả những gì tôi có thể thấy là đôi bàn tay tròn, mềm mại của một đứa bé.
Lufelle từ từ giơ bàn tay đó lên.
Em ấy không dùng kĩ thuật gì cả, chỉ là một cú đánh đơn giản, như một đứa trẻ tung cú đấm.
—Ngay tức khắc, tảng đá vỡ tung và mặt đất rung chuyển.
Tảng đá khổng lồ, rắn chắc vỡ tan một cách dễ dàng như vỏ trứng, những mảnh vỡ bay tứ tung. Tuy nhiên, tác động không dừng ở đó, khi mà áp lực tiếp tục truyền từ tảng đá xuống đất, tạo ra một tiếng nổ lớn đến đáng sợ. Tôi cố gập cánh lại bảo vệ mọi người, nhưng cũng vô ích.
Phía bên phải tôi, rễ cây duỗi ra để ngăn mảnh đá vỡ. Bên trái tôi, một bức tường nước dày cũng làm vậy. Nina và Rin đã ra tay phòng vệ.
“Nè! Cậu không sao chứ!?”
Giũ bỏ đám rễ bao bọc mình, Tia là người đầu tiên bay lại chỗ Lufelle.
“Ư—…Ừm…”
Bị sỏi đá và bụi đất phủ lấy, cô bé người khổng lồ ngồi giữa cái hố do chính mình tạo ra.
“Trông em không có vẻ gì là bị thương.”
Ẻm vẫn không hề hấn gì. Cả bàn tay cũng hoàn toàn không một vết xước—khó có thể tin rằng tay em ấy không bị gì sau đòn đánh đó.
“Này, Sensei! Anh bắt cậu ấy làm gì vậy hả!? Nguy hiểm quá đó!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Có một chuyện anh cần xác nhận. Anh đoán trước được rằng Lufelle sẽ không sao cả, nhưng đã làm em phải lo lắng rồi.”
Tôi cúi đầu tạ lỗi Tia, người đang giơ tay giận dữ. Đứng trước người khổng lồ, thân hình cô tiên nhỏ bé đến nỗi người ta dễ dàng mất dấu em ấy lúc nào chẳng hay.
“Vâng… Tia lúc nào cũng lo lắng cho em.”
“Cái—cậu to lớn như vậy, tại sao tôi phải lo cho cậu chứ!? Tôi chỉ nói là nó nguy hiểm cho tôi thôi!”
Phớt lờ Tia đang ầm ĩ, tôi nhìn sang Lufelle.
Em ấy không đập tảng đá đó vô ích. Tôi đã quan sát kĩ lưỡng rồi.
Tảng đá bị nghiền nát trước khi lòng bàn tay em chạm vào nó.
“Sức mạnh của em cũng giống như ngọn lửa của anh. Dù em không nhận thức được, nhưng nó đang bao bọc cơ thể em mặc cho em có muốn hay không.”
Nói rồi, tôi để một ngọn lửa thoát ra từ miệng mình lần đầu tiên sau một thời gian dài. Gần đây tôi phần lớn là ở dạng người, nên tôi gần như quên mất lúc trước mình phải khổ sở với nó như thế nào.
Hơi thở dài của tôi đã khiến Nina phải nổi giận thường xuyên.
Với tôi, hơi thở dài cũng đủ để thổi ra lửa.
Với Lufelle, những cử động thôi cũng chính là ma thuật tàn phá.
Dù vậy, ma thuật của em ấy mạnh hơn rất nhiều so với những người khổng lồ khác.
Cả nam giới trưởng thành cũng không có được sức mạnh như em ấy.
Nói cách khác, giống như Lufelle luôn sống với một lớp giáp toàn thân vậy.
“Vì vậy nên em sẽ có thể điều khiển được nó.”
Lần này, tôi nói mà không để ngọn lửa nào thoát ra. Đó là một mánh khiến tôi phải mất hàng chục năm mới thuần thục được, nhưng giờ thì không còn khó khăn nữa. Giờ đây khi mà tôi đã sống hơn sáu thế kỉ, tôi đã hiểu được một chút về ma thuật.
“Sức mạnh đó… đúng rồi. Hãy gọi nó là Titanomakhia [note15276]. Có hai cách em có thể sử dụng nó. Như một vũ khí hủy diệt… hoặc như một tấm khiên bảo vệ em.”
Phủi đi những viên đá còn nằm trên đầu Lufelle, tôi giải thích.
Chỉ là một cái phủi nhẹ, nhưng chắc chắn tôi đã cảm nhận được thứ gì đó như bức tường năng lượng bảo vệ cơ thể Lufelle.
“Nên là, em phải tập trung vào việc biến nó trở thành khiên. Cầu nguyện cho nó thành sự thật.”
Lufelle chăm chăm nhìn tôi khó hiểu… rồi chắp tay lên ngực mình.“Titano…makhia… của ta. Hãy, bảo vệ ta… ta… ta không muốn làm tổn thương bất cứ thứ gì nữa.”
Thốt lên câu thần chú, Lufelle lặng lẽ nhìn bàn tay mình.
Có lẽ em ấy nghi ngờ rằng nó không hiệu nghiệm.
Ma thuật của thế giới này không phát ra ánh sáng hay âm thanh khi kích hoạt.
“Nina.”
Một bông hoa bay lại chỗ tôi nhanh đến nỗi tôi nghĩ mình chưa kịp gọi hết tên cô ấy thì nó đã đến nơi rồi.
Là bông hoa trắng quen thuộc ấy. Thật là, cộng sự của tôi không những thông minh mà còn có trí nhớ tốt nữa.
Trở về dạng người, tôi đặt nó lên ngón tay Lufelle, lúc này đây dày bằng cả bàn tay tôi.
Nếu em ấy nhặt bông hoa bé tí này với sức mạnh bị mất kiểm soát như trước kia, rất có thể nó sẽ bị nghiền hoặc xé nát thành từng mảnh.
Và rồi, ngọn gió từ tiếng cười của em ấy làm cánh hoa rung rinh.