✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Bẫy bao gồm hai ý tưởng chính.
Thứ nhất là phải tấn công nhanh. Thứ hai,
phải khiến cho chúng mất cảnh giác trước khi ra tay.
—Soff, Bậc thầy Giăng Bẫy
=======================================================================================
Giấy.
Có thể gọi là cội nguồn của trí tuệ loài người.
Có những loài động vật với ngôn ngữ riêng của chúng. Ai cũng biết rằng một vài loài chim và động vật có vú có khả năng giao tiếp bằng tiếng nói, một vài loài khỉ không đuôi thậm chí còn có thể nói chuyện với người bằng ngôn ngữ kí hiệu.
Con người không phải loài động vật duy nhất có thể sử dụng công cụ. Tinh tinh có thể dùng cành cây để moi kiến và người ta đã thấy quạ dùng đá để đập vỡ những hạt dẻ quá cứng.
Tuy nhiên, để lưu lại những ý niệm lên một vật trung gian có thể tồn tại với không gian và thời gian, thì chỉ có con người mới làm được.
Sự phổ biến của giấy lan truyền nhanh chóng, góp phần thúc đẩy mạnh mẽ nền văn minh loài người.
Con người có thể ghi chép những kinh nghiệm của mình, để lại cho những thế hệ tương lai.
—Nói cách khác, chúng đã ghi lại lịch sử.
Theo đó, thế giới này vẫn còn ở thời tiền sử. Mặc dù có chữ cái và từ ngữ, nhưng những vật trung gian để thể hiện văn bản lên lại rất hiếm… ừm thì, có rất nhiều loài có thể sống hầu như là mãi mãi—bao gồm cả tôi—nên có lẽ không thể thực sự gọi là thời tiền sử được.
Vật trung gian ghi chép chính được sử dụng ở Scarlet là ván gỗ mỏng và giấy papyrus.
Mà nó cũng chẳng phải là papyrus thật, vì chúng tôi không có loài cây giống với loài được sử dụng ở Ai Cập cổ đại. Nó hầu hết chỉ dựa vào những kí ức mơ hồ của tôi và chỉ là một vật tựa như giấy mà tôi làm từ một loài cây mình không biết tên.
Ván gỗ rất dễ viết lên, nhưng nó lại quá cồng kềnh.
Và dù giấy papyrus có nhẹ và dễ cầm hơn bao nhiêu, độ bền của nó ngược lại cũng kém bấy nhiêu.
Chúng rách ngay khi bạn thử gập lại, nên thường chúng không trụ nổi dù chỉ một thập kỉ kể cả khi cố gắng giữ gìn. Độ giòn của chúng khiến tôi không thể đóng thành sách được. Các trang sẽ vỡ thành từng mảnh mất.
Quan trọng hơn hết là tốn quá nhiều thời gian để sản xuất. Chúng tôi phải gọt vỏ cây càng mỏng càng tốt, ngâm nước vài ngày, cẩn thận sắp xếp từng sợi thành quả lại với nhau, rồi cuối cùng đè một vật nặng lên trên và chờ nó khô. Nói chung, nó mất tầm một đến hai tuần.
Dù vậy, điều đó có thể thay đổi nếu chúng tôi bắt đầu tiến hành những nghiên cứu kĩ lưỡng hơn bằng việc thành lập một trường đại học. Kể cả với khả năng trí não của tôi đã được cải thiện nhờ loài rồng, việc ghi nhớ tất cả những gì chúng tôi đã biết đơn giản là bất khả thi, nên chúng tôi sẽ lập một trường đại học để nâng cao năng lực của những nhà nghiên cứu khác ngoài tôi.
Chúng tôi cần một vật không cồng kềnh, bền và có thể sản xuất hàng loạt.
“Rin, nó chạy về hướng đó!”
“Ưm, cứ để đó cho em!”
Đó là lí do Rin và tôi ra ngoài đi săn.
Nhanh nhẹn lấy ra từ túi mình một cái bao da, Rin dùng ngón tay bật nắp nó ra.
Ngay sau đó, một dòng nước trào ra từ miệng nó như một con rắn và bắt lấy con bò đang trốn chạy.
Mà không hẳn là con bò. Nó là một sinh vật to lớn với ba cái sừng sắc bén—như những ngọn giáo ấy.
Tôi chưa được tận mắt thấy một con khủng long ba sừng bằng da bằng thịt bao giờ, nhưng tôi nghĩ nó giống con đó hơn là bò.
Dựa vào sức mạnh và sự hung hãn của nó mà bị sợi dây nước của em ấy bắt lấy và vung vẩy trên không quả là một cảnh tượng kì lạ.
“Cảm ơn em, Rin!”
Vẫn ở dạng rồng, tôi không do dự bẻ cổ con bò ba sừng bị bất động. Sau âm thanh khô khốc phát ra từ cái cổ bị bẻ gãy của nó, con bò ba sừng tắt thở. Cũng đã lâu rồi tôi không ra ngoài đi săn, nhưng có vẻ trực giác của tôi vẫn không hề mai một.
“Nếu chúng ta sử dụng được cái này thì tốt quá.”
“Ừm. Nó già hơn nên biết đâu da của nó sẽ vừa đủ mềm và dễ uốn?”
Mục tiêu của chúng tôi không phải thịt, mà là lớp da của nó. Tôi đang muốn làm thử giấy da xem sao.
Giấy da không chỉ được làm từ da cừu. Mặc dù thường thì da của chúng thích hợp nhất, người ta cũng sử dụng da bò, heo và huơu.
Giấy làm từ da thú tốn nhiều thời gian cũng như công sức để sản xuất hơn, chưa kể nó khó sử dụng hơn so với loại giấy mà con người thời hiện đại đã quen dùng. Nói vậy nhưng nó bền vô cùng. Có một vài tiền lệ mà nó tồn tại suốt một thiên niên kỉ. Giấy làm từ thực vật không bao giờ có cửa đọ lại.
Để giải thích tại sao tôi am hiểu chuyện này đến vậy thì, thực ra tôi đã từng làm một ít ở kiếp trước.
Tôi dùng chúng làm gì ấy hả? Dĩ nhiên là cho bùa hộ mệnh ma thuật rồi.
Gọi là bùa hộ mệnh thì nghe có vẻ hơi phô trương quá, chắc chúng gần giống bùa may mắn hơn. Mà, hồi đó chỉ là tôi đang nghiên cứu vô vàn những thứ vớ vẩn khác nhau để tìm ra dấu vết của ma thuật. Việc làm bùa hộ mệnh từ giấy da cũng không phải ngoại lệ.
Tôi đã đi mua một con cừu non, lóc thịt, cạo lông và phơi khô nó, tất cả đều dưới sự giám sát của một người thợ thủ công. Nhờ vậy mà thành quả cho ra khá tốt.
Vấn đề nằm ở nguyên vật liệu. Tôi đã thử dùng da của loài dê sáu chân được thuần dưỡng tại làng, nhưng dù trông có vẻ trắng do màu lông, lớp da của chúng lại đen huyền.
Sau thất bại đó, tôi lại thử một loài động vật khác—hươu sừng tấm. Da của nó mang một màu xanh thăm thẳm. Tất cả những loài chúng tôi xem xét qua đều có lớp da màu sáng rực, không có cái nào gần được màu nâu nhạt chứ đừng nói là trắng. Dù có suy nghĩ thế nào, tôi cũng không thể thấy nó thích hợp để viết lên. Vậy nên tôi mới cùng Rin bay khắp nơi cố tìm cho ra loài thú có lớp da trắng.
“… Cái này cũng không được nốt. Nó thuần một màu hổ phách.”
Sau khi cẩn trọng dùng móng vuốt cạo lông con bò ba sừng, tôi thở dài một tiếng khi thấy lớp da màu sáng ẩn bên dưới. Tôi cứ tưởng ít nhất cũng có thể sử dụng được vì trông da nó có vẻ mỏng, nhưng màu của nó lại gần giống cam thẫm, như màu của quít.
“Tiếp theo là... ở dưới thung lũng đó phải không ta? Ừm, đúng là có một vài loài sáu chân đó.”
“Được rồi, chúng ta đi nào.”
Tôi không dùng da của con bò ba sừng được, nhưng lại không muốn bỏ xác nó ở đây nên tôi đặt nó trên lưng rồi sải cánh bay lên.
Rin cũng vậy, dang rộng bộ vây hông ra bay lên trời cao. Một khi đã sải ra hết cỡ, chúng gần như không chuyển động, em ấy như thể đang dùng vây bơi lượn trong không trung.
Hươu nai, dê, thỏ, heo rừng, cùng nhiều loài động vật khác. Mặc dù chúng tôi đã thử nghiệm tất cả những loài vật mình biết đến trong vùng, không có loài nào có bộ da trắng phù hợp để làm giấy. Cũng không loài nào có bộ lông với màu sắc quá sặc sỡ, nhưng một khi đã cạo lông, da của chúng lại lập tức hiện lên một màu sáng rực.
Vì vẫn còn nhiều loài tôi chưa biết, tôi cần phải đi và thử xem chúng như thế nào. May mắn thay, nhờ Rin du ngoạn khắp nơi suốt mấy chục năm qua, em ấy biết được hàng ngàn loài thực vật và động vật tôi chưa từng thấy.
“A, ở đằng kia! Là con đó đó!”
“Ra vậy, đúng là nó có sáu chân thật, nhưng mà…”
Mặt trái là nó khiến cảm xúc của tôi lẫn lộn. Nhìn thấy con quái thú Rin chỉ tới, tôi chỉ có thể gầm gừ khó chịu.
Bộ mặt con thú như một sự trộn lẫn giữa mèo và chó với hai thân trên tính từ eo. Nó có hai chân sau và bốn chân trước—dĩ nhiên là mỗi đầu có hai chân. Nó trông giống một sinh vật chui ra từ thần thoại Hy lạp, một con orthrus.[note14952]
Đúng là nó có sáu chân thật, nhưng quả là bất ngờ. Tôi cũng không nghi ngờ rằng nó dữ tợn hệt như con bò ba sừng trước đó.
Nó cũng có một thân hình to lớn, thậm chí có lẽ đủ lớn để xơi trọn Rin trong hai nhát cắn. À thì, nó có hai cái miệng… nên chắc là một nhát nhỉ?
“Em có thể dùng nước trói nó lại như ban nãy không?”
“Ưmmm, có lẽ là không được đâu.”
Lượn vòng vòng trên cao, Rin và tôi bàn kế hoạch.
Sẽ đơn giản nếu tất cả những gì chúng tôi phải làm là hạ gục nó, nhưng nếu muốn giữ lại lớp da thì có hơi khó khăn hơn một chút. Chúng tôi phải hạ nó và tránh gây tổn hại đến bộ da hết sức có thể kia mà.
Cứ thấy hình dạng hiện tại của tôi là hầu hết thú vật đều sẽ bỏ chạy. Kể cả những con quái thú này cũng không khác gì. Nói là vậy nhưng có khả năng—dù nhỏ thôi—rằng rủi ro sẽ xảy ra, nên tôi không biến về dạng người. Dù vậy tôi cũng không thể cứ dùng Rin làm mồi nhử được.
Bắt một con thú đang trốn chạy mà không làm nó tổn thương còn khó hơn nhiều lần so với việc chỉ giết chết nó.
“… Được rồi. Chắc chúng ta phải làm theo cách thủ công thôi. Đảm bảo rằng em sẽ chạy nếu tình hình trở nên nguy hiểm nhé.”
“Vâng, cứ để em lo!”
Dù tôi cảm thấy có hơi bồn chồn khi thấy Rin trả lời nhiệt tình như vậy, nhưng em ấy đã tự mình xoay xở vượt qua được một hành trình phi thường thế kia mà. Sau khi tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn, chúng tôi tiến vào vị trí của mình.
[Sẵn sàng~]
Một thoáng sau, giọng nói vui tươi của Rin vang lên trong tai tôi. Cách thức liên lạc này vô cùng hữu dụng trong những tình huống như hiện giờ.
[Ok. Anh lên đây.]
Tôi gập cánh rồi chúi mũi lao xuống, đáp ngay trước mặt con quái vật hai đầu—chắc là tôi cứ gọi nó là orthrus đi nhỉ?
Con thú phản xạ nhanh nhạy. Thậm chí còn không cố dọa tôi, con orthrus lập tức cong đuôi bỏ chạy. Khe núi nơi chúng tôi đang đứng bị bao vây trái phải bởi hai bên là vách núi. Hướng duy nhất mà nó có thể chạy là hướng mà Rin mai phục.
“Ngay lúc này!”
Liền sau tiếng hét của tôi, Rin đặt lòng bàn tay lên mặt đất. Những đường sáng xuất phát từ chỗ em ấy và truyền dọc trên đất đến một ma pháp trận được chuẩn bị từ trước. Vừa lúc đó, phần đất xung quanh trồi lên thành một bức tường, giam giữ con orthrus.
“Bắt được rồi!”
“Rin, đằng sau em!”
Tôi hét lên cảnh báo Rin, người vì vui mừng mà mất cảnh giác. Có đến hai con orthrus. Con orthrus thứ hai đã lẻn ra sau Rin và cố gắng ra đòn tấn công. Dù cho lúc này tôi có bay về phía em ấy cũng không kịp. Bốn chân trước của nó, mỗi cái với hai móng vuốt sắc bén, tiền gần cơ thể em ấy.
“Vẩy của ta, biến thành giáp!”
Tôi hết sức nhanh chóng hét lên. Cái vẩy tôi cài lên tóc em hóa lớn, lan rộng ra bao bọc cơ thể em ấy lại như một lớp giáp. Thấy vuốt con orthrus bật ra trước lớp giáp đỏ, tôi nhân cơ hội rống lên trong lúc hết tốc lực lướt về phía nó.
“GUOOOOOOO!”
Khoảnh khắc con orthrus bị choáng bởi tiếng rống của tôi, móng vuốt tôi chém xuyên qua cổ nó.
Thậm chí nó có là một quái thú khổng lồ đối với Rin, nó chẳng là gì ngoài một con thú nhỏ so với tôi.
Cả hai cái đầu của nó bay trên cao theo hai đường cong song song, đập vào thành thung lũng và dập nát như trái cà chua.
“Rin, em không sao chứ!?”
“Ư-Ừm…”
Thấy Rin bình an vô sự bên trong lớp giáp hiện ra từ vẩy của tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Dạo này tôi hầu hết chỉ ở dạng người, nên cũng đã để một đốm lửa nho nhỏ từ cổ họng mình thoát ra.
“Xin lỗi vì anh đã không nhận ra sớm hơn. Làm anh sợ chết được.”
Dù việc đó chỉ là do tình thế cấp bách, đây là lần đầu tôi cố biến hóa một thứ không gắn liền trên người mình. Tôi hạnh phúc vì nó đã thành công.
“Sensei, anh quả là một con rồng đó.”
“Ế, giờ em mới nhận ra chuyện đó sao!?”
Nghe Rin nói với cảm giác vô cùng ngưỡng mộ như vậy thật sự khiến tôi bất ngờ.
Mà, có lẽ đến cả tôi còn không nghĩ bản thân mình là rồng…
Tôi giết nốt con orthus chúng tôi giam giữ trong ma pháp trận và đặt chúng lên lưng mình.
Hai con othrus ở cùng nhau có lẽ không phải là trùng hợp, hẳn chúng đang trông chừng lẫn nhau.
Như một người đi săn trong khi người còn lại thì canh gác.
Những đường phát ra từ lòng bàn tay Rin và kéo dài đến ma pháp trận là thứ mà cô ấy gọi là mạch ma thuật.
Mà tự chúng thì không thể làm được gì cả, nhưng khi được liên kết với một ma pháp trận, người ta có thể dùng ma lực để kích hoạt nó từ xa.
Chúng tôi đã có thể sử dụng chúng để tạo ra những cái bẫy tùy cơ ứng biến, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng lại bị lừa dễ dàng đến vậy.
“Hôm nay chúng ta về thôi.”
“Ưm… bị làm cho bất ngờ vậy khiến em mệt quá, cho em cưỡi lên lưng anh về được không Sensei?”
“Ừ, cứ tự nhiên.”
Tôi cúi đầu xuống, để Rin leo lên, rồi vỗ cánh bay về làng Scarlet.
Rin vẫn luôn sôi nổi và chưa từng cảm thấy sợ hãi trước bất kì thứ gì, nhưng tôi đoán ngay cả em ấy cũng cảm nhận được mình đã cận kề cái chết đến chừng nào.
—Hơn nữa, da của con orthrus đỏ chói, như một ngọn lửa mãnh liệt