✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================(Kỉ nguyên rồng—Năm 527)
Ý nghĩ chuyển thành ngôn từ, ngôn từ hóa thành sức mạnh, sức mạnh trở thành số mệnh.
=======================================================================================
(Một chỉnh sửa "hơi nhỏ" về tên riêng: 『剣部』 khi trước do dịch từ "Kiếm bộ" nên để là Kenbu, nhưng đến chap cuối cùng tác giả đã cho cách đọc là Tsurugibe, đây sẽ là tên gọi chính thức của dòng họ nhà Kiếm.)
“… Vì vậy, kết cấu của một ma pháp trận chỉ có thể bao gồm ngũ giác, bát giác và những hình tương tự. Tuy nhiên, các trường hợp không thể sử dụng những hình đó lại là một vấn đề khác—”
Đúng lúc tôi đang mô tả những hình thù trên phiến đá thì tiếng chuông vang lên.
“Ấy, đã hết giờ rồi sao? Được rồi, trước tiết học sau hãy thử suy nghĩ tại sao hình ngôi sao có chín cánh trở lên không thể được sử dụng trên thực tế. Giờ thì, tiết học hôm nay kết thúc.”
Ngay sau đó, lũ trẻ đứng dậy và mừng rỡ hoan hô. Chúng đều thích học, nhưng có vẻ lũ trẻ lần nào cũng cảm nhận một niềm vui khác lạ dâng trào khi nghe thấy câu nói đó.
“Onii-chan!”
Một cô bé ôm tôi từ sau lưng khi tôi đang lau bảng bằng một cái khăn ướt.
Thấy mái tóc chúng tôi chạm nhau, em ấy mỉm cười vui vẻ. Mặc dù đôi mắt to tròn, long lanh cùng gương mặt sáng sủa của em ấy hứa hẹn tương lai mình sẽ trở thành một thiếu nữ tuyệt đẹp, em ấy lại dắt một thanh kiếm bên hông và thân hình thì lại trông như một cậu bé… Nên nói sao đây nhỉ? Cứ như một cảm giác vô cùng quen thuộc vừa ập đến.
“Yuuka, em đợi anh một chút nữa có được không?”
“Em cũng muốn giúp!”
“Vậy thì của em đây.”
Tôi đưa một cái khăn cho Yuuka—người nãy giờ nhảy lên nhảy xuống, thanh kiếm của em ấy cũng vung vẩy theo—rồi chúng tôi lau bảng cùng nhau.
“Senseeeei, anh đang làm gì vậy!? Đến giờ rồi đó!”
Trong lúc chúng tôi đang dở tay, Rin xen vào, vẻ gấp gáp như mọi khi.
“Gì cơ? Mà khoan, vẫn chưa đến giờ. Chuông chỉ mới reo thôi, vẫn mười giờ mà. Đúng ra là giữa trưa kìa.”
“Nhưng anh phải thay đồ và còn nhiều chuyện khác để làm nữa! Không lẽ anh định đến trong bộ đồ đó sao?”
Tôi nhìn xuống bộ áo trên người. Vẫn là chiếc áo choàng đỏ tôi thường mặc. Nó biến hình cùng tôi nên trước giờ tôi không thực sự cần phải thay hay giặt đồ. Nó tự động sạch mỗi khi tôi tắm rửa, vả lại tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy nóng bức hay lạnh lẽo.
… Tuy nhiên, nếu nói chúng phù hợp cho một ngày như hôm nay thì có hơi quá. Tôi chưa từng nghĩ Rin sẽ nói những điều như vậy. Có vẻ như Rin cũng bắt đầu có chút ý thức rồi.
Tôi đoán việc em ấy trở thành giáo viên không phải chỉ để phô diễn. Suốt quá trình cũng có một vài khó khăn cực khổ, nhưng tôi nghĩ chắc em ấy trở thành bác sĩ cũng được ba năm rồi.
“Thôi nào, nhanh lên đi!”
Đầu óc tôi lơ đãng trong khi Rin, nhún nhảy bằng vây hông, đẩy tôi đi từ đằng sau.
“Cậu đến trễ.”
Chúng tôi vừa đến nơi thì y như rằng, Nina đang rất bực bội.
“Xin lỗi. Tôi quên khuấy mất là mình phải thay đồ.”
“… Sao cũng được. Tui biết trước việc này sẽ xảy ra mà, giờ thì tụi tui sẽ được chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên của cậu.”
Nhưng biểu cảm của cô ấy chuyển thành một nụ cười tinh nghịch.
“Ngạc nhiên?”
Không trả lời câu hỏi, Nina ném cho tôi một đống đồ. Tôi nghĩ dù tôi có hỏi hay không thì cô ấy cũng sẽ không trả lời.
“Yuuka, em có biết là chuyện gì không?”
“Nhanh thay đồ đi!”
Nina lớn tiếng, nhưng Yuuka chỉ bối rối nghiêng đầu sang một bên. Chắc cũng đành thôi nhỉ?
Tôi lưỡng lự bước vào căn phòng riêng cùng bộ quần áo rồi thay đồ ra. Nghĩ lại thì, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi biến hình trong lúc đang mặc bộ đồ này nhỉ? Lần sau có cơ hội tôi phải thử mới được.
“Trông chẳng hợp với cậu gì cả.”
Nghĩ ngợi những thứ linh tinh khi bước ra, tôi được nhận một lời đánh giá gay gắt từ Nina.
“Im đi nha, tôi chỉ là chưa quen với mấy bộ như thế này thôi.”
“Em nghĩ nó trông rất phong cách đấy, Sensei! Với cả, chúc mừng anh!”
Ngay sau khi tôi phản đòn Nina có phần theo phản xạ, một cô gái bán sói, bán người vừa chúc mừng vừa khẽ vỗ tay.
“Cảm ơn em. Đã lâu không gặp, Luka. Trường học ở bên ấy ra sao rồi?”
“Vâng, vẫn chỉ có một vài học sinh, nhưng dạo gần đây có vẻ như cũng đang tăng lên rồi. Em gái của em ở bên này vẫn học tốt chứ?”
“Ừm, Riko giỏi lắm, giống hệt như em lúc trước. Nếu em ấy ở lại thêm ba năm nữa, có lẽ em ấy cũng sẽ có thể trở thành giáo viên tại đây.”
Tôi rất muốn Luka ở lại cùng, nhưng khi cô ấy nói rằng mình muốn mở một trường cho nhân lang trên thảo nguyên, không cách nào tôi có thể từ chối được.
Dù gì đi chăng nữa, chính vì cô ấy quý trọng gia đình mình đến như vậy mà tôi muốn có cổ trong lớp mình.
“Dropout, ta đến rồi đâây!”
Cánh cửa mở sầm ra trong lúc tôi đang trôi dạt giữa những kí ức đầy cảm xúc. Tôi cũng không cần nhìn mà vẫn biết đó là ai. Chỉ có một người duy nhất gọi Nina là Dropout.
“Tại sao lại phải mời cô ta cơ chứ…”
“Xin lỗi, nhưng cô ấy đã xin phép được đến đây bằng mọi giá.”
Nghe Nina thốt lên một câu tỏ vẻ vô cùng khó chịu, Violet cúi đầu giải thích.
“Dù tôi có thể đoán được, nhưng tại sao cô lại đến?”
“Để được ăn những món ngon!”
Ultramarine tuyên bố động lực như mọi khi của bản thân, cô ấy chẳng hề có ý định đến chúc mừng tôi. Thật ra nghe khá là thú vị.
“Sensei, chúc mừng anh. Tôi thành thật xin lỗi vì cô bạn đây.”
“Hahaha, đừng lo lắng quá.”
Tôi cười, trấn an Violet, người tạ lỗi vì sự khiếm nhã của Ultramarine. Tôi thật không bao giờ biết cô ấy đang đùa hay đơn giản chỉ là con người thẳng thắn như vậy.
“Nhân tiện… phải chăng cô bé đây là con gái của anh, Sensei?”
Violet chuyển ánh mắt sang Yuuka.
Tôi thấy suy nghĩ của cô ấy cũng hợp lí thôi khi mà cổ không biết được chi tiết sự việc.
“Không, em ấy là con gái của Asata… đứa con thứ hai của Amata. Nào, chào cô đi.”
“Chào cô! Tên con là Tsurugibe Yuuka ạ!”
Yuuka đưa cả hai tay lên phấn khích giới thiệu bản thân. Càng nhìn, em ấy lại càng khiến tôi nhớ đến Yuuki lúc nhỏ. Mà chính xác hơn thì có lẽ em ấy giống Amata, người giống Yuuki như đúc. Nhưng tôi nghĩ nếu tương lai em ấy lớn lên giống Amata hiện giờ thì có hơi đáng lo ngại, nên là so sánh em ấy với cô của mình chắc cũng không sao nhỉ?
Đoạn, tôi nghe thấy có tiếng thứ gì đó đổ ầm ở bên ngoài.
“Xin lỗi tôi đến trễ!”
“Không sao đâu Shig.”
Cậu ấy đã bay thẳng đến đây.
“Kể cả bay cũng mất lâu hơn tôi tưởng.”
Gập đôi cánh tạo nên từ ma thuật của mình lại, cậu ấy bào chữa.
“Ý anh nói là em nặng sao?”
“Ế? Không, umm, chắn chắc không phải vậy.”
Cậu ấy lúng túng trước cô gái lizardman đang cười thích thú.
Hmm, vậy ra cái tên Shig lúc nào cũng chống đối cũng có thể trở nên nhát gái đến thế này…
“Đã lâu không gặp, Honoh. Tôi nhớ là từ ngày đám cưới của hai người nhỉ?”
“Chồng em đội ơn anh.”
Honoh nhã nhặn cúi đầu chào, khác hẳn với một lizardman bình thường.
Cô ấy là con gái của Beol, và là vợ của Shig. Vị tộc trưởng đã trao con gái mình cho người giành được vị trí của ông ấy. Mặc dù nó có phần giống một đám cưới được dàn xếp, nhưng họ chẳng có vẻ gì là không vui mà còn rất hòa thuận với nhau.
“Dù sao cũng đã bốn trăm năm rồi… Hay có lẽ em nên nghĩ chừng ấy năm chẳng là bao đối với anh, Sensei?”
“Không, ý anh là… thật lòng anh đã muốn làm chuyện này sớm hơn.”
Đêm hôm đó, tính hung hăng của Yuuki sau khi nghe được những lời Ai để lại quả thật đáng ngạc nhiên. Những cái chạm hồn nhiên kia nhanh chóng chuyển thành những đòn tấn công trực diện mãnh liệt…
Đến mức tôi trông thật thảm hại, chẳng trụ được lâu như mình nghĩ. Cơ bản là chỉ sau một ván tôi đã gục.
“… Amata không chịu bỏ qua cho anh.”
“Em đoán là cậu ta không cho anh cưới em ấy trừ khi mình thua đúng không?”
Tôi gật đầu với Luka, người vừa hỏi câu đó với bàn tay đưa lên che miệng vì ngạc nhiên.
“Là vậy đó, vô lí thật đúng không?”
“Khoan, Amata thua sao!?”
Trong khi đó, Shig lại ngạc nhiên vì chuyện khác. Cậu ấy có lẽ đang nhớ lại mình bị Amata dễ dàng vật ra đất lúc còn là học sinh, hoặc là lúc cậu ấy chứng kiến Beol và Amata đối đầu. Quả là một cảnh tượng đáng xem.
“Đúng vậy, cậu ấy đã thua—trước Yuuki.”
“Ế, gì cơ?”
“Từ đầu Yuuki đã là người cậu ấy đưa ra điều kiện, không phải anh. Nếu em ấy không có sức mạnh hạ gục người nhà Kenbu, cậu ấy sẽ không cho ẻm cưới anh, nghiêm túc đấy. Chẳng phải bình thường thì ngược lại mới đúng sao?”
Mà nếu cậu ấy bảo tôi đấu thì tôi cũng không thắng được, dù có ở dạng rồng đi nữa. Tôi có thể thắng nếu dùng hơi thở của mình với sức mạnh tối đa ở ngoài tầm đánh của cậu ấy giống cách Shig đã làm với Beol, nhưng vậy thì sẽ giết chết cậu ấy mất.
Chúng tôi nói chuyện với nhau được một lúc nữa thì tiếng chuông vang lên. Đã là giữa trưa.
“Đến giờ rồi. Mọi người chuẩn bị sẵn đi. Nào, cậu lại đây.”
“Hở? Nhưng còn thức ăn thì sao?”
Bị Nina thúc giục và không màng đến Ultramarine, người chẳng hề hiểu mục đích của tất cả những chuyện này—chúng tôi đi đến đại sảnh của một nhà thờ nhỏ. Dù tôi có nói là nhà thờ, nhưng không phải là chúng tôi tin vào chúa gì đâu, nên thực sự chúng tôi sử dụng nơi này chủ yếu cho những nghi lễ đặc biệt.
Cũng như lần đầu tiên, Nina vào vai linh mục.
“Cô dâu đang tiến vào.”
Giọng có hơi nghẹn ngào, Luka hô lớn. Khi những đứa em của cô ấy vui vẻ hát bài hát chúng đã diễn tập, cánh cửa đôi mở ra, cho phép Amaga bước vào cùng Yuuki.
Là một người lớn, cô gái có vẻ ngoài nam tính trước kia đã dần trở nên nữ tính. Tuy nhiên, không như sự phát triển về thể chất, tính cách của em ấy vẫn như trước. Ít nhất là cho đến lúc này đây.
Em ấy chậm rãi bước vào, trên người khoác một bộ trang phục trắng như tuyết được phủ bởi những cánh hoa và đá quý, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là em ấy thật xinh đẹp. Trong thoáng chốc, tôi thực sự tự hỏi rằng nàng công chúa này từ đâu đến.
Nhìn thấy tôi thế này, Nina có lẽ đang đứng đằng sau cười nham nhở như mọi khi.
Lúc em ấy đi đến được giữa chừng, tôi bắt tay Amaga và nắm lấy tay Yuuki, rồi bước lùi lại để cùng em ấy đứng trước mặt Nina.
“Chú rể. Dù có khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau buồn, con có thề sẽ yêu thương, trân trọng, an ủi và ủng hộ cô ấy hết khả năng của mình đến trọn đời không?”
“Tôi xin thề.”
Tôi trả lời Nina, người khiến cho câu đó vừa có được vẻ nghiêm nghị… vừa có cảm giác tự nhiên, bằng cách nào thì tôi không biết.
Nina đã chủ trì mọi buổi đám cưới từ buổi đầu tiên của thế giới này, không chỉ của chúng tôi. Nói thật, đến thời điểm này thì có lẽ cô ấy đã được nhà thờ này tôn lên làm thần thánh rồi.
“Cô dâu. Dù có khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau buồn, con có thề sẽ yêu thương, trân trọng, an ủi và ủng hộ cậu ấy hết khả năng của mình đến trọn đời không?”
“Em không muốn.”
Ếêê!?
Suýt chút nữa thì tôi đã hét lên sau khi nghe thấy Yuuki lắc đầu nói vậy. Đã xảy ra chuyện gì!? Không lẽ em ấy đổi ý vào phút cuối sao?
Không thể nào, phải chăng đây là ý của Nina ban nãy khi nói tôi sẽ bị bất ngờ?
Khi tôi nhìn sang Nina để xác nhận, cô ấy trông cũng bất ngờ không kém. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Kể cả khi em chết đi. Em cũng mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh anh ấy.”
Một sự im lặng cảm giác như kéo dài đến vài giờ. Mặc dù đúng là chỉ ngay sau đó, Yuuki đã nói tiếp câu của mình. Em ấy sẽ làm được điều Ai không thể. Chắc chắn đó là ý định của em ấy.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn không tin em ấy sẽ có thể hoàn thành nghiên cứu về sự bất tử của mình. Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ được hoàn thiện sau một thời gian dài, thật dài bỏ công nghiên cứu, nhưng tôi nghĩ nó sẽ nằm trong tầm vài thế kỉ, không phải vài chục năm.
Tôi đã đạt đến mức bản thân hiện tại của tôi đây đã chấp nhận việc đó. Dù cho một ngày nào đó chúng tôi chắc chắn sẽ chia lìa thì khoảng thời gian chúng tôi sống cùng nhau sẽ có ý nghĩa. Tôi thực sự tin điều đó.
Dù vậy—dù em ấy không thể biến lời hứa của mình thành hiện thực, việc em ấy nói ra thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.
“Giờ thì hai người hãy trao nhẫn cho nhau.”
Đó là một tập tục mới. Yuuki đưa bó hoa của mình cho Violet, trong khi đó Shig chuyền chiếc nhẫn scarlite cho Nina, rồi cô ấy lại đưa cho tôi. Cùng với đó, tôi cầm lấy tay của người phụ nữ sẽ trở thành vợ mình và đeo nó vào ngón tay em ấy. Tiếp đó, Yuuki cũng làm điều tương tự, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út trái của tôi.
“… Hãy minh chứng cho lời thề của hai người bằng một nụ hôn.”
Vén tấm mạn của Yuuki lên, tôi thấy được đôi mắt đỏ rực của em ấy nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt ấy không khác gì lúc nhỏ. Tôi trông nom cô ấy đã lâu rồi, suốt từ ngày em ấy được sinh ra. Không, không chỉ Yuuki, mà cả cha, mẹ và cha của cha em ấy nữa. Những cặp mắt đỏ ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, suốt năm trăm năm qua.
Nhưng tôi chắc rằng điều đó sẽ duy trì từ nay trở về sau nữa. Em ấy đã hứa với tôi rồi.
Bất ngờ, tôi cảm thấy cổ mình bị nắm lấy kéo đi. Đôi môi mềm mại của em ấy áp vào của tôi, của tôi áp vào của em ấy.
“Anh bị em hút hồn rồi sao?”
Yuuki cười, một nụ cười tinh nghịch nở trên đôi môi em ấy.
“Tại đây, ta tuyên bố hai người đã trở thành vợ chồng.”
Theo sau lời tuyên bố của Nina là một tràng vỗ tay như sấm vang và cánh hoa rải xuống chúng tôi từ tứ phía. Là do phép của Violet chăng? Ngước lên nhìn, trên đó là một bụi gai với những đóa hoa nở rộ khắp trần nhà.
“Chồng yêu.”
Yuuki gọi để lấy lại sự chú ý của tôi khi bị những cánh hoa rơi cướp mất. Tôi gật đầu, ẵm vợ mình lên theo kiểu bế công chúa, và chậm rãi bước trên lối đi trong lúc mọi người chúc phúc cho chúng tôi.
Bên ngoài nhà thờ là hàng trăm dân làng không có đủ chỗ ngồi trong ngôi nhà giờ đây có vẻ đã quá nhỏ.
Người lớn, trẻ em, thiếu niên, kể cả người già—không một ai trong số họ là người lạ mặt. Mọi người đều được sinh ra và lớn lên tại ngôi làng này, tất cả những học sinh đã được tôi dạy ma thuật.
Yuuki ném bó hoa của mình về phía họ. Nó bay qua đầu đám đông đang tụ tập, bay cao lên mái nhà thờ, và chạm đến tận trời xanh.
… Em ấy đã dùng hết sức ném nó sao?
Làm sao em ấy có đủ sức để ném nó mạnh đến vậy trong khi đang ở trong vòng tay tôi thế này? Tuy nhiên, đúng lúc tôi nghĩ rằng không ai có thể bắt được… thì một bóng người chụp lấy nó.
Với bộ vây hông lớn của mình dang ra như đôi cánh, tôi thấy một cô tiên cá lướt trên bầu trời như thể đang bơi dưới nước vậy.
“Có vẻ như tiếp theo sẽ đến lượt Rin rồi.”
“Huh?”
Thấy Yuuki cười khúc khích, tôi nghiêng đầu. Đúng là đối với một tiên cá thì em ấy vẫn còn nhỏ, nhưng hơn tất cả tôi không thể hình dung được cảnh Rin kết hôn với bất kì ai. Tôi đã thật lòng nghĩ em ấy có lẽ sẽ cặp với Shig, nhưng cậu ấy lại cưới vợ khá nhanh.
“Sensei, chồng… Onii-chan. Ừm. Quả nhiên Onii-chan là hợp nhất.”
Yuuki gọi tôi, như để xác nhận một vài cảm xúc nào đó. Tôi đã tưởng em ấy sẽ gọi tôi bằng tên khi mà giờ đây hai đứa đã trở thành một đôi, nhưng nói thật, tôi không thể phản đối rằng em ấy gọi tôi như vậy vẫn cảm thấy hợp hơn.
“Onii-chan, em nhất định, nhất định sẽ làm anh hạnh phúc.”
Khuôn mặt Yuuki nhuộm một màu hồng, em ấy nói.
—Em ấy sẽ làm được.
“Trước giờ em vẫn thế mà.”
Không nhiều nhặn gì, nhưng đó là câu trả lời tốt nhất của tôi.