✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Bắt giữ và tấn công bất cứ ai ra sức trốn thoát.
Nó chính là loại ma thuật như vậy.
=======================================================================================
“Tuổi thọ của chúng tôi xấp xỉ một năm. Người anh gọi là Aru đã chết từ bốn tháng draco trước. Tầm hai mươi ngày sau lần đầu nói chuyện với anh.”
Aru… hay đúng hơn là, con chuột bạch mà tôi tưởng là Aru, trả lời vậy.
“Nếu là thế… con chuột bạch chúng ta vẫn nói chuyện cùng từ đó đến giờ là ngươi sao?”
“Không. Người đó cũng đã chết. Đây là lần đầu tôi nói chuyện với anh.”
Những gì bản thân mới nghe được khiến tôi bàng hoàng. Dù là vẻ ngoài hay giọng nói của con chuột, tôi đều không tài nào phân biệt nổi nó với Aru… không, chính xác hơn thì khác ở cách nó nói. Con chuột bạch đầu tiên, Aru, nói với ngữ điệu hơi vụng về. Tôi chỉ nghĩ rằng nó ngày càng nói thành thạo hơn.
“Anh có định giết chúng tôi không?”
“Có.”
Tôi gật đầu đáp lại Aru mới này. Dù có cố gắng hết sức, cả tôi cũng không tốt bụng đến mức có thể tha thứ cho chúng. Hơn hết, tôi không nghĩ chúng tôi có thể thực sự hiểu nhau.
“Thế thì phiền phức lắm.”
Con chuột bạch thốt ra hệt những lời Aru từng nói.
“Chúng tôi muốn trao đổi với các người.”
Tuy nhiên, những lời tiếp theo đó lại khá khác biệt.
“Chúng tôi có lương thực dự trữ. Chúng tôi đề nghị trao đổi.”
“Dự trữ? Ta tưởng các ngươi sẽ cướp của chúng ta nữa chứ?”
“Đúng vậy.”
Không chút nao núng và không hề biết hổ thẹn, con chuột gật đầu, khiến tôi phải thở dài.
Thật đấy, tôi không thể ngó lơ việc này được. Tôi phải tiêu diệt chúng ngay tại đây, ngay lúc này.
“Đây là lương thực dự trữ của chúng tôi.”
Nhưng rồi, thứ lũ chuột mang ra khiến tôi mở to mắt.
“Ông già!”
“Cha!”
“Vẫn còn khá nhiều người nữa. Anh có đồng ý thỏa thuận không?”
Nghe những lời của con chuột, tôi nghiến răng. Chúng đã bắt được bao nhiêu rồi? Người tàn tật, trẻ em, người lớn tuổi—tất cả những người quá chậm không kịp trốn thoát. Nina và Amata có thể cứu được chừng này người trước cuộc tấn công của lũ chuột đã là quá tốt rồi.
“Không sao đâu, cậu ấy vẫn còn thở.”
Nina, nhìn vào Amaga, lén thì thầm với tôi.
“… Được thôi. Ta sẽ bỏ qua cho tất cả các ngươi. Thả tất cả những người ngươi đã bắt ra.”
“Tôi vẫn chưa đưa ra yêu cầu của mình.”
Con chuột bạch chỉ đơn giản đáp lại sau khi nghe quyết định đầy khó khăn của tôi.
“… Cái gì? Nhưng ta đã nói là sẽ bỏ qua chuyện này kia mà?”
“Đúng vậy. Tuy nhiên—chúng tôi đã có được thêm vật trao đổi.”
Đến lúc tôi nhận ra thì đã quá muộn. Lũ chuột bao vây chúng tôi nãy giờ đã tràn vào nhà băng. Không lẽ chúng nhận ra thời cơ khi thấy chúng tôi bị chi phối bởi Amaga?
“Trở về dạng người của anh đi.”
Tôi không thể xử lí tất cả đám chuột cùng một lúc thế này được, sẽ ảnh hưởng đến cả dân làng nữa.
Mặc dù tôi có thể thử làm quyền chỉ huy của chúng sụp đổ bằng cánh giết chết con chuột bạch, Aru có nói rằng dù cậu ta là con chuột duy nhất có khả năng nói chuyện với chúng tôi, nhưng nó không thể ra lệnh cho chúng được. Điều đó có lẽ là sự thật.
Nhưng giả sử là vậy thật, giết con chuột bạch sẽ chỉ khiến cuộc thỏa thuận trở nên bất khả thi và gia tăng thiệt hại mà chúng tôi phải gánh chịu.
Nghe theo lời nó, tôi biến về dạng người.
“Thế yêu cầu của ngươi là gì? Phải chăng là cung cấp thức ăn, như trước đây?”
“Không chỉ có vậy. Chúng tôi còn muốn diệt trừ những nguy cơ gây hại cho mình.”
“Diệt trừ nguy cơ?”
“Giết chết người có khả năng trở thành kẻ thù của chúng tôi.”
Ô, ra mọi chuyện là vậy? Lúc này tôi cảm giác muốn phá lên cười.
Nói cách khác, lũ chuột đang ra sức thuần hóa con người.
“Ta cho là ngươi muốn ta chết?”
“Không.”
Nếu đúng là vậy, tôi chỉ là đang ngáng đường chúng thôi. Nhưng khi tôi nghĩ thế thì con chuột bạch lại trả lời ngoài dự đoán.
“Chúng tôi nhận thấy anh khá hữu ích trong việc cung cấp thức ăn một cách hiệu quả. Chúng tôi không thể giết anh được.”
—Không lẽ nào.
“Tuyệt diệt những người nhà Tsurugibe. Đó chính là yêu cầu của chúng tôi.”
“Đừng có giỡn mặt với ta!”
Linh cảm xấu của tôi thành hiện thực, tôi quát trả.
“Không lí nào ta chịu đồng ý yêu cầu như vậy!”
“Nếu thế thì chúng tôi sẽ giết lương thực dự trữ của mình.”
Trong khi đó, con chuột bạch không hề sợ hãi mà chỉ thờ ơ trả lời.
“Onii-chan.”
Thấy tôi cứng họng, Yuuki gọi tên để tôi nguôi giận.
“Tộc Tsurugibe tồn tại để bảo vệ ngôi làng. Dù cảm thấy xấu hổ vì không có gan làm… em vẫn tự nguyện hi sinh tính mạng.”
“Nhưng Yuuki—“
“… Em cũng nghĩ vậy.”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Amata lên tiếng tiếp lời—
“Nếu phải lựa chọn giữa ba người và toàn thể dân làng, không có gì phải đắn đo cả… Xin hãy lùi lại.”
Cúi thân hình đồ sộ của mình, Amata hạ mình trước tôi. Coi đó là hành động chấp thuận, đàn chuột luồn lách bò lổm nhổm bao vây họ. Chọn người có vẻ yếu hơn để ra tay, cái khối uốn éo đen xì nổi lên như sóng thần, tấn công Yuuki.
“Nếu em biết chuyện sẽ thành ra thế này… Em ước gì mình đã không quá e ngại mà ở bên cạnh anh nhiều hơn.”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy em ấy nói những lời đó, tôi chạy theo. Tuy nhiên, em ấy đã ở quá xa mà đôi chân tôi lại quá chậm chạp, chúng tôi chỉ cách nhau có vài mét, nhưng cảm giác như cả một đại dương vậy.
Con chuột nào cũng há to mõm miệng ra, để lộ răng nanh và nước dãi của mình.
Dù cả thế giới chậm lại cứ như thời gian đã ngưng đọng… tôi vẫn không đuổi kịp.
Tôi không thể chạm tới em ấy.
Tôi không quan tâm là ai, nhưng làm ơn, ai cũng được—xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của ngươi!
“Ta—”
Lời cầu nguyện ấy lấn át tâm trí của tôi, một câu thần chú tự ý bật ra từ miệng mình.
“—nhanh nhẹn!”
Liền sau đó, cơ thể tôi tạo ra một vụ nổ âm thanh.
Quang cảnh xung quanh trước mắt tôi biến thành một dòng chảy những vệt sáng trong khi làn da tôi nhăn nheo vì phải chống lại bức tường không khí khổng lồ. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh di chuyển nhanh khủng khiếp, tứ chi tôi cảm giác như đang đi xuyên qua khối đất xét dày đặc. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng một cách điên cuồng.
Em ấy—em ấy là người duy nhất tôi không thể từ bỏ!
Khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trở lại bình thường và một âm vang nổ khác dội lại trong không khí.
Khoảng thời gian chuyển động chậm quá cỡ ban nãy đã quay trở lại bình thường, đám chuột đen đã bị thổi bay bởi làn sóng xung kích, còn tôi thì ngã lăn trên đất—
—với hai cánh tay ôm lấy một cô gái nhỏ, bảo vệ em ấy.
“Tạ ơn trời… Em không sao chứ? Yuuki.”
“V-Vâng…”
Em ấy gật đầu, xấu hổ.
Đúng lúc đó, một cơn đau dữ dội tấn công đầu óc tôi. Nhìn xuống chỗ đau, tôi thấy chân phải của mình đã gãy một phần. Tôi đoán chắc là do mình di chuyển quá sức sau khi sử dụng ma thuật cường hóa.
Nếu phải ép nói ra, tôi thừa nhận rằng ma thuật cường hóa của mình thể hiện được sức mạnh tôi có được ở dạng rồng, lí do chính vì đó là mức sức mạnh lớn nhất tôi có thể tưởng tượng. Do vậy nó không có hiệu lực đáng kể khi dùng trong dạng rồng. Suy cho cùng, cơ thể tôi nặng tầm năm đến sáu tấn. Sử dụng sức mạnh đó lên cơ thể con người có lẽ tầm sáu mươi kí giống như gắn tên lửa vào xe đạp vậy. Dĩ nhiên là nó phải nhanh như thế rồi.
“Có phải như vậy có nghĩa là anh không chấp thuận yêu cầu của chúng tôi?”
“… Xin lỗi.”
Tôi tạ lỗi. Nhưng không phải với lũ chuột, mà là với dân làng.
“Có vẻ như cô gái này quan trọng với tôi hơn tôi tưởng.”
Tôi không thể không nghĩ mình vừa làm một điều ngu ngốc. Lúc này chân đã gãy, tôi không còn nhiều khả năng kháng cự nữa. Phần lớn dân làng rất có thể sẽ bị giết hại. Không, tùy thuộc vào quân số của chúng, có khả năng kể cả tôi cũng không bảo toàn được tính mạng.
“Sensei, nếu anh đã nói vậy thì cũng đành thôi.”
Nói với thanh kiếm giương sẵn trước mặt, Amata trông rất khí thế.
“Em sẽ chiến đấu cho đến khi thân xác này kiệt quệ… và em không phải là người duy nhất cảm thấy thế.”
Những dân làng bị kẹt bên trong nhà băng cũng trừng trừng nhìn lũ chuột, vung bất cứ thứ gì có trong tay làm vũ khí. Không ai trong số họ phàn nàn về lựa chọn của tôi.
“Hahahahahahahahahahahaha!”
Tại thời điểm đó. Một giọng cười hết sức lạc lõng chợt phát ra, vang vọng.
“Ngươi không cảm thấy xấu hổ khi gặp khó khăn trước những con vật bé tí này sao, tên thằn lằn?”
Một giọng nói khô khan cùng thái độ kiêu căng ngạo mạn.
Chỉ có đúng một người nói chuyện kiểu đó với tôi.
“Ta đến cứu cô đây, Dropout!”
“… Làng này tiêu rồi.”
Nghe thấy lời tuyên bố của elf—của Ultramarine, Nina chỉ biết che mặt rên rỉ.
“Ultramarine, tại sao…?”
“Tại sao ư? Hmph.”
Tại sao cô lại ở trong làng? Tại sao cô lại đến đây lúc này? Tại sao cô lại nói với giọng tự cao như vậy? Trước tất cả những câu hỏi đang xoay vòng trong đầu tôi, Ultramarine trả lời với giọng hệt như mọi khi.
“… Khoan đã, tại sao ấy nhỉ?”
Không, cô ấy không trả lời.
“Chuyện gì…? Chuyện gì đang xảy ra?”
Lần đầu tiên giọng của con chuột bạch có chút cảm xúc. Nó lúng túng. Lúng túng trước một tình huống vô cùng khó hiểu. Đối với nó, một khối thịt tuân theo lí lẽ, Ultramarine-người muốn đi bất cứ đâu mình thích tùy hứng-là một sinh vật hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Kể cả tôi cũng không thực sự hiểu được cô ấy đang cố gắng làm gì.
Tôi có thể hiểu là cô ấy đến đây giúp đỡ… tôi nghĩ thế. Có lẽ vậy.
Nhưng ngay cả khi có cô ấy ở đây, một mình cổ không thể ngăn chặn điều khó tránh khỏi.
“Nina, Ultramarine có mạnh không?”
Sau khi hỏi Nina lại cho chắc, cô ấy ngước mặt lên trời như phủ nhận mọi thứ rồi trả lời.
“…Cô ta vô dụng lắm.”
Đúng thật, tôi có linh cảm là vậy.
“Ai vô dụng hả!? Thôi nào! Ta thậm chí là người đầu tiên đến đây đấy nhá!”
Ultramarine nghe được Nina với đôi tai hạy bén của mình và la toáng lên.
… Người đầu tiên đến đây?
Khi tôi vừa tự ngẫm lại những gì mình nghe thấy, nhiều chuyện khác nhau xảy ra liên tiếp.
Đám chuột bao vây dân làng trước nhà băng đột nhiện bị đâm xuyên bởi những cái gai mọc lên từ dưới đất. Một ngọn lửa khổng lồ bắn về phía chúng với tốc độ kinh hoàng, hoàn toàn thiêu rụi chúng. Một tảng đá trồi lên, bao bọc quanh Amata, người đang ôm Amaga, như để bảo vệ họ.
“Cái… gì…?”
Tôi không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
“Có vẻ như chúng ta đến kịp lúc rồi.”
Đó là giọng nói của một người thanh niên đã lâu tôi không gặp, nó còn trầm hơn lần cuối tôi nghe được thấy.
Chính là Shig… cùng với Violet, Luka, và Rin.
Những học sinh lớp học đặc biệt của tôi đã tập hợp lại.