✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Luôn luôn có một kho báu nằm dưới chân.
Có nghĩa là “Luôn luôn có hạnh phúc đang chờ đợi được tìm thấy.”
một tục ngữ được lưu truyền trong tộc Scarlet.
=======================================================================================
“Khoan đã, Sensei tạo ra cái lỗ đó sao!?”
Luka, nhằm chăm chăm vào cái hốc khổng lồ trên vách núi, tròn mắt ngạc nhiên.
“Thật saoooo?”
Cảm thấy khó tin, Rin nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
“Là cậu ấy đấy. Tôi cũng nhớ rất rõ ngày hôm đó. Thậm chí ở trong rừng, chúng tôi đều thấy được ngọn lửa Sensei tạo ra.”
Violet gật gù, kể câu chuyện từ góc nhìn của mình. Đối với elf thì một chuyện từ năm trăm năm trước cũng chỉ như là mới đây thôi.
“Mà tôi không nghi ngờ một chút nào đâu. Dù cho Sensei lúc nào cũng điềm tĩnh, anh ấy thỉnh thoảng cũng làm những chuyện khó tin lắm.”
Shig cười, vỗ lưng tôi.
“Hoài niệm quá ha.”
“Lúc đó làm gì có em, Yuuki. Được rồi mọi người, xuống đi.”
Tôi đặt mũi mình lên tảng đá và nghiêng đầu làm đường đi xuống. Với thân hình hiện tại của tôi, chở hết tất cả học sinh đi cùng quả thật không khó lắm.
“Thế… cái thứ kim loại gì đấy trông như thế nào?”
“Nói thật là tôi không biết.”
Tôi trở về dạng người của mình, lắc đầu trả lời câu hỏi của Nina sau khi bước vào hang.
“Nói sao nhỉ… nó trông giống một vật lấp lánh, cảm giác khác với đá bình thường.”
“Lấp lánh…?”
Nina lướt mắt thoáng nhìn qua cái hang.
Ánh sáng mặt trời không lọt vào đây được, nên bên trong gần như tối đen.
“Vậy là… cậu sao?”
“Không, không phải giống tôi… ý tôi là nó có độ phản chiếu ánh sáng cao ấy.”
Tôi phải giải thích tính ánh kim thế nào đây?
“Giống nước ấy ạ?”
“Ừ, đúng rồi, hơi giống nước một chút.”
Trong khi tôi đang bối rối, Rin ra tay cứu trợ.
Đúng là Rin, mặc dù tôi đang nói về đá em ấy lại chuyển nó sang nước, nhưng quả thật bề mặt kim loại có thể phản chiếu ánh sáng giống nước thật.
“Nếu vậy thì… xin hãy soi sáng chúng tôi, mặt trời tí hon.”
Một nguồn sáng nhỏ bừng lên từ bàn tay của Luka, lơ lửng bay lên cao và trở thành một quả cầu ánh sáng giống hệt một mặt trời tí hon, như trong câu thần chú đã nhắc đến.
“Trông ổn định thật đó.”
“Eheheh… Cảm ơn anh.”
Khi tôi khen Luka vì đã tạo ra một quả cầu sáng không chập chờn, đuôi cô ấy ve vẩy tới lui tỏ vẻ xấu hổ. Ổn định được lượng sinh ra của ma thuật không hề dễ như người ta nghĩ.
“Nhưng mà nó đâm sâu hơn em tưởng…”
Cái hốc được tạo nên bởi hơi thở của tôi có bề mặt tựa như thủy tinh. Nó đã nung chảy tất cả mọi thứ trên đường đi. Mặc dù xét theo vô số những chiếc hố và đống đổ nát bên trong hang, trông nó như thể đã sụp đổ ở đây đó rồi.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải dọn sạch chỗ này trước nhỉ?”
Violet dùng gai bọc quanh tay mình để làm nó trở nên lớn hơn. Hiểu đó là tín hiệu bắt đầu nhặt đá, mọi người bắt tay vào dọn dẹp sử dụng cách thức của tiêng mình.
“Hãy lơ lửng vàààà… bam!”
Niệm câu thần chú vô cùng độc đáo của mình, Rin khiến những tảng đá bay trôi nổi lơ lửng trên không trung và ném chúng về phía cửa hang.
“Waa! Này, cẩn thận một chút chứ!”
Trên tay giữ một tảng, Shig dùng hai tay trên để bảo vệ đầu khỏi những viên đá đang bay về phía mình và mắng em ấy. Với cậu ấy thì có thể di chuyển những tảng đá mà không cần dựa vào ma thuật nhờ có sức mạnh thể chất.
“Luka, bấy nhiêu đây nhờ chị đấy!”
“Được thôi.”
Trong khi đó, Yuuki cắt nhỏ những tảng đá lớn ra và nhờ Luka mang chúng ra ngoài. Một cách làm mang tính hợp tác cao để giải quyết những tảng đá khó nhằn.
Dù chân của rồng không phù hợp với việc cầm nắm, tôi vẫn quyết định trở về dạng rồng và xử lý những thứ to lớn hơn nhiều bằng cách đưa chúng vào miệng mình và dùng đuôi để quét đá vụn.
Bên cạnh tôi, Nina cũng đang làm chuyện tương tự; chỉ khác là dùng ma thuật thôi. Khi cô ấy vẫy tay như để điều khiển không khí, những tảng đá vụn cũng di chuyển theo. Tôi không thể hiểu được nguyên lí hoạt động của nó, nhưng dù cho tôi có hỏi đi nữa thì cô ấy cũng chỉ trả lời thứ gì đó không được hữu ích cho lắm.
“Haaah, mệt chết mất!”
“Này, đừng có lười biếng.”
Rin cố hết sức thổi bay những mảnh đá vụn đi, nhưng em ấy cũng nhanh chóng làm bản thân kiệt sức và nằm dài trên đất. Thấy em ấy như vậy, Shig lên tiếng.
“Nè nè, Shig, cái này, chúng có thể trở nên tròn được không nhỉ?”
Chẳng hề để ý lời cậu ấy, Rin nói trong khi dùng đuôi đập vào đống đá vụn.
“Tròn? Cô đang nói gì vậy?”
Thấy Shig bối rối, Rin chỉ tay vài cái vào chiếc xe lăn của mình.
“Ooooh.”
Hiểu được ý em ấy, Shig gật đầu rồi đặt tảng đá đang mang trên tay xuống.
“Hỡi thứ cứng rắn, nặng nề, và là những đứa con của đất. Hãy tái định hình ngươi theo ý muốn của bàn tay ta.”
Nó diễn ra chậm chạp, nhưng một khi Shig đã hoàn tất câu thần chú và ấn tay vào hòn đá, chúng bắt đầu thay đổi hình dạng của mình. Chỉ một lúc sau, nó đã tròn như trái bóng.
“Giờ tui sẽ đẩy nó ra ngoài!”
“Đã bảo là cẩn thận rồi mà!”
Rin, sau khi la lên và thúc nó một cái mạnh, đẩy bay nó ra khỏi hang như quả bóng bowling.
“Shig, phép mà cậu mới sử dụng…”
“Ế, tôi làm gì không đúng sao?”
“Không, không phải vậy… ý anh là, cậu đã nghĩ ra được một thứ tuyệt vời đó.”
Cậu ấy thay đổi hình dạng của tảng đá như thể nó là đất sét vậy.
Không phải là tôi không dạy cậu ấy loại ma thuật đó, bản thân tôi chưa từng nghĩ ra được cách làm nữa. Vậy ra ma thuật cũng có thể làm những chuyện như thế…
“…Tôi chỉ thay đổi hình dáng của nó thôi mà?”
Shig đáp lời, bối rối.
“Nó dễ hơn tạo ra lửa hoặc nước từ không khí hay bay lượn mà không cần dùng cánh, phải không? Ý tôi là, anh lúc nào cũng có thể dùng sức để thay đổi hình dạng của một tảng đá mà.”
Nghe lời giải thích hiển nhiên của cậu ấy, tôi bị sốc.
Tôi đã luôn giữ quan niệm rằng ma thuật rất bí ẩn, là một thứ gì đó không thể giải thích được.
Nói cách khác, tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc sử dụng ma thuật để mô phỏng lại những thứ bình thường.
“Hỡi thứ cứng rắn, nặng nề, và là những đứa con của đất. Hãy tái định hình ngươi theo ý muốn của bàn tay ta.”
Lặp lại câu thần chú của Shig, tôi vỗ lên tảng đá. Ngay lập tức hình dạng của nó bắt đầu trở nên méo mó, nhưng tôi lại khó có thể nặn nó tròn vo như Shig được. Có lẽ tôi đã dùng nhiều nước quá, bởi cảm giác nó giống như bùn nhão hơn là đất sét.
“Khó thật đấy.”
“Em không làm nó mềm được tí nào cả…”
Những học sinh khác cũng thử sao chép lại phép đó, trong khi Violet chẳng thể thay đổi hình dạng một cách chính xác, nỗ lực của Luka cũng không mang lại kết quả gì.
“Shig giỏi quá!”
“Sao cô lại là người hãnh diện chứ?”
Rin ưỡn ngực tự hào nói và huých khuỷu tay vào Shig, người đang cười ngượng.
“Hmmm.”
Chỉ tạo ra âm thanh cho có, Nina dùng tay kéo dãn hòn đá ra, chẳng màng niệm chú. Nó trông như mì sợi dầy ấy. Chứng kiến thiên tài của chúng tôi làm nó quá ư dễ dàng, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khó lắm mới có được của Shig bị sứt mẻ.
Cô ấy kiềm chế thêm một chút nữa là được rồi.
Đột nhiên, có thứ gì đó rơi ra từ hòn đá mì sợi của cô ấy.
“Nè, có phải là cái này không?”
Thứ Nina nhặt lên là một khoáng vật màu đỏ với vẻ óng ánh khác biệt rõ rệt so với những hòn đá xung quanh.
“Đúng rồi, chính là nó!”
Khi tôi xem xét nó trong tay mình, nó khá nặng so với kích thước của mình và có hơi lạnh.
Nó đúng là một thứ kim loại, không thể nhầm lẫn được.
“…Shig, cậu có thể thay đổi hình dạng của thứ này không?”
Chợt nghĩ ra điều gì đó, tôi hỏi Shig liệu phép thuật của cậu ấy có tác dụng lên nó không.
“Dĩ nhiên rồi, nhưng… tên của nó là gì?”
Tên của nó.
Đầu óc tôi trống rỗng.
“Tôi không thể niệm phép lên nó mà không có tên được đúng không? Có nên dùng kim loại luôn không?”
“Không, cho anh một phút…”
Tôi vẫn chưa suy nghĩ theo hướng đó. Trông nó không giống sắt hay đồng gì. Nó có màu đỏ, nhưng khác xa với màu đỏ thẫm của gỉ sắt. Nó đỏ rực, như một ngọn lửa. Có lẽ tôi nên đặt một cái tên theo cách giống như lúa mì và khoai tây đỏ?
“Sắt đỏ… không, đợi đã. Phải rồi—hãy gọi nó là scarlite đi.”[note10232]
Nghĩ ra được một cái tên, tôi quyết định gọi nó như vậy. Mặc dù có thể nó sẽ không được như những kim loại huyền thoại có trong truyện viễn tưởng Nhật Bản như adamantite hay mithril, tôi vẫn hi vọng cái tên hợp với thứ kim loại đỏ này.
“Hiểu rồi. Hỡi thứ cứng rắn, nặng nề, và là những đứa con của đất—scarlite! Hãy tái định hình ngươi theo ý muốn của bàn tay ta và…”
Niệm được giữa chừng, Shig ngưng lại nhìn mọi người.
Đưa mắt nhìn Yuuki như thể đang hỏi mình nên tạo ra cái gì, cậu ấy dường như nghĩ ra được một ý tưởng vì sự bối rối trong ánh mắt cậu đã biến mất.
“Hãy tái định hình ngươi theo ý muốn của bàn tay ta và trở thành một thanh kiếm.”
Nhìn cậu ấy làm việc, tôi nhận ra rằng độ khó khi xử lý phụ thuộc vào chất liệu của chúng. Dù phải dùng tay nặn vài phát mới biến tảng đá thành quả bóng, miếng quặng scarlite biến thành thanh kiếm chỉ trong nháy mắt.
“Đây.”
Shig đưa thanh kiếm được tạo ra hoàn toàn từ kim loại cho Yuuki, mũi kiếm hướng về phía mình.
“Nặng thật…”
Trái ngược với lời nói của ẻm, Yuuki vung kiếm một cách dễ dàng.
Em ấy chém xuống, rồi vung lên, rồi đâm về phía trước và theo sau bằng một động tác giả. Nó di chuyển trong tay của ẻm mềm mại đến mức như thể em ấy có được nó từ khi mới sinh ra vậy. Muốn thử nó một cách đàng hoàng, nét mặt Yuuki trở nên nghiêm túc và quay mặt sang tảng đá bên cạnh.
“Hah…!”
Cùng với một hơi thở mạnh, em ấy chém một nhát.
Tảng đá bị cắt gọn ra làm đôi.
“Waa, tuyệt quá! Onii-chan, thứ này tuyệt vời thật!”
Yuuki nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Umm, chị có thể xem qua được không?”
Luka đưa mũi ngửi thanh kiếm trong tay Yuuki.
“…Hở?”
…Và nghiêng đầu.
“Sao vậy?”
“Umm, Sensei?”
Luka, bối rối nhíu mày, ngần ngại nói với tôi.
“Nếu đây là thứ anh muốn thì ở gần trường có nhiều lắm.”
“Eh?”
Nghe điều mình không ngờ cô ấy sẽ nói, tôi không thể kiềm chế bản thân thốt lên một tiếng.
“Erm, anh có nhớ hòn đá em ném hôm chọn lớp trưởng không? Nó chính là cái này.”
“Eeeeh!?”
.
.
Hỏi: Nếu bản thân họ cũng không có công cụ, ban đầu những nền văn minh cổ đại tìm ra kim loại như thế nào?
Trả lời: Ở những thời đó, quặng có thể được tìm thấy trên mặt đất, không cần phải đào lên.
.
.
Giờ tôi nghĩ lại, câu trả lời thật đơn giản.
Vì lí do nào đó, tôi cứ tưởng rằng không đào bên trong núi thì không tìm thấy kim loại được. Mặc dù quặng kim loại ban đầu được sinh ra ở sâu bên dưới lòng đất, những ngọn núi chỉ là mặt đất được nâng lên cao thôi. Theo lập luận đó, rất có thể những khoáng vật sau một thời gian dài sẽ trồi lên trên mặt đất.
Nói đi phải nói lại, lí do tôi không nghĩ đến một chuyện đơn giản như vậy là vì ở thời của tôi, những quặng nằm gần mặt đất đã được khai thác từ lâu rồi.
Tuy nhiên, quặng kim loại trên mặt đất ở thế giới này vẫn còn khá nhiều. Nếu tôi nhờ tất cả học sinh của chúng tôi đi tìm nó, chúng tôi sẽ có đủ để giúp đỡ mọi người trong làng.