✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Tất cả những sinh vật sống trên thế giới này,
Dù muốn hay không, cũng sẽ không ngừng thay đổi.
Người phàm, những loài sống lâu, và cả những kẻ bất tử đều cùng chung số phận.
=======================================================================================
“Chyaaaa!”
“Yaa!”
Hai dáng người nhỏ nhắn chạy trên sân cùng nhau, hô hào. Đó là Shig và Yuuki. Những đòn đánh qua lại liên tiếp của chúng nhanh đến nỗi khiến người ta khó có thể biết được ai là người đang tấn công và ai là người không.
“Vậy là bằng cách chuyển cột của cái cân khỏi điểm chính giữa, em đã cải thiện được nó nên chúng ta có thể cân đo mà không cần phải liên tục dùng nước để điều chỉnh cán cân bên kia.”
“Tuyệt thật, anh chưa từng nghĩ đến việc đó.”
Amata nói với tôi, không rời mắt khỏi chuyện mình đang làm. Cậu ấy gạt chân Yuuki trong khi nắm lấy cánh tay của Shig và ném cậu ấy đi. Cả hai đều bị đánh ngã lăn ra đất.
“… Cậu đúng là ghê thật.”
“Cảm ơn, anh quá lời rồi.”
Amata cúi đầu lễ phép. Shig thấy vậy và tưởng rằng đây sẽ là cơ hội tốt để ra một đòn từ đằng sau, nhưng Amata đưa tay hất nắm đấm của cậu ấy và dùng đòn đỡ đó ném cậu ấy đi.
Tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như cậu ấy có mắt ở sau đầu vậy. Nhưng mà nó chỉ là một loại ma thuật thôi.
Kể từ lúc đó—kể từ lúc tôi hứa nhất định sẽ làm Shig mạnh mẽ hơn, con người yếu đuối, đáng thương của tôi đã phải dựa vào Amata. Dĩ nhiên, tôi vẫn đang tìm cách giúp Shig trở thành một Pháp sư tài giỏi, mặc dù tôi vẫn dạy ma thuật cho cậu ấy nhưng tôi biết rằng đây chính là cách nhanh và chắc ăn nhất.
Amata đồng ý giúp đỡ, dẫn dắt chúng tập luyện như vầy. Nói cách khác, cậu ấy là giáo viên thể chất đầu tiên của thế giới này. Tôi chỉ định nhờ cậu ấy dạy cho những ai có hứng thú với kĩ thuật chiến đấu đánh tay đôi, nhưng sau khi Yuuki và Shig bắt đầu học, cả Violet cũng muốn theo. Thấy vậy, Rin nghĩ nó trông khá thú vị, và rồi Luka theo học sau mọi người, thành ra cuối cùng tất cả đều tham gia.
Lúc này, ba người kia đều đã nằm dài trên đất, hay có lẽ tôi nên nói là họ đang ngồi nghỉ giải lao? Những người duy nhất còn trụ lại là Shig và Yuuki, nhưng hình như chúng cũng sẽ sớm đạt giới hạn của mình thôi. Chúng bắt đầu di chuyển chậm lại rồi. Trong khi đó, Amata thậm chí còn không cả đổ một giọt mồ hôi.
“Senseeeei, thế này đã được chưa aaaạ!?”
Đang quan sát trận đánh giữa bọn họ mặc dù thực sự không dõi theo kịp, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình từ xa.
“Chờ đã, tôi sẽ đến đó ngay!... Được rồi, nương tay với mấy em ấy nhé, Amata.”
“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng anh, Sensei.”
Amata gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ nam tính(?). Lòng nửa ngờ mình có lẽ đã làm chuyện gì không tốt với Shig và Yuuki, tôi đi ra phía sau ngôi trường. Đó là những người dân làng, khuôn mặt của họ đều lấm lem bùn. Cùng với khu đất đã được chuẩn bị xong và được vây lại bằng dây thừng.
“Ừm, làm tốt lắm! Cảm ơn mọi người, thế này là hoàn hảo rồi!”
Tôi cảm ơn những học sinh trước công sức làm đất của chúng. Tôi không biết chất lượng đất có tốt không, nhưng loại bỏ được cỏ dại và đá có lẽ cũng đủ rồi.
Tôi không ngờ làm việc này bằng ma thuật lại khá khó khăn. Ngoài chuyện chỉ xới đất lên, làm những việc tỉ mỉ như diệt cỏ và loại bỏ đá thì hiện tại làm thủ công vẫn nhanh hơn nhiều.
Đây không phải là công việc chỉ vài người mà hoàn thành được, nên tôi quyết định mượn thêm sức lao động của dân làng. Giờ đây chúng tôi đã chọn ra được hệ thống cân đo, nên họ có thể làm chính xác như ý muốn của tôi.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ trồng lúa mì Scarlet ở đây.”
Cây trồng chủ yếu của làng là lúa mì và khoai tây. Từ hình dáng đến hương vị của chúng khá giống với lúa mì và khoai tây thật, nên ít nhất bọn tôi tạm thời sẽ gọi chúng là lúa mì Scarlet và khoai tây Scarlet. Dù sao tôi cũng không thể biết rõ sự khác biệt giữa những loại lúa mì khác nhau do đó tôi không dám cho chúng cùng một tên gọi.
“Đất, ban phước cho những hạt giống này. Hãy để chúng ngủ qua suốt mùa đông. Hãy để chúng nghỉ ngơi cho khỏe và phát triển cho tốt.
Chúng tôi vừa gieo hạt vừa niệm câu thần chú đó. Câu đầu của nó giống như Rin hay nói, nhưng tôi không biết nó có ích lợi gì cho chúng tôi không. Lúc này thì nó chỉ là để đề phòng thôi.
“Hãy để chúng ngủ qua suốt mùa đông. Hãy để chúng nghỉ ngơi cho khỏe và phát triển cho tốt.”
Nói là vậy, nhưng đúng là có nhiều người cùng niệm một câu chú để làm việc gì đó chắc chắn sẽ nhanh hơn làm việc âm thầm.
Kể cả ở thế giới kiếp trước của tôi, nơi mà chúng tôi có nền nông nghiệp hầu hết được cơ giới hóa, có những công việc cần tồn tại từ trước khi phát minh ra lịch hiện đại ít nhiều vẫn được duy trì như cũ.
Nó là một công việc vô cùng đơn giản, sự khắt khe không hề thay đổi kể cả trong thế giới ma thuật này.
“Được rồi, hôm nay đến đây là đủ. Mọi người vất vả rồi!”
Sau khi đã giao hết số hạt chúng tôi đã chuẩn bị từ trước, tôi bộc lộ niềm cảm kích của mình với những học sinh. Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi bắt họ phải làm đồng thay cho việc học, nhưng có vẻ như họ cũng không bận tâm lắm. Hình như có khá nhiều trẻ em thích công việc trồng cây bằng chính bàn tay của mình.
Gần đây tôi cũng dạy cách đo độ dài và cân nặng trong lớp học phổ thông. Cùng với cách tìm thể tích từ cân nặng. Tôi cũng đang dạy những chuyển đổi từ mùa này sang mùa khác cũng như cách đọc lịch và vân vân. Danh sách những thứ tôi đã dạy đang ngày càng dài hơn.
“Làm việc vất vả rồi.”
“Vất vả rồi.”
Đúng lúc tôi đang duỗi cái hông cứng ngắc của mình, Nina tiến lại gần. Dù vừa mới làm việc trên đồng xong, quần áo của cô ấy không hề vướng một vệt bụi nào cả. Với đứa con của rừng rậm này thì đó là chuyện bình thường thôi.
Mà nếu mọi người đều có thể sử dụng ma thuật như cô ấy, chúng tôi đã không phải vất vả như thế này.
Tôi không dám chắc có phải là vì mình đang suy nghĩ về cổ hay không mà Nina thụi một phát vào bụng tôi như đúng rồi vậy. Nó không đau lắm vì cô ấy chẳng dùng nhiều sức, nhưng phải chăng tôi đã làm gì khiến cô ấy tức giận sao?
Chỉ vừa lúc tôi đang suy nghĩ chuyện đó, một nụ cười nở trên khuôn mặt cổ.
“Ehh, gì vậy?”
“Không có gì hếtttt.”
Trông có vẻ như đang muốn nói điều gì đó khác, cô ấy dựa vào người tôi. Tôi không hiểu lắm, nhưng chắc là cô ấy đang vui? Nếu vậy thì chắc không sao.
“Haah, mệt quá đi~”
Yuuki xuất hiện và bám lấy tôi từ đằng sau, như đang treo lơ lửng trên người tôi vậy. Thành ra tôi có Nina phía trước và Yuuki ở đằng sau.”
“Vất vả rồi, Yuuki.”
“Vâng! Nhưng mà thiệt tình, tên Amata đó, ảnh thựcccc sự không chịu nương tay gì cả!”
Yuuki than phiền, nhưng em ấy chẳng có tí vết gì có thể gọi là xước cả. Dù cho đã phải lăn lộn trên đất như vậy. Khả năng dạy học nhiệt tình của Amata tốt đến nỗi vượt xa mức tôi ngưỡng mộ cậu ấy rồi, đến nước này chỉ có thể kinh ngạc thôi.
“Nhưng ông tổ của tụi em mạnh hơn nhiều, đúng không?”
“Hmmm, anh nghĩ vậy?”
Xét về kĩ năng, ngày nay chúng chắc chắn đã được hoàn thiện hơn. Đủ để cho kĩ năng của Yuuki có thể thắng được. Tuy nhiên, tưởng tượng cảnh họ thật sự chiến đấu với nhau, tôi không thể hình dung ra việc Darga sẽ thua.
“Nè, anh có thể kể cho em một câu chuyện ngày xưa được không?”
“Ừm, dĩ nhiên—“
Tôi định nói là mình không phiền thì đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Có gì đó khác với thường lệ.
“Dạo này em cư xử lạ hơi kì lạ đấy.”
Nina lên tiếng và tôi cuối cùng cũng nhận ra nó là gì.
“… Cậu cũng để ý sao? Cái đó mới là chuyện lạ đó…”
“Không có lạ!”
Cảm thấy Yuuki dường như đã đông cứng, tôi lắc đầu phủ nhận. Dạo gần đây Yuuki đã nuôi tóc dài ra và cũng không phải chỉ ngoại hình của em ấy là thay đổi. Em ấy cũng dần trở nên nữ tính hơn. Như là em ấy hỏi thay vì đòi tôi kể chuyện. Chí ít không còn ai nhầm lẫn em ấy là con trai như hồi ẻm còn nhỏ nữa.
Không phải là tôi nghĩ rằng phụ nữ giả vờ cư xử để ra vẻ nữ tính hay gì cả, ý tôi là em ấy chắc chắn đã thay đổi. Trong một thế giới vẫn đang ở trong thời đại như này, phải nói đây là chuyện đáng mừng.
“… Mà, sao cũng được. Được thôi.”
Dù vậy, giọng Nina dường như mất đi sự vui vẻ mới đây. Nó lại trở về với vẻ thờ ơ như bình thường. Nhưng chỉ có tôi mới nhận ra chuyện này, đây là giọng cô ấy dùng khi đang thầm giận điều gì.
Eh, tại sao chỉ có mình tôi mới biết được ư?
Bởi vì tôi đã quen biết cô ấy từ rất lâu rồi. Tôi biết cách đối xử và giao tiếp với cô ấy. Như là tôi không nên lại gần Nina khi cô ấy đang giận như vậy đó. Cổ sẽ không nói một lời dù tôi có hỏi thế nào và chỉ làm tâm trạng cổ tệ hơn thôi.
“Hay quá! Vậy anh nhớ giữ lời đó, onii-chan!”
Bị kẹp giữa một Yuuki đang mỉm cười hanh phúc và Nina, người đang dựa vào tôi với tâm trạng không được tốt, tôi cảm thấy vô cùng bối rối.