✵ Translator: Tsp ✵
=======================================================================================
Zek! Đằng sau!
Đằng sau hắn và khuôn mặt mê muội đó của hắn,
Tôi nhìn thấy cái cổ của người mĩ nữ duỗi dài ra như một con rắn.
—Bản ghi chép của Sylvia.
=======================================================================================
“Không phảiii, nhưng mà dạo này đúng là cơ thể em hơi cứng nhắc thật~”
Nằm trên giường, Rin nói, vẻ tươi rói.
“Xạo sự. Không thể nào mà em không để ý được.”
Ngược lại, giọng Nina lại vô cùng nặng nề.
“… Nina, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Như cậu thấy rồi đó.”
Nina thở dài một hơi và lắc đầu rầu rĩ.
“… Tuổi thọ con bé này sắp đến giới hạn rồi.”
“Nhảm nhí.”
Tôi cười trước những lời của cô ấy.
“Rin chỉ mới hai trăm tuổi mà, phải không? Nghĩ kiểu nào thì cũng còn quá sớm. Tuổi thọ của tiên cá phải đến năm trăm.”
Utai cũng sống đến chừng đó. Dĩ nhiên, như vậy đã là vô cùng thọ đối với một tiên cá như cô ấy. Nhưng nếu đúng như cô ấy nói thì thế này vẫn chưa được phân nửa đó.
“Phải… Utai đúng là sống lâu thật, nhưng tiên cá thông thường cũng có tuổi thọ trung bình khoảng 400 tuổi.”
Từ khi con kênh được hình thành, nhiều tiên cá đã đến thăm làng Scarlet. Trong số họ, cũng không ít người được Nina khám chữa bệnh. Hẳn là nhờ vậy mà cô ấy biết được thông tin này.
“Nhưng đó là đối với tiên cá sống dưới nước… ngoài biển cả.”
Tôi bị sốc, thâm tâm bàng hoàng. Tôi đã bỏ sót một chuyện vô cùng đơn giản. Em ấy lúc nào cũng là người năng động hơn ai hết. Tôi chưa từng nghi ngờ sống trên cạn sẽ làm hại em ấy.
“Nhưng… Rin trông…”
Nếp nhăn quanh cổ em ấy là thật, nhưng ngoài đó ra, em ấy trông vẫn còn trẻ.
Hình ảnh Utai hiện lên trong đầu tôi.
Cô ấy cũng duy trì được nhan sắc tuyệt trần của mình cho đến tận trước lúc chết. Đối với tiên cá bình thường là thế.
“Không đúng! Nhìn vây em ấy kìa. Vẫn còn tươi tắn thế mà?”
Chợt nhận ra, tôi chỉ vào vây của Rin. Vây hông của Utai lúc đó đã rách tả tơi. Tuổi tác tiên cá cũng phải thể hiện qua vây của họ. Nếu của Rin không đến nỗi đó thì em ấy vẫn còn thời gian.
“Bởi vậy mà tôi mới để ý đấy. Nhìn kĩ lại xem.”
Nhưng sắc mặt Nina lại càng trở nên u ám.
Tôi chăm chú vào vây Rin, đảm bảo không bỏ xót bất kì vết tích nào.
“… Ah.”
Và rồi tôi cũng thấy.
—Số lượng không chính xác.
Vây hông của tiên cá dày mọc dày và lớn hơn qua mỗi năm, tương tự như vòng gỗ. Tuy nhiên của Rin lại thiếu. Dù tôi có đếm đi đếm lại bao nhiêu lần cũng chỉ có khoảng một trăm vây, trong khi thực chất em ấy phải hơn hai trăm tuổi.
“Em… em chỉ biến đổi vây của mình thôi sao?”
“… Vâng.”
Rin gật đầu thú nhận.
“Nina-sensei này thật là, chẳng tế nhị chút nào cả. Tiết lộ cách em giữ gìn nhan sắc trước mặt đàn ông con trai thế kia. Bởi vậy, elf bất tử như cô thật là…”
“Không phải chuyện đùa đâu.”
Nghe Rin vui vẻ cười cợt tiếp lời, Nina thở dài cam chịu.
“Bây giờ trở về biển sẽ giúp em sống lâu hơn một chút, nhưng… ta đoán là em không có ý định đó.”
“Tất nhiên rồiii! Giờ mà về biển thì chán chết… Dù gì thì em cũng sống lâu hơn hẳn Yuuki và Aqua…”
… Phải. Cuộc đời họ quả là rất ngắn… nhưng vì thế mà xem nhẹ cái chết của mình thì thật không thể tha thứ. Tôi khó lòng mà chấp nhận được.
“Nhưng… nếu vậy thì phải sống mà làm việc mình yêu thích chứ. Có bao nhiêu điều thú vị ngoài kia mà phải không? Em lại đi thăm dò những ngôi làng để làm gì?”
“Mmm. Để đền đáp chăng? Nhờ Sensei mà cuộc sống của em vuiii biết bao nhiêu. Em nghĩ nếu được gặp Ai, vợ của Sensei nữa thì càng tốt.”
Khi nghe tôi lên tiếng, Rin đáp lời.
Tôi… Tôi đã giao phó mọi thứ cho cô bé này mà câu nệ với những chuyện nhỏ nhặt kia sao?
“… Anh hiểu rồi. Anh cũng sẽ cố gắng tìm kiếm hết sức. Cho anh giúp một tay nhé?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Rin mỉm cười vô tư lự.
***
“Là chỗ này.”
Rin dẫn tôi đến một cái hang nhỏ cách làng không xa.
“Hỡi ánh sáng.”
Một quả cầu ánh sáng hiện ra từ lòng bàn tay đang chấp lại như cái bát của Rin, và nó soi sáng những bức tranh trên tường.
“Ra vậy… Đây là…”
Tôi cũng mù tịt.
Tôi biết nó là tranh vẽ. Rõ ràng là được vẽ với hình thù gì đó.
Nhưng…
Phải rồi. Trông nó xấu tệ.
Ai cũng không giỏi vẽ cho lắm… nhưng thế này vẫn thua xa.
Không biết đây là tranh ác quỷ đang dang rộng hai tay… hay là tên lửa đang rơi?
Thậm chí tôi còn không tài nào nhìn ra nó có phải sinh vật sống hay không.
“Em không biết nữa… nhưng mà trông giống hình người?”
Rin tình cờ chỉ vào phần dưới bức tranh.
“Người à… có lẽ vậy…?”
Em ấy nói mới để ý, cũng không khó nhìn ra hình vẽ một người que… na ná vậy… nhưng chắc là do tôi tưởng tượng.
“Nếu còn gì đó khác thì tốt quá, nhưng quả thực là không.”
Cái hạng vừa nhỏ lại chật hẹp. Chỉ vừa đủ chỗ cho Rin và tôi khom người xuống, nhưng không cần kiểm tra cũng thấy rõ là không còn gì khác.
Giá mà họ để lại chữ viết thay vì bức tranh…
“Đúng thật… Chỉ toàn đá với đá.”
Rin chau mày, vẻ khó chịu.
Tuy nhiên, lời lẩm nhẩm của em cho tôi một ý tưởng tuyệt vời.
“Có rồi!”
Nếu bức tranh chưa bị phai mờ, thì hiển nhiên bước tường tại thời điểm đó vẫn còn đây. Trần hang, mặt đất và tất cả những gì liên kết với nhau vẫn được giữ nguyên kể từ lúc đó. Đã vậy thì—
“Hỡi tảng đá, cứng rắn và kiên định, bất di bất dịch. Ta ban cho ngươi một cái tên. Người lùn của lòng đất, Gnome, hiện thân trước mặt ta!”
Đáp lại câu thần chú của tôi, mặt đất biến dạng và trồi lên, dần nắn thành hình dáng người như đất sét.
Chẳng mấy chốc, nó biến thành một người lùn, cao tầm nửa mét.
“Gnome, hãy cho ta biết, ngươi đã ở tại đây suốt đúng không?”
Nghe tôi hỏi như thể cầu khẩn, Gnome gật đầu.
“Ngươi còn nhớ người vẽ cái này không?”
Khi tôi chỉ tay vào bức bích họa mà hỏi, Gnome lại gật đầu. Rin và tôi bất giác nhìn nhau.
“Là ai vậy!?”
Trước câu hỏi đó, Gnome cau mày, đăm chiêu. Sau một hồi, nó lắc đầu nguây nguẩy.
“… Ngươi không biết sao?”
Nó lại lắc đầu.
“Có lẽ nó không biết nói?”
Khi Rin nói vậy, Gnome gật đầu khí thế ra vẻ tán thành.