Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

chương 34: động tay động chân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ồ?" Kéo dài âm cuối, bộ dáng Thương Phạt dường như chẳng có chút hứng thú nào, "Nói chuyện gì?"

Tư Vĩ không nhích nhích, nằm úp sấp nhưng tai vẫn dựng thẳng lên vì hiếu kỳ.

Bạch Ngôn đưa tay ra, mặt thoáng nét cười, "Chúng ta về phòng rồi nói."

"...." Thương Phạt nhướng mày, lập tức hỏi, "Ngươi sẽ không động chân động tay với ta đấy chứ?"

Nhiều lần lắm rồi, hắn bắt đầu bị tính khí bất thường của Bạch Ngôn Lê làm cho sợ hãi.

Tư Vĩ bực mình khi bị phu chủ dề phòng, nhưng mà giờ....Lão cực kỳ lúng túng, chỉ muốn mọc thêm tám cái chân, nhanh chóng chạy đi.

"Ta đảm bảo." Bạch Ngôn Lê thành kính duỗi hai đầu ngón tay, thề son sắt, "Tuyệt đối không chạm vào người."

"...." Cái hoàn cảnh nào mà con người phải đưa ra lời thề kiểu như vậy với một yêu quái? Tư Vĩ không dám nói, nhưng mà tôn chủ khiến yêu quái bọn họ mất mặt quá.

Lão chỉ ôm tâm trạng ai oán mà nhìn vị tôn chủ nhà mình hiên ngang đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo con người kia vào phòng.

"Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa." Run đùi đắc ý, con nhện lớn biến thành ông lão, vuốt vuốt chòm râu thở dài, "Này thì xong đời rồi."

"Cái gì?" Đào Bão Bão cầm chổi le te chạy đến.

Tư Vĩ đang bực mình, vung tay vỗ quả đào trên đầu y một cái.

Trong sân, hai con yêu quái một già một trẻ bắt đầu đại chiến.

Trong phòng, Thương Phạt dựa vào đầu giường, hất hàm thiếu kiên nhẫn, "Nói đi."

"Chúng ta từng nói, không cần người cứu giúp."

"Vì chuyện này à?" Thương Phạt nhớ đến cái người tối hôm qua còn ngồi trong ánh nến, khều gai ra khỏi người mình, lại còn cố cắn răng không lên tiếng để hắn không phát hiện, trong lòng có chút phức tạp, nhưng ngoài miệng vẫn bình thản, "Không vì các ngươi.

Lũ yêu quái đó biết rõ ta ở đây mà còn kéo đến chính là mạo phạm ta."

"Dù thế nào đi nữa." Kéo cái ghế đến ngồi đối diện Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê chậm rãi nói, "Sự thật không thay đổi rằng người đã cứu ta."

"Cho nên?" Thương Phạt nhíu mày, không nhịn được mà chế giễu, "Ngươi lại định bảo cả thôn kéo đến cảm ơn lần nữa."

"Không." Bạch Ngôn Lê ngước cặp mắt trong trẻo, "Ta muốn hỏi phu quân, vì sao sau khi hồi phục vẫn còn lưu lại đây?"

"Kia năm năm bên trong sự tình, phu quân đều không nhớ rõ đi?"

"Có lẽ phu quân không nhớ được chuyện năm năm qua."

"Không nhớ."

"Vậy", Bạch Ngôn Lê cười khổ, "Người hoàn toàn có thể bỏ đi mà."

"Nếu là ngươi, ngươi không tò mò sao?" Ngươi người một chút, Thương Phạt chống tay lên cằm, "Tự nhiên có thêm một bạn lữ, cứ thế bỏ đi không tìm hiểu gì?"

"Ngoài nguyên nhân này." Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

"Phải có nguyên nhân khác chứ."

"Ngươi cho là cái gì?" Từ những chuyện xảy ra, Thương Phạt đã hiểu người bạn lữ này của mình khá thông minh chứ không chỉ tính cách kiên quyết.

"Là vì yêu lực chưa khôi phục sao?" Nhìn vẻ mặt lạnh băng của hắn, Bạch Ngôn Lê liền nói, "Không khó đoán.

Ta còn nhớ lần trước người giặt quần áo, khiến cho cả chậu nước ụp xuống đầu mình."

"...." Đó cũng là dĩ vãng đau thương không dám nhìn lại, đuôi mắt Thương Phạt khẽ giật.

"Phu quân cũng đã khôi phục hoàn toàn rồi nhỉ." Ký ức về cuộc chiến trong đình kia vẫn còn mới nguyên trong tâm trí Bạch Ngôn Lê.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Thương Phạt mơ hồ đoán ra một chút, chẳng hiểu sao trong lòng cảm thấy không vui.

Bạch Ngôn Lê cúi đầu, hai tay vặn vẹo vào nhau, im lặng nửa ngày mới ngẩng đầu lên nhưng lại né tránh ánh mắt của hắn, "Nếu như người hiếu kỳ vì bỗng nhiên có thêm một bạn lữ bên cạnh thì hẳn mấy tháng qua sống chung, người cũng đã hết tò mò rồi.

Còn nếu vì yêu lực chưa khôi phục thì giờ cũng đã giải quyết xong."

Thương Phạt mặt không cảm xúc nhìn đối phương.

Bạch Ngôn Lê khàn giọng nói, "Phu quân, người đi đi."

"...." Quả thực khi chính tai nghe những lời này, trong lòng càng khó chịu.

Sắc mặt Thương Phạt tăm tối đến mức khiến người ta sợ hãi.

Bạch Ngôn Lê cắn răng, sắc mặt tái nhợt, bèn giải thích, "Không phải ta cố ý muốn đuổi người đi."

"Ta còn nhớ ngươi đã nói, khi thân phận của ta bại lộ thì ngươi sẽ đi cùng ta?" Vốn dĩ không nhất định phải đưa Bạch Ngôn Lê theo, nhưng bây giờ Thương Phạt lại tức giận, không muốn cho đối phương lựa chọn.

"Tình trạng của Bạch gia thôn lúc này, ta là trưởng thôn, không thể bỏ đi như vậy.

Phu quân đã bình phục, người lại mạnh như thế....không cần ta nữa..."

"Ngươi định qua cầu rút ván?" Thương Phạt không nhẹ dạ trước vẻ buồn bả của y, thậm chí còn tức giận Hít sâu một hơi, tâm trạng hắn vẫn ngột ngạt như cũ.

"Nếu phu quân ở lại, có yêu quái tấn công, người sẽ lại ra tay sao?"

"Tùy tâm trạng của ta."

"Phải...." Bạch Ngôn Lê than nhẹ, "Được gặp gỡ, chúng sống với người, đó là quãng thời gian diệu kỳ nhất đối với ta.

Phu quân, ta mong rằng...."

Thương Phạt cau mày muốn nghe xem rốt cuộc y có thể nói ra lý lẽ gì.

"Ta mong rằng mối duyên này nên kết thúc tốt đẹp, đừng để đôi bên sau này nghĩ lại mà hối hận."

Thương Phạt ồ một tiếng rồi đứng dậy, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm.

Bạch Ngôn Lê cũng không ngồi yên được nữa, đứng lên theo.

"Ta đã bảo không ỷ lại vào người, nhưng đó chỉ là nói miệng.

Nếu ta được người cứu hết lần này đến lần khác như thế thì có khác gì ta lợi dụng người đâu." Trật tự rất rõ ràng, hiển nhiên Bạch Ngôn Lê đã cân nhắc chuyện này chẳng phải ngày một ngày hai, "Lâu dần, ngay cả phu quân cũng sẽ cảm thấy đang bị ta lợi dụng.

Ta không muốn người nảy sinh ý nghĩ như thế, cũng không muốn chuyện như vậy thực sự xảy ra."

"...." Cơn giận chỉ vì một câu giải thích của Bạch Ngôn Lê mà tiêu tan, trong lòng Thương Phạt chỉ còn lại cảm xúc phức tạp.

"Nơi này chỉ trói buộc người.

Khốn khó của người đã qua.

Yêu quái luôn thích tự do tự tại.

Phu quân, người về nhà đi."

"Không phải Bạch gia thôn là trách nhiệu của ngươi sao?" Thương Phạt không cân nhắc nhiều, ép hỏi, "Để ta đi rồi, ngươi cho rằng mình có thể chống đỡ bão lâu?"

"Đó là vận mệnh của chúng ta." Giọng y nhẹ bẫng nhưng Thương Phạt lại có thể nhận thấy nét bi thương trong đôi mắt.

"Không phải ngươi luôn không chấp nhận số phận sao?" Đến mức dám cầm đầu chống lại yêu quái.

"Làm hết sức, còn lại thuận theo ý trời." Bạch Ngôn Lê vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, nở nụ cười, "Nếu như chúng ta thật sự là bạn lữ, ta sẽ không cho phép bản thân quỳ xuống van xin người ở lại...."

Sự buồn bực dần dần thay thế, Thương Phạt đi lại mấy bước.

Bạch Ngôn Lê lại cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, "Ta không nỡ xa phu quân, cũng rất sợ bị yêu quái giết."

"Vậy thì quỳ xuống van xin ta." Thương Phạt không nghĩ nhiều, nói thẳng, "Không chừng ta sẽ mềm lòng."

"Ta sẽ không làm thế." Từ đầu đến cuối, Bạch Ngôn Lê đều rất thản nhiên, "Với quan hệ giữa hai ta hiện giờ, so với mất người, ta càng sợ người sẽ hối hận hơn."

"...." Nói thật, tuy Thương Phạt luôn xem thường, nhưng hắn nghĩ Bạch Ngôn Lê nhất định sẽ vì bản thân và quê hương đồng bào mà trăm phương nghìn kế nghĩ cách níu chân hắn.

Bây giờ y bỗng nhiên lại chủ động đề nghĩ hắn rời đi, "Ngươi cho rằng nguyên nhân ta ở lại chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Sao cơ?" Lần này đến lượt Bạch Ngôn Lê kinh ngạc.

"Lúc trước ta từng hỏi ngươi, có phải chúng ta đã từng đi tới một cái cây lớn màu đỏ không."

"Vâng...." Bạch Ngôn Lê nhớ lại, "Sau khi thành hôn, người dẫn ta đến đó.

Làm sao vậy?"

"Đó là cây tình duyên, tượng trưng cho mối duyên giữa yêu quái và con người."

"Cắn đầu ngón tay..." Bạch Ngôn Lê vô cùng mẫn cảm, nhớ lại từng chi tiết nhỏ, "Có phải chuyện đó không?"

Thương Phạt niệm vài chú ngữ, sợi chỉ đỏ buộc ngón tay hai người liền hiện ra.

Lần này, ngay cả Bạch Ngôn Lê cũng thấy sợi chỉ kia.

Y ngơ ngác giơ tay lên, sờ soạng một hồi, "Thứ này là?"

"Chứng minh cho khế ước của hai ta.

Trước khi nó biến mất, ta sẽ không đi."

"Cái này...." Bạch Ngôn Lê thử lùi lại mấy bước, sợi dây tự động dài ra.

Y dùng một tay khác sờ vào nhưng không chạm được.

Một lúc sau, sợ chỉ đỏ tự biến mất.

Y có chút kinh hoảng, "Vì sao lại như thế?"

"Sợ dây này không thật sự tồn tại.

Nếu nó là thực thể thì ta đã đốt rụi từ lâu rồi."

"Vậy làm thế nào để giải trừ?"

Còn rất tích cực nữa chứ, mẹ nó, trong khi hắn thì không vội! Thương Phạt lạnh nhạt nói, "Ngươi chết đi."

"Cái gì?" Con người vẫn luôn bình tĩnh từ đầu, đến bây giờ mới biến sắc.

Thương Phạt càng độc ác bức ép, lặp lại, "Đúng, ngươi chết, khế ước này có thể giải trừ ngay lập tức."

"Không được...." Không kinh hãi quá lâu, Bạch Ngôn Lê cau mày, "Ta không muốn chết."

"Ngươi vừa mới nói bị yêu quái giết là vận mệnh của ngươi."

"Nhưng ta không muốn chết trên tay phu quân."

"Ngươi trở mặt?" Thương Phạt hừ một tiếng, giễu cợt, "Rõ lắm yêu cầu."

"Không có cách nào khác sao?" Bạch Ngôn Lê sốt ruột.

Thương Phạt trầm mặc hạ, không tái đùa hắn, thẳng thắn nói: "Giết chết ngươi đúng là cái biện pháp, thế nhưng là bết bát nhất biện pháp, ta dễ dàng sẽ không thử nghiệm, điểm ấy ngươi yên tâm."

Thương Phạt im lặng, không đùa nữa, thẳng thắn nói, "Giết ngươi cũng là cách, nhưng là cách bết bát nhất, ta sẽ không thử nghiệm nên ngươi yên tâm."

"Kia, còn có phương pháp khác sao? Ta cũng có thể phối hợp ngươi."

"Vậy còn cách khác sao? Ta có thể phối hợp với người."

"Ngươi thật giống như rất không thể chờ đợi được nữa?" Chính mình cũng không chê hắn là một nhân loại, kết quả ngược lại thật giống bị ghét bỏ? Thương Phạt biến ảo không ngừng.

"Ngươi cứ như là không chờ thêm được nữa ấy nhỉ?" Bản thân hắn không chê y là con người thì thôi, cuối cùng lại giống như bị y ghét bỏ?

"Ta chỉ là muốn trả lại cho ngươi tự do."

"Ta chỉ muốn trả tự do cho người."

"Ta yêu đi đâu đi đâu, thích làm gì thì làm." Trong nhà đều không từng có ai có thể chân chính ràng buộc chính mình, "Nói thế nào ta thụ ngươi quản giống nhau?"

"Ta không có ý đó." Bạch Ngôn Lê rất bối rối, "Tất cả đều nghe theo người.

Phu quân muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó."

Không bàn cái khác, riêng về dẻo miệng thì Bạch Ngôn Lê là số một.

Thương Phạt suy nghĩ một hồi.

Nếu y đã nói vậy...."Theo ta đến cây tình duyên một chuyến."

"Chỗ ngày trước chúng ta từng đi sao?"

"Đúng." Hắn sai Tư Vĩ tìm hiểu phương pháp nhưng không tiến triển, trước mắt chỉ có thể mang Bạch Ngôn Lê đi một chuyến, không chừng lại phát hiện ra gì đó.

"Nhưng gần đây thôn làng không yên ổn, ta lo...."

"Ta để Tư Vĩ và Đào Bão Bão ở lại."

"Bọn họ có ổn không...." Bạch Ngôn Lê không quá tin tưởng.

"Ban nãy mới nói cái gì cũng nghe ta? Muốn trả tự do cho ta?"

Bạch Ngôn Lê đành phải cắn răng, dứt khoát nói, "Vậy khi nào chúng ta xuất phát?"

Tính tình Thương Phạt đã nói là phải làm ngay, "Ngày mai." "Ngày kia đi." Bạch Ngôn Lê cẩn thận thương lượng, "Ta còn phải căn dặn mọi chuyện trong làng, đồng thời chuẩn bị hành trang nữa."

"Chuẩn bị hành trang?" Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi nghĩ chúng ta đi du sơn ngoạn thủy đấy à?"

"Ta nhớ cái cây kia cách Bạch gia thôn rất xa, trên đường còn phải ăn uống tắm giặt.

Dù thế nào cũng phải mang chút đồ phòng thân....." Bạch Ngôn Lê vừa bấm ngón tay vừa tính.

Thương Phạt không nhịn được lườm y một cái, "Ngươi định đi bộ chắc?"

Chứ không thì sao? Bạch Ngôn Lê nghi hoặc nhưng không lên tiếng.

...!

Rất nhanh, y liền hiểu ý THương Phạt, hắn quyết định lên đường vào sáng sớm cùng ngày.

Trong sân có hai con ngựa với đôi cánh trắng thật dài, khiến y phải trợn tròn hai mắt, chưa kể đến cỗ xe ngựa hoa lệ đến quá sức tưởng tượng.

"Phu chủ, có đẹp không?" Trên xe trang trí vô số hoa đào, Đào Bão Bão vui vẻ chạy đến tranh công.

"Cái này...." Khóe miệng Bạch Ngôn Lê khẽ giật.

"Ta buộc xe vào ngựa đã." Tư Vĩ huýt sáo một cái.

Đôi ngựa trắng chủ động đi tới.

Tư Vĩ loay hoay một hồi, cuối cùng đã hoàn thiện một cỗ xe ngựa nguy nga.

"Đây là?" Ngựa bình thường đào đâu ra cánh.

"Phu chủ chắc là háo hức lắm." Tư Vĩ hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng của y, kiêu hãnh nói, "Bạch Tố có thể đi ngàn dặm trong một ngày.

Chỉ mất nửa ngày, ngài và tôn chủ sẽ đến được cây tình duyên."

"..." Lưng đeo tay nải, Bạch Ngôn Lê ôm trán, "Đây là yêu quái à?"

"Đúng rồi."

"...."

"Ngài không cần lo, Bạch Tố không ăn người đâu." Cuối cùng cũng nhìn ra sắc mặt y không tốt, Tư Vĩ bèn giải thích, "Tính cách chúng hiền lành, có linh trí, nhưng không thể hóa thành hình người, cũng không nói được tiếng người."

"Thương Phạt bảo ngươi tìm về?"

"Đúng vậy." Tư Vĩ nhiệt tình quảng cáo, "Có rất nhiều yêu quái cưỡi bọn chúng để đi đường, như con người cưỡi ngựa vậy."

"Ta...." Nghĩ đến việc mình cưỡi yêu quái, Bạch Ngôn Lê cảm thấy không dễ chịu chút nào.

"Nhanh nhẹn đấy nhỉ." Thương Phạt duỗi cái thắt lưng mệt mỏi, từ trong nhà đi ra, miệng còn ngậm bánh bao.

Đào Bão Bão và Tư Vĩ cùng nhau hành lễ.

Hiếm khi được khen ngợi, Tư Vĩ sung sướng đến nỗi miệng rộng ngoác ra.

Bạch Ngôn Lê cố gắng không nhìn vào cái mặt sắp nứt của lão, bất an nói, "Chúng ta ngồi thứ này à?"

"Làm sao?" Bước lên xe mở cửa, Thương Phạt quay đầu lại.

"Sẽ bay lên trời ư?" Con người luôn di chuyển trên mặt đất, nói đến bay cao, Bạch Ngôn Lê bắt đầu căng thẳng,

Thương Phạt nhìn y chằm chằm, bỗng nhiên bật cười, "Ngươi sợ à?"

"Ta...." Nhận thấy hắn không có ý tốt, nghĩ dù sao hôm nay cũng phải ngồi, Bạch Ngôn Lê giả vờ dửng dưng, "Không sợ."

"Vậy thì lên." Thương Phạt giơ tay làm động tác mời.

Bạch Ngôn Lê lạnh mặt đi lên, nhưng cặp mắt không kiềm chế được mà đảo ngang đảo dọc.

Thương Phạt cảm thấy y cũng có chỗ đáng yêu, trong bụng cười thầm.

Bạch Ngôn Lê ngồi xuống rồi, hắn mới ngẩng đầu dặn dò Tư Vĩ mấy câu.

Cửa xe đóng lại, xe ngựa bỗng nhiên bay lên, Bạch Ngôn Lê không kìm được mà kêu một tiếng.

Thương Phạt mở cái gói mang bên người, tìm miếng mứt quả bỏ vào miệng.

Bạch Ngôn Lê cẩn thận từng li từng tí, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy chim trời và mây trắng vùn vụt trôi qua, sắc mặt càng trắng hơn, "Xe này không cần người đánh sao?"

"Thế ngươi ra ngoài đánh xe đi."

"Không." Y kiên quyết từ chối, ngồi cứng ngắc một chỗ, chỉ sợ mình rơi xuống đất.

Thương Phạt nhìn y nơm nớp lo sợ mà buồn cười, dọc đường đi xem đó là trò vui.

Đến khi xe ngựa hạ xuống dần, Bạch Ngôn Lê mới tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nghe tiếng yêu mã bên ngoài hí mấy tiếng.

"Đi thôi." Thương Phạt cử động tay chân, "Cây tình duyên không cho yêu quái nào bay qua trên đầu nó." Cho nên phải dừng xe ngựa ở khoảng cách nhất định.

"Vâng." Bạch Ngôn Lê đã muốn xuống xe từ lâu, không đợi thêm được nữa.

Sau khi hai người đều xuống xe, đôi ngựa trắng chủ động đo loanh quanh ăn cỏ.

Bạch Ngôn Lê tò mò hỏi, "Chúng cũng ăn cỏ sao?"

"Chứ không thì thế nào?" Thương Phạt nhún vai, "Nếu chỉ ăn một thịt người không thì chẳng mấy chốc mà ngấy."

Đây là câu nói đùa nhưng Bạch Ngôn Lê lại không cười nổi.

Tiếp tục đi về phía trước, họ đã thấy một cái cây đỏ rực đến quỷ dị.

Thương Phạt nhìn chăm chú, cố gắng tìm lại chút ký ức liên quan đến nơi này, nhưng nghĩ hoài vẫn không có chút ấn tượng nào cả, "Ta thật sự đã từng tới đây sao?"

"Vâng, khi ấy người đưa ta tới." Bạch Ngôn Lê tràn đầy hoài niệm.

"...." Không nhớ thì không nhớ, Thương Phạt bước về phía tàng cây.

Bạch Ngôn Lê mau chóng đi theo tới bên cạnh, "Cây này thần kỳ đến vậy sao?" Y đi vòng quanh, quan sát kỹ những cành lá màu đỏ thẫm.

.

Truyện Cung Đấu

Thương Phạt cũng ngửa đầu nhìn.

Hắn biết đến cây tình duyên, nhưng trước nay chưa từng tìm đến bao giờ.

"Có chặt được không?" Bạch Ngôn Lê nghĩ đến một cách.

Thương Phạt lắc đầu, "Có chặt cũng mọc lại ngay."

"Hả?" Cái này có đáng ngạc nhiên hơn.

Bạch Ngôn Lê lại nhìn những cái lá, "Lẽ nào mỗi mảnh lá là một mối nhân duyên?"

"...." Chuyện này Thương Phạt còn chưa nghĩ tới.

"Đúng rồi đó, tiểu bằng hữu ~ "

"...." Sắc mặt trở nên nghiêm nghị trong chốc lát, Thương Phạt biến ra cây quạt trong tay.

Bạch Ngôn Lê ồ một tiếng, thò đầu ra ra, "Phu quân, ai đang nói thế?"

"Là ta nè, cây tình duyên đó." Cái giọng kia lại vang lên, cực kỳ ngả ngớn.

"Cây này sống sao?" Bạch Ngôn Lê vội vàng bỏ tay khỏi cái thân cây.

"Lại đây!" Thương Phạt ra lệnh, hiếm khi căng thẳng như thế.

Bạch Ngôn Lê nhận ra có gì không đúng, vội chạy về phía hắn, nhưng chỉ một giây sao, chân y đã lún xuống vũng bùn, giãy dụa đến thế nào, thân thể vẫn chìm xuống.

Thương Phạt như gặp đại địch.

Trước khi giọng nói này xuất hiện, hắn không phát hiện ra có yêu quái nào tồn tại quanh đây, nhưng kẻ đang nói chuyện nhất định không phải con người.

"Phu quân?" Phát hiện ra mình càng lúc càng lún sâu, Bạch Ngôn Lê kêu lên, "Ngươi là ai?"

"Bình tĩnh đấy nhỉ ~" Giọng nói bỡn cợt lại vang lên cùng tiếng cười khúc khích, "Ta còn tưởng ngươi sẽ khóc thút thít cơ."

"Phu quân, đừng tới đây!" Cảm nhận được nguy hiểm, Bạch Ngôn Lê lập tức lên tiếng cảnh báo.

"Cút ra đây!" Yêu lực bùng cháy, vạt áo Thương Phạt không gió mà bay.

"Ấy đừng nóng giận mà.

Chẳng qua ta thấy phu phu các ngươi tình cảm mặn nồng, không nhịn được nên tới bắt chuyện thôi." Giọng nói giả dối lại vang vọng, một phút sau lại có tiếng mũi tên xé gió.

Thương Phạt vừa định phóng về phía Bạch Ngôn Lê nhưng mũi tên kia lại chuẩn xác ngăn hắn lại.

Hắn vung tay, ném cây quạt về phía trước.

Cùng lúc đó, mũi tên cắm trên mặt đất bỗng phát sáng, biến ra một vòng tròn, vây kín hắn bên trong.

Chỉ trong tích tắc đó, Bạch Ngôn Lê kinh hãi kêu lên, bị kéo xuống lòng đất, biến mất không tăm tích.

Cây quạt được ném ra bay vòng trở về, lần này mũi tên bị đánh nát, Thương Phạt phá tan vòng sáng giam cầm.

Nhưng dưới tán cây lúc này đã chẳng còn bóng dáng Bạch Ngôn Lê nữa, trong phạm vi trăm dặm cũng không có mùi của y.

"Ngươi là kẻ phía nam?" Bình tĩnh lại, hắn không những không giận mà còn cười.

"Chớ coi ta là cái lão già đó." Kẻ bắt cóc Bạch Ngôn Lê quả nhiên còn chưa đi, khinh bỉ nói, "Ta anh tuấn tiêu sái như vậy, lão già kia làm sao sánh được."

"Ngươi có mục đích gì?"

"Muốn biết ư?" Giọng nói kia càng lúc càng xa.

Thương Phạt cau mày chịu đựng tiếng cười biến thái của kẻ đó, "Vậy thì đến Áo thành tìm ta."

___Hết quyển ___.

Truyện Chữ Hay