Đêm ấy mây đen gió lớn, là thời điểm thích hợp để chuồn êm.
Cừu dư không mang theo gì hết, một thân một mình rời Đông phủ qua lối cửa sau, lén lén lút lút đề phòng cẩn thận, đến khi ra khỏi phạm vi cai quản của phủ mới dừng nghỉ dưới gốc đại thụ.
"Mẹ nó!" Hắn đạp một cái rễ cây, miệng mắng Thư Như ngu xuẩn, "Ngươi coi ta là thằng điên à?" Cái gì mà lo bế quan đi, bộ mặt chế nhạo một cách lộ liễu đó, rõ ràng đang chê cười hắn là đồ hoang tưởng.
Vậy cứ chờ đến khi gặp xui xẻo đi, đáng đời bọn mi.
Trút giận một hồi, Cừu dư nhìn mặt trăng sau mây, ngồi xuống gốc cây nghỉ một lát.
Đan tự ý điều động yêu quân, lại còn là quân từ Yếu Phục.
Chu Yếm cũng huy động thuộc hạ cũ của mình, vây quanh canh chừng Thương Phạt đang bế quan ở trung tâm của phủ.
Quan sát hành động của bọn họ mấy ngày nay, Cừu dư xác định chúng đang nhắm đến mục tiêu nào đó.
Còn tên Nhĩ Thử mới gia nhập kia, lần này tận mắt hắn thấy gã đó lén lút gặp mặt mấy yêu quái đáng ngờ, rốt cuộc có lai lịch ra sao? Cực Uyên phủ ư? Không đung, bây giờ quan hệ giữa Cực Uyên phủ và Đông phủ rất hòa thuận.
Vốn có thể tiếp tục tra hỏi, bởi vì Nhĩ Thử chưa phát hiện ra hắn, nhưng vì sao tên Đương Bạt kia lại dính vào? Hắn là một trong những gia thần đầu tiên của phủ, có địa vị rất cao, chẳng có nguyên nhân gì để thành đồng đảng với Nhĩ Thử.
Theo lý mà nói, bọn họ đáng ra không có quan hệ gì mới đúng.
"Mông lung như một trò đùa!" Suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng ra manh mối, Cừu dư chỉ có thể xác định, Đông phủ sắp loạn rồi.
Không phải Thương Phạt thì cũng là con người tên Bạch Ngôn Lê kia, một trong hai kẻ đó sẽ toi mạng nay mai.
Không cần biết là ai trong số họ xảy ra chuyện, hắn nhất định phải nhân thời gian này báo tin về.
Nhưng mà....Nằm gối đầu lên rễ cây, Cừu dư thở dài.
Sau lần truyền tin trước, hắn chưa nhận được thêm mệnh lệnh mới nào.
Vốn nghĩ sẽ chờ thêm một thơi gian nữa, ấy vậy mà xảy ra chuyện lộn xộn này.
Hắn không đi thì chỉ có rước họa vào thân.
Nếu dính vào cuộc tranh đấu quyền lực trong Đông phủ thì rất nguy hiểm.
Giờ không như trước, ở Đông phủ đâu chỉ có một hai đại yêu.
Nhân trước lúc trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chuồn êm là vừa.
Nhắm mắt lại, Cưu dư lắng nghe tiếng gió lao xao, định ngủ một giấc ngắn, đến khi trời sáng sẽ lên đường rời Tuy Phục đến Hầu Phục.
Chợt có tiếng đàn chim nháo nhác bay khỏi rừng, rồi sau đó là tếng chân người đạp lên lá khô xào xạc.
Âm thanh dồn dập cho thấy những vật thể di động kia đang kéo đến với tốc độ rất nhanh.
Cừu dư không nhúc nhích, mở choang mắt ra.
Vừa lúc ấy, vầng trăng đỏ ối ló khỏi đám mây.
Nhờ ánh trăng như máu, hắn tung mình nhảy lên.
Nhanh hơn hắn là một con chim lửa tím biếc cùng vô số dây leo phóng lên từ mặt đất, đều nhắm về phía hắn.
Khắp bốn phía khu rừng đều ào ào tiếng hô đánh giết.
Cừu dư nỗ lực tranh né nhưng chưa chạy được vài bước, một cây chùy sắt khổng lồ đã giang xuống, nối tiếp sau đó là hai quyền nhắm vào đầu.
Chỉ giằng co được ba phút, đội yêu quân cầm trong tay đại đao khổng lồ đã vây quanh tạo trận, đâm bị thương chân hắn.
Cừu dư vừa đánh vừa quan sát qua kẽ hở, xem kẻ nào bày kế phục kích mình.
Hơn trăm yêu quân đều mặc quần áo đơn sắc, mặt che vải đen.
Vị đại hán dùng quyền tấn công hắn lúc trước lại vọt ra.
Khi hắn bận tránh né đao của yêu quân thì trúng một quyền vào ngực.
Cừu dư bắn văng ra ngoài, va vào cây cổ thủ khổng lồ.
Hắn chống một tay đứng dậy, ngẩng đầu lên, "Đương Bạt, ngươi định làm gì?"
"Thật khéo quá." Người tấn công dừng lại ở vị trí không xa, rồi chầm chậm bước đến.
Cừu dư phun máu trong miệng, tức giận quát, "Ngươi bày trò gì thế hả?"
"Sao lại gặp ngươi ở đây nhỉ?" Đương Bạt phủi ống quần nhìn trái nhìn phải rồi hỏi hắn.
Cừu dư đứng dậy, một tay che ngực.
Hắn quan sát đội yêu quân hừng hực sát khí vây quanh, rồi lại nhìn lão yêu trước mặt.
"Cùng một yêu phủ, ngươi xuống tay với ta là phá hoại gia quy."
"Gia quy?" Đương Bạt cười lớn, "Sao ta nhớ trong gia quy còn có một điều là khi chưa nhận mệnh lệnh thì không được phép tự ý rời phạm vi cai quản?"
"Ta chẳng qua..." Lấm lét quan sát, Cừu dư lại bình tĩnh nói, "Tùy tiện ra ngoài chơi chút thôi."
"Thì ta cũng tùy tiện đánh ngươi chơi chút thôi, làm gì căng." Đương Bạt nhún vai.
Cừu dư cẩn trọng lùi về phía sau.
Hắn vẫn chưa quên con chim lửa tấn công mình lúc đầu, "Đan!"
"Ơi~!"
Đúng như dự đoán, hắn vưa gọi một tiếng, trong rừng đã có giọng nói quen thuộc cất lên đáp lời.
"Cút ra đây!" Cừu dư lùi lại, nhưng đám yêu vương bao quanh chuẩn bị động thủ, hắn đành dừng bước.
"Tìm ta hả?" Đan lắc lắc cổ tay, thong thả bước ra từ rừng tối.
Cừu dư cau mày, nhìn trái nhìn phải, thấy không có hy vọng chạy thoát, hắn đành hít sâu một hơi, thấp giọng chất vấn, "Các ngươi định làm trò gì? Chẳng lẽ chỉ vì ta tự ý rời yêu phủ mà kéo quân đến giết."
Đây không phải hành vi giao huấn hăm dọa, mà rõ ràng là lấy mạng!
"Ừ, nói thế cũng không sai." Lão điểu lúc nào cũng ăn mặc chải chuốt, đêm nay cũng thế, hắn mặc một thân áo tím lồng lộn, vạt áo kéo dài trên mặt đất.
"Các ngươi giết ta vì ta đã phát hiện ra chuyện mờ ám gì của các ngươi phải không?" Chứ đâu thể đang yên đang lành bỏ đi được.
Đan cười cười, chống tay xuống gối, "Ngươi phát hiện ra gì nào?"
"Biết rồi còn hỏi." Cừu dư lau máu bên khóe miệng, "Thả ta đi.
Chỉ cần các ngươi thả ta đi, ta sẽ không nói gì hết, lập tức rời Tuy Phục."
"Rời Tuy Phục?" Đan tò mò hỏi, "Ngươi định đi đâu?"
"Không phải việc của ngươi.
Chỉ cần ngươi để ta đi, ta đảm bảo vĩnh viễn không quay về Đông phủ.
Gia chủ sẽ không biết các ngươi đang âm mưu gì."
"Ngươi định đi Hầu Phục sao?" Đan nhẹ nhàng nhả từng chữ.
Cừu dư lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Đầu tiên hắn nhìn Đương Bạt, rồi lại quay nhìn Đan đầy ám chỉ, "Ngươi có biết rõ đồng bạn của mình không?"
"Ngươi định nói gì?" Đan vẫn rất ung dung, mà Đương Bạt bị nói khay cũng thản nhiên đứng đó.
Cừu dư do dự một hồi, vẫn nói, "Ta đã thấy Nhĩ Thử lén lút gặp những yêu quái không rõ lai lịch bên ngoài phủ."
"Ồ?" Đan nghiêm túc nhướn mày.
Cừu dư cẩn thận nói tiếp, "Ta muốn tiếp tục điều tra như bị hắn ngăn cản."
"Bị ai ngăn cản?"
"Hắn!" Chỉ thẳng ngón tay vào Đương Bạt, Cừu dư nhắc nhở, "Ngươi dám chắc ngươi và hắn cùng hội cùng thuyền sao?"
"Đương Bạt ấy hả?" Dường như bị thuyết phục, Đan ngước mắt nhìn người bạn đồng hành với mình đêm nay.
Đương Bạt chẳng thèm né tranh một chút, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm Cừu dư.
"Chắc chắn hắn và Nhĩ Thử phải có quan hệ gì nên mới giúp gã che giấu." Cừu dư đàng hoang nói, "Ta còn phát hiện ra Chu Yếm lén dẫn không ít thủ hạ cũ vào phủ."
"Chu Yếm?"
"Đúng, dường như đang bao vây gia chủ, nhưng gia chủ đang bế quan, được Tư Vĩ canh gác.
Ngươi nghĩ xem hắn định làm gì?"
"Hắn định làm gì?" Đan thành thật hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô cùng.
"Còn mục tiêu nào khác mà hắn muốn nhắm đến nữa hay sao?" Cừu dư nói thẳng suy đoán trong lòng, "Ta cho rằng hắn nhắm vào phu chủ."
"Phu chủ?" Đan tròn mắt ngỡ ngàng."
Cừu dư ra sức thuyết phục, "Ngươi không thấy lạ sao? Chu Yếm vốn đã bất mãn với quy định cấm ăn thịt người do phu chủ đề ra.
Hắn cũng đã từng nói chuyện, bảo chúng ta cùng đi thuyết phục gia chủ, ngươi nhớ chứ?"
Nhưng tất nhiên chẳng có ai chịu đi, cuối cùng hắn đành đi một mình, lúc quay về thì tâm trạng bực dọc.
Kết quả ra sao, aia cũng đoán được, quy củ vẫn không thay đổi.
Nghĩ cũng biết gia chủ đã nói với hắn thế nào, cho nên hắn ôm hận với Bạch Ngôn Lê là dễ hiểu."
"Những tiếng nói phản đối phu chủ loài người vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Khi đến Tuy Phục, sự bất mãn càng rõ ràng hơn, phải xử lý sớm để tránh rước mầm họa."
"Ý ngươi là..." Đan dò đoán, "Trong phủ có kẻ muốn nhân lúc gia chủ bế quan để ám sát phu chủ?"
"Rồi biến thành tai nạn rủi ro, ai biết được." Cừu dư thẳng thắn nói, "Đó đều là suy đoán của ta."
"Ồ." Đan vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe nãy giờ, lại bỗng nhiên bật cười, "Vậy còn ta thì sao? Ngươi biết chuyện gì của ta?"
"Ngươi?" Cừu dư hoang mang đảo mắt, lắc đầu nói, "Ta không biết gì hết."
"Thế thì không được." Đan cười, "Ngươi mà không thành thật, ta làm sao có thể thả ngươi đi.
Ta phải biết ngươi thăm dò được gì chứ."
"Nếu ta nói ra, ngươi sẽ để ta đi phải không?"
"Đúng."
"Ngươi điều động vạn yêu quân từ Yếu Phục đến Tuy Phục." Cừu dư quan sát sắc mặt Đan, thấy hắn không kinh ngạc gì mới cẩn thận nói, "Ta chỉ biết đến đây thôi."
"Ha ha." Đan bật cười, trong nụ cười có cả sự thương hại.
Hắn tiến lên vài bước, nhìn Cừu dư khép nép sợ sệt, chìa tay ra.
Cừu dư cau mày, nhìn lão điểu vỗ vỗ vai mình hệt như Thư Như đã làm mấy ngày trước đây, như cười như không nói, "Vậy vì sao ngươi phải chạy?"
"Ta không muốn dính vào cuộc phân tranh của các ngươi."
"Không phải ban nãy mới nói cùng một yêu phủ sao?" Đan lùi một bước, lắc đầu, "Ngươi đung là dễ dụ."
"Ngươi nói cái gì?" Cừu dư vẫn cảm thấy mơ hồ, có gì đó không đúng.
E rằng ngay từ lúc rời Đông phủ, hắn đã rơi vào một cái bẫy rồi, "Các ngươi..." Hắn dò hỏi, "Là cùng một phe?"
"Chúng ta đương nhiên là cùng phe." Đương Bạt bước tới, sát khí trong mắt chưa vơi.
Hắn chế nhạo, "Chúng ta đều là thành viên của Đông phủ, sao lại không cùng phe chứ?"
"Không, các ngươi cũng cùng phe với Nhĩ Thử?" Cừu dư nói xong, lập tưc lắc đầu, "Không đúng, không phải thế.
Các ngươi định làm gì?"
Trong lúc hắn nói, vòng vây vẫn khép chặt.
Hắn trừng mắt nhìn lão điể, "Ngươi đã nói sẽ thả ta ra mà!"
"Đúng là ta có nói." Đan thản nhiên nhún vai, "Nhưng ở đây, lời của ta không có trọng lượng."
"Nghĩa là sao?" Không còn cách nào, Cừu dư đã bị trọng thương, trúng hai quyền của Đương Bạt, còn bị con chim lửa của lão Đan điểu chết tiệt này đâm phải, tổn hại không nhỏ.
Bây giờ yêu lực hỗn loạn, gân chân bị cắt đứt, không có cơ hội đấu tiếp.
Thực lực của Đương Bạt hiện giơ chỉ còn một chút là đến cấp đại yêu, còn tên Đan điểu kia thì càng sâu không lường được.
Ngày nào hắn cũng chỉ cười cười cợt cợt, nhưng sau lần giao thủ đêm nay, hắn khẳng định đối phương vẫn luôn che giấu sức mạnh thật sự của mình.
"Phu chủ." Trong im lặng, Đan và Đương Bạt khom lưng lùi ra mấy bước, nhường đường cho một người.
Bên ngoài vòng vây vẫn còn hơn mười vị yêu vương nữa.
Bọn họ đồng loạt cúi mình.
"Sao...Sao có thể..." Cừu dư kinh hãi nhìn chằm chằm về hướng đó.
Bạch Ngôn lê mặc trang phục đen tuyền, đầu đội mũ có rèm che màu trắng, bước ra khỏi những hàng cây rậm rạp, bên ngón tay còn kẹp nhành hoa rừng mới hái.
"Bạch...Ngôn....Lê." Cừu dư hít một hơi lạnh, gằn từng chữ.
Khác với phản ứng của hắn, toàn bộ yêu quái đồng loạt hành lễ, kêu vang, "Phu chủ!"
"Đứng lên đi." Bạch Ngôn Lê bước tới, hạ mũ xuống ném sang bên.
Đan liền nhanh tay đón lấy.
Dưới ánh trăng, Cừu dư cẩn thận quan sát con người này, nhận ra đối phương dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Không phải dung mạo, mà là ánh mắt.
Lạnh lùng, ngạo nghễ, nhìn xuống hắn tựa như quan sát một loài côn trùng, "Quỳ xuống.".