Đầu buổi tối hôm sau, Diệp Tuyết bị đám người đáng ghét trong nhóm Super Boys hộ tống vào phòng phục trang riêng của nhóm trong biệt thự.
Bước vào phòng đã thấy một nam một nữ đứng đó sẵn. Cả hai ăn mặc rất đẹp, rất có mắt thẫm mĩ.
Diệp Tuyết đoán không nhầm thì là chuyên viên trang điểm và thiết kế trang phục.
- Nico, Elly, giao cô ta cho hai người. – Trần Quân đẩy đẩy Diệp Tuyết vào trong, lại gần hai người đó.
- Ok, các anh cứ yên tâm. – cô gái tên Elly cười tươi rồi nhìn Diệp Tuyết từ đầu tới chân sau đó hỏi – Muốn tạo hình như thế nào đây?
Hoàng Tuấn ném một bức ảnh sang. Anh chàng Nico chụp lấy hoàn toàn chuẩn xác. Diệp Tuyết nhìn nhìn mà nuốt nước bọt “ực” một phát. Chắc chắn không phải người thường.
Diệp Tuyết cũng tò mò nhìn bức ảnh trong tay Nico. Trong ảnh là một cô gái tóc dài quăn nhẹ, áo dây gợi cảm, khoác thêm một chiếc áo ngoài ngắn, váy ngắn chưa tới đầu gối, chân thì đeo một đôi bốt gót cao tầm phân. Nói chung trông rất bắt mắt.
Thái Tiến Long buông một câu:
- Cứ làm giống như trong ảnh.
- Cái gì??? – Diệp Tuyết trợn mặt nhìn Thái Tiến Long rồi lại nhìn bức ảnh, mặt nhăn nhó kèm theo chút tức giận, mang tất cả oán khí mà hét lên.
Trần Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai rồi lên tiếng:
- Cô bị điên à? Có cần hét lớn vậy không?
Diệp Tuyết không ngại tiếp luôn câu nói của Trần Lâm:
- Anh mới là đồ điên! Tôi không ăn mặc với trang điểm như thế này đâu. Cứ để như bình thường không được sao?
Thái Tiến Long lại gần Diệp Tuyết nói nhỏ như sợ hai người kia nghe thấy, dù gì họ chỉ là người dưới trướng , không phải là thành viên của tổ chức nên không thể tiết lộ được.
- Như cô lúc này mà đủ hấp dẫn tên sát nhân à?
- Anh… - Diệp Tuyết nghẹn họng, không nói nên lời, sau đó quay sang cầu cứu Devil nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của anh. Diệp Tuyết thất vọng, khuôn mặt như trẻ con bị mắng. Trông rất tức cười.
Vài phút sau đó, Diệp Tuyết bị Nico và Elly “nhào nặn” chỉ trong nháy mắt rồi Elly đưa cô vào phòng thay quần áo.
……….
Khi Diệp Tuyết bước ra, ánh mắt ai nấy đều rất quái lạ. Họ không tin người đứng trước mặt lại là Diệp Tuyết. Nhìn cô khác hẳn bình thường.
Trang phục thì cũng tựa tựa như cô gái trong ảnh, chỉ có điều là kín đáo hơn. Cái này là do yêu cầu của Diệp Tuyết. Mái tóc ngắn ngắn qua vai của Diệp Tuyết cũng được uốn quăn bồng bềnh rất đẹp. Tuy giống như một mĩ nữ nhưng Diệp Tuyết vẫn không hài lòng tí nào. Lòng thầm rủa tên sát nhân b.ệnh h.oạn kia, toàn đụng tới những cô gái ăn mặc gợi cảm, tóc quăn làm gì không biết. Lần này làm khổ cô rồi. Tóc đen hơi thẳng rất tự nhiên, giờ lại thành một màu hơi vàng mà quăn nữa chứ. Quần áo thì không phải là quần jean, áo phông thoải mái mà lại là váy ngắn, áo hở. Haizz…
Ngay cả Devil cũng bất ngờ với bộ dạng của Diệp Tuyết lúc này. Tuy giả vờ không chú ý nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn có chút thâm tình.
Cảm nhận những cái nhìn cực kì vô duyên của mấy con người ở đây, Diệp Tuyết đỏ mặt, nóng hết cả người, bực bội nói:
- Nhìn gì mà nhìn chứ?
- Không ngờ cô cũng là một mĩ nữ. – Thái Tiến Long cười cười.
- Đúng là không ngờ, phải không? – Trần Quân cũng không vừa, tiệp tục chêm thêm, còn quay đầu sang hỏi những người còn lại. Sau đó là những cái gật đầu.
- Phiền quá chết đi được.
Diệp Tuyết một tay thì cứ gãi gãi đầu tóc, một tay nắm lấy váy một cách khó chịu. Đúng là không quen mà.
Mấy giây sau, Nico đưa cho Diệp Tuyết một đôi bốt gót cao, nhìn mà muốn gãy cổ…
- Gì vậy? Đừng nói là tôi phải… - Diệp Tuyết ái ngại nhìn đôi bốt bỏ dở câu nói.
- Mang vào đi. – lần này là lời vàng ngọc của Devil.
- Tôi không mang, nhất quyết không mang.
- Why??? – Nico nhìn Diệp Tuyết không hiểu.
Không hiểu sao mà Diệp Tuyết lại nổi đóa lên:
- Why why cái con khỉ!!! Tôi nói rồi, không mang. Tôi đã trang điểm, mặc quần áo như các người yêu cầu rồi còn gì.
- Nhưng tên sát nhân nhằm vào những cô gái mang bốt cao. – Lại là Thái Tiến Long to nhỏ vào tai Diệp Tuyết.
- Mặc kệ. Tôi không mang.
Devil tiến lại gần Diệp Tuyết, đôi mắt đen lạnh lẽo như xoáy sâu vào cô làm cô có cảm giác rất kì lạ, khuôn mặt tự dưng thoáng đỏ, ánh mắt rụt rè. Tất cả những chi tiết “mờ ám” này của cô đã thu vào tầm mắt của anh. Anh khẽ nhếch làn môi mang theo chút chế giễu làm cô hơi lo. Anh khẽ hỏi:
- Nhất quyết?
Diệp Tuyết tự lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt của anh:
- Phải!
Lời vừa dứt đã cảm thấy hối hận, thật sự hối hận.
Devil giật lấy đôi bốt từ tay Nico, trước mặt mọi người thẳng tay cúi xuống, vừa nhẹ nhàng vừa bá đạo mang vào chân cho Diệp Tuyết.
Diệp Tuyết ban đầu hơi giãy giụa, nhưng sau nhìn thấy vẻ mặt của anh thì đành ngoan ngoãn, cúi đầu, xấu hổ.
Mọi người nhìn nhau. Không khí căng thẳng. Anh lúc nào cũng làm cho không khí xung quanh căng thẳng đến nghẹt thở.
Trần Quân ho nhẹ để mọi người thu lại ánh mắt, kẻo vài giây sau chết không kịp la.
Diệp Tuyết khập khiểng đứng cho vững. Haizz…ngay cả đứng còn không nổi sao mà đi đây?
Cô cố gắng nhấc từng bước. Vừa bước sang bước thứ hai đã trụ không được nữa, tay chân loạng quạng, giây sau ngã xuống.
Có một người đa nhanh chõng đỡ lấy ngang eo Diệp Tuyết. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng…
Tình thế lúc này thật…hiếm gặp.
Anh, bàn tay đỡ lấy cô, đáy mắt ẩn chứa tình cảm.
Cô, ngượng ngùng nhìn anh, khắp người cảm thấy nóng rang, lại như có dòng điện chạy qua.
Diệp Tuyết bối rối đứng dậy, gãi gãi đầu cảm ơn.
Devil không nói gì.
Elly nhanh chóng hiểu ý nên lên tiếng phá vỡ không khí kì lạ lúc này:
- Cô không đi bốt cao được ư?
- Ừ. Từ trước tới này tôi không đi được giày cao gót hoặc là bốt cao, chỉ cần chưa đến phân là tôi không bước nổi rồi. Bình thường tôi toàn đi giày thể thao nên…- Diệp Tuyết thành thực nói.
Elly hơi lo cho cô gái này nên nói với Super Boys là đừng nên ép cô ấy. nhưng ai cũng phản đối, đây là bắt buộc, không thế khác.
Nico không hiểu tại sao lại phải “tân trang” cho Diệp Tuyết như thế này nên hỏi:
- Lão đại, sao phải làm thế?
Câu này là hỏi Devil. Nico là anh em “vào sinh ra tử” với bọn họ cũng rất lâu nên quan hệ khá thân thiết. Trong nhóm, Devil là lão đại, còn Hoàng Tuấn, Trần Quân, Trần Lâm, Thái Tiến Long lần lượt là lão nhị, tam, tứ, ngũ. Những người đi theo bọn họ đều gọi như vậy.
Nếu là người thường thì chắc chắn không dám hỏi thẳng Devil nhưng Nico có thể nói là thân với anh nên một câu hỏi cũng chẳng có vấn đề gì.
- Có việc thôi.
Vẫn là cách nói ngắn gọn. Thông tin của tổ chức là bảo mật, không thể nói cho Nico, dù gì anh ta cũng là người ngoài tổ chức.
Nhưng chẳng lẽ… Diệp Tuyết không phải người ngoài? Cô trở thành người trong “nhà” với họ từ khi nào vậy?
Nico hiểu ý nên cũng không hỏi gì thêm.
Hơi bực trước thái độ của Diệp Tuyết, Thái Tiến Long nói với cô một cách hằn học:
- Sao lúc đầu cô không nói là không biết đi bốt cao? Nếu cô nói sớm thì đã có một ngày hôm qua để tập đi rồi.
Mới mang đôi bốt cao được hơn phút, chân Diệp Tuyết đã đau lắm rồi, vậy mà, cái anh chàng này còn giở giọng trách móc. Hỏa khí bay đầy đầu Diệp Tuyết.
- Vậy sao lúc đầu anh không nói là phải ăn mặc thế này? Nói thế mà cũng nói được.
- Này, thái độ của cô là gì thế hả?
Cách nói của Thái Tiến Long càng làm Diệp Tuyết nóng lên. Cô định xông tới đấm vào mặt hắn ta một phát nhưng Elly đã ngăn lại, khuyên nhủ Diệp Tuyết.
Vì không còn nhiều thời gian nên cuộc cãi cọ kết thúc.
Bấy giờ là h, h sẽ bắt đầu hành động. Diệp Tuyết bắt đầu lo lắng. Cô vận động cho đôi chân dần thích ứng, cảm giác đau bắt đầu xấm chiếm. Cô sợ lần này mình đi có khi nào không bao giờ trở lại không? Hung thủ là tên sát nhân b.ệnh h.oạn mà, liệu bọn người kia có ra tay kịp thời không? Nghe bảo tên sát nhân này có súng với bom nữa, đáng sợ thật.
Phập phồng không yên, Diệp Tuyết lội điện thoại gọi nói chuyện với Hạ Vũ rồi gọi cho Lý Đinh Nhi – hai nhỏ bạn thân thiết để tránh nỗi lo sợ. Tán chuyện xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cô thở phào một hơi.
Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh...