Chap 2: Xuống địa ngục giùm cái cha nội!
Trans+Edit:Midzuki
Hôm nay, một lần nữa, Vị Chúa Quỷ mà tôi được giao nhiệm vụ để quan sát tiếp tục ngủ một cách ngon lành.
Mặt dù buổi sáng, mặt trời đã chiếu quá cả mông rồi, chiếc giường vẫn lù lù cái cục bông nhồi lên, đấy chính là Leigie, và hắn ta không hề nhúc nhích một tí nào. Tại thời điểm này, tôi tự hỏi liệu hắn còn sống hay ngỏm rồi.
Từ khi Quỷ Vương Vĩ Đại cho tôi một vài lời động viên, tôi đã giám sát hắn vô cùng cẩn thận, thế nhưng bất kể nhìn nhận chuyện này theo góc nhìn nào đi chăng nữa, Chúa Quỷ này vẫn chỉ là một tên lười còn hơn cả Nguyên tội Lười Biếng.
Có những lúc mà một con Quỷ với nguyên tội Phẫn Nộ như tôi cũng không thể nổi dận, nhưng Leigie-sama chưa bao giờ bỏ rơi những trách nhiệm mà hắn đang làm cả.
Có phải đây là sự khác biệt giữa việc một con Quỷ non và một con Quỷ Chúa không? Không, điều này chắc chắn là sai rồi. Theo như những thành viên khác của Hội Đồng Hắc Ám được cử đến để giám sát những vị Chúa Quỷ khác, họ chỉ có một chút khác biệt so với những con Quỷ bình thường mà thôi, và dường như chẳng bao giờ có ai ngược đời đi theo đuổi nguyên tội của mình đến tột cùng bản chất của nó như Leigie cả. Thật đấy, hắn nên chết đi cho đỡ chật đất.
Trong tâm trạng bực tức, tôi bắt đầu viết vào Nhật Ký Giám Sát Quỷ Chúa của mình.
Tôi vô thức mở to mắt ra nhìn. Thật bất ngờ. Việc này tệ rồi đây.
Chả…có… một..việc gì để báo cáo cả.
Anh ta không chỉ luyện tập mỗi kĩ năng của mình, và không có bất cứ việc gì khác ngoài rèn luyện kĩ năng cả, tôi không hình dung nổi anh ta đánh nhau như nào nữa. Anh ta không hề liên hệ với cấp dưới của mình, và cũng chưa bao giờ có mặt trong những cuộc họp Hội Đồng trước Chiến Tranh. Mọi thứ chủ yếu là do cấp dưới của anh ta lo hết. Tôi ở đây như là nhân chứng sống chứng kiến sự hoàn hảo của một hình thức quân chủ. Nhưng nó chắc chắn hoàn toàn khác với câu nói 『 Quân Vương ngự thiên, nhưng lại không trị vì』. [note33148]
Không, nó chỉ là anh ta không hề để tâm đến điều này chút nào.
Ngài thậm chí có nhận ra được trách nhiệm của mình trong tất cả những việc này không, Chúa ~ Quỷ ~ Sa ~ Ma?
Làm thế nào mà đội quân này đồng lòng đến vậy? Không, nghiêm trọng rồi đây. Nó thật đáng thương khi mà sự trầm cảm của tôi cứ tiếp tục gia tăng, và điều đó được chuyển hết qua cáu giận. Kết quả là, đối với tôi, người chưa bao giờ phải cáu giận với bản thân nhiều như này trong cuộc đời, Cây Kĩ Năng Nguyên Tội Phẫn Nộ của tôi tăng lên khủng khiếp. Tôi không vui với điều này chút nào.
Tôi bực bội ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc trong khi liếc nhìn khinh bị với cái đống trên giường kia.
Và trong khi tôi đang cố tỏa ra nhiều sự sát khí như này, tại sao anh ta cũng không tỉnh giấc dù chỉ một chút..?!
Và trong khi việc này đang xảy ra, đồng hồ vẫn đang điểm, và được nhiên khởi nguồn của tất cả sự tội lỗi xuất hiện với cái chiếc xe đẩy đồ ăn ở trong tay.
Cô ta mở cửa mà không một tiếng động, rồi yên lặng tiến vào với sự lịch thiệp vốn có. Bằng giọng điệu nhẹ nhàng, cô ta đánh thức hắn.
Đây là mối quan hệ thân thiết nhất giữa các tay sai của Leigie với chính Chúa Quỷ này mà tôi từng thấy. Đó là…
“…Leigie-sama. Đã đến giờ ăn của ngài rồi…”
Nữ Hầu.
Cô ta mặc một bộ đồ làm việc lỗi thời, và là một con quỷ mang vẻ đẹp của sự trang nhã và đúng mực. Tôi không biết Nguyên Tội của cô ta là gì, nhưng trông cô ta không có vẻ hợp với chiến trường, vì vậy tôi đoán cô ta không chỉ có mỗi một thuộc tính đặc trưng đâu.
Trong hệ thống phân loại được phân chia bởi Loài Người, Loài Quỷ được biết đến như những Hồn Ma, có rất nhiều con Quỷ được sinh ra không có gì đặc biệt nhưng lại có bản năng trời phú gây hại cho những người khác, tuy nhiên thỉnh thoảng, một con Quỷ không có Nguyên Tội cũng được sinh ra trong số chúng.
Ở trường hợp này, là một con Quỷ không tỏa ra bất cứ một Nguyên Tội nào. Cũng có một số đứa Quỷ mới sinh, những tên mà có linh hồn quá yếu ớt để chúng có thể mang trong mình bất kì Nguyên tội nào, nhưng với chúng để tiếp tục phát triển như những con Quỷ khác thật sự rất hiếm.
Nếu cô ta sở hữu nhiều Nguyên Tội như thế, thì chả có lý do gì để cô ta phục vụ cho Chúa Quỷ Leigie-sama. Bởi vì, Chúa Quỷ này là kẻ rác rưởi.
Cô ta tên là Lorna. Có vẻ như không có Họ. Từ lúc mà tôi được phái đến đây, cô ta là người duy nhất mà tôi đã được tiếp xúc nhiều nhất trong lâu đài này.
Đôi mắt xanh to tròn và đẹp, cùng với mái tóc vàng óng được cắt đến ngang vai là điểm nổi bật nhất để nhận diện ra cô. Cô ta có lẽ sàn sàn tuổi của tôi, hoặc có lẽ nhỏ hơn chút xíu.
Cùng lúc đó, cô ta chính là nguyên nhân của tất cả những điều xui xẻo này. Cũng bởi vì cô ta quá nuông chiều Chúa Quỷ trong mọi lúc mọi nơi, mọi trường hợp, Leigie-sama sẽ chả bao giờ làm việc dù thời gian có trôi qua biết bao nhiêu lâu đi chăng nữa.
Tôi đã kiến nghị việc này vài lần, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cô ta sẽ dừng ngay cái việc ngu xuẩn này lại. Đối với một ả phụ nữ như cô ta lại lãng phí công sức của mình lên con Quỷ lúc nào cũng lười biếng, tới tận cùng của thế giới. Nếu điều này thực sự xảy ra thì tôi chả ngạc nhiên gì sất.
Thú thật, tôi nghĩ rằng thế giới này sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nếu không có cô ta. Nhưng cô ta có chết đâu. Không cần quan tâm đến việc cô ta hi sinh ra sao trên chiến trường. Bởi vì cô ta không thể tham gia chiến đấu.
Nhờ lời thì thầm của Lorna báo hiệu đã đến giờ ăn, Đầu tên Chúa Quỷ chầm chậm nhô ra khỏi chiếc mềm. Đôi mắt khép hờ, và hắn ta vẫn nằm úp mặt xuống giường. Đây là thời gian duy nhất trong ngày mà tôi có thể thường xuyên thấy bản mặt thải hại của người đàn ông kia. Mặc dù khi không có vũ khí, nếu bạn lao vào tấn công điên cuồng, Leigie-sama cũng sẽ không nhận chút xíu sát thương nào cả. Tôi biết bởi vì tôi đã thử vài lần rồi.
Chỉ là loại kỹ năng nào mà Nguyên Tội Lười Biếng có vậy? Trong tất cả các cây kĩ năng của Loài Quỷ, cây kỹ năng có lượng thông tin ít ỏi nhất không nghi ngờ gì chính là cây kĩ năng của Nguyên Tội Lười Biếng.
Quỷ Lười Biếng không thường xuyên sử dụng kĩ năng bằng cách lựa chọn. Nếu bạn hỏi tại sao, Đương nhiên là bởi họ, là kẻ Lười Biếng. Đương nhiên, trong số họ, chẳng ai đủ kiên nhẫn để ghi lại kĩ năng của mình một cách cẩn thận. Nó cả có gì huyền bí đến thế vậy mà nó vẫn là thứ gây tò mò, bí hiểm. ĐỪNG. ĐÙA. VỚI. TÔI!
Thật sự trong đầu họ nghĩ cái quái gì mà cứ theo đuổi mãi cái sự lười biếng vậy?
Rốt cuộc họ đang cố gắng trau dồi kỹ năng của mình làm gì khi không bao giờ sử dụng?
Mỗi lần khi tôi nghĩ đến điều này, nó khiến tôi cảm thấy như đang quan sát một động vật từ xứ khác đến vậy. Và tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình chìm trong hai chữ: BẤT LỰC!
Thôi chết luôn đi cho đỡ chật đất.
Thông tin khan hiếm thu thập được đồi thổi cho thấy rằng các kỹ năng của Lười vượt trội về sức chịu đựng, và họ có một số kĩ năng cho phép giúp họ làm chậm lại sự chuyển động của đối thủ. Ngoài ra còn có Sát Quỷ Hình Nhân của Leigie-Sama vô cùng nổi tiếng với kĩ năng: Mang lại sự sống cho những con Hình Nhân. Nhưng chỉ có thế thôi.
Có lẽ đó là tất cả, nhưng tôi nghĩ rằng những thông tin đó đã quá đủ nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó. Ý tôi là, không phải lúc nào cái cục trên giường kia sẽ sử dụng một kỹ năng nào đâu.
Với đôi mắt nhắm nghiền, Leigie-sama mở miệng mình ra. Lorna nở một nụ cười rạng rỡ khi nhận được cử chỉ đó, xúc lên một chút đồ ăn, và đưa vào miệng tên rác rưởi kia. Nó giống như chim mẹ đang mớm ăn cho chim non vậy.
Một điều bất ngờ rằng là cái thứ Chúa Quỷ kia không có ý định nhấc dù chỉ là một ngón tay.
Từ bỏ đi làm ơn! Cái thứ kia mà là Chúa Quỷ á! Xin lỗi với tất cả các con Quỷ đáng thương đang cần mẫn đánh nhau ngoài kia đi!
Ngay cả khi ngài thành công đáp ứng hết những tham vọng của bản thân,
XIN LỖI TỚI TẤT CẢ NHỮNG CON QUỶ Ở THẾ GIỚI NÀY KHÔNG THỂ LÊN ĐẾN CẤP CHÚA ĐI!
Tôi nghiến rằng kèn kẹt, và gào thét trong tim mình. Đầu óc tôi sắp chìm trong cơn giận giữ nữa rồi. Sắp bùng nổ theo nhiều cách lắm rồi.
Và Lorna, cô cũng nên dừng ngay đi!
Thế là, Càng tìm hiểu về cách sống cẩu thả của Chúa Quỷ, đánh giá của tôi về Leigie cũng như những con quỷ không thể trở thành Chúa Quỷ, mặc dù điều này sẽ không phải là thứ muốn cái là lấp hết tham vọng, dù vậy nó giảm xuống thậm tệ. Bao gồm cả tôi nữa. Và điều này khiến tôi càng bực bội mọi thứ hơn.
Và khi tôi đứng dậy theo phản xạ, Lorna đánh mắt qua nhìn tôi.
Cùng lúc đó tôi thở dài, cô ấy nhẹ nhàng đặt cái thìa lên đĩa, và đưa tay ra hống nạnh, như thể cô ta mệt mỏi lắm ấy.
“Hết ngày này qua ngày khác. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cô không thỏa mãn như thế?”
Với cái điệu bộ đó, tôi nghe thấy có tiếng nhấm nháp ở đâu đó trong đầu mình.
Leigie ngáp.
“Cái gì? Tôi, bất mãn? Phải có giới hạn chứ đừng biến tôi thành trò cười!!
Chỉ vì hắn ta là một Chúa Quỷ, hắn đánh giá thấp tôi..
Tôi mất bình tĩnh một lúc, và Nguyên Tội Phẫn Nộ của tôi bùng lên. Nó chạy từng mạch máu trong cơ thể của tôi.
Tôi phải chịu đựng bao nhiêu lâu đây? Tại sao tôi phải sống như thế này chứ… Nếu Kanon-sama không phó thác tôi đến chỗ hắn, vậy giờ đây tôi đang phục vụ cho ngài ấy rồi..
Tuy nhiên, ngay cả khi tôi đã đạt tới cấp độ như này… hắn cũng sẽ không để tâm đến tôi đâu.
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, anh ta lắc lư cái đầu tới lui. Thật bất ngờ khi tôi dường như thôi thúc đến đá vào cái đầu không khác gì quả bóng đá kia.
Khỉ gió.. Tôi đã từng thử nó từ rất lâu rồi. Nó chả gây nổi một vết xước trên khuôn mặt kia.
Để tặng hắn một vết như vậy, tất cả tôi cần là tung toàn bộ kĩ năng 『Phẫn Nộ』 ra.
Tôi hít một hơ thật sâu, và cố gắng kiểm soát cảm xúc bạo lực đang bay nhảy trong đầu tôi.
Nó tạo ra quá nhiều trong màn mở đầu, vì vậy tôi không thể sử dụng nó trong chiến đấu, nhưng hãy cố hưởng thụ chút thời gian ngọt ngào này và tích tụ sức mạnh.
Với cơn thịnh nộ của mình như kíp nổ, tôi sẽ xóa sổ kẻ thù của chính mình. Đó là nền tảng của kĩ năng 『Phẫn Nộ』.
“Coi khinh tôi… ngay tại lãnh địa của Kanon-sama.... Ta sẽ đánh người đến chết…”
Kỹ năng 『Phẫn Nộ』mà tôi có đạt đến hiệu quả cao nhất. Ngọn lửa khởi sinh từ trái tim của Quỷ, lõi Linh Hồn của tôi, mạnh dần theo từng bước chân, và bộc phát lên tận thiên đường như một trụ lửa rực cháy.
Dựa theo cây Kỹ Năng, nó là một kỹ năng cấp cao cấp hơn cấp S. Trong số những kĩ năng mà tôi có thể sử dụng, nó là kĩ năng mạnh nhất.
『Lửa Cuồng Nộ』
Lorna nhăn mặt lại khi bị chịu ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao mà đây chính là hiệu ứng mà kĩ năng này đem lại.
Sức Nộ khiến xe đẩy thức ăn bay đi, và chúng đập vào tường trước khi biến thành vô số mảnh vụn.
Mặc dù nó chỉ là tác dụng phụ, nhưng đây là nhiệt độ mà tuyệt đối không một con Quỷ tầm thường nào có thể chịu được. Làn da trên cánh tay của Lorna bắt đầu bốc cháy, và toàn bộ căn phòng ngập mùi khó chịu từ đống thịt cháy kia. Cô ta cau có, lùi lại và che lại lớp da của mình, nhưng đây quả thật là nhiệt độ mà không thể né tránh chúng chỉ bằng phạm vi này.
“..Lorna, tránh ra. Cô bị vướng vào việc này cũng không phải là vấn đề của tôi.”
“… Thật vô dụng. Với 『Phẫn Nộ』ở cái mức độ này… cô thậm chí không có cơ hội để phá 『Lười Biếng』của Leigie-sama.
… Lại khinh bỉ tôi.
Tôi kìm nén cảm giác ngọn lửa đang đốt cháy chính bản thân mình, và nâng sức nóng của nó tới mức độ tôi chưa bao giờ có được ở quá khứ. Lá chắn đang bảo vệ những vật trang trí trên trần nhà và hòn đá ở bên trên đã tan chảy ra trước khi kịp rớt xuống sàn.
Từng lời nói cứ như dầu, và bên trong đầu tôi càng trở nên cáu giận hơn nữa. Ngọn lửa bao bọc lấy cánh tay của tôi đổi sang màu đỏ máu pha chút hắc hỏa.
Cổ tay áo của Lorna bắt đầu bốc cháy và ngọn lửa bắt đầu lan ra.
Nhưng thậm chí còn không thèm bỏ cái thứ kia ra, cô ấy tiếp tục xoa đầu Leigie. Anh ta vẫn chưa chịu mở mắt ra. Cô khẽ đưa môi sát lại gần đôi tai của anh.
Và những gì cô thốt ra thật không tưởng nổi.
“Leigie-sama… Thần còn có một người em gái. Nếu thần phải biến mất,đây là điều đã được lường trước, em gái thần sẽ thay thế thần chăm sóc ngài.”
“Ồ được rồi.”
Lorna có vẻ dường như chẳng quan tâm đến mạng sống của chính mình. Và tên Chúa Quỷ Lười Biếng kia cũng chả có tí hứng thú nào với sự thật này. Leigie không hề mở mắt ra…Anh ta thậm chí còn không nhìn vào khuôn mặt của Lorna.
“Ngu dốt… Cô định chết ở đây ư?”
“Ku… Tôi không có bất cứ thứ gì để cản cô lại được ở, Lize. Dù tôi có làm gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ giết tôi thôi. Tất cả mọi thứ.”
Trong khi đang chịu đựng nỗi đau, lời nói của cô ta cùng với tông giọng càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa phẫn nộ của tôi.|
Ngọn lửa lan đến tận trần nhà, và chiếc giường cỡ King cũng bị nhấn chìm trong biển lửa. Lorna cũng chả cố bảo vệ bản thân mình. Với cơ thể đang bốc cháy, cô ấy vẫn tiếp tục nhìn vào kẻ đang nhắm nghiền mắt là Leigie.|
Ngọn lửa cũng chính là cơn giận của tôi. Bản năng của chúng khác với những ngọn lửa thông thường. Chúng có sức mạnh có thể gọi với cái tên giống như Ngọn Lửa Địa Ngục, khả năng của chúng là đem mọi thứ trở về tro bụi. Ở thế giới rộng lớn này, chúng có lẽ là có thuộc tính phá hủy cao nhất. Chúng thậm chí còn vượt qua cả ngọn lửa được sử dụng bởi Chủng tộc Tinh Linh.
Thông tin về mục tiêu của ngọn lửa tiến vào đầu tôi.
Cơ thể của Lorna được tạo nên Từ Linh Hồn và chỉ có chút thuộc tính kháng lửa từ kĩ năng Căn Bản của Quỷ.Cô ta sẽ dễ dàng bị đốt cháy như thể là đồ ăn cho lửa vậy.
Lý do duy nhất mà cô vẫn còn sống chỉ có thể là do hiệu ứng phụ thứ hai chứ không hề ảnh hưởng gì đến sức mạnh thực sự của kỹ năng này.
Nếu tôi giải phóng toàn bộ kĩ năng, vậy thì dù cho tôi không trực tiếp nhắm vào cô ta, cô ta cũng sẽ dễ dàng… dễ hơn cả một mẩu giấy, linh hồn của cô ta và mọi thứ khác sẽ biến thành tro bụi.
“Cầu cứu Chủ Nhân của cô cứu cô đi.”
“Cô đang tự tạo ra… một sai lầm đấy. Lize Bloodcross.”
Toàn bộ cơ thể cô ấy bốc cháy từng chút một, và
trang phục trên đầu cô hóa than khiến tôi thấy bất ngờ khi mà cô vẫn còn sống. Với hốc mắt đã bị cháy rụi, cô ta nhìn tôi. Thứ ở trong mắt cô ấy không là gì cả. Toàn bộ cơ thể cô đang dần biến mất, cô thậm chí không thét ra một tiếng nào, như thể cô đang chờ đợi để đón chào cái chết không thể tránh khỏi. Nó có quá nhiều sự cự tuyệt so với những gì tôi thấy trước đây, Và cứ thế, Lorna mỉm cười.
“… Lười Biếng… chính là không suy nghĩ gì hết… không tạo ra gì cả… không cứu bất cứ gì… không để cảm xúc của bạn bị lay động… chỉ sống đúng như những gì mà bản thân mong muốn.”
“?!"
Mọi thứ quan trọng đối với Leigie, ngay
cả ngọn lửa địa ngục được nói rằng sẽ phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh hắn, nhưng không lay động chút nào.
Không một sợi tóc trên đầu anh ta hay một vết xước ở da bị cháy. Thật chỉ không có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta đang sử dụng kĩ năng nào cả!
Trước mắt anh ta… ngay cả con Quỷ trung thành với anh ta, tận tụy phục vụ cho đến bây giờ cũng đang bốc cháy!
Ngay cả khi mọi thứ trong thế giới của anh ta đang biến thành than!
Sự thật đó khiến tâm trí rời khỏi thể xác này.
Nó giống như đầu tôi sắp nổ tung vậy, rằng đốt cháy tất cả mọi thứ ở thế giới này là không đủ.Mọi loại tức giận kiểm soát tâm trí tôi. Sức nóng của ngọn lửa thậm chí còn tăng cao hơn nữa.
Lúc đó, Leigie mở mắt ra lần đầu tiên và thì thầm.
Lần đầu tiên, mắt hắn hướng về phía tôi. Biểu cảm của hắn dường như khá khó chịu.
“…Nóng.”
Anh ta đang nói cái quái gì thế…. Tên này…
Tôi có thể thấy khuôn mặt hắn đang đơ ra. Những từ ngữ mà tôi không thể hiểu. Cách sống tôi không thể lý giải.
Không một chút chần chừ.Tôi kích hoạt kĩ năng.
“Xuống địa ngục đi!! Leigie!!”
“…Iyo.”
Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên tôi hiểu rằng tên Chúa Quỷ ấy đã kích hoạt một kĩ năng. Ngay cả khi không nói ra tên của Kỹ Năng.
Trước khi nó kịp tấn công anh ta, với cái tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với kĩ năng của tôi.
Thứ mà được cho là kỹ năng để bảo vệ Linh Hồn của tôi, Kháng Đầu Độc Tinh Thần ngay lập tức bị triệt hạ mà không có chút cơ hội kháng cự nào dù là nhỏ nhất. Bản năng của tôi đang mách bảo tôi.
Sức ảnh hưởng lớn tới mức đủ gây ra sự rung chuyển trong lõi linh hồn của tôi. Tầm nhìn của tôi trở nên hỗn loạn và tất cả những suy nghĩ mà tôi có đi về nơi khác.
Sức nóng trong đầu tôi bị dập tắt ngay tức khắc.
Như thể những cảm giác này đều là một sự giả dối, một cái hố đã được khoét trong tim tôi. Cái quái gì đã xảy ra trong tâm trí của Phẫn Nộ, nhưng việc sức mạnh mà tôi đang kiểm soát cái mà chính là cơn thịnh nộ của tôi dần dần tắt đi và biến mất. Ngọn lửa thứ mà đã bao quanh toàn bộ khu vực, thứ đã đốt cháy Lorna, và như thể mọi thứ đang xảy ra giống như một giấc mộng.
“Cái gì… Ngươi đã…”
Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi mà ngọn lửa đen đã biến mất.
Tôi đáng ra… đang rất giận dữ. Tôi chắc chắn rằng đã để cơn giận dữ và thù hận đủ lớn tới mức đủ đốt cháy mọi thứ trên mặt đất.
Ký ức của tôi vẫn nguyên vẹn. Cho đến vài giây trước, tôi đáng ra phải đang trong cơn giận dữ, nhưng… giờ đây tôi không quan tâm đến nó nữa.
Sự khác biệt giữa cảm xúc của tôi và ký ức trở thành một cơn gió lạnh, chạy thẳng xuống sống lưng khiến sởn cả gai ốc.Thứ gì đó đã được tạo nên để làm ta một lỗ trống trong tâm trí tôi.
Đầu gối tôi mất hết sức lực, và tôi quỳ trên mặt đất đã nhanh chóng mất toàn bộ đi sức nóng của nó.
Tôi không hiểu. Tôi không hiểu gì hết. Tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình với cơn giận giữ. Sao có thể. Tại sao tôi lại cáu giận? Làm sao mà tôi lại nổi đóa lên như thế? Những ký ức của tôi không cung cấp cho tôi câu trả lời.
Không để tâm gì đến những nỗi lo trong tôi, từ trong tro bụi, và với biểu cảm khó chịu trong chiếc giường tả tơi, Leigie lăn ra ngoài.
Chỉ có một giả thuyết duy nhất có thể lý giải được tình huống này.
….Đây là…. Một kĩ năng của Lười Biếng.
Đang nằm ở phía sau lưng hắn, Đôi mắt của Leigie trực tiếp nhìn về phía tôi.
“…”
Nhưng không nói bất cứ điều gì, hắn nhắm nghiền mắt lại.
Hành động vô liêm sỉ của hắn lại đốt lên một cơn giận trong tôi.
Ít nhất thì nói gì đi chứ…