TranS: Therenoparadie
Edit: therenoparadie
-----------------------------------
Chap 4: Nhưng tôi thích.
Nhớ lại thì, từ lúc tôi được sinh ra để trở thành một con quỷ, đây là trận đánh thất bại thảm hại nhất kể từ lúc tôi tham chiến.
Ngay cả khi đếm cả khoảng thời gian tôi không có quyền lục gì, bất lực khi phải lăn lộn để sinh tồn ở khu ổ chuột, tôi cũng chưa bao giờ thấy bị sỉ nhục như lúc này.
Đã một tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc những xúc tu của cô ta chuyển thành màu tím.
Mùi của tử thần cứ bám lấy xung quanh khắp chiến trường. Số binh lính còn lại của Binh Đoàn Ba ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Bạn thậm chí có thể gọi nó với cụm từ“ Chúng tôi hoàn toàn bị tiêu diệt.”
Sức mạnh của Chúa Quỷ thật là đáng sợ, và tôi cá là sẽ không chứng minh được sự khác biệt về sức mạnh của chúng tôi với ả ta dù cho ả đang đối mặt với một vị Tướng Quỷ hay một con Quỷ hạ cấp.
Không có nhiều binh lính có thể né thoát được đòn tấn công từ ả, mà phần chính là do các xúc tu đâm xuyên thẳng sau lưng là ăn mòn chúng đến chết.
Gạt Deije qua một bên, người vẫn còn có kha khá thanh Quỷ Kiếm trong bộ sưu tập của mình chiến đấu với những xúc tu, lí do duy nhất tôi còn sống là vì Zebul chưa hề có ý định giết tôi luôn.
Bởi vì khâu Chế Biến Thức Ăn mà ả ta dành cho tôi tốn kha khá thời gian của ả.
Cô ta liếm môi. Có lẽ bởi do quân số bên ta đã xuy giảm, số xúc tua xung quanh cô ta cũng giảm theo, và cô ta lại hóa thành dạng người trở lại, nhưng điều đấy có nghĩa lí gì chứ. Chúng nhanh tới mức tôi chẳng thể nào né nổi.“Fu fu fu, đúng nhưu mong đợi từ Dâm Dục… Làn da của ngươi đẹp biết bao. Dù cho vóc dáng của ngươi hơi xấu chút, nhưng ngươi vẫn nhìn ngon tuyệt vời. Vui à nha.”
Cơn đói khát hiện rõ trong ánh mắt của cô ta khiến mặt tôi đỏ bừng.
Trang phục trên người tôi đều bị tan chảy, và biến mất vào trong bụng cô ta.
Giữa cái vùng đất hoang mạc vắng tanh này, chả còn lại thứ gì để tôi có thể che chắn, thậm chí tôi muốn lấy tay che cũng không được nữa.Cảnh tượng lúc này đây thật khôi hài.
Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy nặng như chì, và đã rất lâu rồi tôi không luyện tập tăng cường, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được.“Lạ thật đấy… Một con Quỷ Dâm Dục như cô, cái mùi vốn có của Dâm Dục sao yếu thế.. hay cô,Biến Thái Ngầm à?”
Cô ta phun ra những lời lẽ đó với giọng điều đùa cợt. Đồ vô liêm sỉ.
“Ki ki ki, thật đúng với ý ta. Ta cũng thật muốn ngắm nhìn cô như này ở trên giường mà không phải ở cái chỗ khỉ gió này!”
Deijie văng tục trong khi đang cố gắng tấn công lần nữa sau mười lần thất bại.
Thứ còn lại duy nhất mà anh ta có là thanh Celeste. Nhưng thanh kiếm đấy vẫn mang sức mạnh khủng bố so với những thanh kiếm thường khác. Ngọn lửa của thần được giải phóng ra từ thanh kiếm tạo ra một cơn lốc lửa mạnh mẽ và tới tấn công Zebul.
“Chà, chà, ngươi không hiểu bỏ cuộc là gì à… Thành thật mà nói, lửa của ngươi cũng khá ngon, nhưng chúng sẽ không nằm yên trong bụng ta đâu. Ta đoán là ta cũng sẽ không thích nó nữa.”
Nhưng ngay cả đòn tấn công như thế cũng chả có tác dụng. Trong một hành động mà tôi đã từng chứng kiến vô số lần cho tới bây giờ, Zebul lại há cái miệng ra.
Như thể chúng bị hút vào vậy, cơn lốc bị hút sạch vào trong một cái hố đen nhỏ, và chúng biến mất hoàn toàn.
“… Mẹ nó, bất kể nhìn ngươi trông như thế kia, đây là gian lận..”
“Fufufu, đừng bận tâm về điều này, các ngươi… đều rất mạnh hơn những Chúa Quỷ lởm ta ăn trước đây. Thanh Kiếm kia cũng ghê đó.”
“Ki ki ki, dù vậy nó vẫn chỉ là một thanh kiếm.”
“Fufufu, trong mười nghìn năm nữa, có lẽ ngươi có thể đủ khả năng trở thành món ăn mà ta mong đợi, ta đoán thế.
“… Rốt cuộc ngươi có chút ít định nào thả chúng tao đi không?”
“Đói lắm không làm đâu.”
Bị những xúc tu cuốn chặt lấy, từng con Quỷ còn lại đều bị ăn sạch.
Mặt đất tiếp xúc với thứ chất lỏng màu tím đều bị tan chảy, nhiều lỗ hổng hình thành trên đó.
“Oy,Medea…”
“… Gì nữa?”
“Một lần nữa, vẫn còn chút cơ hội để chúng ta thử.”
Deije nói với điệu bộ vô cùng đuối sức. Những thanh kiếm quý báu của anh ta bị ăn hết rồi, và giờ hai mắt anh ta nhuốm đầy sự thù hận đối với con Quỷ Chúa đứng trước mặt anh ta.
“Cô.. đưa tôi kĩ năng 『Kì Nghệ Ma Ảnh』đi.”
“…Ha? Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”
Deijie nhìn chằm chằm Chúa Quỷ với ánh mắt lạnh lùng.Có phải cô ta không tấn công ngay lúc này là để hồi sức không nhỉ?
“Kĩ năng đó…nó có khả năng tạo ra ảo ảnh với chân thân như thật, đúng không?”
“…Phải, cụ thể hơn thì,nó có tạo ra ảo ảnh, và cơ thể thực sự có thể tự do hoán đổi bất kì trong số chúng nếu trong phạm vi.”
Khi bạn bị giết, nó là một kĩ năng có thể giúp chân thân của bạn trở thành ảo ảnh. Với sức mạnh từ kĩ năng như thế, bạn sẽ phải leo tới cấp độ khá cao trong cây kĩ năng Luxuria để sử hữu nó, 『Kì Nghệ Ma Ảnh』.Nó là một kĩ năng vô cùng mạnh mẽ, đến khi một trong số ảo ảnh bị tấn công, tất cả chúng có thể được phân tách ra thành thực thể. Đó là lí do vì sao bất kì kĩ năng kháng cự nào của Mê Hoặc Tâm Trí đều không thể nhìn thấu nó.
“Đủ gần rồi. Cô em, nghe kĩ này. Ngay lúc này, chúng ta không còn thứ gì để đánh bại Zebul. Chỉ cần có cơ hội, tất cả hi vọng của chúng ta nằm trên thanh kiếm này.”
Anh ta cầm lên thanh Quỷ Kiếm nát tả tươm.Thực ra, những đòn tấn công từ thanh Celeste là một trong những thứ kiến cô ta tốn thêm thời gian để phòng thủ. Không, cô ta vẫn ăn chúng, nhưng chắc chắn là cô ta cũng phải thực hiện thêm một vài thao tác. Lí do mỗi lần cô ta làm thế, là để tránh cho chịu phải một vài sát thương gây ra từ chúng tôi. Nhưng tôi hoài nghi liệu chúng tôi có thể hạ ả ta trong một đòn duy nhất hay không.
“Tôi sẽ mượn kĩ năng 『Kì Nghệ Ma Ảnh』của cô và sử dụng nó cùng với kĩ năng 『Kẻ Thống Trị』, lợi dụng nó, tôi sẽ hủy diệt con khốn kia với thanh Celeste từ mọi hướng.”
Những lời lẽ đó tôi không thể tin nổi.Tôi vô tình giơ tay che lấy ngực mình. Ánh mắt của Deije trở nên nguy hiểm hơn.
“Điều này không thể…『Kì Nghệ Ma Ảnh』là kĩ năng cấp SS, ngươi biết đấy? Sử dụng nó để kết hợp với sức mạnh của thanh Celeste là… điều không thể nào.”
“Ki ki ki, vì vậy tất cả điều này có ý là… nó cũng là một vấn đề về Sức Mạnh của Ma thuật… ngay cả thế, nếu chúng ta không làm gì ngay bây giờ, chúng ta cũng sẽ bị ăn sạch. Chúng ta sẽ trở thành những miếng mồi ngon lành quái dị trên đĩa của ả ta.”
Anh ta… nói đúng.
Ngay cả khi chúng tôi có lãng phí thời gian ở đay nữa, thì cũng chỉ thất bại mà thôi. Sau cùng thì, nó cũng không tệ khi đánh cược mà chả còn gì để mất.
“Fufufu, các ngươi bàn bạc xong chưa thế? Cơn đói của ta mới lấp đầy được chút xíu thôi nhé, các bạn trẻ.”
“Phải… Ki ki ki, chúng ta sẽ đem ngươi thành món thịt quay giòn nhé.”
Tôi cầm lấy tay của Deije đang hướng về phía tôi.
Vào giây phút tôi chạm vào nó, một kĩ năng của cây kĩ năng Tham Lam, 『Kẻ Thống Trị』đã được kích hoạt.
『Kẻ Thống Trị』, giống như cái tên, một kĩ năng Tham Lam sẽ trộm hết cách kĩ năng của người khác và làm chủ nó. Nó là một trong những kĩ năng nổi tiếng nhất của cây kĩ năng này.
Có rất nhiều trường hợp rắc rối sẽ xảy ra, vì vậy bạn không thể sử dụng chúng trên chiến trường để lấy đi kĩ năng của kẻ địch, nhưng bạn có thể cường hóa chúng. Một kĩ năng mạnh mẽ.
Điều đặc nbieejt hơn là ở những Lớp Kĩ năng, chúng chỉ có thể mở khóa bằng việc thỏa mãn được ham muốn của bản thân và theo đúng bản chất của Nguyên Tội.
『Kẻ Thống Trị』 có thể bỏ qua một số điều kiện tiên quyết, và mở khóa một số năng lực vô hạn.Bởi kì càng khó để mở khóa, kĩ năng của Con Quỷ sẽ càng chở nên mạnh hơn.
Tôi cảm thấy không thoải mái chút nào khi cả người tôi bị dà soát bởi kĩ năng này. Dù cho dạ dày tôi cảm thấy ghê tởm, tôi vẫn nghiến răng chịu đựng. Nhưng gương mặt của Deije đã sớm trở nên vặn vẹo, và anh ta lẩm bẩm xong sự ngạc nhiên.
“Không thể nào…Kĩ năng 『Kì Nghệ Ma Ảnh』,…. Sao lại không có… Cái mẹ gì vậy?”
“Ể?!”
Anh ta giải phóng càng nhiều năng lượng hơn, và nắm chạy tay của tôi khiến tôi quan ngại không biết nó có gãy hay không nữa.
Trong cơ thể tôi bị thăm dò khắp trái phải.
“Ra đi nào… Mẹ mày…. Không thể nào. Tôi đáng lẽ đã đáp ứng đủ hết điều kiện rồi chứ!! Ngay cả là kĩ năng cấp SS, không đời nào tôi không tìm thấy nó… Không thể nào!!”
“…Có thể là do anh chưa đủ trình độ để sử dụng nó hay do lí do gì?”
Câu nói của tôi nhanh chóng bị phủ nhận.
Với đôi mắt anh ta nhìn tôi như thể đang nhìn uống một con quái vật vậy.
“Không Không Không Không, 『Kẻ Thống Trị』 không phải… loại kĩ năng kiểu vậy. Này cô, thực sự cô có thể sử dụng nó chứ?”
“….Không phải anh vừa thấy tôi dùng trước đó à?”
“….Đứng yên… Mẹ nó, không còn thời gian nữa! Không còn cách nào khác, Tôi sẽ cho cô sử dụng thanh Celeste. Cô làm đi!”
Không thể nào. Điều này thật vô lí. Có một sự khác biệt hoàn toàn giữa trình độ kiếm thuật của tôi và Deije. Nó không chỉ ở cấp bậc kĩ năng; cơ bắp, cách chúng tôi khai triển, và thập chí là cả những thói quen hằng ngày nữa, các mà chúng tôi sinh tồn tới tận bây giờ, những sự khác biệt nhỏ nhoi trong cách chuyển động cũng nói lên sự khác biệt giữa hai chúng tôi.
Tôi không thể cầm thanh Celeste. Ngay cả khi nó chỉ có thể phun ra lửa, một thanh Kiếm Quỷ ở đẳng cấp này phụ thuộc lớn vào người Sử Dụng, và ngày tử đầu, tôi không còn một chút nào ma thuật để sử dụng 『Kì Nghệ Ma Ảnh』.”
“Không ổn đâu… Tôi khoong còn đủ ma thuật trong người để sử dụng 『Kì Nghệ Ma Ảnh』nữa.”
“Ku, vậy tôi đoán là đây là lần cuối rồi… cho chúng ta cầu mong phép màu xảy ra.”
Mắt của anh ta chuyển hướng về vị Chúa Quỷ ở phương xa kia.
Phép màu?
Lời đó làm trong đầu tôi lóe lên một ý.
…Không, không giống như thế, nhưng một cách… chỉ còn một cách duy nhất này sẽ phát huy tác dụng.
Nó không phải giống như điều đủ lớn lao để ấp ủ rằng sẽ dẫn ta đến chiến thắng, nhưng mà nó vẫn có một cách để tôi hồi phục ma pháp của mình.
Bình tĩnh nào, nếu tôi dùng nó, bản tính thực sự của tôi sẽ bộc phát. Không, toi đã dùng nó một lần trước kia.Nhưng bị phát giác ra sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi nhìn lên mặt Deije. Hắn không thuộc tuýp mà tôi thích tí nào cả. Hắn là kẻ mà luôn luôn
làm những dịch vụ kinh tởm hơn cả tôi.
Nhưng chúng tôi không cùng một đẳng cấp ở cái điểm mà tôi quan tâm đến mức độ thích hay ghét.
Tôi chuẩn bị tinh thần, và mở miệng nói.
“Deije… um, Tôi…”
“…Gì?.... Cái phép màu kì lạ gì đây?”
Biểu cảm của anh ta chuyển sang trạng thái mê man. Nó là biểu cảm giống như thể anh ta chạy trên sa mạc vậy, chỉ thấy Zebul vẫn còn sống và khỏe mạnh. Một vẻ mặt kiểu như khi chứ kiến một việc gì đó đã từng được trải nghiệm qua. Anh ta quay qua và nhìn tôi với ánh mắt như thể không tin nổi anh ta có đang mơ hay không.
“Này cô, cô có cảm nhận được điều gì không?”
“Ể?...Ah!...Ể?!”
Một vài giây trôi qua, tôi cũng cảm nhận được nói. Ý nghĩa của lời nói mà anh ta nói với tôi.
Một cơn gió thổi qua. Cơn gió đen không ngừng nổi lên dường như bị làn gió kia ra sức muốn thổi bay chúng đi.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay của mình, và chết lặng. Một lượng nhỏ sức mạnh cạn kiệt trong người tôi đang hồi phục lại, và vài ma thuật cũng bắt đầu trở lại cái cơ thể vô năng lượng này.Cảm giác nhầy nhụa mà Zebul đem lên người tôi cũng bị rửa sạch đi.
“『Abyss Zone』của Leigie-Sama đã được…. khôi phục trở lại?!”
“…Tại sao… vào lúc này, Lãnh Địa của Boss….”
Phải, sau tất cả đến giây phút này. 『Abyss Zone』 không phải là một kĩ năng có thể dễ dàng kiểm soát. Hơn nữa, nếu là một Chúa Quỷ có sức mạnh đáng kể, phạm vị và nguồn năng lượng phóng thích sẽ ra tăng, nhưng điều này còn phụ thuộc cả vào những khả năng của họ nữa, và nó không phải là thứ mà có thể kiểm soát dễ dàng bằng ý chí được.
Zebul cũng cảm nhận được điều này. Trông vẻ mặt cô ta có vẻ trở nên hoang mang. Có vẻ dường như sức mạnh của cô ta không bị ảnh hưởng, nhưng cô ta có lẽ đang tự hỏi tại sao lãnh địa của mình đang yên lành lại có thể bị phá hủy mà không gặp tí khó khăn nào mà cũng chả có gì cảnh báo trước điều này nữa.
“Oy,oy, hai ngươi đã làm gì? Điều này cũng nằm trong kế hoạch của hai ngươi?”
Giá mà thế.
『Abyss Zone』 là kĩ năng chỉ có thể triển khai bởi Chúa Quỷ. Cả tôi lẫn Deije đều không thể thức tỉnh được nó đột nhiên như thế được.
Tự nhân điều này cũng là hơn cả một phép màu rồi.
Nhưng, phép màu thực sự vẫn chưa đến.
Deije đột nhiên mở to đôi mắt của mình.Môi của anh ta run bần bận và cánh tay mất đi toàn bộ sức mạnh kiếm thanh Celeste cắm xuống đất. Giờ phòng thủ đã lộ rõ lỗ hổng. Nếu Chúa Quỷ bên đó tấn công thì chúng tôi chết là cái chắc.
“Làm sao…Tại sao, vào lúc này… không, ngay từ đầu… điều này thật bất khỏa thi.”
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến anh ta. Bởi vì tôi cũng chú ý theo hướng anh ta nhìn.
Mái tóc đen thanh nhã, được chắm chút cẩn thận ( bởi những hầu gái). Làn da nhợt nhạt yếu ớt không có bất kì một khiếm khuyết nào. Chiếc áo choàng màu đen tuyền được khoác trên người, hợp với một người thống trị màn đêm, nghe nói là được trao bởi Quỷ Vương Vĩ Đại, nhưng thực hư thế nào thì không ai biết cả.
Tất nhiên là không có kiếm hay bất kỉ một loại vũ khí nào.Thậm chí không có nổi một vương niệm được đeo lên để minh chứng cho thân phận của người ấy. Không đeo bất kì vật trang sức nào cả.
Nhìn vào bên trong chiếc áo choàng màu đen, nó nhìn như có vẻ được may bằng chất liệu lụa cao cấp, có thể nhìn thấy một chiếc áo sơ mi giản dị. Vì không đeo thắt lưng, anh ấy sẽ không có chuyển động nào đặc biệt hết, nhưng bây giờ, chiếc quần âu trông như sắp tuột xuống đến nơi rồi.
Dù thế nào đi nữa, cái cảnh tượng kia không thể được xuất hiện trên chiến trường. Không, không đời nào nó lại xuất hiện.
Ngày cả khi có một cây giáo từ trên trời rơi xuống xiên chết ả ta còn hợp lí hơn nhiều.
“Medea, đấy là ảo ảnh của cô à?”
“…Tất nhiên là không.”
Tôi không có thời gian làm chuyện đó, và việc đấy cũng chả giúp gì trong trường hợp này.
Tạo một ảo ảnh của chủ nhân mà tôi phục vụ trung thành ư? Ngài ấy quá tồi tệ để tôi có thể làm ra cái chuyện tày đình ấy.
“…À, biết rồi, ra là ảo ảnh mà Zebul tạo ra… A, ngạc nhiên thật đấy. Ý tôi là, làm gì có chuyện Sếp xuất hiện ở nơi như này chứ.”
“…Nếu nó như vậy… Nếu là như thế, tôi có thể tin đấy.”
Suy nghĩ đang đơ như đá lạnh của tôi bị đập nát bởi Deije nhờ nói ra một tình huống hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Tôi biết mà… Quỷ Vương chúng tôi hèn hạ đến mức nào mà chúng tôi còn không nắm rõ trong lòng bàn tay sao? Ngay cả khi chúng tôi ở trên bờ vực của cái chết, chắc chắn là ả ta đã tạo ra ảo ảnh của Leigie –Sama… đây có phải là một tiết mục trong show nấu ăn của ả ta không thế?
Sử dụng cà rốt và que sắt để tăng thêm hương vị?
Bất kể thế nào đi nữa thì cũng đừng hù dọa tôi như vậy chứ? Tôi nghĩ rằng trái tim mình sẽ bị ả ta hù chết trước khi bị ăn sạch.
Trái tim của tôi do cái trò quỷ đó mà giờ vẫn rung thình thịch như chuông báo cháy này.
Ngay cả thế, ả làm tốt quá đấy.
Đã kể từ rất lâu mà tôi được nhìn thấy hình dáng của Leigie-sama. Và thấy được ngài ấy đi dạo quanh bên ngoài, đã bao nhiêu năm rồi? Ngay cả khi tôi cố gắng lục tung kí ức của mình, về lần đầu tiên tôi gặp ngài ở ngoài kia, và nó có lẽ là điều không thể xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lý do tóc của ngoài ấy rất bóng loáng dẫu cho sự rối xù của nó là bởi vì những người hầu rất chịu khó giữ nó theo nếp trong khi cố gắng không đánh thức ngài ấy, và làn da nhợt nhạt của ngài có lẽ là kết quả của việc ngài đã không ra ngoài trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Bản tính của ngài ấy và từng chi tiết nhỏ được tái tạo rất hoàn hảo.
Ngay cả cái điệu bộ ngái ngủ ngài người làm ở trong văn phòng, và cái tư thế lắc lư tưởng chừng như sắp ngất làm cho một phần
nào đó trong tôi chỉ muốn chạy ngay đến và đỡ ngài ấy.
“Công nhận cái thứ kia… nó giống y hệt luôn ấy. Nếu Sếp thực sự từng đứng lên, có lẽ Sếp sẽ trông như thế.”
“…Đúng vậy…A!!”
Vào lúc đó, tôi chú ý ra một điều vô cùng quan trọng.
Tôi… bây giờ đang khỏa thân! Tôi nhanh chóng ngồi xuống để che chắn. Thậm chí cho dù nó có là ảo ảnh đi chăng nữa, việc để Chủ nhân nhìn thấy cơ thể lộ thiên của mình là điều không nên. Dù cho Leigie-sama không bao giờ để ý đến tôi.
Cả đầu tôi đỏ bừng, nó nhưu thể được tô lên màu đỏ cùng với sự xấu hổ ngượng muốn chết, và chú ý rằng việc tôi không thể che thân thể của mình trong tư thế này mãi được, tôi quay sang Deije.
“Deije… áo choàng.”
“…Ờ sao không.”
Anh ta quăng chiếc áo choàng sang, và tôi dùng nó cuốn quanh người. Như thế này, tôi sẽ không thể cử động thoải mái, nhưng làm gì có giây phút nào để bận tâm chuyện đó chứ.
Deije vẫn tiếp tục dán đôi mắt của mình lên ảo ảnh, lên từng cử chỉ của ảo ảnh.
“…Oy,oy, Sếp đã ngủ luôn rồi kìa. Trước mặt Zebul.”
“Chúng giống y hệt như thật ấy.”
Dù vậy với vẻ mặt ngơ ngác, Zebul cất tiếng nói về phía ảo ảnh của Leigie-Sama đột nhiên xuất hiện trên kia.
“…Ngươi. Ngươi là kẻ nào?”
“…À hiểu rồi.”
Ảo ảnh đó, với vẻ mặt đày ẩn ý, anh ta chả hề có ý định lắng nghe cuộc đối thoại, bỏ ngoài tai toàn bộ như chẳng thể mình không liên quan đến cuộc đối thoại ấy.