Chương 7: Yagu's Bridge
Nhà trọ mà Quân đoàn vận tải sắt đen thường đến không xa lắm tính từ vị trí của người buôn nô lệ.
Sau khi đi dọc con đường chính theo hướng các dãy núi, chúng tôi đến một nhà trọ. Tấm biển phía trước ghi là 'Yagu's Bridge'.
Yagu là một loài động vật có hình dạng giống dê mang kích thước của một con lừa sống ở các dãy núi gần đó. Yagu là loài vật tối thiết yếu cho bất cứ ai có ý định vượt núi vì con đường băng qua núi rất hẹp và nguy hiểm. Bất khả thi cho xe hàng để có thể đi trên những cung đường như vậy, do đó mọi người thường buộc hàng hóa của họ lên một số lượng lớn yagu để đến và rời khỏi thành phố. Những con vật này không chỉ hữu dụng trong việc chuyên chở hàng hóa. Chúng có thể sống được chỉ với một ít thức ăn, dễ thuần dưỡng, và còn có thể được dùng để lấy sữa và thịt. Đó là lý do cho việc một số lượng lớn bọn chúng được giữ bên trong phần rìa của thành phố phòng thủ.
Yagu rất giống dê núi. Tất cả những gì chúng muốn làm là leo núi. Cái cách mà bọn chúng nhảy từ vách đá hiểm trở này sang vách đá hiểm trở khác, rồi sau đó ngẫu nhiên leo xuống từ một vách đá nào đó bằng một động tác thanh nhã kỳ lạ, đã khiến chúng được biết đến rộng rãi khắp Endagia.
Cái cách mà chúng trèo qua những đỉnh núi được biết đến như là một cây cầu của Yagu. Nhà trọ 'Yagu's Bridge' mang phong cách không khác biệt lắm so với những tòa nhà lân cận khác trong thành phố. Tuy vậy, điểm độc đáo của nó chính là cánh cửa đôi lớn, chúng luôn được mở rộng ra như thể mời gọi bất cứ vị lãng khách nào đang qua đường gần đó vậy. Đội trưởng Dick và phó đội trưởng Marlowe xuống khỏi lưng bọn raptor và tiến thẳng về phía cửa trước. Mariela và Lynx cũng leo xuống khỏi xe hàng sau đó và theo sau hai người họ. Mariela muốn Siegmund đi theo cùng, nhưng anh ta bị bỏ lại trên xe để tắm, nhằm khiến cho anh ta có thể xuất hiện trước mặt người khác mà không bị những ánh nhìn ghê tởm hướng đến.
Bên trong cánh cửa đôi là một phòng ăn lớn và một quầy bar với cầu thang ở phía sau dẫn lên tầng hai. Do chỉ mới quá trưa nên bên trong nhà trọ vắng khách. Người duy nhất ở bên trong là một người phụ nữ tóc đỏ hiện đang đứng phía sau quầy bar.
"Dick! Anh đến sớm!"
Người phụ nữ tóc đỏ gọi tên của người đội trưởng và chạy đến bên cạnh ông ta. Cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp với bộ ngực lớn.
"Công việc của bọn tôi với tên đó được giải quyết nhanh gọn hơn tôi tưởng."
Người phụ nữ tóc đỏ nâng bộ ngực của mình lên khi đội trưởng Dick nói. Điều đó đã làm bật lên khu vườn đào phong phú của cô ta, và vị đội trưởng đây có vẻ là người thích tận hưởng phong cảnh.
"Nhà trọ này thường không quá bận như thường lệ. Khẩn trương lên và cởi bộ giáp đó ra, tôi sẽ chuẩn bị một vài món cho anh. Oh, và cô người mới này là ai đây?"
"Hân hạnh được gặp cô. Tôi tên là Mariela. Tôi muốn đặt một phòng cho hai người nếu nó hiện đang có sẵn."
Người phụ nữ tóc đỏ hướng ánh mắt sang vị phó đội trưởng Marlowe.
"Bọn tôi gặp cô ấy trên chuyến hành trình đi đến thành phố. Còn có một người khác ngoài cô ấy đáng lẽ là một phần hàng hóa của bọn tôi trước khi cô ấy mua hắn ta. Bọn tôi sẽ lên tầng hai, tôi đảm bảo là cô ấy sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề nào đâu."
"Tôi hiểu rồi. Chào mừng đến với nhà trọ 'Yagu's Bridge'! Tôi là Amber. Nếu cô có thắc mắc gì, cứ việc thoải mái hỏi tôi bất kỳ lúc nào cô muốn."
Amber, sau khi nghe thấy lời giải thích của Marlowe, tiếp đón Mariela một cách thích hợp. Mariela quyết định đặt một phòng cho ba đêm và trả trước. Một phòng đôi có giá ba mươi đồng mỗi đêm và bữa sáng là thêm năm đồng cho mỗi người.
Hay nói cách khác, nó rẻ. Giá của một căn phòng bình dân cho một tân binh mạo hiểm giả ở sẽ thường mắc hơn đôi chút. 'Yagu Bridge' nằm tại một vị trí thuận lợi, cả bản thân nhà trọ cũng đã được bảo trì tương đối tốt, và thậm chí nó còn có một phòng ăn kết nối với nhà trọ. Như thể nó là một nhà trọ dành cho tầng lớp trung lưu vậy, tuy thế giá cả lại thấp hơn đáng kể.
"Eh...?...trông hơi ít..."
"Cô không sai. Những nhà trọ ở thành phố mê cung này nhận được sự hậu thuẫn về mặt tài chính từ phía chính phủ đất nước. Nếu không thì, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể mở cửa ở đây. Kể cả khi có một mê cung nằm tại trung tâm của thành phố đi chăng nữa, chúng tôi vẫn bị cô lập với phần còn lại của đất nước và không nhiều mạo hiểm giả sẵn sàng lặn lội đường xá xa xôi để đến đây. Chúng tôi cố giữ ở mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể nhằm thu hút càng nhiều mạo hiểm giả đến đây càng tốt. Kể cả khi chúng tôi ở một nơi xa xôi hẻo lánh đi nữa, mê cung cũng cần phải được kiểm soát."
Điều đó giải thích cho mức giá của các loại sản phẩm và dịch vụ thông thường ở thành phố mê cung này, nhưng cái mức giá lố bịch của dược phẩm vẫn khiến Mariela cảm thấy một chút choáng váng. Cho đến hiện tại, nhà trọ này sẽ tạm thời là nhà của Mariela.
(Hơn nữa....)
Mariela đặt một tay lên ngực.
(Ngực của Amber-san thật to....)
Mariela thở ra một hơi dài khi biết là không có bất kỳ loại dược phẩm nào có thể giúp làm tăng cỡ ngực của cô lên cả.Đội trưởng Dick và Marlowe leo cầu thang lên tầng hai. Lynx lấy chìa khóa phòng của các phòng mà bọn họ đã thuê trước đó và bước ra ngoài để trao chúng cho các thành viên còn lại của Quân đoàn vận tải sắt đen. Mariela theo sau anh ta.
Sau khi bước ra ngoài bằng phía cửa sau, một nhà vệ sinh và một khoảng sân nhỏ dùng để lau chùi xe có thể được trông thấy. Xa hơn chút nữa, một cái lán nhỏ cho gia súc và một bãi giữ xe được đặt ở giữa sân. Khu vực giặt rửa dường như chỉ dùng để giặt quần áo, nó cũng có một khu vực bị che bởi vải dùng để tắm rửa.
"O~i, Ulrike, đi lấy một ít đồ ăn nào~"
Khi Lynx hét lên, bốn thành viên của Quân đoàn vận tải sắt đen đã di chuyển khỏi bãi giữ xe.
"Ulrike sẽ đến một khi hắn hoàn tất việc chăm sóc tụi raptor."
Trong khi nhận chìa khóa từ Lynx, một trong những thành viên nói với anh ta.
"Tên đó, hắn ta quan tâm đến những con raptor còn hơn cả chính bản thân hắn nữa. Tôi sẽ đến đưa cho hắn chìa khóa, tất cả các người có thể vào trong được rồi đấy."
lynx để Mariela ở lại một mình bằng việc chạy thẳng đến bãi giữ xe. Mariela đã bắt đầu cảm thấy lo lắng khi Siegmund từ nãy giờ không thấy đâu. Cô bồn chồn liếc qua lại xung quanh với hi vọng tìm thấy anh ta, nhưng dường như Mariela không có lý do gì để phải lo lắng cả. Siegmund cuốn những tấm vải bao quanh nhà tắm ra trước khi bước xuống sàn. Như thể anh ta bước ra khỏi nhà tắm một cách vội vàng hay sao đó, bởi do tóc tai anh ta vẫn còn ướt sủng và người anh trông có vẻ đang run lên vì lạnh. Sợi dây buộc lưng mà anh ta mặc bị ướt và dính chặt cả vào người anh.
(Anh ta tắm rửa trong khi vẫn đang đeo cái đó....)
Nó khiến cho Mariela nhận ra là cô không hề có bất cứ bộ đồ nào phù hợp để cho anh ta hay cho chính mình mặc cả. Bộ đồ bên ngoài mà cô đang mặc được làm từ sợi của cây daisy. Nó sẽ tự động điều chỉnh chính nó bằng cách rút sức mạnh ma thuật từ không khí xung quanh hoặc là từ trên người của người đang mặc nó. Nên, hiện giờ thì vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra, và họ có thể chịu được một thời gian. Tuy nhiên, bộ đồ lót mà cô đang mặc bên dưới thì đã hơn hai trăm năm tuổi rồi. Túi xách và giày của cô cũng xuất hiện những vết rách lớn và như thể là những thứ bên trong nó có thể rớt xuống bất kì lúc nào vây.
(Chắc chắn là việc đầu tiên mà mình cần phải làm là đi mua sắm.)
Sau khi sử dụng ma thuật đời sống 《Khô cạn》 để sấy khô cho Siegmund, cô bảo anh ta đi theo cô vào trong và Siegmund bước sau cô mà không nói lấy một từ nào. Bắp chân trái của anh ta sưng tấy lên và bàn chân trái thì biến sắc khi anh ta kéo lê nó trên nền nhà. Trong cái túi nhỏ treo bên phải bộ trang phục của cô, là một ít thảo dược. Anh ta cố ngăn không cho cánh tay phải của mình chuyển động và rõ ràng là nó trông rất khó nhọc. Mariela bắt đầu nghi ngờ việc liệu chăng đám thảo dược trị thương cơ bản mà cô lấy được trong rừng sẽ đủ sức đối với một vết thương như thế chăng. Kế đến, là mắt phải của anh ta. Siegmund đã giấu nó bên dưới mái tóc của mình kể từ lúc bắt đầu khi mà Mariela chú ý đến anh. Làn da anh ta nhợt nhạt và anh ta thở những hơi thở ngắn, đứt quãng, "Haa...haa....", khi họ tiến vào bên trong nhà trọ.
Căn phòng trên tầng hai mà Mariela đã thuê nằm ở phía cuối dãy của hành lang và nó khá rộng rãi. Sau khi bước qua cánh cửa trước mặt, Mariela có thể nhìn thấy một cánh cửa khác dẫn tới phòng ngủ. Bên trong, có hai cái giường ở hai bên của căn phòng và hai cái bàn cùng với những chiếc ghế ngồi phù hợp với chúng. Gần lối vào phòng, có một chiếc tủ đựng quần áo khá lớn có thể được dùng để cất giữ quần áo, hành lý, áo giáp, trang bị mà một người nào đó bất kỳ có thể có. Ngoài ra nó còn có một phòng tắm nhỏ ở phía cuối của căn phòng. Mặc dù, gọi căn phòng đó là phòng tắm có lẽ là hơi quá. Nó chỉ có một cái bồn đủ lớn cho một người ngồi vào trong với một cái ống thoát nước dưới chân. Không có bất kỳ đường ống nào trong phòng như là sẽ cung cấp nước cho cái bồn cả. Bạn sẽ phải sử dụng ma thuật nước hoặc một trang bị ma pháp để cung cấp nước tắm cho chính bản thân mình. Tuy vậy, một căn phòng với bồn tắm là thứ gì đó sẽ chỉ giới hạn ở những nhà trọ hạng sang trước khi xảy ra cuộc náo loạn.
(Một cái bồn tắm! Mình vui quá. Mình sẽ có một buổi tắm lâu dài và tuyệt vời sau lát nữa.)
Mariela đã tưởng tượng tới cảnh tượng phải lau người bằng khăn ướt, nên cái bồn tắm này đã mang lại một niềm hạnh phúc không thể diễn tả nổi nên lời cho cô. Căn phòng rất đẹp khi chỉ xét đến đến cái giá phải trả cho nó, nhưng phòng ngủ lại ẩm ướt và mùi mốc của nấm nồng nặc khắp nơi. Cánh cửa sổ duy nhất trong căn phòng chỉ cung cấp vừa đủ một ít ánh sáng hoặc không khí trong lành mà thôi. Các tấm ga trải giường trông thì có vẻ sạch, nhưng nệm thì lại được lót bằng rơm rạ và khả năng cao là sẽ có côn trùng trong đó.
(Đây là căn phòng mà một người nô lệ mất vệ sinh đã từng được cho phép ở lại trước kia. Không còn cách nào khác vậy.)
Kể cả khi anh ta chỉ tắm rửa bản thân, vẫn có đó một mùi hương riêng biệt phát ra từ người Siegmund. Đất cát, bụi bẩn và một số thứ không thể xác định khác bết dính cả vào râu lẫn tóc của anh ta. Mariela rất cảm kích khi anh ta thậm chí còn được cho phép bước chân vào phòng. Sau khi sử dụng ma thuật đời sống lên không khí, Mariela đóng cửa sổ. Rồi cô tiến lại cánh cửa mà họ đã từng bước qua lúc nãy rồi sau đó khóa nó lại. Cô cũng đóng cả cửa phòng ngủ để đảm bảo chắc rằng không có ai có thể nghe lén được cuộc trò chuyện giữa họ. Ngay cả khi cánh cửa chập trên cửa sổ có khép lại đi nữa, bên trong phòng ngủ vẫn được chiếu sáng bởi một nguồn ma thuật trôi nỗi trong không khí cung cấp đầy đủ ánh sáng cho Mariela giúp cho cô có thể kiểm tra kỹ lưỡng Siegmund. Mariela mở túi và nhìn lướt qua đám thảo dược còn lại mà cô có. Không còn quá nhiều, nhưng vừa đủ để chữa cho hầu hết các vết thương tổn trên người Siegmund.
"Ngồi vào đó đi."
Mặc dù Mariela đang chỉ vào cái ghế, vì một số lý do, Siegmund vẫn ngồi trên sàn nhà bên cạnh cái ghế. Do vết sưng ở chân, anh ta không có khả năng uốn cong phần khớp một cách đúng đắn và buộc phải để nó kẹt ở một góc độ bất tiện khi anh ta nằm xuống sàn. Suốt khoảng thời gian này, anh ta chưa ngẩng mặt lên lấy một lần và cứ tiếp tục nhìn đâu đó gần chân của Mariela.
(Tại sao lại là sàn nhà....Chà, cũng được thôi....)
Mariela dời cái ghế đến trước mặt anh ta và ngồi xuống.
"Tôi tên là Mariela. Có ổn không nếu tôi gọi anh là Sieg? Mặc dù, tôi đoán là anh không thể khước từ bất cứ thứ gì tôi nói do khế ước nô lệ."
"Tất nhiên, cứ gọi tôi là bất cứ gì mà ngài mong muốn, thưa Chủ nhân. Tôi sẽ không bao giờ quên lòng biết ơn mà tôi nợ ngài cho việc mua một tên nô lệ tật nguyền như bản thân tôi đây. Tôi sẽ không bao giờ bất tuân bất cứ mệnh lệnh nào mà ngài đưa cho tôi. Làm ơn, xin hãy đừng lưỡng lự khi đưa ra mệnh lệnh cho tôi."
Siegmund quỳ gối và đập trán của mình lên sàn nhà.
(Uwaa....)
Nhìn thấy một người đàn ông to lớn vào vị trí dogeza khiến cho Mariela ngã ngửa ra ghế.
Theo những gì mà anh ta đã nói trước đó, Raymond - hoặc có thể là một người buôn nô lệ khác - có lẽ đã từng làm anh ta sợ hãi bằng ma thuật nô lệ được sử dụng khi thiết lập khế ước.
Vẫn có rất nhiều thứ mà Mariela không rõ. Cô vui vì bản thân đã có thể tìm thấy được một người không thể phản bội mình và cũng sẽ có thể giúp cung cấp cho cô thông tin về thế giới này. Cô cũng biết rõ lợi ích khi được một ai đó mạnh hơn mình trợ lực hay thậm chí là bảo vệ cô nếu cần thiết.
Tuy nhiên, để Sieg có thể đảm nhiệm được một trong hai vai trò đó, trước hết anh ta cần được chữa trị cái đã. Và giả kim sư Mariela biết là Sieg không chỉ bị tổn thương về mặt thể xác, mà còn cả về mặt tinh thần nữa.
"Anh có thể chỉ cần gọi tôi là Mariela. Ngẩng đầu lên và cho tôi xem mặt nào."
Sieg ngẩng đầu lên với mái tóc vẫn che đi phần mắt đó của anh. Sieg có một khuôn mặt gầy gò và có thể thấy rõ triệu chứng suy dinh dưỡng đến từ anh ta, nhưng, bên cạnh đó, cô có thể nói là anh ta đẹp trai. Con ngươi của anh ta mang một màu xanh thẳm tuyệt đẹp. Nếu anh ta cạo râu và chau truốc cho ngoại hình của mình một tí, anh ta có thể được xem như là một người đàn ông trung niên mang vẻ ngoài tốt bụng.
Mariela nâng tay lên để cô có thể nhìn thấy rõ con mắt phải của anh, Sieg nao núng né tránh khỏi sự đụng chạm cơ thể đến từ cô. Mariela nhớ lại một đứa trẻ mà cô từng biết cũng có những phản ứng theo cách tựa tựa thế. Nó là đứa trẻ cuối cùng còn lại của trại mồ côi. Một đứa con nít bị cha mẹ bạo hành hằng ngày. Sieg chắc hẳn đã phải chịu sự bạo hành thường xuyên và liên tục như thế. Những vết sẹo nhỏ phủ khắp mọi nơi trên cơ thể của anh.
Sự thật là anh ta đã ngồi xuống sàn không do dự khiến cho Mariela nghĩ đến hình thức đối xử nào mà anh ta buộc phải nhận từ người chủ cũ trước kia của mình. Cô có thể cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực khi chỉ tưởng tượng nó.
Cô thận trọng di chuyển cả hai bàn tay lại gần Sieg hòng tránh làm anh sợ. Khoảnh khắc cô chạm vào mặt anh, cô có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nó. Đúng như dự đoán của cô, anh ta cũng bị sốt. Cô vuốt mái tóc ra khỏi mặt anh để rồi trông thấy ba vết cắt lớn, Mariela cho rằng đó là từ một con quỷ, cắt ngang phần mặt phải của anh. Các vết cắt đã cũ vã đang bắt đầu tróc vẩy. Tuy nhiên, mắt phải của anh đã hoàn toàn bị nghiền nát bởi áp lực từ đòn tấn công.
Elixir là loại dược phẩm nhiệm màu. Không quan trọng vết thương có nặng như thế nào hay căn bệnh có ác liệt ra sao, elixir sẽ có thể chữa lành hết tất cả. Kể cả một vết thương nghiêm trọng như thế này đây, thứ có khả năng đã cướp đi hoàn toàn thị giác của Sieg ở phần bên phía mắt phải của anh ta, cũng sẽ dễ dàng hồi phục lại chỉ bằng một bình elixir. Nó chính là đỉnh cao của giả kim thuật. Các thành phần hiếm hoi được yêu cầu để tạo ra loại dược phẩm này và phương pháp điều chế chúng rất phức tạp. Rõ ràng, nó là thứ gì đó mà Mariela không có khả năng có được. Thậm chí ngay cả tại thành phố phòng thủ mà Mariela từng sống trong quá khứ đi nữa, elixir cũng được xem như là một vị thuốc huyền thoại. Có hằng hà sa số những giả kim sư, có kĩ năng thượng thừa hơn nhiều so với Mariela, nhưng kể cả vậy đi chăng nữa cũng chẳng hề có bất cứ ai trong thành phố mà nắm được đúng chính xác công thức cần thiết để điều chế elixir cả.
Kiểu loại dược phẩm khác tương tự như elixir không được phân loại là dược phẩm hồi phục. Thay vào đó, nó được xếp vào loại danh mục 'Dược phẩm chuyên dụng'. Dược phẩm chuyên dụng được điều chế bằng cách thu thập các loại vật phẩm có tác động lớn nhất lên một số bộ phận nhất định cụ thể trên cơ thể con người. Chỉ những giả kim sư thiên tài mới có khả năng điều chế ra những lọ thuốc như vậy. Một giả kim sư ở trình độ như Mariela đây sẽ không đời nào biết cách điều chế chúng. Các công thức pha chế được tạo ra bởi những giả kim sư, những người đã dành cả một đời để nghiên cứu các loại vật phẩm, và bí mật về các công thức pha chế đó của họ sẽ mãi được giữ kín với thế giới bên ngoài. Ở lần đầu tiên, với trình độ giả kim thuật của Mariela hiện tại, cô chỉ có khả năng điều chế ra những lọ thuốc cao cấp đơn giản nhất mà thôi.
(Mình không thể chữa cho con mắt phải của anh ta.)
Kế đến, cô kiểm tra cánh tay phải của anh ta. Có những vết cắn dọc khắp cẳng tay của anh. khi cô hỏi anh về vết cắn, anh nói với cô rằng nó là do Sói đen gây nên, chúng đã tấn công anh vào nửa tháng trước.
Sói đen, hay còn có cái tên khác là Sói Miasma, nhỏ hơn Sói rừng nhưng chất độc bọc trong nanh của chúng làm trì tuệ tốc độ hồi phục tự nhiên cho bất cứ thứ gì chúng cắn phải. Một con Sói đen đơn độc tương đối dễ đối phó, đó chính là lý do vì sao chúng nó thường có xu hướng săn theo bầy đàn. Chúng sẽ khoanh vùng phạm vi của con mồi và lao đến với những đòn tấn công nhanh. Con mồi của chúng sẽ nhanh chóng bị khuất phục trước độc tố, khiến chúng đủ suy kiệt để Sói đen có thể thưởng thức bữa ăn của nó.
Các vết thương trên cẳng tay của anh ta không có dấu hiệu đang lành lại, vết cắn đã bị biến sắt và vẫn còn mới. Mariela đoán là anh ta đã không được cứu chữa tận tình sau khi bị con quỷ tấn công. Độc tố từ nang của Sói đen có lẽ vẫn còn ngấm trong cánh tay anh ta, gây khó khăn cho quá trình hồi phục tự nhiên. Siegmund dường như đã không còn có thể di chuyển ngón tay của mình, nhưng anh ta vẫn còn cảm nhận được đầu ngón tay. Cánh tay của anh ta bị thương nặng, nhưng Mariela không thể tìm thấy được bất kỳ chấn thương thần kinh nào.
Cuối cùng, chân trái của anh ta. Có vẻ như con Sói đen cũng tấn công anh ta ở đây nữa. Một tảng thịt lớn đã bị xé ra tính từ bắp chân của anh ta. Có vẻ như đã có ai đó nổ lực đốt vào vết thương nhằm để cầm máu. Các vết bỏng không được dành thời gian để chữa trị đúng cách, chúng bị ảnh hưởng bởi vi trùng và điều kiện vệ sinh tồi tệ của cổ xe. Chân anh bị viêm và sưng lên gần gấp đôi so với kích thước ban đầu.
(Trước hết, mình phải làm gì đó với chứng sưng viêm này. Cánh tay thì dường như có thể kiểm soát được bằng một loại thuốc cấp cao, nhưng mình sẽ cần một lọ chuyên dụng để chữa trị cho cái chân đó của anh ta. Và các vết sẹo, nó không có vẻ gì là khiến cho anh ta cảm thấy khó chịu, nhưng nó hẳn phải đau đớn lắm.)
Phần thịt lốm đốm do con dấu còn sót lại cũng bị viêm. Nếu cô có một lọ dược phẩm chuyên dụng cô có thể chữa trị hết tất thảy các vết thương từ nhỏ đến lớn của anh ta ngay tức khắc, nhưng đó không phải là thứ cô có khả năng tạo ra. Để xử lí tất cả chúng với những lọ dược phẩm hạng thấp hơn, thì cô sẽ phải tiến hành theo từng bước, từng giai đoạn.