Skye xòe những đồng dollar như xòe bài, sóc xong, lại xòe ra, rồi bỏ thêm mấy tờ vào. Anh chàng Indian đang theo dõi các động tác của cô, cô biết chắc như vậy. Tuy theo dõi cô nhưng mặt anh ta vẫn im lìm. Cô gom tiền lại, thiếu dollar nữa là đủ , cả gia tài đối với người dân Mariposa!
Anh ta đặt mấy cái ly thủy tinh cẩn thận trên bàn, trước khi quay lại dọn dao nĩa mắt anh ta liếc qua xấp tiền. Làn da nâu sậm, mái tóc đen nhánh rủ xuống cổ áo chemise. Chàng Indian này trẻ, đẹp trai, tham lam. Qua ánh mắt cô đoan chắc anh ta tham lam, chắc đến nỗi cô lại xòe tiền ra rồi cố tình để tờ rơi xuống trước mặt anh ta.
Anh chàng cúi xuống nhặt tiền lên đưa lại cho cô, cô mỉm cười hỏi.
-Anh tên gì?
-Tôi gọi là Yokseyi, senora. Anh ta nói Spanish theo kiểu Indian, nghe rất du dương.
-Anh ở đây lâu chưa?
-Chỉ vài tuần thôi, senora.
Cô chỉ cần biết bao nhiêu đó, không dại gì đi hối lộ người từng theo El Diablo thời gian dài. Bọn người này nhìn có vẻ lạ lùng, nhưng rất tận tụy với hắn, lòng trung thành gần như cuồng tín hiện luôn trên nét mặt. Cô khinh miệt nghĩ thầm, họ đối đãi với hắn như thể hắn là thần thánh chứ không phải là người nữa.
Nhưng Yokseyi là người mới tới! Một trong những hầu cận thân tín người Indian của El Diablo ngã bệnh, nên vị trí này tạm thời được trám vào bằng người mới trong số hàng tá người muốn xung phong làm công việc đó. Yokseyi được chọn vì anh ta từng được huấn luyện làm hầu bàn trong khách sạn ở Jacara.
Cô đứng lên, đi ra tận phía sau hang đá ra hiệu cho anh ta. Anh chàng không lưỡng lự, đi nhẹ nhàng trên sàn gỗ đến thẳng chỗ cô, rồi đứng yên lặng đợi kế bên cô, nhìn cô dò hỏi.
Cô chìa tiền ra.
-Anh có thể đem tin này đến Jacara cho tôi không? Cô thì thào khe khẽ sợ tên gác cửa ngoài kia phát hiện.
Người Indian nhìn xuống mấy tờ dollar, lòng ham muốn hiển hiện trong ánh mắt dù anh ta không nói lời nào.
- dollar, Skye nói nhỏ.
Như đa số các nước Nam Mỹ, họ đều nhận tiền của các nước khác, nhưng dollar Mỹ được chuộng hơn các loại tiền khác. Nếu đổi sang peso, con số như thế là đủ cho người nghèo Indian sống cả đời.
-No, senora, tôi không dám đâu. Anh ta suýt soa nói không ra hơi.
-Đừng từ chối mà, Skye năn nỉ, “chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi. Tôi nhờ anh đưa tin này đến chiếc tàu màu trắng gọi là ‘Liberty’ trong bến cảng. Chỉ bao nhiêu đó thôi, chỉ bỏ lại tờ giấy rồi đi. Nhìn xem, tôi sẽ cho anh tiền này bây giờ và...” Cô ráng nghĩ coi còn cách nào khác để dụ anh ta. Cô tháo chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng có cẩn hồng ngọc và kim cương đặt lên mấy ngón tay đang run run.
-Tôi sẽ đi, senora.
Vừa nói xong là anh ta chộp lấy tiền, đồng hồ, tờ nhắn tin cho thuyền trưởng Maclean cất đi nhanh như chớp, y hệt như ảo thuật. Với lấy cái gạt tàn thuốc lá trên cái bàn nhỏ gần đó, anh ta đi nhanh ra cửa. Cô chợt nhận ra dân Indian rất thính tai, chắc anh chàng nghe ai đó đang đi tới.
Người mới đến chỉ là Neengai, Skye thở phào nhẹ nhõm. Cô không sợ họ bị El Diablo bắt gặp lắm. Sáng nay hắn đã ra ngoài xem xét khu mỏ, và nói với cô sẽ về vào lúc ăn trưa, buổi chiều nếu không có chuyện gì gấp họ sẽ ra ngoài đi dạo.
Sau khi ở trại hơn tuần, Skye thấy mỗi ngày người ta phải làm cả núi việc. Đi thăm viếng hacienda, tuần tra các đồng cỏ cho bò ăn, canh chừng các tuyến đường từ Jacara tới. Còn phải xem xét khu mỏ, và vàng vẫn còn khai thác theo lối xưa truyền lại từ nhiều thế kỷ chỉ thay đổi chút ít, rất thô sơ phí phạm. Vàng đem lên cứ hai ngày lần rồi được cất giữ tại nơi rất an toàn.
Người ta chỉ tìm được số lượng nhỏ vàng lẫn kim cương, nên Skye không hiểu công sức bỏ ra có đáng không, có lẽ El Diablo có lý do đặc biệt nào đó cần có người làm việc ở những nơi đó.
Người Indian cũng được thuê vào để dệt len, làm đồ sành và bàn ghế. Skye lưu ý thấy El Diablo trả tiền cho họ, những vật dụng làm ra được cất trong các hang không có người ở. Cô từng thấy các loại ghế đẩu đẽo ra từ gỗ khối tuyệt đẹp hay bàn ghế làm từ gỗ quebracho đỏ, hay urunday đen và trắng.
Cô đoán là trong tương lai El Diablo sẽ bán những vật dụng này, còn trong hiện tại người theo hắn vẫn có công ăn việc làm. Phụ nữ Indian chưa bao giờ ngừng tay quay cửi; khung cảnh họ làm việc trông rất nên thơ, những người phụ nữ ngực nâu trần, váy rộng nhiều lớp chồng lên nhau, tay quay đều, người đu đưa theo điệu quay rất nhịp nhàng.
Luôn luôn lẫn vào trong các sinh hoạt đó là tiếng đàn guitar, tiếng nhạc đã trở thành phần trong cuộc sống của cô ở đây, sau thời gian, cô không còn chú tâm nhiều nữa, đối với Skye âm thanh đó dần dần quen thuộc như tiếng ong vo ve hay chim hót.
Trong lúc cô có thời gian nhàn tản quan sát đó đây, nghe ngóng và nghỉ ngơi, El Diablo bận bịu liên tục. Gần như lúc nào cũng có người đến gặp hắn, đem tin tức từ Jacara hay từ miền nam. Giờ thì cô đã quá rõ khả năng nhân viên của El Diablo biết hết mọi thứ thì qủa là phi thường.
Bây giờ thì quá dễ cho cô hiểu ra mọi nhất cử nhất động của cô đều được báo cáo cho El Diablo. Hắn đã biết việc cô tới ngay khi du thuyền của cô vừa cập bến; và mọi chi tiết gửi đến cho nhà cầm quyền ở cảng sẽ được thuật lại cho El Diablo trong vòng tiếng đồng hồ.
Người theo hắn ở khắp mọi nơi – trong văn phòng, trong tiệm bán hàng, trong số những kẻ ăn xin, và ngay cả trong dinh thự của Alejo. Bất cứ chuyện gì lớn hay nhỏ đều tới tai El Diablo.
Skye còn khám phá ra hệ thống điện thoại đang hoạt động trong hacienda, nhưng điều quan trọng hơn cả là sự liên lạc cá nhân của El Diablo với người của hắn. Họ đến gặp hắn suốt cả ban ngày, và thường có những buổi hội họp dài về đêm. Lúc ấy hắn kêu cô đi ngủ, cô nằm im trong bóng tối lắng nghe những tiếng xì xào cho đến khi ngủ thiếp đi.
Bây giờ thì cô đã không còn cảm giác nằm cứng người lo sợ El Diablo đến phòng cô. Hắn lúc nào cũng chúc cô ngủ ngon ngay tại ngưỡng cửa, và cô biết khi màn vừa buông xuống hắn sẽ không trở lại làm phiền cô. Cho đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy. Mỗi buổi tối hắn đều tỏ tình với cô – hôn cô, vuốt ve âu yếm, thì thầm tình tự. Làm tất cả mọi chuyện như thế, dường như đã thỏa mãn khát vọng riêng của hắn chỉ trừ chuyện biến cô thành vợ của hắn theo đúng ý nghĩa của từ làm vợ.
Cô không còn chống lại những cái hôn của hắn, có chống đối cũng vô dụng; phí sức phí năng lực, chỉ toàn gây cho cô tức tối mệt nhọc trong khi lại nhóm lên cảm giác hân hoan chiến thắng trong lòng hắn, lại càng làm cho niềm khát khao về cô dâng cao.
Điều cô khó chịu đựng nhất là đã nhận ra cô không hề có ý nghĩa nào đối với hắn. Cô chỉ là người hắn thấy lôi cuốn, phải – nhưng hắn không hứng thú quan tâm đến cô ngoại trừ thân xác xinh đẹp của cô, khuôn mặt mỹ miều của cô.
-Đàn bà chỉ dành cho yêu đương thôi sao – còn gì khác nữa không? Đã có lần hắn nói với cô như thế, nhưng cô hiểu hắn hoàn toàn nghiêm túc.
Khi hắn đưa cô đi dạo bằng ngựa bên ngoài, Skye ngờ rằng hắn không thật sự mong muốn có cô đồng hành, bọn thuộc hạ của hắn là đã quá đủ, nhưng đơn giản chỉ vì hắn muốn kiểm soát cô mọi cử động của cô – sở thích ích kỷ, tự đại tự mãn.
Skye nhắm mắt tự hỏi sự kiện như vậy lại có thể xảy ra trên bản thân cô sao. Cô hồi tưởng lại lần gây hấn vì cô ở New York, những kẻ săn đón cô ở London, những người đàn ông mà niềm vui duy nhất là được túc trực bên cô, nghe cô nói, chiều chuộng theo từng ý muốn của cô.
Cả ngày cả đêm cô đều nghĩ đến cách trốn đi, ý tưởng vượt thoát cứ nung nấu xoay tròn như con thú bị giam hãm trong lồng.
Cô thầm cảm tạ đã mang nhiều tiền trong người. May mắn cho cô trong ngày bị bắt, vì cần trả tiền ngựa thuê và ban tiền thưởng hậu hĩnh cho người dẫn đường nên cô đem theo khá nhiều - một thói quen tốt của người Anh trong vấn đề giao tế giờ lại hữu dụng cho cô. Ngoài tiền đem trong túi, tiền thấy được trong những valise mang đến đây làm thành con số không nhỏ. Tổng cộng dollar và chiếc đồng hồ vàng là niềm hy vọng của cô, và luôn cho anh chàng Indian can đảm đối phó với cơn nổi trận lôi đình của El Diablo - nếu như bị trục xuất cũng có vốn sống về sau.
Cô không còn nhiều cơ hội chuyện trò với người hầu trẻ khi thuộc hạ tín cẩn khác của El Diablo đã tới, rồi cả hai cùng ra ngoài với nhau.
Nếu như kế hoạch này thành công! Cô bồn chồn đi tới đi lui trong hang, không biết mình có ra chỉ thị rõ ràng cho thuyền trưởng hay không. Ông ta cần phải điện cho chú Jimmy và trực tiếp đi đến đồn cảnh sát gặp tướng quân Alejo. Cô hít hơi khoan khoái. Kế hoạch thành công là đồng nghĩa với tự do, an toàn trên tàu riêng của mình, dong tàu thoát khỏi Mariposa, thoát khỏi El Diablo.
Ngắm mình trong gương sáng nay, cô cũng không ngờ bao nhiêu vận sự trải qua chỉ để lại chút ít dấu ấn trên mặt. Tuy gầy hơn, nhưng đẹp hơn mặn mòi hơn. Sức khỏe vẫn sung mãn, nhờ vào hàng giờ rong ruổi trên yên ngựa.
Có lúc cô nảy ra ý tưởng liều lĩnh tuyệt thực, nhưng khi thức ăn dọn ra cô lại không đành lòng từ chối – những món ngon tuyệt được nấu trên bếp dầu từ tay đầu bếp Pháp tài hoa.
-Sao ông có được đầu bếp khéo đến thế ở đây? Cô hỏi hắn trong bữa tối mà thức ăn còn vượt qua mọi thứ cô ăn ở Paris.
-Alphonse phải rời Jacara cấp tốc. Ông ta là đầu bếp cho gia đình giàu có danh tiếng, nhưng trong đêm sau khi chè chén quá tay, ông ta dùng dao bếp trên mình người hầu.
-Giết anh ta?
-Tôi nghĩ vậy. Một tên sát nhân giống như tôi. Ngay trong trại này cũng đầy dẫy.
Hắn đang cố tình gài bẫy cô, nhưng Skye đã khôn ngoan hơn.
-Tôi không tin người làm món soufflé như thế này lại giết bất cứ người nào trừ phi lỡ tay.
-Lòng tốt của em đáng được ghi lên bảng vàng đấy. Hắn nói cách châm biếm.
Cô học được bài học tốt là giữ im lặng khi hắn tỏ ra thô bạo. Đôi khi cô cũng không ngờ mình chính là Skye Standish, ngồi đây nghe người khác sỉ nhục rồi lẳng lặng cho qua. Một Skye Standish từng nóng nảy dễ khích động đến thế nào! Và bây giờ cô phải ép mình cân nhắc từ lời ăn tiếng nói, phải dấu luôn cả thù hận dâng lên trong mắt trên môi.
Hắn đùa cợt với cô nhưng người ta chơi với con mèo con, khiêu khích cô đến điên lên rồi lại kéo cô xuống ôm hôn vỗ về. Điều đó còn khó cam chịu hơn là cô bắt mình giả câm lặng, kinh nghiệm này đã dạy cô phải ẩn nhẫn khôn ngoan hơn.
Nhưng có lần hắn đã tấn công cô bất ngờ. Ngày hôm trước là chúa nhật mọi người đều nghỉ làm và El Diablo có được giây phút yên tịnh. Khi dùng bữa trưa xong, hắn rủ cô đi dạo không có bọn gaucho hộ tống.
Ra khỏi trại khoảng dặm, họ đến cánh rừng rậm. El Diablo đưa cô len lỏi qua những hàng cây đến chân núi nơi có con suối đổ xuống cái hồ sâu, nước rất trong. Xung quanh hồ viền những bụi dương xỉ nhiệt đới rậm rạp, nắng xuyên qua qua những cành cây là đà phản chiếu trên mặt hồ như bụi vàng lấp lánh, trong khi bướm đủ màu đủ sắc bay lượn tung tăng trên làn nước lặng lờ.
Không ngờ trong mãi tận chốn thâm sơn cùng cốc này lại có khung cảnh tuyệt diệu đến như vậy, Skye vô cùng hớn hở.
-Chỗ này là hồ bơi tuyệt hảo! Tiếc quá mình không đem theo áo tắm.
Nhìn thoáng qua hắn cô thấy môi hắn nở nụ cười...
Cô thật là dại khờ chạy ngay vào rừng trốn, nhưng đã bị hắn tóm lại dễ dàng không tốn chút công sức trong khi cô thì muốn đứt hơi vì mệt vì giận.
-Tôi nghĩ tính e thẹn đã quá lỗi thời rồi! Hắn dịu dàng nói. “Tôi còn lỗi thời hơn nữa là thấy đức tính này thú vị cách không ngờ.” Hắn cúi xuống khuôn mặt đang run lên vì sợ. “Trong túi bên yên ngựa có hai bộ áo tắm, cho em và cho tôi. Tôi rất tiếc là không thể dựng lều tắm cho cô gái đoan trang như em. Nhưng nếu em chịu khó chọn bụi rậm bên bờ bên này còn tôi bên bờ bên kia, thì mình cũng không đến nỗi xúc phạm đến thuần phong mỹ tục.”
Hắn cười phá lên khi thấy mặt Skye bừng đỏ.
-Người trong sạch đều thấy mọi vật chung quanh mình dơ bẩn. Cô biết hắn lại cố tình đặt bẫy nhử cô.
-Tôi ghét ông! Tôi ghét ông! Cô hét ầm lên, nhưng hắn chỉ cười sằng sặc.
Và giọng nói cô nghe sao yếu đuối bất lực với cả chính mình.
Nghe tiếng hắn đi dọc theo hàng hiên đá tiến vào hang, Skye ép mình ngồi cách lơ đãng thản nhiên trên trường kỷ, nét mặt cố tình làm ra vẻ chán chường.
Hắn bước vào dường như muốn choán cả phòng với bờ ngực vạm vỡ và thân hình cao lớn. El Diablo cầm túi vải nhỏ quăng lên bàn.
-Có thêm kim cương? Cô vui vẻ hỏi.
-Ít thôi, chất lượng không được tốt lắm.
-Vậy thì buồn quá, cô chế giễu hắn. “Nếy không cẩn thận coi chừng có ngày ông bị nghèo đó.”
-Tôi? Hắn bật cười. “Tôi quên mất là em đã tin mấy cái chuyện vớ vẩn tôi nói khi em đến đây đêm đầu tiên. Kim cương này không phải của tôi mà thuộc về đất nước. Tôi mà ra tay thì Alejo đừng hòng có được.”
-Ông cướp nó.
-Hoàn toàn ngược lại, tôi bảo quản chúng ở nơi an toàn, đợi đến khi cần chúng sẽ được sử dụng cho dân chúng.
-Do ông làm?
-Do người nào đó, nếu như không có được đức tính nào tốt thì ít ra cũng phải trung thành với Mariposa.
-Tôi đoán Alejo không phải loại người đó?
El Diablo rót cho mình ly rượu từ bình đựng rượu pha lê trên chiếc bàn nhỏ, rồi băng qua phòng đến bên cạnh cô. Hắn nhấp chút rượu, cau mày cố gắng tập trung.
-Tôi đang lo lắng.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, trong suốt thời gian biết hắn cô chưa bao giờ thấy hắn thú nhận mình yếu đuối.
-Tại sao? Cô hỏi nhỏ.
-Tôi kể cho em nghe nếu em thích, tôi nghĩ cũng không thiệt hại gì. Alejo bắt đầu hành động trong vài tuần nữa, đến lúc đó bí mật sẽ được phơi bày.
-Bí mật gì?
-Bí mật nằm ở đây. El Diablo đưa tay khoát ngang.
-Các mỏ vàng và kim cương? Skye hỏi tới.
-Nhiều hơn – còn nhiều hơn thế nữa. Các mỏ này không có gì là bí mật cả. Chúng đã bị khai thác trước khi Spanish xâm lăng lâu lắm rồi, cũng có mỏ xấu hay tốt giống như mỏ ở các nước khác. Chúng đem về một ít lợi nhuận hàng năm, nhưng không có giá trị thực tiễn. Đó là lý do tại sao Alejo không muốn nhúng tay vào trước đây. Nhưng người bạn tả phái đã to nhỏ gì đó với hắn ta làm thay đổi hết mọi chuyện, và khiến hắn lồng lên đòi nắm quyền kiểm soát những rặng núi này.
-Tôi không biết Alejo là người của tả phái. Skye nhận xét.
-Hắn không phải, hắn là tên độc tài. Hắn chỉ có niềm tin duy nhất, tôn giáo, ý tưởng – Alejo! Nhưng chế độ dân chủ không giúp đỡ gì được cho hắn, thế nên hắn phải dựa vào tả phái để có tiền bạc và quyền hành kiểm soát núi non ở đây.
-Nhưng cái gì ở trong núi mà quan trọng thiết yếu vậy?
-Khoáng chất. El Diablo nói, rồi bật cười khi thấy mặt Skye ngây ra. “Đương nhiên em không biết đó là cái gì, ngay cả tôi khi nghe lần đầu tiên cũng vậy, nhưng khoáng chất đó là uranimite để làm ra uranium! (chất sử dụng trong kỹ nghệ nguyên tử) Khoáng chất mà toàn thể thế giới đang tìm kiếm, còn đáng giá hơn hàng trăm ngàn mỏ vàng nhập lại.”
Giọng nói hắn đầy vẻ sinh động nghe rất lôi cuốn.
-Ông có chắc không?
-Alejo chắc chắn điều này. Tôi chỉ mong mình có nhiều kinh nghiệm hơn nữa. Tôi từng làm trong mỏ, nhưng cái đó không làm cho người ta thông thạo. Nếu uranium có ở đây, nó phải được khai thác bằng chính người dân Mariposa cho ích lợi của đất nước. Tôi sẽ không để cho nó bị sang nhượng đến tổ chức khuynh tả mà tôi nghe được, đang dự định đem nhân công của họ vào đây và chỉ chừa cho Mariposa cổ phần nhỏ nhất.
-Tại sao Alejo hưởng ứng chuyện này?
-Thì đáng giá mà.
-Làm thế nào mà ông khám phá ra?
-Không có bí mật gì giữ được lâu trong Mariposa, tôi có người của tôi trong dinh.
-Cả trong những tiệm bán hàng trên đường nữa! Skye vặn lại. “Ông có chắc những người ở Jacara sẽ ủng hộ ông không?”
Hắn nhún vai.
-Đây là trong những điều đang làm tôi lo lắng. Mình hãy hy vọng nó cũng khiến Alejo phải điên đầu. Nói đến chiến lược Alejo cũng không phải là tên khờ đâu.
-Làm sao ông đánh được – ông có vũ trang không?
-Chúng tôi có súng ống đem vào từ Brazil. Vũ khí được mang thành nhiều đợt. Nhưng em nghĩ tôi muốn đánh nhau sao? Dù có phải bỏ cả tính mạng tôi cũng ngăn cản nội chiến tương tàn trong Mariposa – anh chống em, con đối đầu với cha.
El Diablo nói cách tha thiết khiến Skye vô cùng sửng sốt, rồi nhanh chóng thay đổi thái độ hắn đi lại bàn.
-Tôi đói rồi. Tôi còn công việc phải làm chiều nay.
-Kể cho tôi nghe thêm đi. Skye nài nỉ.
-Đâu có gì để kể nữa. Hắn nói gọn. “Bây giờ em biết được nhiều chuyện rồi, em sẽ không được phép trốn ra khỏi đây toàn mạng cho đến khi Alejo ló đuôi ra.”
-Có lẽ đó là lý do tại sao ông kể cho tôi nghe!
Vẻ mặt hắn trở nên khó hiểu, trong thoáng Skye sợ hắn đã phát hiện ra cô đã hối lộ anh chàng Indian. Đột nhiên cô thấy kinh hoàng. Nhưng khi hắn bắt đầu ăn uống cách thản nhiên, cô tin chắc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến hắn nói những sự việc ấy trong giây phút đặc biệt này.
Họ ăn nhanh chóng, khi xong bữa họ đi xuống đến chỗ ngựa đang đợi. Con báo ngày giết người hôm trước lại lấy mạng nạn nhân nữa đêm hôm qua. El Diablo vừa nhận được thông tin một đứa bé ở hacienda bị mất tích khi trời vừa sụp tối. Người ta đã đổ đi tìm cho đến sáng nhưng không có kết quả. Khi người ta kiếm được nó, thì nó đã bị vồ chết cách nhà nửa dặm.
Skye nghĩ thầm, thật là hiếm thấy báo ăn thịt người. Chúng thường rình ngựa, chó hay trâu bò, hay rùa sống trong nước ngọt. Nhưng đôi khi đã ăn qua thịt người, bọn báo này sẽ trở thành báo ăn người.
Đêm hôm trước, Skye bị đánh thức bằng âm thanh lạ nghe rợn người vọng đến từ bên ngoài.
-Pu, pu – pu, pu.
Âm thanh lập đi lập lại. Skye phóng xuống giường, xỏ vội áo choàng ngủ chạy ra hang ngoài, đúng lúc El Diablo cũng vừa ra tới và đã mặc xong quần áo, súng cầm trong tay.
-Tiếng kêu gì vậy? Skye hoảng sợ hỏi, cũng chưa biết mình sợ cái gì.
-Đó là báo.
Skye nghe hắn gọi cận vệ khi chạy ra ngoài hàng hiên, nhưng không nghe tiếng kêu của nó nữa. Họ đã mất cơ hội hạ sát nó.
El Diablo trở vào trong phòng khi Skye vẫn đang hé nhìn qua chấn song sắt xem có phát hiện được gì không. Trong lúc háo hức nhìn được con báo, Skye quên mất mình đang mặc đồ gì cho đến lúc El Diablo trở lại thắp nến sáng lên. Cô thấy ánh mắt hắn lạ lẫm như muốn ghi lại mọi đường nét trên người Skye từ gò má vẫn còn ửng lên vì ngái ngủ, tóc xõa lòa xòa trước trán, cho đến dáng người thon thả không che dấu nổi qua những lần áo mỏng manh.
-Tôi phải đi về phòng. Skye nơm nớp lo sợ.
-Sao vội thế? Ở London các vũ trường vừa mới đầy người thôi.
-Giờ đây tôi ước gì mình đến được đó. Cô chiếu tin nhìn rực lửa vào hắn.
-Đến đấy để nghe những lời tán tụng êm tai mà! Được thôi, tôi cũng làm được nếu em muốn thế! Em trông rất quyến rũ đấy, madame!
Skye kéo áo sát hơn vào người.
-Ông biết là tôi không muốn nghe những chuyện vớ vẩn như vậy.
-À, có lẽ hành động thích hợp hơn lời nói – những nụ hôn em ban tặng không chút phản kháng trong taxi trên đường về nhà.
-Tôi chưa bao giờ để ai hôn trên taxi! Skye nạt lại. Tôi đã nói với ông rồi tôi ghét người ta hôn tôi. Tôi ghét tất cả đàn ông, tôi nguyền rủa ông.
Trước cơn giận dữ của Skye hắn chỉ cười nhẹ nhàng, rồi bước đến gần cô. Skye thình lình lặng im, lùi nhanh ra sau, lòng ào lên nỗi kinh hoàng. Nhưng hắn chỉ đưa tay vò mái tóc cô, mái tóc vốn đã rối bù từ nãy đến giờ.
-Em giống cậu học trò đang cáu kỉnh quá. Đi ngủ đi.
Thầm biết ơn như mình vừa được ban lệnh ân xá, Skye vội vã đi thẳng vào phòng. Nhưng mãi hoài vẫn trằn trọc thao thức biết rằng ngoài kia sau lúc cô bỏ đi El Diablo đã ngồi hút thuốc hàng giờ qua.
Skye đi với hắn vào hacienda thăm bà mẹ của đứa bé bị báo vồ. Bà ta kêu gào khóc lóc thê thảm trước nỗi mất con. Nhưng trước tình cảnh nách đứa con nheo nhóc, lại thêm đứa nữa sắp chào đời, cô cũng không biết phải làm sao an ủi.
Chuyến đi ban chiều cũng không kéo dài lâu như thường lệ, họ trở về trại lúc mặt trời vẫn còn trên cao. Skye đi vào phòng yêu cầu Neengai mang nước lên ngay cho cô có thêm thời gian nấn ná trong bồn tắm.
El Diablo có phòng tắm riêng trong hang kế bên, dễ dàng cho hắn tắm lúc nào tùy thích, nhưng tiện nghi rất thô sơ như kiểu thường thấy trong các trang trại phương đông - chỉ là cái xô gắn trên cọc tre, có dây giật cho nước xối xuống.
Nhưng cho Skye, việc tắm táp quả là không dễ dàng. Mỗi lần cô muốn tắm, bồn tắm bằng thiếc được khênh vào phòng, rồi nước liên tục được chuyển lên hang qua những nấc thang dựng đứng.
Ban đầu Skye rất áy náy khi thấy bao công sức đổ ra chỉ để cho việc quá đơn giản là tắm rửa, nhưng dần dà cô cũng nguôi ngoai, hưởng thụ những giây phút tinh thần thể xác được xoa dịu với nước mát. Sau những chuyến đi dài rong ruổi bên ngoài, nước là phương thức mầu nhiệm nhất xóa đi mệt mỏi trên người, đem lại thư thái tạm quên đi nỗi sợ giam cầm cùng tên chúa ngục.
Tối nay sau khi tắm xong, cô mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh hồ thủy, gấu và tay áo được viền bằng ren đính những chiếc nơ nhung màu hồng bé xíu, rồi đến bàn trang điểm chải tóc kỹ lưỡng. Ngoài kia không gian lại rộn lên bản giao hưởng của những sinh hoạt cuối ngày. Tiếng đàn guitar, tiếng trẻ con khóc, tiếng dê be lạc bầy. Cũng giờ này ở New York đã bắt đầu sinh hoạt khác, bạn bè cô đã quây quần trong các tiệc rượu, martini sóng sánh trên môi, và có lẽ đang hỏi nhau bây giờ Skye Standish ở đâu.
Một Skye Standish triệu phú, trẻ, đẹp, cái đích của cả ghanh tị lẫn yêu thương. Skye Standish bây giờ ở đâu?
Giá mà họ biết! Skye bất giác ôm lấy mặt. Làm sao cô sống tiếp cuộc sống này? Nhưng có còn cách nào khác nữa đâu? Đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô bị kéo giật về thực tại bằng tiếng động lớn – có tiếng chân bước nhanh trên sàn gỗ, hướng về phòng cô, rồi tiếng bức màn da ngăn phòng cô và hang ngoài bị giạt mạnh.
Skye quay lại, thảng thốt không hiểu chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra, vì El Diablo chưa bao giờ bước chân vào phòng cô. Nhưng chỉ cái liếc vào hắn khiến cô giật bắn mình bật dậy, tim run lên với nỗi hãi hùng chưa bao giờ cảm thấy trong đời.
Cô thấy Neengai lẻn vội ra sau El Diablo mất dạng. Cô đứng như chôn chân, tâm trí lẫn thể xác đông cứng, sức lực không còn khi thấy vẻ mặt hắn. Khuôn mặt của ác qủy. Môi mím chặt, mắt hằn lên lửa giận. Trong lúc hắn đứng yên nhìn cô, rồi đột nhiên chụp lấy tay cô lôi mạnh ra cửa.
-Có vấn đề gì? Chuyện gì xảy ra? Ông dẫn tôi đi đâu?
Hắn không trả lời vẫn kéo cô đi, bị kéo quá nhanh giày cô tuột ra khỏi chân, mấy lần cô loạng choạng, phải cố hết sức để giữ thăng bằng.
-Mình đang đi đâu vậy, tôi vẫn chưa mặc đồ xong mà. Cô hét lên, cảm thấy mình như khỏa thân dưới làn áo satin mỏng. Cô vùng vằng chống chọi, nhưng hắn vẫn lôi cô đi như vũ bão ra đến hàng hiên đá. Đến đây thì quang cảnh trước mắt khiến bao lời cô chưa kịp nói đã chết sững trên môi. Ngay dưới bậc thang cuối cùng, hình dáng nằm bất động, chân tay bị trói căng ra phía, nửa thân trên bị lột trần. Chỉ nhìn thoáng màu da nâu, không cần phải hỏi danh tánh, không cần phải hỏi vì sao cô bị kéo đến đây cô đã biết người bị trói đó là ai. Hơi thở cô như bị rút sạch khi nhìn thấy cảnh tượng này.
El Diablo đưa roi ngựa ra hiệu cho cuộc trừng phạt mở màn. Tay hắn vừa hạ xuống, là lằn roi da từ tay người thuộc hạ vung lên như chớp, giáng xuống lưng người nằm dưới.
Tiếng roi rít lên trong gió cùng tiếng cùng tiếng da thịt bị nghiến vang lên rợn người. Người Indian bị trói oằn người thét lên đau đớn, lằn roi tàn khốc vẫn vung lên giáng xuống hết đợt này đến đợt khác. Hai mươi roi, mỗi lằn roi đi như lằn đạn bắn.
Đám đông vây quanh, đàn ông có, đàn bàn có, trẻ em có, tất cả đều im thin thít không hề cử động nói năng. Cả hiện trường chỉ còn lại tiếng roi cắt gió, và những lằn đỏ bầm ngang dọc trên lưng người chịu nạn.
Trước khi nhát roi cuối cùng cắt xuống, tiếng thét ngưng bặt. Người thanh niên đã bất tỉnh. Cảnh tượng rùng rợn này đã quá sức chịu đựng của cô, đưa tay ôm lấy mặt, cô chạy như điên dại về phòng.
Khi chạy đến bàn trang điểm, cô đứng đấy người vẫn còn run lên hãi hùng. Còn chưa kịp lấy hơi, nhìn trong gương cô thấy El Diablo đã đuổi theo mình, cô cúi gằm không dám nhìn lần nữa nét mặt khủng khiếp ấy. Hắn dừng lại bên cô và rút trong túi ra tờ thư, rồi những tờ dollar, cuối cùng là chiếc đồng hồ vàng.
-Một người tốt đã bị dụ dỗ trở thành kẻ bất trung phản bội. Giọng hắn khàn đi vì giận.
Hắn quăng mọi thứ xuống trước mặt cô, rồi xoay qua cô. Skye đờ người trước cảnh tượng vừa thấy và lờ mờ đoán ra ý định hắn sắp làm. Trong cơn bàng hoàng, cô thấy làn roi rebenque lóa lên như ánh bạc.
Skye ngã xấp xuống giường, cơn đau buốt xé như bị chém ngang vai. Lằn roi vung lên rồi hạ xuống liên tục. Làn lụa mỏng không thể che chắn cho cô, cô nghe mình kêu thét lên trước cơn đau đã quá mức chịu đựng. Nhát roi cuối cùng làm cô gần bất tỉnh.
Ở chốn mãi xa, cô thấy mình như bị ngăn đôi với thực tại qua làn sương mù dày đặc. Trong cơn mơ màng cô nghe thấy như có tiếng chân ai đã bỏ đi. Cô cầu nguyện cho tâm trí mình mãi mãi trôi vào lãng quên, nhưng lời cầu nguyện không thành – vẫn phải tỉnh táo để nhận ra vết đau giày xéo trên tâm hồn, trên thể xác. Bao ngày qua cô cứ ngỡ mình đã chịu đủ mùi nhục nhã trong tay hắn, nhưng nỗi nhục lần này còn phũ phàng hơn tất cả những gì cô phải chịu đựng trong đời.
Như con thú trọng thương muốn tìm chỗ trốn, cô ráng hết sức chuồi người vào trong chăn. Đã bao lâu rồi cô cũng không biết, cứ nằm yên đấy bất động. Gần như không còn hơi thở, không còn ý nghĩ, trong đáy sâu tâm tưởng chỉ còn lại nỗi thống khổ tàn phá khốc liệt.
Trời đã sụp tối, Neengai thắp lên ngọn nến, rồi rón rén đi ra. Cô vẫn nằm đấy miên man với ý nghĩ riêng mình, mơ hồ cô nghe tiếng chân hắn đến.
-Skye!
Hắn gọi tên cô, giọng trầm và rung động. Dường như cô nghe được có âm điệu nài nỉ trong ấy.
Cô không trả lời, ít lâu sau hắn thổi tắt nến bước ra ngoài. Tiếng chân hắn mỗi lúc một xa, để lại cô đơn độc trong đêm tối.