Editor: minhngocvt
Trên mặt của Lục Vô Nghiên cũng không có biểu tình gì, nhưng bởi vì vẻ mặt không có biểu hiện gì mới làm cho Diệp Tiêu run sợ chốc lát.
Lục Vô Nghiên thật sự rất giận.
Diệp Tiêu còn chưa mở miệng, Lục Vô Nghiên đã nói trước: “Không tiễn.”
Diệp Tiêu tức cười, không thể làm gì khác hơn là chắp tay, từ bên cạnh Lục Vô Nghiên đi ra ngoài.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhìn về phía Phương Cẩn Chi, nói: “Ta ở trong phòng ngủ trên lầu chờ nàng, cùng với muội muội của nàng nói chuyện xong dự định trở về thì gọi ta.”
“Được.” Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, vội vàng đồng ý.
Sau khi Lục Vô Nghiên đi lên lầu, Phương Cẩn Chi lại lôi kéo hai muội muội nói chuyện một lúc lâu, đến lúc trời gần tối, nàng mới tạm biệt hai muội muội.
Phương Cẩn Chi đi lên lầu kêu Lục Vô Nghiên về nhà, nào vào tẩm phòng, vòng qua bình phong thêu hình cá lội đi tới mép giường, phát hiện Lục Vô Nghiên nằm ở trên giường, đang nhắm mắt.
Cũng không biết có phải hay không là ngủ thiếp đi.
Phương Cẩn Chi không khỏi nhón chân lên đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm khuôn mặt của hắn.
Lục Vô Nghiên chợt mở mắt, Phương Cẩn Chi giật mình, thân thể ngã ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Lục Vô Nghiên vội vàng nắm tay, kéo nàng lại trước khi ngã xuống, lại hơi dùng sức, kéo nàng đến trên giường.
“Lá gan nhỏ như vậy.” Lục Vô Nghiên không nhịn được cười nàng.
“Là như vậy thì thế nào? Không phải chàng cố ý làm thiếp sợ sao?” Phương Cẩn Chi ngước đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên.
“Ta hù dọa nàng làm cái gì.” Lục Vô Nghiên ôm nàng vào lòng giống như đang ôm một khối gối mềm mại, “Nghỉ ngơi một lát rồi về.”
Phương Cẩn Chi không quá tình nguyện nhéo thân thể hắn, oán giận nói: “Chàng ôm thiếp chặt như thế làm gì, quần áo nhăn hết rồi!”
Lục Vô Nghiên không có phản ứng, hắn lần nữa nhắm mắt lại, trên mặt mang theo chút mệt mỏi.
Phương Cẩn Chi ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên, thấy bộ dạng hắn như thế, liền cũng ngoan xuống, lẳng lặng nhìn hắn, hận không thể đếm hết mỗi một cọng lông mi của hắn.
Thật ra Phương Cẩn Chi cũng không hận Tĩnh Ức sư thái, không phải bởi vì bà là mẹ đẻ của mình mà lựa chọn tha thứ, mà là Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy cần thiết phải hận bà.
Hận một người quá mệt mỏi, Phương Cẩn Chi không muốn vì một người không đáng giá mà mà hao phí tinh thần và thể lực. Trôi qua dễ dàng, không buồn không lo chút nào không phải là rất tốt sao?
Phương Cẩn Chi cảm thấy lúc nàng và Tĩnh Ức sư thái còn sống không gặp nhau chính là kết quả tốt nhất.
Ngoài ra….
Phương Cẩn Chi vẫn còn nhớ Lục Vô Nghiên nói với nàng kiếp trước trôi qua không thể nào tưởng tượng nổi, ngày đó Lục Vô Nghiên chỉ nói sơ lược mấy câu, cũng không hề nói rõ ràng, Phương Cẩn Chi cũng không hiểu nhiều lắm, mà chi tiết những chuyện phát sinh ở kiếp trước nàng cũng không muốn biết.
Cái gì kiếp trước kiếp này, Phương Cẩn Chi mặc kệ.
Nàng chỉ biết là quý trọng trước mắt.
Nàng không rõ ràng lắm chuyện kiếp trước mà Lục Vô Nghiên nói, nhưng nàng hiểu trong lòng Lục Vô Nghiên đối với chuyện kiếp trước rất là để ý.
Như vậy, nàng liền chặt đứt liên lạc với những người đó. Phàm là những người Lục Vô Nghiên không thích, nàng liền cách xa. Phàm là người nàng giao thiệp mà Lục Vô Nghiên lo lắng, quãng đời còn lại nàng sẽ không bao giờ gặp nữa.
Chặt đứt hết tất cả băn khoăn của Lục Vô Nghiên.
Những việc nàng làm cho Lục Vô Nghiên không nhiều, nhưng sẽ dốc toàn lực bằng phương thức của mình.
Về phần cha mẹ gì đó……
Hôm nay Phương Cẩn Chi nói với Diệp Tiêu đều là những lời thật lòng, nàng thật sự không thừa nhận người mẹ đẻ muốn bóp chết mình là người thân của nàng.
Ở trong mắt của Phương Cẩn Chi, người thân không dùng máu mủ để nhìn nhận. Nàng chỉ có bốn người thân, Lục Vô Nghiên bên cạnh, ca ca, còn có hai muội muội.
Hay là……
Phương Cẩn Chi từ từ đưa tay đặt lên bụng của mình, nàng nhìn Lục Vô Nghiên, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Vô Nghiên, thiếp có chuyện muốn nói với chàng……”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên lười biếng trả lời một tiếng, vẫn không mở mắt ra.
“Nguyệt sự tháng này của thiếp chưa tới…………” Âm thanh của Phương Cẩn Chi càng ngày càng thấp.
Nàng nói xong hồi lâu đỉnh đầu cũng không có âm thanh, nàng cứ như vậy tha thiết mong chờ nhìn Lục Vô Nghiên, chờ phản ứng của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên trầm mặc hồi lâu, chợt ngồi dậy, lại nhảy xuống giường, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Động tác liên tiếp của hắn thật sự là quá nhanh, đợi đến lúc Phương Cẩn Chi ngồi dậy nhìn về phía cửa, đã không còn thấy bóng dáng của Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi nhìn cửa phòng mở rộng ra, ngơ ngác.
Không đợi Phương Cẩn Chi kịp phản ứng, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng bước chân. Ngay sau đó, Lục Vô Nghiên lại xuất hiện ở cửa, lúc này sau lưng Lục Vô Nghiên còn đi theo một người --- ---- Lưu Minh Thứ.
Thì ra là hắn mời Lưu Minh Thứ đến đây.
Không, là lôi kéo túm lên đây.
Lưu Minh Thứ sửa lại tay áo một chút, hết sức im lặng đi vào phòng.
“Tay.” Hắn có chút không nhịn được vươn tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay cho hắn chẩn mạch. Trong lòng Phương Cẩn Chi cũng khẩn trương mấy phần.
Nhưng là ngón trỏ của Lưu Minh Thứ trong nháy mắt chạm nhẹ lên mạch của Phương Cẩn Chi liền dời đi.
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Tôn phu nhân chỉ là kinh nguyệt chưa tới, chậm trễ mấy ngày mà thôi. Ngươi không có làm cha, không cần kích động như thế.”
Lục Vô Nghiên ngớ ngẩn, mới cau mày: “Ngươi bắt mạch lại lần nữa.”
Lưu Minh Thứ không quan tâm tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Phương Cẩn Chi cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt của Lục Vô Nghiên, trong lòng nàng có chút nghi ngờ, lại giống như không có chút gì. Trước đây không phải hắn đã nói đời này hai người bọn họ không cần sinh đứa nhỏ cũng rất tốt sao? Trước đây không phải hắn đã nói không thích tiểu hài tử sao?
Phương Cẩn Chi từ từ cúi đầu, lại vuốt vuốt bụng của mình.
“Khụ khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút quá đáng.
Đời trước hắn chết lúc ba mươi bốn tuổi, đời này trùng sinh cũng đã được mười năm. Nếu như cộng lại coi như là hắn đã bốn mươi bốn tuổi…….
Bốn mươi bốn, là lúc tuổi của ông nội.
Hài tử là cái gì chứ? Ngay cả nữ nhân cũng là mới có cơ hội đụng a…….
“Cái đó…..Chúng ta về nhà đi.” Lục Vô Nghiên đi tới.
Hắn yên lặng, lại nói thêm một câu: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Vô Nghiên biết Phương Cẩn Chi sợ hãi sinh đứa trẻ, hắn cũng không muốn nàng mạo hiểm, càng không muốn nàng hiểu lầm.
“Không nghĩ nhiều nha.” Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào với Lục Vô Nghiên, mới kéo tay của hắn.
Trên xe ngựa trở về, nếu như thường ngày Phương Cẩn Chi sẽ nói cười với Lục Vô Nghiên, giống như quên hết chuyện trước kia vậy.
Nhưng mà khi xe ngựa dừng ở trước cổng lớn của Ôn quốc công phủ, Phương Cẩn Chi chợt quay đầu sang, hỏi: “Vô Nghiên, chàng thích con trai hay là con gái thế?”
“Cái gì?” Trong chốc lát Lục Vô Nghiên không có phản ứng kịp.
Phương Cẩn Chi liền lẳng lặng nhìn hắn, lặp lại lời nói một lần nữa: “Vô Nghiên, chàng thích con trai hay là con gái thế?
Lục Vô Nghiên nhìn nàng thật lâu, mới nói: “Con trai đi.”
Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mi, vội nói: “Nhưng mà trong sách không có nói như vậy nha!”
“Sách gì?” Lục Vô Nghiên cảm thấy có chút buồn cười, “Nàng lại đọc thứ gì ở trong sách mà nói chẳng hiểu gì thế?”
“Trong sách viết là.....Lúc thê tử hỏi như thế, trượng phu sẽ dịu dàng nói: ‘Con gái, ta muốn giống nàng còn bé, trông thấy dáng vẻ khi còn bé của nàng.’ sau đó thê tử sẽ vô cùng cảm động nói: ‘Nhưng mà thiếp muốn con trai, một đứa con trai giống như.... ...”
Phương Cẩn Chi vừa nói, vừa nắm tay đặt ở trước ngực, mặt say mê.
Lục Vô Nghiên trầm mặc thật lâu, mới nói: “Cẩn Chi, ở hai đời ta đã cùng nàng lớn lên, dáng vẻ khi còn bé của nàng đã không có cách nào quên được.... .....”
Phương Cẩn Chi ngẩn ra, sửng sốt nhìn Lục Vô Nghiên, thật lâu không có phản ứng.
Lục Vô Nghiên nặng nề thở dài, hắn trùm lại cái mũ ở phía sau áo choàng lên đầu lại cho Phương Cẩn Chi thật tốt. Sau đó hắn nhảy xuống xe ngựa, vươn tay về phía Phương Cẩn Chi: “Tới, vào nhà thôi.”
Bên ngoài tuyết đang rơi, tuyết rơi lả tả lên đầu vai của Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi mỉm cười đưa tay cho Lục Vô Nghiên, được hắn đỡ xuống xe ngựa.
Gió tuyết có chút lớn, Lục Vô Nghiên ôm chặt Phương Cẩn Chi vào trong ngực, che chở nàng đi về phía trước. Phương Cẩn Chi không khỏi len lén ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên.
Cái mũ trùm trên đầu nàng che khuất tầm mắt. Chỉ có thể nhìn thấy rõ chiếc cằm góc cạnh của Lục Vô Nghiên.
Nàng giơ tay lên, đẩy đẩy cái mũ trùm đầu.
Lục Vô Nghiên hạ mắt liếc nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Chớ để gió tuyết thổi vào mặt, có ta ở đây, nàng không cần nhìn đường.”
Hắn không nói lời nào lại lần nữa kéo mũ trùm trên đầu của Phương Cẩn Chi xuống.
Lần này, mũ trùm đầu bị hắn kéo thấp hơn, tầm mắt của Phương Cẩn Chi ngay cả cằm của Lục Vô Nghiên cũng không nhìn thấy. Nàng cũng không nhìn nữa, cúi đầu, khóe miệng hàm chứa một chút hạnh phúc vui vẻ nhàn nhạt. Nàng dựa vào trong ngực của Lục Vô Nghiên, để hắn dắt đi về phía trước.
Cho dù gió tuyết có lớn hơn nữa, cho dù trời tối mắt không thấy, cho dù con đường phía trước rất dài. Ở bên cạnh hắn, hết thảy đều không sợ hãi.
Sau khi trở lại Thùy Sao viện, Lục Vô Nghiên cởi áo choàng trên người của Phương Cẩn Chi, hắn xoay người Phương Cẩn Chi, thấy trên người nàng trừ giày ra còn lại không dính chút tuyết nào mới hài lòng. Hắn trực tiếp ném áo choàng của nàng từ cửa ra ngoài sân, lại cởi giày của nàng đồng thời ném ra ngoài. Sau đó đẩy Phương Cẩn Chi đi vào trong phòng.
“Đi, đi hơ lửa đi.”
“Biết rồi!” Phương Cẩn Chi trả lời, liền đi hơ lửa.
Nàng cũng không quan tâm Lục Vô Nghiên, bởi vì nàng biết Lục Vô Nghiên tự mình làm rất lâu. Quả nhiên, Lục Vô Nghiên liền thuận tay cởi áo khoác giá trị không rẻ trên người ném đi, trực tiếp đi vào tịnh thất.
Thấy Lục Vô Nghiên rời đi, Chước Chước mới đi tới bẩm báo: “Tam thiếu nãi nãi, hôm nay có thư tín từ trạm dịch đưa tới.”
“Thư?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc.
Người nào sẽ viết thư cho nàng đây?
Nàng vội vàng cầm lấy thư, mở ra xem.
Lục Vô Nghiên ở trong tịnh thất giằng co đúng là rất lâu, lúc hắn trở lại đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi vùi trong ghế mây ngủ thiếp đi, lúc nàng ngủ khóe miệng còn treo nụ cười, vô cùng vui vẻ, bộ dáng thỏa mãn. Hắn đi tới, nhặt lên lá thư rơi bên chân của Phương Cẩn Chi.
Thư tín Phương Tông Khác gửi tới.
Lục Vô Nghiên đọc lướt thư nhanh như gió, nội dung trong thư rất đơn giản. Đầu tiền là Phương Tông Khác chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của Phương Cẩn Chi, sau đó lại giải thích hắn đã rời khỏi Vệ vương, bốn biển là nhà, thấy rất nhiều phong cảnh. Kế tiếp lại nói hai ba chuyện lý thú mà hắn nhìn thấy.
Lục Vô Nghiên không khỏi cau mày.
Lúc trước trên đường áp giải Sở Hành Trắc về Thiên lao cố ý để cho hắn chạy, chính là vì để moi ra những quan viên vụng trộm giúp đỡ Sở Hành Trắc. Ngày đó, hắn cố ý phân phó Tống Từ chú ý đến Phương Tông Khác, nếu là nhìn thấy, liền tha cho hắn một mạng.
Nhưng không nghĩ tới ngày đó Phương Tông Khác cũng không có xuất hiện.
Thật sự hắn đã rời khỏi Sở Hành Trắc ư? Cả hai đời Lục Vô Nghiên vẫn cảm thấy hiểu rõ được Phương Tông Khác, người này cố chấp đến đáng sợ, thật sự là không giống dạng người nói bỏ xuống là có thể bỏ xuống được.
Quên đi, quan tâm hắn làm gì.
Lục Vô Nghiên không muốn suy nghĩ nhiều, hắn thu hồi thư tín của Phương Tông Khác, giao cho Diêm Bảo Nhi, để Diêm Bảo Nhi cất kỹ cho Phương Cẩn Chi.
Sau đó, hắn cẩn thận từng li từng tí bế Phương Cẩn Chi lên, ôm nàng trở về phòng.