Thê Khống

chương 133: phất qua

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: minhngocvt

“Ca ca! Muội muốn kẹo đậu đỏ!” Đôi chân ngắn của Phương Cẩn Chi nện từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Phương Tông Khác, đáng thương kéo tay áo của hắn, “Mẫu thân giấu hết kẹo đậu đỏ rồi! Không cho muội ăn!”

Phương Tông Khác ngơ ngác, mới cười ôm Phương Cẩn Chi đến trên đầu gối, “Lúc nào cũng ăn kẹo, cẩn thận hư răng mất!”

Phương Cẩn Chi nắm quả đấm nhỏ khổ não gõ đầu nhỏ một cái, dừng lại suy nghĩ thật lâu, mới chậm chạp nói: “Nhưng Vệ ma ma nói hàm răng của muội rụng hết sạch sẽ mọc lại lần nữa đấy! Hiện tại bị hư mất cũng không sao nha!”

Phương Tông Khác bị nàng nói á khẩu không trả lời được, chỉ đành phải cười nói: “Được được được, ca ca mua kẹo đậu đỏ cho muội.”

“Ca ca là tốt nhất!”

Lục Chỉ Dung đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Cẩn Chi, chớ quấn ca ca của con, tới nơi này của mẫu thân, phải may quần áo mới rồi.”

“May quần áo mới!” Phương Cẩn Chi vỗ tay một cái, làm cho cái chuông nhỏ ở cổ tay vang lên một hồi, nàng từ đầu gối của Phương Tông Khác đi xuống, chạy chậm tới trước mặt của Lục Chỉ Dung, ôm tay của bà làm nũng một lúc.

Lục Chỉ Dung dắt nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu, dịu dàng hỏi nàng: “Cẩn Chi muốn chọn màu gì, hoa văn gì?”

“Ah…..Tốt nhất là nhiều màu sắc! Thật nhiều hoa văn! Cẩn Chi muốn, ca ca cũng muốn! Mẫu thân không thể thiên vị con, cũng phải may cho ca ca một bộ y phục mới! Không thể bởi vì ca ca không đẹp mắt như Cẩn Chi, mà không may y phục cho ca ca….”

Người đi xa, âm thanh dần dần ngưng.

Phương Tông Khác vẫn nhìn nàng rời đi, mới chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt.

Hắn biết tại sao mẫu thân dấu hết kẹo đậu đỏ ở trong phủ, bà vẫn luôn biết chuyện của Sở Nguyệt, bà không muốn Phương Tông Khác nhìn vật nhớ người.

Nhưng mà tưởng nhớ một người đến tận xương tủy, căn bản không cần phải mượn vật mới hồi tưởng lại ký ức.

Phương Cẩn Chi quá hiểu chuyện, lại khả ái khéo léo, không chỉ Phương Tông Khác, ngay cả cha mẹ của hắn cũng dành quá nhiều tình cảm cho Phương Cẩn Chi, hiện tại nếu hắn rời đi, ngày sau Phương Cẩn Chi cũng không buồn không lo mà lớn lên.

Thời điểm không sai biệt lắm.

Ba năm, hắn ở trong mắt người khác ngày càng sáng sủa, tựa hồ lại biến trở về là một thiếu niên quần là áo lụa của Phương gia. Chỉ có mình hắn biết, mỗi một ngày trôi qua trong đầu hắn đều là một cái nhăn mày một nụ cười của Sở Nguyệt, bất luận là tỉnh táo hay trong mộng.

Hành thích, thất bại, trọng thương.

Thật may mắn là hắn có quen biết với Diệp Tiêu, Diệp Tiêu ở trước mặt trưởng công chúa cầu xin tha cho hắn.

Cuối cùng, hắn bị trưởng công chúa phế hai chân, khiến hắn trọn đời không được trở về Hoàng thành, lại càng không muốn xuất hiện trước mặt bà, nếu không giết không tha.

Diệp Tiêu mang hắn rời khỏi Hoàng Thành, bất đắc dĩ nói: “Ta biết một người, thiên hạ này e rằng chỉ có hắn mới có thể chữa được đôi chân của ngươi. Chẳng qua là tìm được hắn hay không còn phải dựa vào phần số của ngươi.”

Phương Tông Khác lẳng lặng nằm trong xe ngựa, ánh mắt trống rỗng.

Diệp Tiêu thở dài, khuyên: “Tông Khác, hôm nay ta ở trước mặt trưởng công chúa đảm bảo cho ngươi, ngươi không thể đặt ta ở chỗ bất nghĩa? Được, coi như ngươi một lòng báo thù, không thèm để ý đến giao tình giữa ta và ngươi, nhưng chung quy ngươi hãy suy nghĩ một chút về cha mẹ của ngươi chứ?

Lúc này trong con mắt trống rỗng của Phương Tông Khác mới có một tia thần thái.

Diệp Tiêu vỗ vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói: “Đừng trở lại nữa.”

Bọn họ muốn tìm thần y nhưng không tìm thấy, lại tìm được đồ đệ của hắn là Lưu Minh Thứ, lúc ấy Lưu Minh Thứ bất quá hơn mười tuổi, lại bị mù, nhìn thấy thế nào cũng không đáng tin cậy. Nhưng Phương Tông Khác vốn là thờ ơ với sống chết, liền theo hắn chữa trị.

Không nghĩ tới thế nhưng lại chữa hết, hắn có thể đi lại, lặng lẽ trở về Hoàng thành một lần, phát hiện Phương phủ một mảnh hoang vu, nghe người nói mới biết cha mẹ hắn liên tiếp qua đời, mà Phương Cẩn Chi cũng bị đón đi Lục gia.

Lúc hắn chạy tới Ôn quốc công phủ, đúng lúc nhìn thấy Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi xuống xe ngựa, Phương Cẩn Chi thân mật kéo cánh tay hắn, thần thái vui vẻ.

Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói là ở nhờ nhà mẹ của biểu cô, không so được với cô nương con vợ cả tôn quý trong phủ, nhưng dù sao Lục gia vẫn có thể đảm bảo bình an cho nàng. Cho dù gập ghềnh, hắn tin tưởng Cẩn Chi thông minh của hắn cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Lần thứ hai hắn trở lại lần nữa, Phương Cẩn Chi đã mười một tuổi, hắn ở xa xa nhìn một cái, duyên dáng yêu kiều, sạch sẽ.

Sạch sẽ mơ hồ hiện lên bóng dáng một người khác.

Phương Tông Khác mở to mắt, lần này rời đi, kiếp này không tính toán sẽ trở về nữa.

Cho đến khi hắn nghe nói Phương Cẩn Chi phải gả cho Lục Vô Nghiên. Nếu Phương Cẩn Chi thật sự là muội muội của hắn thì cũng mỹ mãn, nhưng nàng là nữ nhi của Vệ vương.

---

Phương Cẩn Chi cảnh giác nhìn Lục Vô Nghiên vừa bước vào, thậm chí nàng kéo kéo chăn.

Bộ dáng này của nàng, ngược lại làm cho Lục Vô Nghiên không khỏi cười khẽ.

“Ta đáng sợ như vậy sao?” Hắn ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi gật đầu liên tục.

“Thôi.” Lục Vô Nghiên thở dài.

Phương Cẩn Chi còn quá nhỏ, thân thể đúng là vẫn chưa nảy nở. Nàng đau, hắn cũng khó chịu.

“Đã dậy rồi, hôm nay không phải là muốn đi Vinh quốc công phủ sao?” Lục Vô Nghiên tiến tới, gạt chăn của nàng ra.

Phương Cẩn Chi không động, như cũ cảnh giác nghiêng mắt nhìn Vô Nghiên, hỏi: “Thiếp có thể tự mình đi không?”

Lục Vô Nghiên cười khổ, hiện tại nàng đơn giản chính là tránh hắn như lũ lụt thú dữ. Hắn bất đắc dĩ cười nói: “Được được được, nàng tự mình đi, ta không đi theo nàng.”

Không lâu, Nhập Trà ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng bẩm: “Đã dẫn mấy tiểu nha hoàn tới, còn chờ tam thiếu gia và tam thiếu nãi nãi chọn ra mấy người vừa mắt.”

Đây là tìm nha hoàn cho Phương Cẩn Chi sai sử.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới gọi Diêm Bảo Nhi vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó cùng Lục Vô Nghiên xuống lầu nhìn mấy cái tiểu nha hoàn. Trong phòng đứng tám tiểu cô nương, đều mười bốn mười lăm tuổi.

Họ biết đây là địa phương nào, lại bị Nhập Trà dạy hai ngày, cũng quy cũ.

Vừa mới bị mang tới nơi này, đều được trải qua dạy dỗ cẩn thận, Phương Cẩn Chi đối với các nàng cũng rất yên tâm. Nàng quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên, quả nhiên thấy Lục Vô Nghiên nhíu mi, vẻ mặt khó chịu.

Phương Cẩn Chi len lén giơ ba ngón tay với Diêm Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi cúi đầu mím môi cười.

Phương Cẩn Chi đoán tám tiểu nha hoàn này chỉ có thể giữ lại ba!

Quả nhiên Lục Vô Nghiên không để nàng thất vọng, kén cá chọn canh, ngay cả lý do tóc khô vàng cũng có, cuối cùng chỉ chừa lại hai. Thậm chí ngay cả hai người dư lại này cũng là miễn cưỡng lưu lại.

“Nô tỳ Yêu Yêu, ngày sau nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tam thiếu nãi nãi.”

“Nô tỳ Chước Chước, ngày sau nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tam thiếu nãi nãi.”

Hai tiểu cô nương quỳ trên mặt đất, mắt nhìn thẳng.

Phương Cẩn Chi để cho Diêm Bảo Nhi đỡ các nàng lên, lại thưởng cho mỗi người một túi tiền cây đậu.

Nhập Huân đi tới nói vào bên tai Nhập Trà mấy câu, Nhập Trà gật đầu một cái, nàng mới đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, quy củ bẩm báo: “Hồi bẩm tam thiếu gia, Trưởng công chúa bên kia có thư tới.”

Dứt lời, nàng liền đưa thư cho Lục Vô Nghiên.

Trong thư bất quá mấy hàng chữ, Lục Vô Nghiên quét mắt qua một cái, không khỏi cau mày lại.

“Cẩn Chi, tối nay ta có thể không trở về. Nàng…..”

Lục Vô Nghiên còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy Phương Cẩn Chi mếu miệng, tội nghiệp nhìn hắn.

“Được, ta sẽ cố gắng.” Lục Vô Nghiên cười khẽ.

Nàng đề phòng hắn, không cho hắn làm loạn, nhưng là người nào đó ban đêm không phải là chui vào ngực của hắn đi? Nếu hắn không trở lại, nàng ngay cả ngủ cũng không nỡ.

Dùng bữa sáng xong, Phương Cẩn Chi dẫn theo Diêm Bảo Nhi, Thước Bảo Nhi và Nhập Trà đi Vinh Quốc Công phủ, sắp đến hôn kỳ của Lục Giai Huyên, nàng muốn đi hỗ trợ bố trí tân phòng.

Trước khi đi, nàng còn phân phó Nhập Huân dẫn Yêu Yêu và Chước Chước đi xem xung quanh để nhận biết đường.

Lúc xe ngựa xuyên qua chợ náo nhiệt, Phương Cẩn Chi nhàn rỗi nhàm chán vén màn cửa sổ lên, xuyên thấu qua một nửa rèm che trong suốt nhìn náo nhiệt bên ngoài.

Giây lát, ánh mắt của nàng bị một đám người hấp dẫn.

Mơ hồ có thể thấy được trên bốn chữ “Bán mình chôn huynh” xiêu xiêu vẹo vẹo trên bảng hiệu, còn có thể nghe được âm thanh chê cười của mọi người, như là: Ha ha ha ha, xấu xí còn muốn bán thân!

Phương Cẩn Chi không khỏi có chút ngạc nhiên, duỗi cổ tìm kiếm trong đám người. Rốt cuộc nhìn thấy người bán mình chôn huynh, một tiểu cô nương gầy yếu khoảng mười hai mười ba tuổi, bên gò má phải có một vết bớt màu đỏ, mơ hồ giống như hình dáng của hồ điệp.

Ở bên cạnh nàng là một thi thể người được phủ mành cỏ.

Ánh mắt Phương Cẩn Chi chăm chú nhìn thi thể kia sửng sốt trong chốc lát, liền phân phó Diêm Bảo Nhi: “Nhìn thật đáng thương, cho nàng mười lạng bạc đi.”

Diêm Bảo Nhi nhận lấy, xuống xe ngựa, vội vàng đẩy đám người đi vào, lặng lẽ nhét bạc vào tay tiểu cô nương. Dù sao nhiều mắt hỗn tạp, nàng một tiểu cô nương nhỏ như vậy, không thể tỏ vẻ giàu có.

Tiểu nha đầu nhìn về phía xe ngựa chỗ Phương Cẩn Chi, vội vàng chạy tới, ở ngoài cửa xe nói: “Không cần nhiều bạc như vậy!”

Ngược lại vừa vặn là một người không tham lam.

Phương Cẩn Chi hơi vén lên một góc màn che, lộ ra gần một nửa khuôn mặt, cười nói: “Cầm đi, an táng huynh trưởng của ngươi, phần bạc còn lại dùng để sống qua ngày cho thật tốt.”

Phương Cẩn Chi buông hai tầng màn che xuống, xe ngựa lại bắt đầu chạy về phía trước.

Tiểu nha đầu sửng sốt đứng tại chỗ nửa ngày, trong mắt hiện lên một chút giãy dụa, nàng dậm chân đuổi theo xe ngựa.

“Còn có chuyện gì?” Ánh mắt Nhập Trà lạnh lùng quét qua.

Tiểu nha đầu cảm thấy Đại tỷ tỷ này thật hung dữ, không có dịu dàng như tỷ tỷ trong xe ngựa, nàng rụt rụt cổ, tiến tới trước cửa sổ xe, nói: “Ta không thể lấy không vật của ngươi! Ta…..Ta đưa đồ quý báu nhất trên người ta cho ngươi!”

Vừa nói, nàng liền nhét vào cửa sổ xe một túi giấy dầu. Lại chạy như một làn khó trở về.

“Thứ gì?” Thước Bảo Nhi ghét bỏ mở túi giấy dầu ra, “Ah, là một bọc kẹo đậu đỏ.”

Bên ngoài giấy dầu bọc kẹo đậu đỏ đã bẩn không còn hình dạng, nhưng bên trong lại sạch sẽ, một viên lại một viên kẹo đậu đỏ hồng hồng.

“Bẩn thỉu, ném đi.” Diêm Bảo Nhi vừa nói, liền lấy từ trong tay Thước Bảo Nhi, tính ném ra ngoài.

“Đừng!” Phương Cẩn Chi ngăn Diêm Bảo Nhi, quỷ thần xui khiến nàng cầm túi kẹo đậu đỏ lấy một viên kẹo đậu đỏ đặt vào miệng, thật ngọt.

---

“Đại ca ca, ta không biết tên huynh, cũng không biết nhà của huynh, càng không biết quê quán của huynh ở đâu, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện an táng cho huynh một chỗ. Nơi này gọi là Khương Bình. Là một trấn nhỏ đặc biệt yên tĩnh, chắc chắn huynh sẽ thích!”

Khương Bình, trùng hợp là nơi Sở Nguyệt chết.

Tiểu nha đầu cười hì hì ngồi xuống, đặt từng món đồ ăn ở trước bia mộ.

Trên bia mộ kia viết: Đại ca ca chi mộ.

Nàng dùng sức hít mũi một cái, “Vịt nướng thật thơm, ta cũng không nỡ ăn! Nhìn đi ta đối với huynh thật tốt đấy! Đại ca ca, ta gặp một đại tiểu thư thật là xinh đẹp! Nàng cho ta thật nhiều tiền! Ta có thể dùng để làm ăn nữa đấy! Ta…..Ta đưa kẹo đậu đỏ của huynh cho nàng……Ta không có thứ khác, huynh cũng đừng có trách ta!”

Nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, “Hừ, ta nhất định sẽ trở thành người thật giàu có!”

Tiểu nha đầu nhìn thấy cách đó không xa có một bụi cây hồng mai, liền chạy chậm qua, hai ba bước leo lên cây, bẻ một nhánh hồng mai nở đẹp nhất đặt ở phía trước mộ phần.

“Đại ca ca, ta phải đi rồi! Chờ ta trở thành người thật giàu có sẽ trở lại thăm huynh!” Tiểu nha đầu tung tăng chạy đi xa, trên mặt nàng nở một nụ cười ngọt ngào, cũng không biết có phải hay không đang nghĩ đến dáng vẻ lúc trở thành người giàu có của mình.

Một trận gió phất qua, cành mai trước mộ phần lay động, dịu dàng mơn trớn bia mộ.

Không phải hắn quá cố chấp, mà là sau khi nàng rời đi mười lăm năm, tương tư bức điên người.

Truyện Chữ Hay