Giản Sanh không ngủ được.
Anh đã mất ngủ mấy đêm rồi.
Anh đang đợi hồi âm của Trì Kha. Từ khi nào thì anh đã bắt đầu mong chờ những lần đến thư viện? Cũng là từ khi nào Trì Kha đã bắt đầu chiếm giữ lấy cuộc sống của anh?
Những lúc nghĩ về kế hoạch, anh đều sẽ nghĩ đến Trì Kha, nếu là cậu thì cậu sẽ thích chơi như thế nào?
Giản Sanh phát hiện ra rằng sau khi quen biết Trì Kha được nửa năm, anh đã vui vẻ lên không ít.
Ít nhất là mỗi ngày anh đều rất vui vẻ.
Ngày mới vui vẻ nhé, khi không biết chúc gì thì anh sẽ nói như vậy với người khác.
Anh vốn cho rằng mình rất trưởng thành, anh đã gặp qua nhiều người, anh có thể thay đổi Trì Kha, thế nhưng dường như chính anh cũng bị thay đổi ít nhiều.
Tình cảm của anh đối với Trì Kha rốt cuộc là gì?
Bạn bè ư? Một người bạn khiến anh nhung nhớ mỗi ngày?
Người thân ư? Một người thân không bao giờ ở bên cạnh anh mọi lúc?
Vậy tại sao anh lại phiền muộn khi biết rằng cậu có thể không sống cùng mạch thời gian và không gian này với anh? Tại sao khi nghe tin Trì Kha qua đời vì tai nạn giao thông, anh sẽ không kiềm chế được mà bật khóc và cảm thấy trời đất như sụp đổ?
Giản Sanh đã biết được đáp án từ lâu.
Anh là một người có thể phân tích được lòng mình, thích chính là thích.
Tuy rằng rất khó tin, nhưng anh thật sự thích một cậu thiếu niên chưa từng gặp mặt, cho dù là hẹn hò qua mạng thì cũng xem như còn có hi vọng, nhưng thậm chí bọn họ còn không sống cùng không gian.
Lãnh đạo công ty thấy sắc mặt của Giản Sanh không tốt lắm, chủ động cho phép anh nghỉ nửa ngày.
Được nghỉ nửa ngày thì bạn có thể làm gì đây?
Thứ Năm, Trì Kha không trả lời anh, phải đợi đến Chủ Nhật, Trì Kha mới nói thứ Bảy cậu có một kỳ thi.
Vậy trong tuần đó thì có thể nói gì bây giờ?
Giản Sanh vô định đi trên phố, lúc này là tháng Năm, đã rất gần ngày thi đại học.
Bất tri bất giác, anh đến trường trung học cơ sở của tỉnh F. Hiện tại đang là giờ học, bên ngoài khuôn viên trường rất yên tĩnh, có một loại cảm giác trang nghiêm không nói nên lời.
Bây giờ đối với Trì Kha trên thẻ kẹp sách đã là ba năm sau, cậu không có ở đây, vậy gia đình của cậu thì sao?
Giản Sanh lại gọi cho vị nữ đồng nghiệp kia.
Ba giờ chiều, cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, lúc bắt máy giọng vẫn còn mông lung: “Sao dạo này đột nhiên anh quan tâm Trì Kha dữ vậy? Địa chỉ hả, để tôi xem, lúc trước cậu ấy có gửi cho tôi thẻ demo và hồ sơ cá nhân.”
“… Anh đừng nói là anh làm chuyện phạm pháp đấy nhé?” Nói xong cô lại cười, “Mà anh trắng nõn mềm mại như thế này, chắc sẽ không đâu.”
Giản Sanh:?
Trắng nõn mềm mại có thể dùng để miêu tả đàn ông sao? Cho dù anh là gay đi nữa cũng không thể miêu tả như vậy được.
Thế nhưng anh không có tâm trạng để phản bác, may mắn thay, người bạn này của anh có thói quen sắp xếp tài liệu, cho nên rất nhanh chóng gửi cho anh một cái địa chỉ.
Đứng trước nhà của một cư dân, Giản Sanh lề mề không dám gõ cửa.
Anh mang theo thuốc bổ và một bó hoa.
Đứng một hồi lâu, Giản Sanh cuối cùng vẫn lấy hết can đảm gõ cửa.
Hy vọng rằng có người lạ đến thăm sẽ không dọa đến bọn họ.
Thế nhưng không có ai phản hồi.
Cũng đúng, đang là giờ làm việc buổi chiều, hẳn là không có ai ở nhà.
Giản Sanh đang định rời đi thì cửa bị mở ra, là một người phụ nữ có vẻ tiều tụy, bà hỏi: “Anh là?”
Giản Sanh nói: “Cháu là Giản Sanh, là bạn của… Trì Kha ạ.”
Nghe đến tên Trì Kha, người phụ nữ sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm.
Giản Sanh đưa thứ trong tay ra: “Cháu không vào cũng được, cháu chỉ muốn đến…”
Anh chợt dừng lại, anh muốn đến để làm gì? Anh không biết.
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến người nhà của Trì Kha, rồi muốn đến thăm bọn họ mà thôi.
Giản Sanh muốn chạy trốn, thế nhưng người phụ nữ đã nhận lấy bó hoa của anh, mời anh vào nhà: “Đã rất lâu rồi không có ai đến thăm Tiểu Kha.”
Trong nhà rất sạch sẽ, trên bàn cơm có một bó hoa và một quyển album ảnh đang để mở.
Có lẽ là người phụ nữ này vừa mới xem album.
Bà rót cho Giản Sanh một cốc nước rồi nói về Trì Kha.
“Thành tích của Tiểu Kha tốt lắm, tôi chưa từng phải lo lắng về thằng bé, nó cũng rất nổi bật, cậu biết không, cuối tuần nào tôi cũng phải làm rất nhiều loại đồ ngọt, bởi vì nó hay dẫn bạn bè về nhà chơi, hệt như mở tiệc vậy đó.”
“Các bậc phụ huynh khác sợ đi họp phụ huynh phải nghe thấy con cái bọn họ không ngoan ngoãn, nhưng chúng tôi thì không, Tiểu Kha là niềm tự hào của chúng tôi, cũng là niềm tự hào của giáo viên dạy nó. Vốn dĩ thằng bé có một tương lai rất tươi sáng.”
Giản Sanh mở album ảnh, bên trong là ảnh chụp Trì Kha từ nhỏ đến lớn.
Cậu giống hệt với tưởng tượng của Giản Sanh, ánh mắt của cậu sáng lấp lánh, luôn nở nụ cười, cậu cũng có răng nanh nhỏ, lúc cười lên rất giống ánh mặt trời rực rỡ.
Vẻ ngoài của cậu là một cái nhìn khó quên.
Cậu là Trì Kha.
Người phụ nữ nói xong nở nụ cười, sau đó lại ôm mặt khóc nức nở. Giản Sanh chỉ biết vỗ lưng bà an ủi.
“Cháu cũng rất vui vì có thể quen biết được Trì Kha.”
Giản Sanh không biết mình đã rời nhà của Trì Kha bằng cách nào.
Lúc người phụ nữ khóc anh cũng muốn khóc, đây là lần đầu tiên anh nhận ra rằng hóa ra cuộc đời chỉ là một thứ vô cùng mỏng manh như vậy.
Về đến nhà, Giản Sanh điên cuồng tìm kiếm thông tin về vụ tai nạn đó, nhưng đã ba năm rồi, tin tức thật sự rất ít ỏi, đúng như những gì mà bạn bè của anh đã nói.
Cậu về trường học một chuyến, sau đó không bao giờ trở lại nữa.
Giản Sanh nghĩ: Tại sao Trì Kha lại về trường? Nếu cậu không đi thì liệu tai nạn có xảy ra hay không?
Ngay sau đó, Trì Kha đã cho anh đáp án.
Chủ Nhật, trong thư viện, trên thẻ kẹp sách, Trì Kha nói.
— Anh ơi, một tháng nữa là thi đại học rồi, em không thể ra ngoài được.
— Bài kiểm tra sẽ kết thúc vào ngày tám tháng sáu, ngày chín sẽ có điểm.
— Ngày mười, chúng ta gặp mặt vào ngày mười đi anh! Ở trường học! Lúc đó chắc là không có ai trong trường đâu, như vậy chúng ta sẽ không thể không tìm thấy đối phương!
— Em không chờ anh trả lời, xem như anh đồng ý nhé!
— Phòng học năm nhất cấp ba, em chờ anh đến!
Sau khi thi đại học xong, ngày mười tháng sáu, tại trường học?!
Tại sao Trì Kha lại về trường, là bởi vì để gặp anh, để gặp Giản Sanh trong không gian thời gian của cậu!
Mà lúc này Giản Sanh mới nhớ ra một điều.
Anh ở trong tương lai, mà Trì Kha ở quá khứ.
Quá khứ không thể biết trước được tương lai, nhưng tương lai lại có thể thay đổi được quá khứ.