Giản Sanh bước vào thư viện thành phố.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đến đây, anh vốn không phải là người thích đến thư viện. Thế nhưng anh phải tìm cho mình chuyện gì đó để làm, nếu không cuối tuần này anh sẽ buồn bực đến phát điên lên mất.
Anh vừa mới chia tay người bạn trai đã quen được ba năm.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là ở cạnh nhau lâu rồi, mà cuộc sống thì quá mức bận rộn.
Bọn họ vừa mới tốt nghiệp, cả hai đều cần phải bôn ba kiếm sống.
Dần dần nói chuyện ít đi, thời gian dành cho nhau cũng ngày càng ít, bọn họ chia tay vào cái ngày mà cả hai cùng lúc quên đi kỉ niệm ba năm quen nhau.
Ban đầu dường như cũng không có gì, nhưng dần dần Giản Sanh nhận ra cuộc sống của anh toàn là bóng dáng của hắn.
Hay là đến thư viện đi, bọn họ vốn không thích thư viện.
Bởi vì cả hai đều cảm thấy thư viện quá tĩnh lặng, không phải ý nói sự yên tĩnh này không tốt, chỉ là nơi này thiếu tự do một cách không thể giải thích được. Bọn họ đã từng là những người khao khát tự do mà.
Thư viện thành phố vào cuối tuần rất đông, không có bàn trống, không ít người ngồi xếp bằng dưới đất. Giản Sanh đến trước chỗ giá sách ít người, anh muốn viết ra kế hoạch của cả tuần nay.
Anh tùy ý liếc mắt nhìn giá sách một cái.
Đúng là chỉ liếc mắt một cái thật.
Anh phát hiện có một quyển “Phải Sống” nằm lẫn trong đống văn học nước ngoài.
Tác phẩm “Phải Sống” của Dư Hoa thật sự là một câu chuyện xưa khá bi thảm, Dư Hoa đã từng nói rằng nhân loại không thể chấp nhận quá nhiều sự thật.
Vì thế, bình thường vào những lúc né tránh sự thật, anh thích đọc những loại tiểu thuyết ngọt ngào.
Giản Sanh đột nhiên muốn đọc quyển sách này, thế nhưng lại phát hiện bên trong có một chiếc thẻ kẹp sách.
Chắc chắn không phải là chiếc đồng bộ với quyển sách này bởi vì nó rất độc đáo, là ảnh của Hatsune Miku, phỏng chừng là do người mượn cuối cùng đã quên lấy nó ra.
Giản Sanh vô thức lật lại trang bìa.
Kí ức của anh về thư viện vẫn dừng lại ở trường tiểu học, ngoài bìa có dán một chiếc túi da trâu, bên trong viết tên những người mượn sách.
Anh nở nụ cười tự giễu.
Phía sau thẻ kẹp sách có viết một dòng chữ.
—A a a tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi!
Thoạt nhìn như một cậu nhóc đang hò hét vì bị buộc làm một chuyện gì đó. Giản Sanh mỉm cười, lấy trong túi ra một chiếc bút chì. Giống như hồi còn đi học hay có người viết bậy trên bàn, anh sẽ không nhịn được mà hồi âm, tuy rằng loại hành động này thật ngây thơ, thế nhưng Giản Sanh cảm thấy rất vui khi hồi âm như vậy.
Vui vẻ cũng rất tốt, anh rất thích chút ngây thơ này của mình, hơn nữa cũng không có ý định thay đổi.
Vì vậy anh cũng hồi âm lại thẻ kẹp sách này.
— Không chịu nổi thì còn mượn làm gì thế?
Anh viết rất nhẹ, để chủ nhân của thẻ kẹp sách này nếu có thấy được thì cũng có thể xóa nét chữ đó. Anh đặt sách lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống, đặt máy tính lên đùi viết kế hoạch.
Anh chỉ là một người lên kế hoạch cho một cuộc triển lãm truyện tranh nhỏ, tỉnh F nơi anh sống là một sa mạc văn hóa triển lãm truyện tranh, thế nhưng mấy năm gần đây loại triển lãm này đã dần dần tăng lên, nhưng bọn chúng đều giống nhau, không có chiêu trò mới nào được bày ra cả.
Giản Sanh rất phiền muộn, nếu muốn triển lãm có nhiều người tham gia thì tất nhiên phải mời đầy đủ những vị khách quý đến.
Nhưng rất là đắt tiền.
Điều này đồng nghĩa với việc những phần kinh phí khác sẽ bị giảm bớt, du khách không có hứng thú với khách quý sẽ cảm thấy nhàm chán, có lẽ lần sau họ sẽ không đến nữa, nhưng nếu không có khách quý thì độ tuyên truyền sẽ yếu đi rất nhiều, không tuyên truyền được thì vẫn sẽ có rất ít người tham gia…
Đây là một vòng lặp vô tận, anh phải tìm cách giải quyết nó, dù sao thì bất cứ nhà tổ chức nào cũng không muốn sự kiện của mình bị thua lỗ.
Anh có chút buồn bực, xung quanh thật sự quá yên tĩnh, anh bắt đầu hối hận vì mình đã đến thư viện, có lẽ nếu đến quán café sẽ tốt hơn nhiều, nơi này yên tĩnh đến mức khiến anh cảm thấy không chân thật.
Anh bình tĩnh lại, kiềm nén tâm trạng một lúc, quả thật không kiềm được gì, bèn đóng máy tính lại rời khỏi thư viện.
Thứ hai, trên đường đi làm về, Giản Sanh đi ngang qua thư viện, anh ma xui quỷ khiến muốn nhìn thử xem thẻ kẹp sách của quyển sách kia có được hồi âm không, dù biết khả năng xảy ra là không cao nhưng anh vẫn đi vào.
Quẹt thẻ căn cước, tìm đến khu tác phẩm nổi tiếng có quyển “Phải Sống” nằm kẹp trong đống kiệt tác văn học nước ngoài kia, rất dễ thấy.
Mở ra, trên thẻ kẹp sách thật sự có hồi âm, nét chữ giống với dòng chữ viết tay trước đó.
—?
— Tôi không ngờ sẽ có người trả lời đấy?
— Chào người đang buồn chán.
Giản Sanh nở nụ cười.
— Bị phát hiện rồi.
— Đúng là tôi đang có chút buồn chán thật.
Kỳ diệu làm sao, bọn họ lại có thể liên lạc với nhau dựa vào một cái thẻ kẹp sách.
Trong cái thời đại mà bạn vẫn phải sử dụng WeChat để liên hệ với một người ở cùng tầng trong văn phòng, vậy mà vẫn có người sẽ dùng thẻ kẹp sách để giữ liên lạc.
Kể từ hôm đó, việc đầu tiên Giản Sanh làm sau khi tan tầm chính là đến thư viện.
Bọn họ luôn nói một hoặc hai câu, trên thẻ kẹp sách cũng chỉ có thể nói một hoặc hai câu.
Giản Sanh không hỏi tên của cậu nhóc, thế nhưng anh luôn kí một cái họ đơn giản ở phía cuối cùng, như vậy cho dù có người nào đó khác buồn chán muốn hồi âm thì sẽ có thể nhìn ra anh ta nên hồi âm từ câu nào. Sau đó bên kia cũng để lại một chữ kí trên thẻ kẹp sách, Trì.
Trì nói cậu đang ôn thi vào đại học, mỗi ngày đều phải đối mặt với bài thi, rất mệt mỏi.
Giản Sanh đề nghị cậu hãy quý trọng khoảng thời gian này, bởi vì cả đời, có lẽ là cả đời thật, dù sao Giản Sanh vẫn còn trẻ, anh chỉ vừa mới bước ra xã hội mà thôi.
Anh nói, hiếm có khoảng thời gian nào trong đời mà con người quyết chí tiến lên, không suy nghĩ về bất cứ điều gì, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cống hiến hết mình cho một việc duy nhất.
Anh nói, thi đại học là một việc rất đơn thuần.
Anh dùng ba chữ “rất đơn thuần”.
Không có giai cấp, không có đấu đá nhau, không có lo lắng sợ hãi, chỉ tràn ngập hy vọng.
Trì hỏi anh: Tại sao ạ?
Tại sao à?
Bởi vì sau này bạn sẽ là một người trưởng thành, bạn sẽ phải tự gồng gánh cuộc sống của bản thân, đến lúc đó bạn mới có thể nhận ra rằng cuộc sống mệt mỏi muốn chết, đâu đâu cũng cần tiền, đời người rất mờ mịt, ngày ngày đi làm đến mức không nhìn thấy ngày mai.
Giản Sanh nói: “Bởi vì tương lai rất là mông lung.”
Trì nói: “Không đâu, nếu có ước mơ thì sẽ không, em thích cosplay cho nên sau này có lẽ em sẽ làm một coser chuyên nghiệp, anh cũng vậy, nhất định anh sẽ có một ước mơ nào đó mà anh muốn làm thôi.”
Ước mơ ư? Trước đây Giản Sanh cũng có, sau này nó đã biến mất, khi người khác vô tình nói đến từ này, anh chỉ cười, và khi được hỏi đến ước mơ của mình, Giản Sanh sẽ lắc đầu nói “Tôi quên rồi”.
Xã súc không có ước mơ.
Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. [社] trong [會社] (Câu lạc bộ/ tập thể), [畜] trong [家畜] (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)
Xã súc không xứng đáng có được ước mơ.
Giản Sanh nghĩ Trì hẳn là một cậu nhóc rạng rỡ như mặt trời, giống như mỗi người thời trung học đều có một thiếu niên mặc đồng phục chơi bóng rổ trên sân. Cậu ấy rất cao, rất dễ được chú ý, khi cười lên rực rỡ rất giống ánh nắng.
Trì nhất định là người thiếu niên này.
Cậu chắc chắn sẽ có một cái răng nanh nhỏ, bởi vì cậu đã tự luyến nói mình cười lên trông rất đẹp.
Giản Sanh cảm thấy hai chữ duyên phận thật sự rất khó tin, năm nay anh hai mươi bốn tuổi, đã tốt nghiệp đại học, Trì mười tám tuổi, vẫn đang học cấp ba, bọn họ thật sự quen nhau chỉ vì một chiếc thẻ kẹp sách.
Ban đầu Giản Sanh lo rằng thẻ sẽ bị người khác lấy mất, thế nhưng rất kỳ lạ là thủ thư cũng không phát hiện chiếc thẻ kẹp sách này, thậm chí còn không phát hiện quyển sách này bị đặt nhầm giá sách.
Giản Sanh hỏi Trì: “Em nói xem, tại sao không có ai lấy chiếc thẻ kẹp sách này nhỉ.”
Trì nói: “Có lẽ là do thủ thư là một người dễ mến đó anh.”
“Anh ấy không muốn làm gián đoạn mối liên hệ giữa hai chúng ta.”
Trò chuyện với cậu nhóc độ tuổi này rất thoải mái, thế giới trong mắt chúng vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, ngay thẳng thẳng thắn, không có quá nhiều điểm khúc mắc. Giống như những điều Giản Sanh nghĩ đến lại hoàn toàn không như vậy, anh sẽ nghĩ đó là do sơ suất của thủ thư, hoặc là anh ấy có bị trừ lương vì điều này hay không?
Giản Sanh thích nói chuyện với cậu nhóc đáng yêu này, cho dù mỗi ngày bọn họ chỉ có thể nói từ một đến hai câu.
Trì rất đơn giản, ngay cả những phiền muộn cũng rất đơn giản.
Chẳng hạn như một ngày nọ có một cô gái tỏ tình với Trì, Trì lập tức bối rối hỏi Giản Sanh, cậu nói cậu không thích cô gái này, nên từ chối thế nào đây? Giản Sanh đã hồi âm rất nhiều, tuy rằng anh cảm thấy thời điểm Trì nhìn thấy thẻ kẹp sách thì có lẽ cậu đã giải quyết xong xuôi hết rồi.
Quả nhiên ngày hôm sau khi nhìn đến, Trì đã vô cùng ảo não.
— Trời ạ, em thấy nó trễ quá.
— Em không biết phải làm sao bây giờ, sau đó cô gái kia lại đến tìm em, em nói thẳng em có người mình thích rồi, rồi cô ấy khóc nức nở.
— Có lẽ nếu dùng cách của anh thì sẽ tinh tế hơn một chút.
Trì đúng thật là một quý ông, một quý ông sẽ không khiến cho bất kỳ cô gái nào rơi nước mắt.
Giản Sanh đã từng bật cười trước lời nhận xét của cậu, anh hỏi: Em có thích “One Piece” không, đặc biệt là nhân vật Sanji trong đó ấy?
Trì trả lời: Sao anh biết hay vậy!
Giản Sanh nở nụ cười.
Vì vậy, anh viết lên chiếc thẻ kẹp sách, nói: Trì à, em thật sự là một người rất dịu dàng đấy.