Tệ.
Quá tệ. Thứ rác rưởi này không đáng được gọi là đồ ăn.
Hắn che giấu vẻ nhạo báng một cách hoàn hảo, dao và nĩa được đặt xuống để lấy khăn lau.
Nâng ly rượu lên môi, hắn cảm nhận thứ chất liệu vô cơ, rắn chắc và trơn nhẵn. Một cảm giác quen thuộc cuồn cuộn dâng lên, thôi thúc hắn nhai nát nó để xua đi thứ hương vị kinh tởm trong khoang miệng, nhưng dĩ nhiên hắn không thể làm thế.
Uống đầy một ngụm rượu vang, thưởng thức nó như thể nhai chậm từng miếng, rồi nuốt xuống. Tay bồi bàn đã rất nhiệt tình đề xuất loại này, và tuy mùi vị vẫn còn thiếu một chút, nó chí ít vẫn ngon miệng hơn mớ rác kia nhiều.
Hắn giữ chiếc ly trong tay, nhìn xuống đĩa mì chưa vơi đi bao nhiêu cả. Nghe nói loại fettuccine được làm thủ công là món thượng hạng trong thực đơn, nhưng nếu đây là thứ tốt nhất chúng làm được, chẳng thà dùng mì khô còn dễ ăn hơn. Không như mì khô, với mì sợi tươi không đạt đúng chuẩn al dente[note27245] vì phần lõi chưa chín, nếu người đầu bếp không để ý kĩ phần nguyên liệu, quy trình nhào bột và thời gian luộc, độ dai tinh túy sẽ rất dễ mất đi.
Đó chính là tình trạng của món fettuccine ở nhà hàng này. Từ bột mì, cách nhào bột đến quy trình luộc, tất tần tật đều tệ hại.
Kết quả thật rõ ràng: sợi mì chẳng hề có được độ dai cần thiết và chẳng hơn gì một mớ hổ lốn bầy hầy nhớp nháp.
Độ dai. Yếu tố nên được xem là quan trọng nhất với mọi nền ẩm thực chứ không chỉ đồ Ý, lĩnh vực phê bình chính của hắn. Không phải mùi vị hay cách bài trí, mà là độ dai - thứ quyết định cảm nhận của vị giác.
Cắn, xé, nghiền nát. Những hành động đó kích thích bản năng nguyên thủy của con người và tạo nên sự thỏa mãn trong mỗi bữa ăn. Bất cứ ai cũng sẽ thích hương vị của một tô thịt bò ba trăm yên làm từ thịt bắp đùi nhập khẩu hơn là thứ thịt đen bị nhét vào máy xay đến khi nhão nhoẹt như sirô.
Loại đầu bếp không biết tận dụng hết khả năng của các giác quan thì hẳn cũng là thứ vô dụng trong những lĩnh vực khác. Cứ đà này, secondo piatto[note27246] chắc cũng sẽ gây thất vọng. Hắn muốn đứng lên và rời đi, nhưng lại không thể. Hắn đến theo lời giới thiệu của một người bên truyền thông vốn là khách quen ở đây, nên chẳng có lựa chọn nào khác ngoài viết một bài tâng bốc theo cách nào đó.
Miễn cưỡng cầm lấy cái nĩa, hắn cố gắng lờ đi thứ mùi vị còn dở hơn đồ ăn cho chó. Đúng lúc đó, một gã khoác áo bếp trưởng từ trong bếp bước ra.
Cái bản mặt râu ria hớn hở kia chẳng gây được chút ấn tượng nào về sự ngăn nắp sạch sẽ. Vậy mà gã đấy lại là bếp trưởng, và là chủ nhà hàng, nếu hắn nhớ đúng.
"Chào mừng, ngài Takaesu! Mọi thứ thế nào rồi?" gã đàn ông lớn tiếng gọi hắn, buộc hắn phải nở nụ cười đáp lại nhằm giữ hình tượng.
"Cảm ơn. Tôi khá hài lòng đấy."
"Chà, thật tốt khi nghe thế. Tối nay chúng tôi sẽ phục vụ ngài với những món được chế biến còn cẩn thận hơn, và, ồ, đây là tôi mời nhé," gã đặt xuống một ly rượu đầy ắp spumante rosso[note27247]. "Món tiếp theo chắc chắn là những gì ngài cần!"
Thật tình, gã này bị cái quái gì thế? Gã dám rót rượu cho hắn - loại vang sủi đấy - từ trong bếp mà không thèm cho hắn xem cái chai. Hắn bắt đầu nổi cáu, nhưng gã bếp trưởng chẳng hề nhận thấy và, vì lý do trời đánh nào đấy, lại chọn đúng lúc này để đưa tay ra.
Chẳng thể làm gì khác, Hắn buộc phải đứng lên, mỉm cười, bắt tay gã, và...
...Sao mày không cắn nó đi?
Từ sâu bên trong, thứ gì đó thì thầm với hắn.
Hắn nâng bàn tay kia lên. Cục mịch, thô ráp, ám mùi khói thuốc, chẳng thể tin nổi là nó thuộc về một gã bếp trưởng. Và rồi, hắn... cắn. Rất ung dung, chỉ đơn giản là cắn.
Xé nát lớp da, rạch toang phần thịt, vào đến tận xương. Hắn chậm rãi nghiến răng và cảm nhận mọi thứ. Màng ngoài rách toạc, vỏ xương gãy nát, ống havers vỡ tung. Lớp màng trong kháng cự lần cuối cùng trước khi hắn nghiến chặt, và... hương vị của tủy bùng lên trong miệng hắn. Al dente. Al dente. Một cảm giác al dente đầy thỏa mãn.[note27248]
"...Thưa ngài?" một giọng nói, thoáng chút bối rối.
Hắn chớp mắt, nhận ra mình vẫn đang giữ tay gã bếp trưởng. Hắn bỏ nó ra, nụ cười vẫn trên môi.
"Thật khiếm nhã quá. Tôi chỉ đang nghĩ về bàn tay đã tạo nên những món ăn tuyệt vời cho buổi tối hôm nay. Nó thật sự khiến tôi xúc động."
Gã bếp trưởng nở nụ cười cứng nhắc, xoa xoa hai bàn tay.
"À vâng, haha. Tôi mới là người xúc động khi được nghe những lời đó từ một người có tiếng tăm như ngài."
Lý do khiến gã sợ sệt có lẽ không phải vì hắn đã giữ tay gã cả năm giây, mà bởi vì gã không thật sự là người đã tự tay nấu nướng. Tuy vậy, hắn không định phàn nàn. Cái ngày mà hắn ăn phải thứ mì sợi được làm bằng đôi bàn tay ám mùi thuốc lá sẽ là cái ngày mà tạp chí của hắn có một bài phê bình cực kì cay nghiệt, dù hắn có phải từ bỏ một hai mối quan hệ đi chăng nữa.
Nhìn gã bếp trưởng vội vã lủi vào trong bếp, hắn vuốt lại cổ áo trên bộ vest thửa riêng rồi ngồi xuống ghế. Tay nâng ly, hắn uống đầy một ngụm vang sủi để xoa dịu cái thứ đang đập rộn lên trong phần mô mềm ở hàm dưới.
Thình thịch.
Nguồn cơn của thứ cảm giác ngứa ngáy, đau đớn, bất tiện nhưng lại dễ chịu này là một cái bướu nhỏ với đường kính chưa tới hai phân. Hắn chưa bao giờ là bác sĩ, nhưng chắc chắn đó không phải một khối u. Hắn biết thế bởi vì quả cầu đỏ rực đó - cứ như con mắt của một sinh vật sống ấy - không sinh ra từ bên trong cơ thể hắn.
Nó đến từ nơi nào đó ngoài kia. Bên ngoài Tokyo... Nhật Bản... có khi từ ngoài Trái Đất không chừng. Vào một đêm ba tháng trước, nó chui vào hàm dưới của hắn và cho hắn hai thứ.
Một, là thôi thúc cắn xé mãnh liệt. Hai, là sức mạnh để làm được thế.
Từ đó đến nay, thứ đó - mà giờ nó là một phần cơ thể hắn, có lẽ nên gọi là thứ này - đã luôn cám dỗ hắn. Nó xúi giục hắn cho vật này vật kia vào miệng, cắn chúng, nhai chúng. Nó thì thầm với hắn, rằng hắn còn là con người nữa, mà là một kẻ săn mồi uyển chuyển bơi qua thành phố để tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng miễn là hắn còn xem bản thân là một tay sành sỏi trong lĩnh vực phê bình ẩm thực, hắn không có ý định bỏ vào miệng những thứ vô giá trị. Những thứ như mấy ngón tay ám khói thuốc chẳng hạn.
...Kiềm chế thêm chút nữa đi.
Hắn thì thầm với con mắt ấy, và nó dần dịu xuống. Nhưng nó chẳng ngoan ngoãn được lâu đâu. Lần cuối hắn cắn vào xương đã là từ tuần trước rồi.
Ngay khi hắn nhớ lại bữa yến tiệc mê ly bảy ngày trước, tay bồi bàn rốt cuộc cũng mang ra secondo piatto. Món saltimbocca chẳng còn chút dấu tích nào của thịt bê nằm im lìm trên đĩa. Hắn có thể mường tượng được hương vị chỉ bằng một cái liếc nhìn. Nghiêm trọng nhất, nó đã bị nấu quá lửa.
Nếu miếng thịt chí ít còn có xương... Không, dù có đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể lấy ra mà nhai.
Hắn muốn thở dài, nhưng thôi. Thay vào đó, hắn vươn tay lấy con dao, cố rặn ra một nụ cười như thể đang nhiệt tình thưởng thức.
***
Rời khỏi nhà hàng, hắn tận hưởng cảm giác khoan khoái nhẹ nhõm. Rồi hắn lắc đầu, bước về phía bãi đỗ xe.
Con đường rất rộng, nhưng giờ là sáu giờ tối nên chẳng có bao nhiêu người. Ngay cả trên những tòa cao ốc, hầu hết các khung cửa sổ đều bị bao trùm trong bóng tối. Cái tên "Trung tâm đô thị mới Saitama" nghe khá năng động, nhưng liệu sẽ có ngày mà nó thật sự soán ngôi khu trung tâm Shinjuku của Tokyo chứ? Ít nhất thì hắn có thể chắc chắn cái nhà hàng Ý phía sau sẽ phải đóng cửa trước lúc đó. Việc phải viết một bài tâng bốc nó khiến hắn khó chịu.
Miệng hắn vẫn còn thứ dư vị èo uột kia. Giờ hắn chẳng muốn gì hơn là quay lại xe ngay lập tức. Có thể hắn sẽ cảm thấy khá hơn khi dùng bộ dụng cụ đặt sẵn trong xe để chải răng mạnh hết sức có thể. Chải, chải. Dù có đánh răng hàng giờ đồng hồ, hắn cũng không cảm thấy đau đớn nữa. Hồi trước thì không như thế.
Khi đã trở về Tokyo, hắn sẽ chộp lấy khúc xương kế tiếp, nhai nó, chậm rãi tận hưởng nó bằng hàm răng sạch sẽ. Hắn đã nhắm được bốn mục tiêu. Kế hoạch phải cẩn thận hơn trước, nhưng thời gian bỏ ra để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cũng là một phần cuộc vui mà.
Hắn bước thêm hai ba chục mét gì đó trên con đường chạy dọc bên hông nhà thi đấu Saitama Super Arena và đến được bãi đỗ xe. Gót giày gõ thành tiếng, nhưng hắn dừng chân trong phút chốc để nhìn vào chiếc Maserati GranTurismo màu xanh sẫm đang đậu ở khoảng sau. Kiểu dáng quyến rũ ngập tràn cảm giác của sức mạnh. Phần lưới tản nhiệt hình bầu dục thuôn lập lòe như một hàng răng nanh. Ba lỗ thông hơi gây liên tưởng đến phần mang cá. Chiếc xe này là một con cá mập. Còn hơn cả thế, nó là một con mako, loài nhanh nhất trong họ nhà cá mập. Loại ưa thích thứ tư của hắn.
Tâm trạng của hắn chắc hẳn sẽ được cải thiện đáng kể khi đã ngồi yên trước tay lái, phóng ra giữa lộ bằng con dốc gần đó và đạp vào chân ga. Nhưng trước hết còn phải đánh răng chứ.
Hắn đã đứng cạnh xe rồi, chuẩn bị mở cửa và... đột ngột dừng mọi cử động.
Thơm quá. Mũi hắn khẽ giật khi đánh hơi được thứ gì đó. Một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào giữa cái lạnh thấu xương của tiết trời tháng Mười hai. Không phải mùi nước hoa.
Đó là thứ mùi của cơ bắp và xương được rèn luyện cẩn thận.
Thính giác nhạy bén của hắn, chỉ kém mỗi khứu giác, bắt được tiếng bước chân nhanh nhẹn đang đến gần. Đứng tựa vào xe, hắn chờ đợi mục tiêu.
Một cô gái trẻ xuất hiện, chạy bộ trên lề đường trong bộ đồ thể thao. Học sinh, sơ trung hoặc cao trung. Mái tóc ngắn không nhuộm, và không có mùi mỹ phẩm hay thứ tạp chất nào khác. Thứ mùi thuần túy đến từ làn da đẫm mồ hôi là của một cơ thể khỏe mạnh, cứ như mùi sữa vậy.
Một mùi hương tuyệt vời. Hắn nhắm mắt lại và tập trung vào tiếng bước chân.
Giữa những âm thanh khô khốc của đế giày đạp xuống mặt đường trải nhựa, hắn bắt được tiếng vọng của xương. Hắn đặc biệt chú tâm vào phần cẳng chân - bản hòa âm giữa sự vô tư của xương chày và sự tao nhã của xương mác. Thật tuyệt diệu làm sao.
Vỏ xương... tuyệt hảo. Con bé hẳn đã hấp thu canxi và vitamin chất lượng cao từ khi còn bé. Dưới những thớ cơ săn chắc, hắn gần như thấy được lớp màng ngoài lóe sáng như ngọc trai.
Khi tiếng bước chân vụt qua phía trước, hắn mở mắt, thè lưỡi liếm môi.
Thình thịch. Con mắt đỏ đập liên hồi ở hàm dưới.
Cắn nó, cắn nó đi, thứ đó mời gọi hắn.
"...Kiên nhẫn nào, compagno[note27249]," hắn thì thầm đáp lại.
Hắn đợi một chút trước khi rời bãi đỗ xe.
Bóng dáng cô gái đang dần trở nên nhỏ bé. Nhưng miễn là hắn còn bắt được mùi, thì với khứu giác được trui rèn như cá mập, theo dấu con mồi chẳng phải việc gì khó khăn dù không còn nhìn thấy.
Lật cổ áo khoác, hắn cất bước. Dưới lớp vải kia, hắn nhếch môi cười.