The Isolator

chương 08 (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lạch cạch. Lạch cạch lạch cạch.

Những tiếng gõ không đều, không theo quy luật nào cả.

Lạ thật. Khi ở trong vỏ thì lẽ ra mình chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm đục kỳ dị đó thôi chứ nhỉ?

Minoru đờ đẫn nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra đó là tiếng răng mình va đập.

Cả cơ thể run bần bật, không cách nào ngăn nổi. Cứ như thể trong mạch máu giờ chỉ còn là nước lạnh. Từ đầu xuống chân đều tê dại, đến nỗi cậu không hiểu tại sao mình vẫn còn đứng được.

Đây là lần thứ hai... có lẽ là lần thứ ba cậu ở gần cái chết đến mức này trong cuộc đời mười sáu năm ngắn ngủi.

Suốt tám năm trời, kể từ cái đêm định mệnh khi mà cậu trốn dưới ngăn cửa sập trong tủ chứa đồ và không thể nhìn thấy mặt hung thủ, cậu đã luôn hối hận. Nhưng lúc này đây, với mạng sống chỉ vừa thoát khỏi "hàm cá mập" theo đúng nghĩa đen, cậu chỉ có thể đông cứng vì sợ hãi, chẳng làm được gì khác.

Hàm răng đó là công cụ hủy diệt. Bề mặt lập lòe mờ mịt che giấu một thứ sức mạnh áp đảo. Sát ý dày đặc phủ lên từng cái răng đồ sộ, như những lưỡi kiếm được mài giũa bằng khao khát giết chóc điên cuồng.

Chỉ mới đây thôi, chúng còn bám rịt lấy đầu cậu.

Cậu cứ nghĩ thế là hết. Không đời nào cái vỏ sẽ trụ nổi.

Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn tưởng tượng đến thời khắc nó biến mất. Sẽ thế nào nhỉ? Vỡ tan như kính? Giãn như cao su đến khi bị xé rách? Hay sẽ nổ tung và tan biến như bong bóng xà phòng? Mà chính xác là lúc nào chứ?

Cậu sẽ giết gã Biter. Cậu đã có từng đó quyết tâm. Nhưng cậu không lường trước được một trận chiến sống còn, giết hoặc bị giết, lại kinh khủng và lố bịch đến thế. Đấy là cuộc đối đầu của sự thù địch thuần túy, dù chiến thắng cũng chẳng có gì vẻ vang.

Dĩ nhiên, hận thù cũng được ấp ủ trong lòng Minoru. Cậu hận kẻ đã cướp đi gia đình mình năm xưa, hận kẻ đã cố giết chết Tomomi và Norie. Thứ năng lượng từ đó tỏa ra, cậu không nghĩ là sẽ yếu hơn những gì gã Biter đã thể hiện.

Nhưng liệu cậu có thể chuyển hóa nó thành sức mạnh hay không thì lại là một vấn đề khác. Gã Biter dùng thù hận và thôi thúc đồ tể làm động lực chiến đấu. Điều này khiến Minoru nhận ra suy nghĩ của cậu không vận hành như thế. Hay có lẽ đó chính là sự khác biệt giữa Jet Eye và Ruby Eye.

Bởi vậy mà tâm trí cậu vẫn đang rối tung. Khi cái đầu đầy thịt và răng đổ gục vì không còn đủ khả năng khống chế lượng sát ý bùng phát, khi cơ thể to lớn trượt dài trong vũng máu, cậu còn chẳng thể nhẹ nhõm thở ra chứ đừng nói là hô vang chiến thắng.

"...Đây...," Minoru thì thầm trước những giọt máu đen chảy xuống bên ngoài lớp lá chắn. "...Đây..."

...Không phải một trận chiến. Cậu muốn nói thế, nhưng những con chữ như kẹt lại ở nơi nào đó.

Gã Ruby Eye mang tên Biter đã chết.

Cái xác không đầu tàn ác nằm bất động. Mọi ký ức từng có giờ đây tan nát, hóa thành vô nghĩa, biến mất khỏi thế giới. Cuộc đời của gã đã bị chính tay Minoru chấm dứt. Dù chỉ đứng yên ở đó, cậu đã giết gã bằng chính sức mạnh của mình.

Đây là cái kết không thể tránh khỏi sao? Hay còn có lựa chọn nào khác?

Không có ai đáp lại.

Minoru né ánh mắt khỏi cái xác, loạng choạng đứng lên. Chút máu cuối cùng còn đọng lại nhỏ tí tách xuống mặt đường.

Cậu lùi lại vài bước, tắt cái vỏ đi. Mùi máu nồng nặc xộc lên khiến cậu nhăn mặt. Bỏ lại cái xác không phải ý kiến hay, nhưng cậu cũng hết cách. Norie vẫn đang nằm trên mái, vậy nên cậu phải nhanh chóng trở lên để cứu chị ấy...

Tiếng không khí nổ tung tạt vào lưng Minoru. Rồi đến âm thanh vang vọng khi đế giày cao su tổng hợp đạp xuống mặt đường nhựa. Cậu gần như đã kích hoạt cái vỏ lần nữa theo phản xạ, nhưng kìm lại và lặng lẽ xoay người.

Đứng ở chân dốc dẫn đến lối ra là cô gái khoác áo blazer đen. Yumiko, một Jet Eye cậu chỉ biết mỗi tên. Cũng như ba ngày trước, cô nắm chặt một cây dùi điện cỡ lớn trong tay.

Dời ánh mắt từ cơ thể của gã Biter đến Minoru đứng lùi ra xa, cô đưa đồng hồ lên gần miệng, khẽ truyền đi một tin ngắn gọn.

"DD, tìm thấy rồi. Bãi đỗ xe dưới hầm."

Rồi cô thả tay xuống, chạy lại gần với một biểu cảm nghiêm nghị. Đôi môi nhỏ khẽ hé như muốn nói gì đó.

Nhưng người lên tiếng trước lại là Minoru. Âm lượng gần như hét, đến chính cậu cũng phải ngạc nhiên.

"Tại sao đến lúc này mấy người mới xuất hiện chứ?!"

Lý do cậu cố gắng câu giờ trước khi bắt đầu trận chiến là vì cậu đã dự tính... không, cậu đã hi vọng Yumiko và DD sẽ bắt được mùi của Ruby Eye.

Thật ích kỷ khi trông chờ được giải cứu dù đã từ chối hợp tác với người ta. Cậu nhận thức được điều đó, nhưng không thể kiềm chế bản thân.

"Chẳng phải mấy người đã nói rồi sao?! Chẳng phải mấy người bảo sẽ tìm gã Biter sao?! Vậy tại sao... lại đến quá trễ như thế...!"

"..."

Yumiko cắn chặt môi. Khi khẽ lên tiếng hỏi lại, giọng cô trầm và dè dặt.

"Cậu đã... một mình chiến đấu với tên Biter? Cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

"...Tôi ổn..."

"Đã hiểu. Để đề phòng thì tôi sẽ sắp xếp cho cậu vào bệnh viện kiểm tra."

Giắt lại cây dùi cui vào bao đeo trên đùi phải, Yumiko lại nâng tay lên.

"Đ-đợi, đợi đã!" cậu cuống cuồng ngăn cô lại. Dù có do dự sau một tràng la hét ném vào mặt cô, cậu vẫn cố giải thích thật nhanh.

"Chị tôi vẫn đang ở trên mái. Gã Biter đã tấn công chị ấy và chuốc thuốc mê hay gì đó... Bệnh viện..."

Nhưng Yumiko đã đưa tay lên ngắt lời Minoru.

"Không sao đâu, DD đưa chị cậu xuống rồi. Không có thương tích, sinh hiệu cũng tốt."

"...H-hiểu rồi..."

Rốt cuộc cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Yumiko bước đến gần Minoru, vẫn giữ đồng hồ trên môi.

"Kết thúc rồi. Biter đã bị vô hiệu hóa. Cậu nhóc vẫn ổn, nhưng để đề phòng thì cứ đưa cậu ta theo. Lái xe qua chỗ hầm đỗ xe khi bên anh đã xong."

Cô ngắt cuộc gọi, hướng ánh mắt sang cơ thể dị thường vẫn đang nằm bất động trước khi nhìn lên trần nhà, biểu cảm chắc chắn hơn trước.

"Xe sẽ đến ngay thôi... Nhưng tôi muốn xác nhận lại một chuyện... Tên Biter... Cậu là người đã..."

"...Phải. Tôi đã... giết anh ta."

"Vậy à..."

Yumiko nhìn thẳng vào Minoru. Cậu cố hết sức để đáp lại đôi mắt đó, một đôi mắt đen sâu thẳm, cứ như nhìn thấu đến tận cùng tâm can.

Chắc là cô ấy sẽ lại mắng cậu như lần trước. Dù có để cảm xúc lấn át và hét vào mặt Yumiko, cậu vẫn nhận thức được rằng vụ việc lần này phải đến bảy phần là lỗi của cậu. Gã Biter bắt cóc được Norie chính là do cậu đã thiếu suy nghĩ và hành động khinh suất.

Nhưng Yumiko chỉ cúi đầu, mái tóc dài khẽ đung đưa.

"Tôi xin lỗi. Bọn tôi đã mắc sai lầm. Tên Biter đột nhập vào một công ty xây dựng ở Kumagaya vào hôm qua. Chủ nhật nên không có người, nhưng một chiếc xe đã bị đánh cắp. DD và tôi xem đó là dấu hiệu hắn muốn chạy về hướng bắc nên đã đuổi theo trên Quốc lộ 17... Đến hôm nay bọn tôi mới nhận ra đó là kế đánh lạc hướng. Dựa trên khuynh hướng và cách thức hoạt động, cũng như năng lực của Ruby Eye, vốn dĩ hắn được nhận định là loại hành động bột phát. Là lỗi của bọn tôi..."

"..."

Một sự thay đổi đáng kể nếu so với ba ngày trước. Thái độ này thậm chí có thể xem là tôn trọng, khiến Minoru bối rối không biết phải làm gì. Cơn giận vừa rồi của cậu có vẻ đã hoàn toàn biến mất trước lời giải thích của Yumiko, thay vào đó là sự nghi hoặc.

"Nhưng... cậu có năng lực dịch chuyển đúng không? Dịch chuyển tức thời trong nháy mắt ấy...?"

Nghe vậy, Yumiko lắc đầu cùng một nụ cười gượng gạo.

"Sức mạnh của tôi khác với cái gọi là dịch chuyển. Nói thế nào nhỉ...? Nó khuếch đại khả năng gia tốc và đẩy cơ thể về phía trước. Tôi không thể đi xuyên vật thể, không thể dùng nó để di chuyển trên khoảng cách xa. Lỡ như va chạm với công trình hay xe cộ, tôi hoàn toàn có khả năng mất mạng."

Minoru gật đầu, đoán rằng đó hẳn là lý do cô ấy không đuổi theo gã Biter khi gã đâm đầu vào những bụi cây rậm rạp trong công viên.

"Là vậy sao? Khả năng của Third Eye... vừa hữu dụng lại vừa bất tiện...," cậu lẩm bẩm, tâm trí điểm qua những lần kích hoạt cái vỏ, khi mà cậu không thể nghe được bất cứ âm thanh nào bên ngoài.

"Sức mạnh được quyết định dựa vào đâu chứ..."

"À cái đó... Dựa vào ký ức của vật chủ...," Yumiko đáp lại, ánh mắt cụp xuống.

Tiếng động cơ xe chạy xuống con dốc ngắt ngang cuộc đối thoại.

Một chiếc minivan màu đen xuất hiện, trông không có gì nổi bật. Sau khi tiến vào bãi đỗ xe, nó tắt máy và cửa ghế lái mở ra. DD nhảy xuống, trang phục vẫn là mũ bóng chày và áo khoác rằn ri nhưng là màu xám đen, có vẻ là để thực hiện nhiệm vụ vào ban đêm.

Anh ta nâng nhẹ vành mũ, gật đầu ra hiệu với Minoru. Yumiko cũng gật, vậy nên cậu chạy tới chỗ chiếc xe.

Khi cánh cửa bên hông được kéo ra, ánh mắt Minoru bay tới thân hình nhỏ nhắn nằm trên băng ghế.

"...Chị Norie!" cậu hạ giọng kêu khẽ, cúi người vào trong.

Tay cậu cuống quýt vòng qua, bế cô ra ngoài. Chống đầu gối xuống sàn, cậu gọi cô lần nữa.

"Chị Norie... Chị không sao chứ? Chị Norie!"

Cơ thể người chị nuôi được cuốn trong tấm áo gió mỏng để duy trì thân nhiệt nhẹ đến mức ngạc nhiên. Mí mắt vẫn khép chặt, gương mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn mờ mịt. Cậu có cảm giác môi cô khẽ cử động trước giọng nói của cậu, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

"Cô ấy vẫn đang chịu ảnh hưởng của thuốc ngủ, nhưng tính mạng không có gì nguy hiểm đâu nhóc."

DD lên tiếng, vỗ vai cậu trấn an rồi bước sang chỗ cái xác của gã Biter. Vết thương toang hoác và thứ gì đó trên trần nhà dường như đã đủ cho anh ta hiểu được mọi chuyện. Quay lại nhìn Minoru, anh ta cúi đầu, cũng là thái độ nghiêm trọng như Yumiko ban nãy.

"Xin lỗi nhé nhóc... Và cảm ơn cậu. Bọn tôi sẽ có lời xin lỗi và cảm tạ chính thức vào lúc khác. Trước tiên phải đưa hai chị em cậu đến bệnh viện đã. Cậu để bọn tôi chọn địa điểm như mọi lần được chứ?

"Đ...được."

Thấy Minoru đã đồng ý, DD quay sang người đồng nghiệp.

"Anh đã nhờ đội trưởng đến thu hồi xác Biter. Anh ấy đang trên đường đến bệnh viện nên có thể tiện đường ghé qua đây. Chắc là khoảng hai mươi phút nữa. Em đợi được không, Yumiko?"

Trong thoáng chốc, Yumiko lộ vẻ chán ghét với suy nghĩ bị bỏ lại cùng một cái xác trong bóng tối dưới lòng đất, nhưng cô gật đầu cam chịu.

"Được thôi. Đưa họ đến bệnh viện nhanh đi."

"Rồi rồi... À quên, kiểm tra phát cho chắc. Nè nhóc, Third Eye của tên Biter đã đào thoát rồi đúng không?"

"Đ-đào thoát?"

Minoru nghiêng đầu, chưa thể hiểu được ngay.

"Đào thoát là một hiện tượng khi vật chủ chết. Third Eye sẽ rời bỏ cơ thể, phát sáng và bay lên trời," Yumiko giải thích. "Gần như luôn xảy ra ngay khi tim ngừng đập."

"...Lên trời hả...?" Minoru lẩm bẩm, ngẩng mặt nhìn lên.

Yumiko và DD cũng tương tự. Trên trần nhà bê tông, giữa mấy đường ống chằng chịt có một cái lỗ đen ngòm với đường kính tầm năm phân. Không phải do Third Eye.

"Ừm... Đầu anh ta nổ tung ngay trước mắt tôi..." Minoru mở miệng, nhớ lại những gì xảy ra vài phút trước. "Cơ thể gục xuống như thế... Nhưng tôi không nghĩ là có cái gì phát sáng bay bay..."

Nghe đến đây, Yumiko trợn mắt.

"Nhưng có cái lỗ kìa?"

"Một cái răng bắn lên. Nhìn kỹ thì có thể thấy ánh bạc đó..."

Trước khi Minoru kịp dứt câu, Yumiko bật thét, "Tiêu rồi DD, nó chưa đào thoát đâu! Phải loại bỏ nó nhanh lên...!"

Ba người đồng loạt quay lại nhìn cái xác không đầu của gã Biter.

Vẫn mất đầu, nhưng ở một thời điểm nào đó, nó đã không còn là một cái xác.

Cánh tay phải bẻ quặt theo góc độ dị thường, run lên bần bật khi những ngón tay cắm xuống sàn. Nó đang cố nâng người dậy.

Không thể tin nổi những gì đang diễn ra, Minoru chớp mắt không ngừng, tay ôm Norie chặt hơn.

Thứ từng là xác chết của gã Biter tiếp tục co giật. Những cử động vụng về cố đẩy thân trên rời khỏi mặt đất, các khớp nối bật ra thứ âm thanh răng rắc kinh tởm.

Máu trên cổ hầu như đã ngừng chảy. Một lượng lớn chất nhầy rỉ ra từ phần hàm dưới đồ sộ chỉ còn một nửa, bao lấy bề mặt vết thương. Bong bóng sủi bọt và nổ tung liên tục do hoạt động từ khí quản.

"...Nhưng... nó còn chẳng có đầu cơ mà...," Minoru thì thầm, giọng khản đặc.

Gã Biter đã so sánh bản thân với cá mập. Nhưng làm gì có con cá mập nào sống nổi sau khi mất cả bộ não chứ.

Mặc cho điều đó, cái cơ thể kia tiếp tục cử động càng lúc càng dữ dội hơn. Rốt cuộc, đến cả chân cũng giật mạnh, và khi đế giày chạm lên nền đất, nó loạng choạng đứng lên.

Từng lớp thịt dày mọc ra từ chỗ cái đầu bị xén mất, trộn lẫn với phần còn lại ở hàm dưới, trước khi phình to thành dạng loa kèn. Minoru nghĩ nó trông y hệt miệng cá mút đá, và ngay lập tức, vô số răng nhọn phủ đầy trên những thớ cơ quằn quại.

Phụt. Không khí trộn lẫn với một làn sương máu phọt ra từ cái lỗ đen từng là thực quản

Mỗi lần khuôn ngực rộng căng lên như thổi bễ, máu chảy vào khí quản lại bị tống ra ngoài.

Sau vài giây, thứ từng là gã Biter đột nhiên ngưng bặt.

Phần bên dưới cái "miệng" tròn hơi rung động, ướt đẫm đờm dãi... Thịt tách sang hai bên như mí mắt xẻ dọc, để bên trong lộ ra một quả cầu đỏ phát sáng. Đến cả Minoru cũng hiểu đó là Third Eye đã ăn sâu cơ thể gã thợ săn.

Chắc chắn nó là một con mắt. Màu sắc và kết cấu đều khác biệt so với mắt người, nhưng cậu có thể nhận thấy rất rõ cái ánh nhìn hun hút tỏa ra từ nó.

Đứng bên cạnh Minoru, DD thoáng rên rỉ.

"Đây... là khi một Ruby Eye loại biến đổi vật lý chạy loạn sao? Cứ như... một sinh vật hoàn toàn khác..."

"Chạy... loạn...?" Minoru hỏi lại.

"Bọn tôi gọi nó như thế," DD khàn giọng giải thích, mắt vẫn nhìn về phía trước. "Khi vật chủ lãnh vết thương trí mạng và tim ngừng đập, Third Eye thường sẽ đào thoát ngay tắp lự. Nhưng trong vài trường hợp, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng mà cơ thể vẫn ổn, tự Third Eye sẽ bắt đầu điều khiển."

"Chuyện gì xảy ra... sau đó...?"

"Trong tất cả những vụ chạy loạn trước đây, Ruby Eye đều tấn công mọi sinh vật sống xung quanh, không hề phân biệt. Nhưng tim sẽ sớm ngừng đập vì mất máu quá nhiều, buộc Third Eye đào thoát."

"N...nhưng máu đã ngừng chảy rồi..."

"Đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp tình trạng chạy loạn của một Ruby Eye biến đổi cơ thể như tên Biter. Thương tích nặng cỡ đó vẫn hồi phục được... Dù chúng ta có đợi..."

"Chờ đợi là vô nghĩa," Yumiko thì thầm, giọng kiên định, kết thúc dòng suy nghĩ của DD.

"Em không nghĩ nó sẽ tồn tại được lâu, nhưng cũng không thể trông chờ nó đào thoát ngay lập tức. Chúng ta phải làm gì đó trước khi thứ này xổng ra ngoài."

"Làm... gì cơ?"

"Giết nó lần nữa."

Yumiko nhìn Minoru, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh.

"Đừng lo, DD và tôi sẽ xử lý nó. Mang theo chị cậu và rời khỏi đây đi."

"N-nhưng... hai người thật sự định xử nó bằng dùi điện thôi sao...?"

Trong khi họ nói chuyện, con quái vật tiếp tục quá trình biến đổi.

Cánh tay cơ bắp dày cộm khiến tay áo rách toạc, giật đứt cả chiếc đồng hồ đắt tiền như một thứ vô giá trị. Giữa lòng bàn tay có vết xẻ ngang, răng nanh trồi ra từ bên trong. Chưa nói đến cái miệng phía trên, chỉ hai bàn tay đó thôi trông cũng đã dễ dàng nghiền nát món vũ khí ưa thích của Yumiko.

Nhưng Yumiko vẫn gật đầu. Vẻ mặt cô tràn đầy quyết tâm cùng một nụ cười nhạt trên khóe môi.

"Tôi sẽ cho cậu thấy năng lực của tôi được sử dụng như thế nào."

Cô kéo váy lên cao. Bao đeo bên đùi trái có hình dạng khác. Từ đó, cô rút ra một con dao quân dụng cỡ lớn.

Sống dao dày một cách ấn tượng, lóe lên dưới ánh đèn khẩn cấp lờ mờ.Chầm chậm cúi người lên trước, Yumiko hạ giọng với người cạnh bên, "DD, yểm trợ em."

"Lẽ ra anh phải là hỗ trợ ở tuyến sau cơ," anh ta càu nhàu, "nhưng được thôi..."

DD đút tay phải vào túi áo khoác và bất ngờ rút ra một khẩu súng ngắn. Loại tự động, gắn thêm một cái ống trông có vẻ là nòng giảm thanh. Minoru chỉ biết có vậy, nhưng nếu được lấy ra trong tình hình hiện tại thì nó hẳn là hàng thật. DD thành thạo gạt chốt an toàn, kéo khóa nòng, lên đạn.

"Ok."

Nghe tiếng thì thầm của DD, Yumiko ngoảnh mặt lại nhìn Minoru.

"Khi bọn tôi bắt đầu tấn công, cậu lùi lại thật chậm để không làm nó chú ý. Lùi ra chỗ cái dốc ấy. Chừng nào đủ xa thì đứng lên và chạy ngay."

"Đ-được."

Cậu tự hỏi mình nên làm gì nếu Yumiko và DD không xông ra, nhưng hai người đã đánh mắt ra hiệu và...

"Đi!"

DD bật lên.

Hầm đỗ xe rất rộng, nhưng được ngăn thành từng ô với những cây cột lớn xếp hàng ngang dọc. DD chạy thẳng, hướng tới cây cột bên trái mục tiêu.

Con mắt đỏ rực đảo quanh, bám theo thân hình đậm thấp của anh ta.

"Grừ," con quái vật cúi người, như một con thú đã chọn được thứ cần săn đuổi.

DD nổ súng liên tục, nhắm vào thân trên của nó. Với những tiếng xoẹt, xoẹt như móng cào vào vải, chút trang phục rách bươm có thêm vài lỗ thủng.

"Grồ," nó lại rên khẽ.

Bộ răng mọc thành những vòng tròn đồng tâm co giật dữ dội, nhưng nó không gục. Hai tay cào xuống sàn, nó hạ thấp cơ thể, ánh mắt vẫn bám vào DD đang chạy tới từ bên phải.

Ngay khi mạn trái của nó hở ra, Yumiko bước một bước dài, hơi rướn người lên.

Dẫu chỉ là một bước chân bình thường trông chẳng có tí sức lực nào, cơ thể cô lập tức biến mất.

Có một tiếng pop như bóng nổ; không khí ùa vào khoảng trống Yumiko để lại.

"Gowaaaaa!"

Con quái vật rống lên giận dữ, âm vang như sấm chớp rền rĩ.

Đòn tấn công của Yumiko đã thành công. Tay cô nắm chặt con dao, đâm sâu vào sườn trái của cái thứ đang định phóng tới chỗ DD. Tóc và váy cuộn lên trong gió, thể hiện thứ sức mạnh đáng sợ mà cô mang theo.

Thì ra là thế.

Minoru thầm nghĩ trong lúc lùi lại cẩn thận với Norie trong tay.

Nói theo cách của Yumiko, lượng gia tốc - hay chính xác hơn, động năng - hình thành từ hành động bật lên đã được khuếch đại hàng chục lần, đẩy cô tới trước với tốc độ kinh người. Đó chính là năng lực của cô.

Vậy thì một con dao ắt sẽ phù hợp hơn nhiều so với một cây dùi điện. Nguyên lý rất đơn giản: tốc độ lao tới bổ sung thêm lực cho món vũ khí. Đấy là chưa nói nó nhanh đến mức có thể xem là dịch chuyển tức thời, gần như không thể tránh được kể cả với khả năng phản ứng của Third Eye.

"Gagrooooo!!"

Con quái vật hộc máu, có vẻ là phổi đã bị thương nặng. Tiếng gầm trộn lẫn cả đau đớn và phẫn nộ. Tuy vây, không những vẫn đứng vững, nó thậm chí còn cố vung bàn tay đầy răng nanh và móng vuốt xuống Yumiko.

Nhưng ngay trước khi bị chạm tới, Yumiko ngả người ra sau, bật nhẹ và bụp, biến mất. Lượng máu phụt ra từ vết thương bị cuốn vào luồng khí xoáy, bắn ra xung quanh.

Cô xuất hiện cách đó tầm mười mét, đế giày trượt trên sàn. Ngay khi dừng bước, cô lại phóng lên trước. Lần này con dao đục một lỗ vào lưng Biter, và cô lại lập tức lui về. Khi đối phương vung tay phản kháng, cô đã cách đó một quãng xa.

Hai vết thương sâu buộc con quái vật khuỵu một chân xuống, thân hình lảo đảo. Có vẻ là ngay cả Biter trong trạng thái chạy loạn với khả năng hồi phục cực mạnh cũng không thể bù đắp lượng máu đã mất. Nó đã mất một lượng lớn từ lúc bay đầu, và giờ hai đòn tấn công của Yumiko càng khiến tình hình thêm phần tệ hại. Nếu là người bình thường, từng đó máu mất đi đủ khiến họ bất tỉnh hoặc chết.

Ánh sáng đỏ từ con mắt Ruby Eye chớp tắt bất thường như đèn điện hỏng. Đờm dãi lẫn máu nhễu ra từ miệng mỗi lần thở hắt.

Sau một hồi vật lộn, nó rốt cuộc cũng khuỵu cả chân còn lại, dường như không còn đủ sức nâng đỡ cơ thể đồ sộ. Hai cái miệng trong lòng bàn tay cạ xuống mặt đường nhựa, nhưng trông nó không đứng lên nổi nữa. Khoảng cách giữa những lần chớp mắt càng lúc càng dài hơn.

Mày là cái quái gì vậy chứ?

Trước cảnh tượng đó, Minoru chỉ có thể nín thở dõi theo.

Third Eye rơi xuống từ ngoài không gian, bám vào con người, cho họ năng lực đặc biệt. Kể cả khi vật chủ đã chết vì sức mạnh quá lớn, Third Eye vẫn tiếp tục điều khiển cái xác vô hồn đi tấn công những sinh vật khác.

Có nghĩa lý gì chứ? Kết cục xấu xí đáng thương như thế thì cần thiết chỗ nào?

Yumiko và DD xem ra cũng có cùng suy nghĩ. Hai người đều chững lại, vẻ mặt đau buồn, lặng nhìn con quái vật.

Rốt cuộc, Yumiko nắm chặt con dao bằng cả hai tay, đưa nó sang phải, vào thế chuẩn bị. Cô bước một chân lên trước, hạ người xuống.

Con quái vật ngẩng đầu, cảm nhận được gì đó.

Yumiko bật lên.

Không khí nổ tung. Bụi cuốn mù mịt. Khoảng cách mười mét bị rút ngắn trong chớp mắt. Con dao nhắm tới trái tim trong lồng ngực, giữa một nùi dày đặc những múi cơ...

Clang.

Tiếng kim loại lanh lảnh, bắn ra những vệt lửa cam.

Minoru trợn mắt. Sau tấm áo rách rưới nơi lẽ ra phải có trái tim, cái miệng thứ tư bất thần xuất hiện.

Bên trong lớp da xẻ dọc là thịt tươi, đỏ như màu lựu, cùng một hàng răng nanh sắc nhọn. Cái miệng co thắt liên tục, quyết tâm cắn đứt lưỡi dao giờ đã mắc kẹt bên trong.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Yumiko lưỡng lự giữa hai lựa chọn: buông bỏ con dao và rút lui, hay giữ nguyên và tiếp tục đâm tới. Con quái vật đã không bỏ qua.

Cánh tay trái hung bạo vung ra, quật vào hông Yumiko. Không chút phản kháng, cơ thể mảnh mai bị thổi bay mấy mét, đập vào một cây cột bê tông.

"Ah..." Minoru hít mạnh một hơi...

"Yumiko!"

DD giơ súng lên, lao tới. Chớp vàng nhá sáng hết phát này đến phát khác, nhưng con quái vật đã nâng tay, cản những viên đạn khỏi bắn trúng cơ thể nó.

Một âm thanh khô khốc, và con dao của Yumiko vỡ thành từng mảnh. Cái miệng cuộn lên, nhai nát lưỡi dao như bánh gạo.

"Graaaaa!!"

Chút kim loại xem ra đã hồi phục phần nào năng lượng. Thân hình đồ sộ gầm to, ngửa ra sau. Con mắt độc nhất bên dưới phần miệng chính lóe lên thứ ánh sáng đỏ thẫm như máu.

DD kéo cò thêm hai phát. Một phát trượt, một phát trúng vào chân phải. Nhưng anh không có cơ hội bắn thêm phát nào nữa. Cánh tay quái vật vươn dài hơn năm mét như rắn độc, tóm lấy nòng súng, giật nó khỏi tay DD.

Ngay lập tức, khẩu súng bị nghiền nát và nuốt chửng. DD cố gắng bật lùi, nhưng nhận ngay một đòn từ cánh tay còn lại.

"Guh..."

Anh bị đẩy đi rất xa, văng vào một cây cột rồi đổ gục xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.

Ánh mắt đỏ rực chẳng thèm liếc nhìn DD mà chuyển mục tiêu về lại Yumiko. Cô vẫn tỉnh táo nhưng chưa thể đứng lên được. Con quái vật nhảy một bước dài, hạ xuống ngay phía trước. Nó cúi người, cái miệng tròn giãn ra hơn nửa tấc, nước dãi nhễu xuống chiếc váy xám.

Lúc này đây, Minou có thể trốn thoát nếu bỏ chạy hết sức, rời khỏi tầng hầm như đã định trước.

Nhưng cậu còn chẳng nghĩ đến lựa chọn đó. Cậu còn chẳng nhận ra mình đang hét lớn thế nào.

"Dừng lại...!!"

Con quái vật giật nảy người. Cái đầu dị thường ngoặt hẳn ra sau. Con mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Minoru.

Nó phản ứng rất nhanh. Bỏ lại Yumiko, cơ thể đồ sộ phỏng thẳng về phía Minoru bằng cử động của loài linh trưởng, răng nanh ở hai tay cào bật nhựa đường. Cái mùi nó tỏa ra, cái mùi thú tính nhất mà cậu từng chạm trán, vồ tới mọi giác quan.

"Grrrrr..."

Tiếng gầm đẫm máu bật ra từ khí quản. Dù đã mất đầu, cơ thể đó thậm chí còn to lớn hơn cái hồi còn là nhân loại. Nó tiếp cận rất nhanh, răng nanh phình to, vặn vẹo, gào thét inh ỏi. Trên đầu đã vậy, dưới ngực và hai bàn tay cũng tương tự, đóng mở liên tục, rít lên liên tục.

Minoru hít vào một hơi, tràn đầy quyết tâm và sẵn sàng kích hoạt cái vỏ bảo vệ bất cứ lúc nào, nhưng cậu chợt rùng mình.

Không được.

Nếu sử dụng năng lực ngay bây giờ, Norie sẽ bị hất khỏi tay cậu, khỏi cái vỏ.

Cậu sững sờ, tay vô thức siết lấy người chị vẫn đang ngủ say. Bốn hàm răng đã tiến đến rất gần. Hàng trăm cái răng lóe lên tàn ác.

Khoảnh khắc đó, thời gian như trôi chậm lại...

~~~

Khi ấy là giữa tháng Chín.

Một cơn bão quét qua giữa đêm khuya. Gió vẫn thổi mạnh khi Minoru ra ngoài chạy bộ. Con đường từ nhà cậu đến sông Arakawa ướt sũng. Cậu ngước nhìn những đám mây vụt qua bầu trời. Một ý tưởng đột nhiên xuất hiện, và cậu hướng đến cây cầu mình chưa bao giờ đi qua.

Dòng sông trông hoàn toàn khác biệt với lúc trời sáng rõ. Đúng như cái tên mang nghĩa "con sông hoang dã," nước bùn cuộn xoáy phủ kín lòng sông. Cậu gần như có thể cảm nhận được áp lực của dòng chảy xối vào trụ cầu, gầm vang như sấm động.

Lặng người nhìn xuống mặt nước cuồn cuộn, cậu bất chợt nghe thấy một giọng nói bên tai.

Không được, Mii à. Em không được ra sông sau một cơn bão đâu.

Một giọng nói dịu dàng từ rất lâu rồi. Giọng nói của người chị Wakaba.

Sao cậu lại quên mất nó? Nếu còn nhớ được, cậu đã không đến đây.

Mỗi ngày trôi qua, càng thêm nhiều ký ức về chị dần phai nhạt. Thứ duy nhất còn sót lại là những mảnh vỡ đắng cay và đau khổ, chồng chất không ngừng.

Nếu...

Nếu cậu nhảy xuống sông ngay lúc này... liệu mọi thứ có bị dòng nước điên cuồng cuốn đi? Liệu nó có đưa cậu đến nơi họ đang đợi không? Một nơi có cha, có mẹ, và có chị...

Tay cậu siết chặt lấy lan can.

Chính vào lúc đó, dường như có người gọi cậu. Rời mắt khỏi dòng nước đục ngầu, cậu ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xám xịt.

Ban đầu cậu tưởng nó là bong bóng. Cái thứ nhỏ bé trông như bọt nước chầm chậm hạ xuống.

Rốt cuộc, cậu nhận ra là không phải. Một luồng gió nam thốc vào mặt cậu. Dù thứ đó là gì, lẽ ra nó phải bị thổi bay đi nếu nó đủ nhẹ để lơ lửng như thế.

Nhưng cái vật hình tròn ấy hoàn toàn mặc kệ cơn gió mà tiếp tục lơ lửng trên đầu Minoru. Mắt cậu mở to, tay cậu đưa nên, nhẹ nhàng đỡ lấy.

Cậu đưa nó lại gần để nhìn cho kỹ. Đó là một thứ cậu chưa từng thấy bao giờ. Bên trong khối cầu xám mờ vốn đã nhỏ là một viên ngọc đen tuyền còn nhỏ hơn. Trông nó như một viên bi, nhưng nó cứ trôi nổi trong lòng bàn tay cậu như thể chẳng có chút trọng lượng nào cả.

Sau một thoáng, nó lặng lẽ bay lên, lướt nhanh qua không khí, chạm vào ngực Minoru.

Cái khoảnh khắc nó trượt qua lớp trang phục thể thao và tiếp xúc với da, cậu cảm thấy một hơi ấm mờ nhạt. Cứ như ai đó dịu dàng chạm lên ngực cậu bằng đầu ngón tay.

Cậu đứng đực ra trong chốc lát, rồi vội vàng kéo áo xuống.

Quả cầu không còn ở đó. Phần da chỗ xương ức có hơi đỏ lên, nhưng cũng tan biến sau vài giây.

Cái gì thế? Mình ngủ mơ lúc vẫn đang đứng à?

Minoru bối rối, bắt đầu đi ngược xuống cầu. Cái thôi thúc nhăm nhe nuốt chửng cậu khi nãy đã hoàn toàn bị quên bẵng.

~~~

Đó là những ký ức cậu có được về cái lần chạm trán Third Eye. Cậu nhìn vào nó không quá vài chục giây, và chỉ có vài giây là nhìn rõ.

Giờ đây, khi nhìn thẳng vào "con mắt" chạy loạn của Biter, hay nói cách khác, Third Eye đầu tiên cậu bắt gặp trong ba tháng vừa qua, Minoru cảm thấy một thứ ý định ẩn sâu bên trong luồng sáng đỏ.

Nó khác hoàn toàn với những sát ý tàn độc, những cơn giận điên cuồng, những hận thù cay nghiệt bên trong Biter khi còn là nhân loại. Một thứ logic khác biệt, nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu. Không phải đôi mắt đen ngòm của cá mập trắng lớn hay đôi mắt kép ánh kim của côn trùng, nó sâu thẳm, xa cách, và đen tối hơn rất nhiều.

Con quái vật đang thật sự cố giết cậu, còn cậu thì cứ nhìn chằm chằm vào mắt nó.

Từng hàng nước dãi chảy qua hàm răng đủ sức nghiền nát cả một con dao lớn. Cái lỗ giữa miệng co thắt không ngừng trong cơn đói.

Cậu phải chạy đi, phải trốn thoát, nhưng cơ thể không chịu cử động. Đến cả nỗi sợ hãi xen lẫn bất an cũng bị hút vào hố sâu không đáy ẩn sau con mắt đỏ.

Ngay lúc ấy...

Ánh mắt con quái vật hơi hạ xuống. Minoru biết nó đã thấy Norie. Thứ ánh sáng phi nhân loại của Third Eye khẽ chớp.

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cậu đã cảm nhận được chút nhân tính thoáng qua. Đó là sự chần chừ khi lo lắng, khi rối bời, khi đau đớn. Đó là cảm xúc của con người, đơn giản chỉ vì họ là con người mà thôi.

Con quái vật ngừng di chuyển. Một tiếng gầm gừ trầm thấp bật ra từ sâu trong cuống họng. Nó dựng người lên, buông tay, ngậm miệng, lùi lại từng chút một.

Khi đã lùi được vài mét trước ánh mắt ngỡ ngàng của Minoru, nó quay ra sau. Và rồi, với một tiếng rống bạo tàn, nó đâm đầu sang một hướng hoàn toàn khác.

Là hướng Yumiko. Cô đã có thể đứng lên, nhưng nhìn tay trái ấn vào vai phải thì có vẻ như vẫn đang bị thương. Không còn con dao, cũng không thể rút cây dùi điện ra, cô đứng đó, bất lực trước bộ hàm quái thú.

Thế nhưng ánh sáng bất khuất trong đôi mắt ấy vẫn chưa bị dập tắt. Cô nhanh chóng hạ người xuống, một chân lên trước, một chân ra sau.

"Gràào!!"

Tiếng hú đói khát bay đến.

Ngay trước khi hai cánh tay đầy răng chạm tới, Yumiko bật lên, kích hoạt năng lực gia tốc.

Nhưng cô chỉ đi được ba mét, hơn nữa còn không thắng lại được và khuỵu một chân xuống.

Con quái vật phản ứng rất nhanh. Nó cắm tay trái xuống đất, lấy đó làm điểm tựa để đổi hướng. Vẫn với sức mạnh kinh người, nó nhảy lên lần nữa.

Yumiko kịp đứng dậy và tiếp tục gia tốc, nhưng lần này còn ngắn hơn.

Năng lực của cô yêu cầu cử động phù hợp để có thể di chuyển qua quãng đường hàng chục mét. Hành động bật lên với lực chân của một người sở hữu Third Eye hình thành động năng ban đầu, rồi từ đó được khuếch đại. Nếu đứng còn không vững, cô bị giới hạn rất nhiều, chẳng thể đi được bao xa.

Biter bám sát Yumiko. Cô chỉ suýt soát né được cánh tay phải vươn ra như rắn, nhưng một cái răng đã móc vào nơ áo. Vải vụn bay phấp phới như những vệt máu giữa không trung.

Chính lúc đó, Minoru quyết định cất bước chạy. Nhưng cậu không hướng đến chỗ cái dốc. Đặt Norie nằm sau góc khuất của một cây cột, cậu dốc toàn lực lao tới con quái vật chạy loạn kia.

Dù hiểu rằng an toàn của Norie là ưu tiên hàng đầu, cậu không thể bỏ mặc Yumiko và DD để trốn thoát. Cậu sẽ không hi sinh bất cứ ai để sống sót nữa. Không bao giờ.

Để ý thấy tiếng bước chân của Minoru, Yumiko ngoảnh lại. Cậu không thể nghe được tiếng la của cô; có lẽ cô lại mắng cậu là một thằng ngu như lần đầu gặp gỡ.

Cái vỏ được kích hoạt, và cậu chạy vụt qua.

Khi con mắt đỏ bắt được bóng dáng của Minoru, nó không hề lay động, chỉ có thứ ánh sáng lóe lên mang theo thôi thúc tàn sát không thuộc về con người. Hai cánh tay xồ tới, giương ra bộ răng sắc nhọn.

Chúng vồ xuống ngay phía trên lớp vỏ, nhưng Minoru dằn đi nỗi sợ và lấy hết sức bật lên, húc đầu vào ngực Biter.

"Whoooooooh...!!"

Cơ thể to lớn giật mạnh theo tiếng hô của Minoru.

Hai tay ôm lấy thân trên của đối phương, cậu gom toàn bộ chút sức lực còn lại để phóng đi.

Chạy. Cậu phải chạy. Cậu sẽ chạy.

Có lẽ... tất cả những năm tháng chạy bộ đó... là vì khoảnh khắc này đây!

Mang theo dòng suy nghĩ ấy, cậu chạy. Vẫn ôm chặt Biter, cậu phóng thẳng qua bãi đỗ xe rộng lớn.

Rốt cuộc, cậu cũng thấy được nó. Một chiếc xe thể thao lớn màu lam sẫm. Công cụ được gã Biter chuẩn bị để rời đi.

"Tiến...lêêêên!" Minoru hét to khi cả hai tông vào chiếc xe.

Đường viền thanh lịch bên hông xe méo xệch đi. Cửa kính vỡ toang. Cốp xe bật tung.

Máu trào ra từ cái miệng dị hình và hai nhát dao của Yumiko, bắn tới tấp lên mặt ngoài cái vỏ. Nhưng con quái vật không dừng lại. Nó vẫn cố cắn chết Minoru bằng bộ hàm đồ sộ, hai tay vùng vẫy điên cuồng.

Minoru nghiến răng, nhìn thẳng vào những chiếc răng đập xuống không ngừng, chỉ cách mặt cậu ba centimet.

Với kích thước đó, cậu tự hỏi cái vỏ đang phải chịu bao nhiêu áp lực. Lực cắn này phải lớn gấp nhiều lần khả năng của gã Biter trong trạng thái Megalodon.

Vô số vòng răng quằn quại như có ý chí riêng, tìm mọi cách đâm xuyên cái vỏ. Dù có vỡ nát hay văng đi mất dạng, một cái răng khác sẽ ngay lập tức mọc ra thế vào.

Cả người Minoru tê dại trong nỗi sợ lạnh như băng. Tim đập nhanh đến độ đau đớn bắt đầu xâm chiếm. Hơi thở bị rút ngắn. Nhưng ở trung tâm lồng ngực, có một sinh mạng nhỏ nhoi đang tỏa ra hơi ấm, giúp cậu chịu đựng tất cả.

Con mắt đỏ rực kia đã chọn gã thanh niên Biter làm kẻ tàn sát. Vậy tại sao quả cầu đen tuyền này lại chọn cậu?

Hiện tại cậu vẫn chưa biết, và có lẽ sẽ không bao giờ biết.

Nhưng chỉ trong thời khắc này thôi, cậu sẽ tin tưởng nó. Tin vào ý định, vào ước muốn cứu lấy người khác ngoài chính bản thân.

Răng nghiến chặt, tay siết lại. Minoru kiềm chế cảm giác lạnh lẽo và tung ra một cú đấm toàn lực.

Nắm đấm bọc vỏ thọc sâu vào sườn trái của con quái vật. Cậu không thật sự nhắm vào đó, nhưng vết thương sâu hoắm từ con dao của Yumiko vẫn còn.

Cơ thể Biter giật ngược ra sau, hai tay quăng quật cuồng loạn. Cánh tay trái đầy răng dễ dàng khía một đường vào phía sau chiếc xe.

Ngay lập tức, một lượng lớn chất lỏng trong suốt phun ra từ bên trong, thấm đẫm cả hai.

Nước? Gã đó cất một đống nước khoáng trong cốp xe hay gì thế?

Nhưng Minoru gạt nó sang một bên. Cậu không ngửi được gì cả, nhưng đây không phải nước, mà là xăng.

"...!!"

Một ý tưởng bất ngờ hiện lên, khiến cậu không nhịn được mà nín thở.

Nỗi sợ ập đến trước tiên, như lời thì thầm rằng chuyện đó là bất khả thi, nhưng cậu rũ nó đi, biết là mình phải làm thế.

Tuy nhiên, chỉ có mỗi xăng thì không đủ. Cần một thứ khác nữa.

Cậu ngẩng mặt lên. Biter đã nhả đầu cậu ra và đang co giật trong đau đớn, có lẽ do xăng chảy vào khí quản. Đây là cơ hội duy nhất.

Mặc kệ nỗi sợ hãi gặm nhấm tâm trí, cậu hít một hơi thật sau và... giải trừ cái vỏ.

Cẩn thận để không hít phải hơi xăng, cậu hét lên một tiếng đanh gọn.

"Đốt!!"

Biter ngay lập tức phản ứng. Hàm răng quái vật lại ùa tới. Nếu cái vỏ được tái kích hoạt chỉ một phần mười giây chậm trễ, có lẽ Minoru đã mất đầu. Cậu rùng mình trước cảnh tượng vô số răng nanh va đập ngay trước mắt.

Và cậu chờ đợi.

Rốt cuộc...

Mái tóc dài cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Cậu nhìn ra sau. Yumiko đã gia tốc tới cách đó tầm năm mét, dùi điện trong tay. Trong mắt cô có nét do dự thoáng qua.

Lấy cả thân người đè lên con quái vật Biter, cậu hét to, dẫu biết là cô sẽ không nghe.

"Tôi không sao đâu!! Ném đi!!"

Nhưng dường như chúng đã có thể chạm đến...

Yumiko gật đầu, vung cây dùi điện nên, ném đến chỗ chiếc xe. Tia điện xẹt qua không khí như để lại dư ảnh, và...

Tầm nhìn của Minoru bị bao phủ trong luồng ánh sáng vàng cam.

Thay vì nói là bắt lửa, thế này giống một vụ nổ hơn. Theo phản xạ, cậu ngoảnh mặt đi.

Cái vỏ vô hình chặn hoàn toàn nhiệt lượng khổng lồ từ ngọn lửa bùng lên, chặn cả luồng sóng nhiệt tỏa ra theo bức xạ điện từ. Cậu vô thức hít vào một hơi trước sự cuồng loạn chỉ cách mặt mình ba centimet.

Cơ thể Biter bị bao bọc trong sắc màu đỏ tươi, vẫn mắc kẹt bên dưới Minoru.

Chút quần áo rách bươm bị thiêu rụi ngay tức khắc. Làn da xanh đen nhợt nhạt bị đốt cháy thành than. Lửa nuốt chửng chiếc xe, tạo thành nhiều vụ nổ nhỏ liên tiếp.

Dồn hết sức giữ chặt con thú hoang dại, Minoru gào lên.

"Dừng...lại...đi...!!"Niêm mạc bên trong cái miệng khủng bố bắt đầu bén lửa. Lỗ khí quản co giật dữ dội, có lẽ vì nó đang gào thét, nhưng không có gì lọt vào tai Minoru. Con mắt Third Eye chôn sâu trong các thớ cơ để tránh nhiệt, nhưng ngọn lửa tàn nhẫn đốt hết tất cả ra tro.

Cơ thể con người vốn dĩ chứa đựng một lượng nước lớn, không thể bốc cháy dễ dàng dù thấm đẫm trong xăng. Thế nhưng có lẽ là do quá trình biến đổi cưỡng bách từ Third Eye mà giờ đây, con quái vật cháy rực lên như thể bản thân nó chỉ là giấy vụn.

Minoru có thể cảm thấy những cơ thịt rắn chắc bắt đầu teo tóp. Tay chân cháy trụi, để những khúc xương tách rời khỏi khớp và rơi xuống sàn.

Phần thân trên cháy gần hết đột nhiên co quắp. Chút đờm dãi bật ra từ chỗ từng là cái miệng.

Đây là hành động cuối cùng, chấm dứt sinh mạng con quái vật. Mọi sức lực như bị rút kiệt khỏi cơ thể yếu ớt.

Trong cái hốc nhỏ xíu đó, Minoru thấy nó.

Không còn tỏa sáng, con mắt Third Eye vỡ ra như kính.

Một quả cầu đỏ le lói bắn thẳng lên trên.

Nó đục xuyên qua trần nhà, tạo thành một cái lỗ tầm hai phân. Cứ như thế, nó bay khỏi tầng bên trên, rồi tầng tiếp theo, rồi tầng tiếp theo nữa... Đến khi rời khỏi phần mái thép nhà thi đấu SSA, nó vẫn tiếp tục bay cao.

...Đấy... là đào thoát...?

Cùng với suy nghĩ đó, cơ thể cháy đen bên dưới Minoru vỡ thành từng mảnh. Gã thanh niên từng là nhân loại, giờ đây chẳng còn là gì nữa.

Dường như chỉ đợi có vậy, những vòi nước trên trần bật lên đồng loạt. Nước tuôn xuống như mưa, gột rửa mọi vệt bụi tro bám trên lớp vỏ vô sắc ấy.

Truyện Chữ Hay