Hắn điềm tĩnh băng rừng, tay vẫn ôm đứa con gái đang bất tỉnh.
Hắn thường dùng cách tương tự để bắt được con mồi rồi đem chúng ra xe, nhưng lần này thì đó không phải ý hay. Chẳng thể nào đưa con bé đi hết quãng đường xa lắc để đến chỗ chiếc Maserati đang đậu ở khách sạn mà không bị người khác hay máy quay an ninh nhìn thấy. Hắn đã tính tới việc trói chặt tay chân rồi giấu con bé ở đâu đó trong khi đi lấy xe, nhưng cách ép vào khoang cảnh gây mất ý thức không tác dụng được lâu. Vài phút nữa, khi máu tiếp tục lưu thông, nó sẽ tỉnh lại, và không đời nào nó sẽ ngoan ngoãn đợi hắn.
May cho hắn, khu rừng này rộng và sâu đến nỗi khó mà tin là nó tiếp giáp với một khu đô thị. Khá tệ khi mà hắn không thể dùng cái bàn yêu thích, nhưng mở tiệc ở đây thì đỡ phải lo bị làm phiền.
Hắn đã đến tận phía bắc công viên, cách rất xa những lối đi. Khi định đặt con bé xuống đất, hắn chợt để ý một hình bóng góc cạnh phía trước mặt.
Cẩn thận không gây ra tiếng động, hắn từ từ tiến đến. Đó là một nhà kho nhỏ đơn giản. Dây leo mọc đầy tường, cửa tróc sơn loang lổ. Nó có lẽ được dùng để chứa dụng cụ quét dọn hay đại loại vậy, nhưng nhìn xuống cấp đến mức này thì chắc đã nhiều năm rồi không ai động đến.
Đưa mặt lại gần để xác nhận con bé vẫn đang thở đều đặn và chưa có dấu hiệu hồi tỉnh, hắn đặt nó xuống đống lá rụng rồi bước đến chỗ cánh cửa để kiểm tra.
Có một ổ khóa đồng gỉ sét bụi bặm, nhưng nó chẳng hề lay chuyển dù hắn đã cố hết sức giật ra. Khả năng hiện tại vẫn chưa đủ để hắn phá nó bằng tay không. Tông mạnh vào cánh cửa có lẽ sẽ hay hơn, nhưng âm thanh chắc chắn sẽ vang vọng đến tận ngoài rừng.
Tuy vậy, tìm được chỗ này là vận may của hắn nên sẽ phí lắm nếu bỏ qua. Nhìn nó xập xệ thế nhưng vẫn hiệu quả để che giấu động tĩnh... và khiến con mồi càng thêm tuyệt vọng. Hắn lấy ra một miếng khăn giấy ướt từ trong túi và lau sạch cái ổ khóa đã ngả màu xám đen. Kiềm nén sự ghê tởm, hắn há miệng, đặt thứ kim loại nặng nề vào giữa hai hàm răng.
Hắn thử cắn một chút, và đúng như dự đoán, nó rất cứng. Hạt macca còn có chút xíu mềm dẻo, nhưng cái thứ này chẳng hề suy suyển mà lại ngoan cố đẩy lùi bộ răng của hắn. Nếu cắn hết sức thì có khi nào mấy cái răng cửa gãy hết luôn không? Cơ mà nếu muốn tiến xa hơn thì đằng nào hắn cũng phải cắn một thứ như thế này thôi. Đâu còn vật thể hữu cơ nào đủ sức chống lại những chiếc răng của hắn chứ.
Thay vì nghiền nát, hắn muốn khiến nó đứt làm đôi. Thử hình dung một cái đục, hắn hít vào một hơi thật sâu... và dồn toàn bộ sức lực cắn xuống.
Một cơn đau sốc thẳng đến tận chân răng. Âm thanh lanh lảnh vang vọng. Những tia lửa vàng bắn ra từ miệng hắn.
Một giây sau, hắn chầm chậm đứng lên, nhổ cái thứ trong miệng ra: một cục đồng hình bán nguyệt. Chút máu dính lại hẳn là vì áp lực đã làm vỡ mao mạch trong nướu, nhưng chỉ nhiêu đó thì nó sẽ giúp hắn hồi phục ngay thôi.
Phần còn lại vẫn treo lủng lẳng bị hắn kéo ra. Nhìn dấu răng tuyệt đẹp trên vết cắt, hắn mỉm cười thỏa mãn rồi bỏ chúng vào túi.
Hắn cẩn thận mở cửa. Mùi mốc meo lập tức tràn ngập. Diện tích bên trong khoảng ba mét rưỡi, và đúng như hắn nghĩ, có cả mớ đồ quét dọn. Còn có mấy đống vật liệu như ximăng và ống sắt. Tuy vậy, tầm một nửa mặt sàn được bỏ trống, và cái miếng bạt to màu xanh kia chính là thứ hắn cần.
Hắn bế con bé lên, bước vào trong, đặt nó xuống tấm bạt rồi đóng cửa lại. Không có cửa sổ nên xung quanh gần như tối mịt. Hắn lấy ra một cái đèn LED nhỏ. Chút ánh sáng yếu ớt vừa đủ cho hắn.
Giờ thì không ai làm phiền được nữa. Nơi này không còn là một nhà kho xập xệ, mà là một ristorante[note28508] ba sao.
Bỏ cái balô vàng sang một bên, hắn lấy ra cuộn băng dính không giãn - một thứ quan trọng trong bộ đồ nghề đi săn, quấn nó vòng quanh cổ tay và đầu gối con mồi. Sau đó hắn nhét một cái khăn tay vào miệng nó và cũng quấn băng keo thật chặt.
Khi đã xong, hắn vỗ má con bé. Nó chớp mắt, dần lấy lại ý thức và nhìn vào mặt hắn.
Trong đôi mắt nâu to tròn, hắn thấy được sự bối rối, rồi hoài nghi, và cuối cùng là sợ hãi. Nó cỏ vẻ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi chân ngọ nguậy, miệng ú ớ không thành tiếng. Nó cố gắng lùi xa khỏi hắn, nhưng ngay lập tức đụng tường.
"...Đừng sợ chứ, signorina[note28509]," hắn lầm bầm.
Tự hắn cũng thấy giọng mình lúc này thật tệ hại, nhưng những chiếc răng đã bắt đầu to ra nên hắn khó mà phát âm rõ ràng được nữa. Ở chính giữa hàm dưới, nó đang đập liên hồi như phát điên.
Hắn lấy một ống sắt lớn từ đống vật liệu. Đôi mắt con bé mở to; nó muốn hét lên nhưng âm thanh đã bị bóp nghẹt, chỉ có thể co người lại.
"Đừng sợ, tao sẽ không dùng thứ thô thiển này đâu," hắn thì thầm, giọng nói gần như không thể nghe được.
Rồi hắn há miệng thật rộng. Hàm răng lóe lên dưới ánh đèn, phản chiếu trong mắt con bé. Hắn cảm thấy nó nóng rực. Mọi sự thèm muốn tích tụ từ bữa tiệc cuối cùng được xả hết ra.
Rắc. Âm thanh vang vọng từ xương hàm dưới. Bộ hàm vốn luôn trông khỏe hơn người thường ngay cả khi không biến hình bắt đầu kêu inh ỏi.
Không phải tiếng trật khớp. Tự những chiếc xương đang phát triển theo một cơ chế vượt ngoài tầm hiểu biết của sinh học hiện đại.
Đấy là chưa kể hàm trên cũng đang có hiện tượng tương tự. Hai phần chóp dài thêm tầm mười phân, và mặt hắn không còn là mặt người nữa. Đồng tử giãn rộng hết mức của con bé chứng tỏ nó đã bị nỗi sợ hãi chế ngự. Nhưng sự kiện chính còn chưa tới đâu.
Ba mươi hai chiếc răng phát ra những âm thanh chói tai. Chúng phình to, trở thành những chiếc răng nanh hai lớp, vừa sắc nhọn như dao, vừa lởm chởm như cưa xẻ.
Hắn là một con cá mập hổ. Một con cá mập ăn thịt người hung bạo có thể nghiền nát cả mai rùa biển.
Ánh đèn chập chờn hắt lên một cái bóng dị thường. Nếu phải mô tả, hắn nghĩ bộ hàm dài và những chiếc răng... không, những chiếc nanh tàn ác kia là minh chứng cho một chủng người mới với ADN của cá mập.
Lũ người nông cạn sẽ thấy gớm ghiếc và kinh tởm, nhưng đây chính là thể hoàn hảo mà hắn đã theo đuổi suốt nhiều năm: bộ hàm to khỏe cùng những chiếc răng rắn rỏi tuyệt đẹp có thể cắn xuyên qua tất cả mọi thứ.
Nhìn sự biến đổi điên cuồng của hắn, con bé chỉ biết run rẩy dữ dội. Để khiến nó càng thêm kinh hoảng, hắn đưa cái ống sắt lên miệng và nhẹ nhàng cắn một đầu. Nó làm từ thép cacbon, là loại thường dùng ở công trường, có đường kính khoảng sáu phân và dày cỡ bốn li. Nếu là hôm qua... không, nếu là mười phút trước, bộ răng của hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi dù hắn có biến đổi đi chăng nữa. Nhưng ký ức về chiếc khóa to bản lúc nãy đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn, và cho nó.
Hắn cắm răng nanh vào ống sắt, khiến bề mặt trầy xước kêu lên ken két. Hắn nghiến đứt nó chỉ sau vài giây, như một que kẹo yếu ớt. Đến cả kìm thủy lực cũng chẳng cắt được như thế.
Phần đứt ra vẫn nằm trong miệng, bị hắn nhai thêm vài phát. Mỗi lần như thế, âm thanh lanh lảnh của kim loại lại vang vọng. Rồi hắn nhổ ra một mớ vụn sắt. Không có lấy một giọt máu.
"Cattivo[note28510]," hắn lầm bẩm chán ghét.
Bước qua mớ sắt, hắn cúi người nhìn con bé.
"Nhưng xương của mày thì trông ngon lắm đấy."
Ngay lập tức, con bé ú ớ, vùng vẫy như một món đồ chơi hỏng. Đôi chân yếu ớt đá lên dễ dàng bị hắn chộp lấy. Không chút chần chừ, hắn cởi đôi giày chạy ra.
"...!!"
Tiếng thét câm lặng lộ rõ vẻ kinh hoảng. Nhưng với hắn, đó là bản nhạc nền giúp bữa tiệc thêm phần hưng phấn. Cởi cả đôi vớ thể thao, hắn lặng nhìn đôi chân trần thượng hạng. Độ săn chắc phải nói là trên cả tuyệt vời.
Hắn không muốn chờ thêm, nhưng lỡ nó chết nhanh quá thì chán lắm. Trước tiên phải làm sao để cầm máu. Mở túi đồ nghề, hắn lục lọi một chút và lấy ra một sợi dây siết. Chuẩn bị quấn nó quanh bắp chân con bé, tay hắn chợt chững lại.
Một tiếng rắc rất nhỏ. Có lẽ là tiếng cành gãy.
Sau chốc lát, thêm một âm thanh giống vậy. Không nghi ngờ gì nữa, có kẻ đang tới gần cái nhà kho.
"Mày mà làm ồn, tao sẽ giết ngay," hắn thì thầm, đưa bộ hàm quái đản lại sát mặt con mồi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước.
Đặt chân nó xuống, hắn bước ra phía cửa, áp tai lên bề mặt rỉ sét. Tiếng lá xào xạc vang lên từng đợt. Là tiếng bước chân trên đống lá rụng. Kẻ đó đã đến rất gần.
Hắn tự hỏi liệu đó có phải cảnh sát, nhưng rồi nhận ra chỉ có một người. Thanh tra hay cảnh sát cơ động đều sẽ không hành động đơn độc. Vậy là nhân viên quản lý của công viên? Ham muốn che mờ lý trí nên hắn mới tưởng cái nhà kho bị bỏ hoang suốt nhiều năm sao?
Hắn lắc đầu, liếc qua cái đèn LED, suy nghĩ xem có nên tắt nó đi không, nhưng nhanh chóng quyết định cứ để nó ở như thế. Rồi hắn xoay người, đứng nép sát bên cạnh cánh cửa, vào thế sẵn sàng. Lần này không phải để ý khoang động mạch cảnh nữa, cứ xé toạc cái cổ đó cho xong, chỉ cần một nhát cắn thôi. Hắn vẫn thấy tiếc vì phải cắn mấy khúc xương rác rưởi trước rồi mới tới lượt con mồi thượng phẩm kia, nhưng đây là do sự bất cẩn ngu xuẩn của chính hắn.
Hàm cá mập há rộng.
Răng nanh sắc như dao cạo, dưới ánh đèn yếu ớt vẫn tỏa ra áp lực rợn người.
***
Minoru đã vào rừng.
Giờ thì không đời nào cái mùi hôi thối kia chỉ là tưởng tượng. Cậu có thể xác định được nó đến từ hướng nào luôn. Cứ thế bám theo, và không biết từ lúc nào mà ánh đèn không còn chiếu tới nữa. Nhưng cậu vẫn di chuyển bình thường, chắc là vì thị giác đã nhạy hơn trước.
Cậu biết mình đang làm chuyện ngu ngốc. Dù nguồn gốc thứ mùi đó là gì, nó cũng sẽ trở thành một ký ức khó chịu mà cậu phải tìm cách xóa đi.
Quay đầu lại có lẽ sẽ hay hơn, nhưng cậu sẽ lại rơi vào vòng xoáy ghét bỏ bản thân như mọi khi. Tiến xa đến mức này là vì cậu cảm thấy có gì đó không ổn khi mà thứ mùi kỳ lạ đến từ phía Tomomi chạy đến. Nếu bỏ đi mà không đảm bảo mọi việc vẫn ổn, chính sự hèn nhát và vô tâm sẽ đánh gục cậu.
Rốt cuộc, mình thật sự chỉ sống cho bản thân thôi sao?
Nghĩ đến đó, môi cậu xoắn lại, đúng lúc chân cậu dẫm phải một cành cây héo úa, gây ra một âm thanh khô khốc. Cậu đứng sững lại, lo lắng nhìn vào bóng tối trước mặt. Có một căn nhà nhỏ cách chỗ cậu vài chục mét, có lẽ là nhà kho, nhưng nó đã xuống cấp trầm trọng do thời tiết. Hiện giờ trông nó không được ai sử dụng cả.
Tuy vậy, Minoru biết cái mùi kia đến từ căn nhà đó. Xung quanh không có dấu tích của bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì. Là bên trong sao? Vậy thì không phải mùi thú hoang.
Minoru cảm thấy lông tóc dựng hết lên. Lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh. Cậu không cử động, nhưng cái mùi hôi thối đang trở nên nồng hơn. Đưa tay kéo khăn lên bịt mũi cũng không ngăn được nó len lỏi vào từng tế bào khứu giác.
Có gì đó đang lẩn khuất. Chân cậu vô thức lùi lại nửa bước, đạp lên một cành cây khác. Cả người cậu giật bắn.
Ngay lúc này, cậu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh. Cố gắng giữ tỉnh táo, cậu nắm lấy vạt áo trước.
Ngứa ngáy. Đau đớn. Giữa trái tim và bàn tay tê dại, nó đập liên hồi như chuông báo động. Trong phần xương ức, nó nóng rực như lửa đỏ.
Đừng sợ hãi, hãy cứ tiến lên, quả cầu nhỏ thì thầm với cậu.
Hít vào một hơi thật sâu, từ từ thở ra, Minoru tiến lên một bước bằng chính bàn chân khi nãy đã giật lùi. Thêm một bước. Rồi lại thêm một bước. Những bước chân kiên định đến nỗi chính cậu cũng bất ngờ. Cởi khăn choàng và túi, cậu nhẹ nhàng đặt chúng xuống đất.
Căn nhà kho giờ đã nằm ngay trước mặt. Khe hở nhỏ xíu giữa bức tường và cánh cửa sắt dường như có chút ánh sáng lọt ra.
Thứ mùi khủng khiếp càng lúc càng nồng hơn, nhưng hô hấp của cậu vẫn ổn. Đây chắc chắn không phải là vì tế bào trong mũi bắt được những hạt vật chất. Não cậu đang xử lý thứ thông tin nào đó và quyết định hiểu nó tương tự như mùi hương.
Cứ như bị thu hút, cậu vươn tay ra, kéo thật mạnh sang bên.
Hít mạnh một hơi, cậu gần như nín thở. Một tấm bạt xanh trải rộng trên sàn, và Minowa Tomomi đang ở đó, tay chân bị trói chặt trong băng dính, miệng bị nhét khăn. Quần áo trên người còn nguyên, nhưng giày và vớ đã bị cởi ra.
"Mi...," cậu khàn giọng gọi cô, một chân bước vào trong.
Cùng lúc đó, Tomomi lắc đầu dữ dội, hai mắt mở to, như thể bảo cậu đừng tiến xa hơn.
Ngay lập tức, cái mùi dã thú, nồng nặc đến độ cậu có thể cảm nhận được ác ý, ập đến sát bên.
Từ bên trái, môt bóng đen vồ lấy cậu bằng thứ sức mạnh dị thường.
Một cái miệng dài nhô ra trong hình dạng phi nhân loại kẹp lấy cổ Minoru. Những chiếc răng khủng bố đã chạm đến da...
***
Nam. Trẻ. Học sinh cao trung. Có vẻ quen biết con bé. Cùng trường? Thằng nhãi này là lý do nó khóc à?
Vậy thì bắt sống sẽ vui hơn. Bắt chúng nhìn nhau và lần lượt cắn từng đứa. Nhưng muộn rồi. Hắn không thể ngăn được bộ hàm, bộ răng, hay thứ đó.
Một cái cổ gầy, mảnh mai như con gái. Nó sẽ dễ dàng nằm lọt thỏm trong miệng hắn. Chắc chắn hắn sẽ cắn đứt cả xương sống chỉ bằng một nhát.
Tâm trí hắn lướt qua toàn bộ những suy nghĩ đó chỉ trong một khoảnh khắc. Hắn nghiêng đầu, đẩy hàm răng qua phần cổ áo dựng đứng. Một bên là lớp vải cứng, một bên là lớp da mỏng manh. Chỉ việc cắn vào và phần còn lại sẽ là sự hòa trộn tuyệt vời của xương trắng, thịt hồng và máu đỏ.
Cơ hàm sẵn sàng. Mọi sức lực tích tụ đã chuẩn bị phát tiết...
Và chuyện hắn không ngờ đến đã xảy ra.
Một thứ mùi lạ lọt vào mũi hắn. Một thứ mùi hóa học phi tự nhiên mà hắn chưa từng ngửi thấy trước đây. Nó khiến hắn khó chịu.
Cùng lúc đó, cổ thằng nhóc hình như phồng lên. Những chiếc răng cạ nhẹ vào da bị đánh bật ngay lập tức bằng một áp lực vượt xa cả lực cắn của hắn. Hắn không thể tưởng tượng nổi lại có thứ gì cứng và nhẵn đến mức đó. Nó đang chống lại hắn. Cơn đau xộc vào cơ cắn ở cả hai bên, chứng tỏ các thớ cơ đã bị tổn thương.
Hắn trợn mắt ngạc nhiên. Nhìn xuống miệng, hắn càng thêm sốc.
Những chiếc răng hoàn toàn không chạm vào da thịt mà bị tách ra tầm ba phân. Chúng chỉ nằm yên, run rẩy. Nhưng rõ ràng hắn đã cắn trúng gì đó. Xương hàm hắn chắc chắn cảm nhận được nó.
Nhưng cái độ cứng kinh khủng này là sao? Cổ thằng nhóc được bọc kính cường lực hay gì?
Không, hắn đáng lẽ phải dễ dàng cắn đứt bất kỳ loại kính hay nhựa nào trong trạng thái cá mập hổ này. Kim cương? Một thằng nhãi tầm thường mới học cao trung có thể có được thứ như vậy sao?
Hắn hết sức bối rối. Loại vật liệu này cứng hơn bất cứ thứ gì hắn từng gặp, và thật không thể hiểu nổi tại sao hắn lại không thấy được nó. Nhưng bộ hàm của hắn vẫn ngoạm chặt. Không gì tồn tại trên thế giới này mà hắn - một con mập hổ - không thể cắn xuyên qua.
Mặc kệ tiếng rít chói tai trong khoang miệng, hắn tập trung dồn toàn bộ sức lực. Thứ mùi bí ẩn khó chịu đã biến mất từ lúc nào hắn không để ý. Tâm trí hắn giờ chỉ có một mục tiêu: nghiền nát thứ vật cản vô hình kia.
Hậu quả là hắn đã không nghĩ đến chuyện né tránh khi thằng nhóc bừng tỉnh từ cơn sốc và tung ra một cú đấm vụng về. Từ khi có thứ đó sống trong hàm dưới, không chỉ hàm răng mà thể chất toàn thân hắn đều mạnh lên vượt bậc. Một hai cú đấm từ thằng nhóc yếu đuối này sẽ chẳng thành vấn đề. Lơ đi nắm tay đang vung đến, hắn chỉ muốn nghiến chặt hơn nữa...
Chấn động. Mắt hắn tối sầm, nổ cả đom đóm. Thái dương nóng như lửa đốt. Đau đớn cực độ, cứ như bị một cây đinh đóng thẳng vào vậy. Dường như cả não bộ cũng bị ảnh hưởng nên hắn lảo đảo, nhưng bằng mọi giá hắn không được ngã xuống.
Hắn bị đánh trúng. Nhưng đó đâu phải một cú đấm bình thường. Cứng, nặng... như một trái bóng thép bay hết tốc lực và đâm thẳng vào mục tiêu. Lớp bảo vệ vô hình của thằng nhóc không chỉ giới hạn ở phần cổ thôi ư? Nó đeo găng tay nạm kim cương hay cái quái gì thế?
Không. Lẽ nào...
Thân hình loạng choạng tựa vào bức tường cạnh bên. Hắn thử dùng tay đâm tới bụng thằng nhóc, nhưng không được. Đúng như hắn nghĩ, mấy ngón tay va phải thứ gì đó ngay phía trước cái áo khoác xám. Một bức tường vô hình, trơn nhẵn, cứng đến dị thường, không nóng cũng chẳng lạnh.
Toàn thân. Toàn thân thằng nhóc đều được bảo vệ.
Hắn còn đang sửng sốt, nhưng thằng nhóc đã lại nâng tay lên. Cử động rõ ràng là của tay mơ, nhưng nếu ăn thêm một cú đấm giống vừa nãy, rất có thể hắn sẽ gục luôn.
Dằn xuống nỗi xấu hổ không thể diễn tả, hắn há miệng, thả thằng nhóc ra, rồi ngay lập tức thụp xuống. Nước dãi chảy đầy trên sàn.
Nắm đấm của thằng nhóc sượt qua đầu hắn và đâm thẳng vào cánh cửa sắt. Âm vang như sấm động, như thể có một gã đô con dùng toàn lực vung búa sắt đóng xuống vậy. Bề mặt loang lổ bị đục móp đi, những mảnh sơn văng ra khắp nơi. Hắn chật vật bò ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất.
Sau tầm bốn mét, bằng cách nào đó hắn đã đứng dậy được. Quần áo và đầu tóc lấm lem bùn đất, bám đầy lá cây. Thái dương chảy máu, cái miệng đầy nước dãi nhễu nhớt. Não hắn chấn động đến nỗi hắn kết thúc trong tư thế ngồi xổm, lộ cả mông. Một tư thế xấu xí không thể dung thứ, nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nổi giận nữa.
Thằng nhóc thò mặt ra. Hắn cẩn thận xem xét nó từ trên xuống dưới. Hắn cao hơn một mét tám, và nó thấp hơn hắn gần chục phân. Tầm tuổi nó thì cỡ đó là khá cao, nhưng cái thân hình gầy gò kia trông chẳng giống một kẻ có thể đấm móp cả cửa sắt chút nào cả...
Không, đợi đã. Cái bóng dưới chân nó không hề tiếp xúc với...
Nó đang lơ lửng. Bàn chân tách khỏi mặt sàn bê tông chỉ vài centimet. Cái vỏ bọc vô hình kia bao cả dưới chân luôn à?Một bộ giáp toàn thân, bao bọc từng phần một, không lộ ra dù chỉ một kẽ hở, hoàn toàn trong suốt, mạnh hơn cả thép, có thể giãn nở và điều khiển tùy ý. Không đời nào mà trình độ khoa học công nghệ hiện tại đủ khả năng tạo ra một thứ như thế.
Chịu đựng cơn đau sắc lạnh từ thái dương sưng tấy, hắn buộc phải đưa ra một kết luận mà hắn chẳng hề muốn nghĩ đến.
Là thứ đó. Thằng nhãi cao trung trước mặt hắn cũng có một quả cầu nhỏ nằm trong cơ thể. Hắn không phải người duy nhất được chọn. Khả năng cũng khác biệt. Hắn có sức mạnh của cá mập... còn nó nhận được một bộ giáp vô hình.
...Còn ai nữa không? Còn kẻ nào khác cũng có nó trú ngụ bên trong nữa không? Có phải tất cả đều sở hữu những khả năng kỳ lạ và nguy hiểm, và đang lẩn trốn đâu đó trên đất nước này?
"...Không thể," hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc.
Hắn không cho phép chuyện đó. Hắn không chấp nhận bất cứ ai khác ngoài hắn thuộc về chủng loài thượng đẳng được ban tặng sức mạnh siêu nhiên.
Hàm răng to lớn nghiến chặt, rít lên từng tiếng. Quyết định rồi, hắn sẽ tiêu diệt bọn chúng. Tất cả bọn chúng. Thằng nhóc trước mặt hắn... và bất cứ đứa nào khác có được con mắt đó. Nó đập điên cuồng trong hàm dưới, như gào thét, như thúc giục. Săn đuổi, cắn xé, nuốt chửng. Không kẻ nào được chạy thoát khỏi hắn.
Hắn không còn quan tâm đến cơn đau bên thái dương hay cảm giác xây xẩm mặt mày nữa. Cơ thể vẫn chúi về phía trước, cơn thịnh nộ gần như lấn át tất cả, nhưng hắn đã xoay xở kiềm chế được. Thằng nhóc... lần này hắn sẽ tha cho nó. Lần tới, hắn sẽ nghiền nát cái vỏ bọc vô hình kia, nhai ngấu nghiến đến tận mảnh xương cuối cùng.
Nhưng hắn phải moi được chút thông tin đã. Nó có thể biết gì đó về những kẻ khác.
Miệng hơi há ra, hít vào một hơi, hạ nhiệt cho những chiếc răng đang sôi sục. Rồi hắn ngẩng mặt lên, bắt đầu nói chuyện với thằng nhóc.
***
Gã thanh niên trước mặt hình như đang nói gì đó, nhưng Minoru không nghe được.
Nam giới... hẳn rồi. Nhưng cái bộ dạng kia có chút con người nào không? Chiều cao phải hơn một mét tám. Vai rộng, tay chân dài. Bộ đồ thể thao màu đen trông có vẻ là hàng cao cấp. Minoru có thể cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc dưới lớp trang phục.
Tuổi thì... chắc tầm ba mươi? Mái tóc ngắn cắt kiểu two-block nhìn rất thời trang, và từ trán xuống mắt cho thấy những biểu hiện của mẫu người trí thức. Nhưng phần bên dưới mới là vấn đề.
Lúc Minoru mới nhìn thấy gã, cậu đã tưởng đó là một con khủng long. Bộ hàm dài lạ thường nhô ra phía trước, cùng với những chiếc răng to tướng. Nhưng hình dạng hẹp dần về phía mũi khiến cậu liên tưởng tới cá hơn là bò sát. Một loài cá ăn thịt to lớn có thể tấn công cả con người... Một con cá mập.
Bộ răng sắc nhọn hình tam giác, lóe sáng dưới ánh đèn. Những thớ cơ dày và chắc chạy dọc hai bên mặt. Sức mạnh kinh khủng, chắc chắn có thể dễ dàng xé toạc cơ thể bất kỳ ai.
Chỉ nghĩ đến việc bị cái miệng đó ngoạm vào cổ đã khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp người cậu.
Mới hơn một phút trước... Cái khoảnh khắc Minoru mở cửa và thấy Tomomi bị trói, suy nghĩ của cậu như đình trệ. Nếu tỉnh táo được dù chỉ một chút, có lẽ cậu đã nghĩ tới khả năng có người đang ẩn nấp trong điểm mù phía sau cánh cửa. Nhưng thay vào đó, cậu gần như vô thức nhảy vào trong.
Ngay lập tức, một bóng đen xồ tới. Hàm răng lạnh lẽo và hơi thở nóng rực chạm đến phần sau cổ. Trong ngực cậu, nó rung lắc điên cuồng. Và rồi, hiện tượng kỳ lạ kia lại xuất hiện.
Mọi âm thanh biến mất, tầm nhìn đổi màu, cơ thể nổi lên một chút. Răng của kẻ tấn công đã khía nhẹ vào da nhưng bị đẩy bật đi bằng một lực bí ẩn. Lúc đó, Minoru rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Nó là một cái vỏ. Một cái vỏ vô hình, cứng đến rợn người, có thể biến đổi tùy ý và bao bọc cơ thể không chừa một kẽ hở. Độ dày vào khoảng ba phân. Lạ là cậu không cảm nhận được quần áo bị ép lại hay gì cả, nhưng giờ cậu cũng chẳng có tâm trí suy nghĩ thêm.
Tập trung toàn lực vào nắm tay, cậu tung ra một cú đấm. Nó vụng về đến nỗi chính cậu còn thấy xấu hổ, nhưng bằng cách nào đó cậu đã đấm trúng. Vì gần như không cảm nhận được lực dội lại, cậu cứ tưởng mình chẳng gây ra được bao nhiêu sát thương và ra đòn lần nữa. Lần này gã thanh niên thụp xuống để né, nhưng lại nằm luôn và lăn ra ngoài. Giờ thì gã đang nhìn cậu.
Gã là cái gì thế?
Minoru có thể tự trả lời. Rõ ràng quá mà. Trong ngực gã... không, đó không phải khả năng duy nhất. Gã là con người, và có một quả cầu nằm đâu đó trong cơ thể.
Cậu đã nhiều lần nghĩ đến chuyện này rồi. Có những người khác cũng đã chạm trán với nó. Nói cách khác, gã là đồng loại của cậu.
Nhưng chẳng có chút tình cảm thân thiết nào trong mắt gã, chỉ có sát ý lạnh lẽo và sự thù địch đang sôi sục.
Minoru vẫn đứng yên. Gã cá mập nhìn cậu trừng trừng, bộ hàm dài cử động. Có vẻ gã đang nói gì đó, nhưng trong lớp vỏ này, cậu còn chẳng nghe được tiếng lá cây xào xạc trong gió hay tiếng xe cộ ngoài kia. Cũng không hẳn là yên lặng tuyệt đối; cậu thoáng nghe thấy những tiếng thùm thụp trầm đục nặng nề, nhưng hoàn toàn không biết đó là gì.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới năm mét. Trong tình thế này, để mất lớp vỏ sẽ là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cậu vốn dĩ chẳng biết cách tắt nó đi rồi, cơ mà, cậu muốn nghe xem gã đang nói gì...
Minoru hít vào một hơi. Không mùi không vị, xem ra đến cả mùi cơ thể cậu cũng chẳng cảm nhận được. Khi phổi cậu đã được lấp đầy...
Tầm nhìn trở lại bình thường, cơ thể hạ xuống, và đế giày lại chạm lên nền bê tông ướt.
"...!"
Cái vỏ biến mất. Cậu suýt nữa đã la lên vì bất ngờ nhưng buộc phải kiềm nén. Nếu gã cá mập nhận ra Minoru không định làm thế, gã chắc chắn sẽ tấn công lần nữa. May cho cậu, có vẻ gã nghĩ là cậu tự ý. Gã giang tay ra, tạo thành một điệu bộ phức tạp.
"...Chà chà, rốt cuộc cậu cũng có tâm trạng lắng nghe những gì tôi nói rồi sao?"
Giọng gốc của gã có lẽ rất êm dịu dễ nghe, nhưng giờ cứ như người ngoài hành tinh bắt chước con người vậy. Nó bị bóp méo một cách kỳ lạ vì âm cuối mỗi từ đều không rõ ràng.
Thấy Minoru giữ im lặng, gã khẽ nghiêng đầu và tiếp tục.
"Cậu trai, tôi muốn xác nhận một chuyện... Cậu có nó trong cơ thể đúng không? Con mắt đỏ ấy?"
"...Mắt...?" Minoru đáp lại theo phản xạ.
Hẳn là gã đang đề cập tới cái thứ nằm trong ngực Minoru. Nhưng có gì đó sai sai, cậu không thể nhắm mắt cho qua.
Ba tháng trước, khi quả cầu bí ẩn rơi xuống từ không trung, cậu chỉ nhìn trực tiếp vào nó trong vài giây, nhưng đến tận lúc này cậu vẫn nhớ rất rõ nó trông ra sao.
Bề mặt sáng bóng như bị ướt, có thể nhìn xuyên qua. Đường kính chưa tới hai phân. Phần lõi nằm sâu bên trong thậm chí còn nhỏ hơn.
Nghe những lời kia từ gã thanh niên, Minoru mới nhận ra nó quả thực có phần giống với con mắt của một sinh vật sống. Nhưng...
"Đỏ...?"
Riêng điểm này thì chắc chắn sai. Quả cầu chui vào ngực cậu có lớp vỏ xám mờ và phần lõi đen kịt như thể đã hấp thụ hết mọi ánh sáng. Tức là mỗi quả cầu có màu khác nhau? Mà có bao nhiêu quả đang tồn tại vậy chứ...?
Dường như đã bắt đầu cáu vì Minoru cứ đực mặt ra, gã cá mập hất hàm.
"Thế cái nào đây? Có, hay không có?"
"C-có... Một quả cầu trong cơ thể...," Minoru khàn giọng trả lời.
Gã gật đầu, mắt nheo lại.
"Ba tháng trước?"
Minoru khẽ gật.
"...Hiểu rồi."
Bộ hàm to tướng ngậm lại. Gã nhếch môi cười nhạt, thoáng vẻ đe dọa. Một đứa trẻ hẳn sẽ gặp ác mộng nếu nhìn thấy nụ cười đó.
"Chà, con mắt có vẻ đã cho cậu một thứ sức mạnh hay ho nhỉ? Áo giáp vô hình bao bọc toàn thân... Cậu có hơi khiến tôi giật mình đấy. Nhưng chuyện bất ngờ hơn nữa là có người khác ngoài tôi cũng sở hữu con mắt."
Gã tỏ vẻ thân thiện, nhưng sát ý cuồn cuộn trong đôi mắt chưa hề giảm đi dù chỉ một chút. Mặc cho điểm chung là đều có quả cầu trú ngụ bên trong cơ thể, gã cá mập chắc chắn không phải kiểu người mà Minoru có thể thấu hiểu. Ngược lại cũng vậy. Gã đã tấn công Minowa Tomomi, đem cô ấy đến đây, trói cô ấy lại, và...
Nếu Minoru không xuất hiện... gã sẽ làm gì với cô ấy?
Thường thì cái tình huống một gã đàn ông bắt cóc và trói chặt một nữ sinh cao trung sẽ chỉ dẫn đến một kết quả thôi, nhưng gã này đâu chỉ là con người. Bộ hàm to, dài một cách kỳ lạ cùng những chiếc răng khủng bố sắc nhọn. Có phải gã định dùng chúng để...
Nỗi sợ của Minoru được xác nhận rất nhanh.
"Cậu là người tiếp theo đấy. Không cần biết cậu có nhiều giáp đến mức nào, nếu nó chỉ bảo vệ cơ thể, tôi sẽ tìm ra cách. Đừng lo, tôi không giết cậu ngay đâu. Chúng ta có thời gian mà. Cậu sẽ nằm yên đó, nhìn tôi sẽ cắn con bé thật chậm rãi. À không, hay là đổi lại nhỉ...?"
"C-cắn...? Ý anh là sao, cắn...?" Minoru lẩm bẩm trong cơn sốc.
Gã thanh niên lại phô ra một nụ cười khủng khiếp.
"Này này, khi con người cắn một thứ, chỉ có một lý do thôi, đúng không? Để ăn, dĩ nhiên rồi. Hàm răng của tôi chẳng khác gì đâu."
"Ă-ăn... Sao anh lại... Con mắt đó... bám vào não anh hay sao vậy...?"
"Chính tôi có cái ham muốn đó. Con mắt chỉ đơn giản là cho tôi những công cụ để làm thế. Tôi đã luôn muốn cắn người khác, vì thế mà con mắt đã đến... Tiện thể thì cậu là người thứ năm nhé. Con bé đằng sau sẽ là thứ sáu."
Nụ cười quái đản càng nở rộng, để lộ ra những chiếc răng độc ác sắc như dao.
"Được rồi... Nếm thử thôi nhỉ?"
Cái lưỡi đỏ thè ra liếm môi, và gã cá mập bắt đầu thu hẹp khoảng cách. Minoru thở dốc, cố gắng tìm đường giải quyết.
Gã thật sự muốn cắn mình và Minowa tới chết. Mình phải nhanh chóng lấy lại cái vỏ. Nhưng làm sao để gọi được nó chứ...
Ba ngày trước, khi mình suýt quẹt phải cái xe đạp. Hai ngày trước, khi tay năm trên sắp sửa đánh mình. Và chỉ mới vài phút trước, khi mình bị gã cá mập cắn vào cổ. Phải có điểm chung nào đó... Một hành động ngay trước khi nó xuất hiện...
Gã chỉ còn cách cậu ba mét.
...Nắm tay lại... Không.
Hai mét.
...Nghiến răng... Không.
Gã đã ở ngay trước mặt, hàm răng tàn ác há rộng hết cỡ. Ánh kim loại mờ nhạt lóe lên dưới ánh chiều tà.
...Đúng rồi. Tất cả những lần đó, và chỉ mới nãy thôi, mình đã...
Minoru hít mạnh một hơi. Nhưng ngay trước khi quả cầu kích hoạt...
Một tiếng bam! xé toạc không khí ngay bên hông gã cá mập. Đống lá sát bên bị thổi tung.
Một bóng người, đột nhiên xuất hiện chỉ sau một khoảnh khắc. Mái tóc dài tung bay giữa luồng gió xoáy.
Là một cô gái. Trên người khoác áo blazer đen và trong tay cầm một thứ gậy nào đó.
"Nn...!"
Gã cá mập rên rỉ, quay ngoắt sang phải, mắt trợn trừng. Cây gậy đen trong tay cô gái đâm thẳng đến. Ngay khi nó chạm vào người gã, vô số tia sáng nhỏ lóe lên, nổ tanh tách.
"Guh!"
Nhìn thân hình cao lớn lắc lư, Minoru thở ra, vẫn chưa hết sửng sốt.
Cô gái kia không hề nhảy xuống từ tán cây hay mái nhà kho, cũng không trồi lên từ mặt đất. Cô ấy chỉ... tự nhiên xuất hiện ở đó.
Cậu không thấy mặt cô ấy vì mái tóc dài che khuất. Áo blazer đen tuyền cùng váy xếp màu xám có vẻ là đồng phục của một ngôi trường nào đó. Dưới chân là cặp vớ đùi và đôi sneaker cổ lửng. Trang phục giống hệt một nữ sinh cao trung bình thường, nếu không tính đến cây gậy đen dài cỡ ba mươi centimet trong tay.
Hai điện cực nhô ra từ đầu gậy. Đây hẳn là thứ thường được gọi là dùi cui điện. Dù Minoru hoàn toàn không biết gì về thứ công cụ đó, dòng điện nó tạo ra rõ ràng là rất mạnh, đến mức có thể xem là phạm pháp.
Gã cá mập bị sốc điện rất nặng, lảo đảo bật lùi về sau, cả người cứng đờ như tấm ván. Nhưng thay vì ngã xuống, gã đạp mạnh chân trái để đứng vững. Thân trên ngả hẳn ra sau nên Minoru chỉ thấy được phần chóp của cái mõm dài. Đột nhiên, một tiếng rống dữ tợn bật ra, và bộ hàm lại há rộng.
"Gwaaah!!"
Nếu cá mập sống trên cạn, đây chắc là tiếng chúng gầm rú. Âm thanh đó bung trào trong cơn thịnh nộ, làm chấn động cả bầu không khí xung quanh.
Dưới bộ đồ đen, có thể thấy những thớ cơ đang quằn quại. Mới nãy gã giật lùi, giờ lại phóng lên. Hai cánh tay buông thõng, có lẽ vẫn còn tê dại, nhưng hàm răng khủng bố đang nhắm thẳng vào cô gái bí ẩn.
"...!!"
Minoru hít vào một hơi.
Cậu không biết cô ấy là ai, nhưng cậu biết mình đã được cứu. Giờ cậu phải cứu cô ấy. Hoặc là cậu nghĩ thế, vì cơ thể cậu không chịu di chuyển. Nó co rúm lại vì tiếng gầm kia.
Những chiếc răng hung tợn tiến sát. Cô gái cố gắng lùi lại, nhảy ra sau, nhưng không tài nào thoát được. Nếu bị đớp trúng, ít nhất là cả nửa cái đầu...
Shing!
Một âm thanh sắc lạnh vang lên, vài tia lửa nhỏ bật ra từ hàm răng nghiến chặt. Gã chỉ cắn vào không khí. Ngay trước khi bộ hàm đóng lại, cô gái đã thụp xuống, né tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Gã không dừng lại. Cái mõm tiếp tục nhô ra, tìm mọi cách cắn lấy mục tiêu. Shing, shing. Nó đóng mở liên tục, nhưng cô gái cứ lách trái lách phải và luôn thoát được trong gang tấc.
Cách di chuyển thật ấn tượng, nhưng cô ấy không thể né mãi. Sao cô ấy không dùng cây gậy kia? Nó mạnh hơn loại thường mà? Không lẽ, chính vì thế mà nó không thể dùng được liên tục?
Minoru lại một lần nữa muốn giúp đỡ. Cậu khó nhọc lê từng bước chân. Mặc cho cái tư thế thảm hại, cậu hít một hơi thật dài...
Nhưng đúng lúc đó, cô gái ngã sang một bên, có lẽ trượt chân vì lá ướt.
"Gwah!"
Gã cá mập gầm to, rướn lên. Hai tay tóm lấy cô gái, cái miệng há ra phải hơn chín mươi độ, vồ đến chiếc cổ mảnh mai...
"...!"
Minoru đang tập trung tìm cách phóng ra sau lưng gã thanh niên, nhưng không tự chủ được mà khựng lại.
Cậu rốt cuộc đã thấy mặt cô ấy.
Đẹp, cân đối và sắc nét. Nhưng trên hết, là không có lấy một tia sợ hãi. Môi hơi mím lại, cô nhìn thẳng vào con quái vật đang cố nuốt chửng mình. Cây dùi cui điện thọc sâu vào cổ họng, biểu cảm vẫn điềm nhiên như thế.
Bang!!
Một tiếng nổ. Vô số tia điện lóe lên. Mái tóc trên đầu gã cá mập dựng đứng.
Dòng điện tiếp tục thêm ba giây. Trúng phải đòn này, ngay cả gã chắc cũng không thể cử động nổi. Theo từng chút sức lực bị rút đi, gã chầm chậm gục xuống. Thấy thế, Minoru không khỏi rùng mình.
Cô gái áo đen chắc chắn đã cố tình lách hiểm hết lần này tới lần khác. Cô ấy không hề thiếu không gian, nhưng vẫn đánh liều để tạo cơ hội tấn công. Tất cả nhằm đảm bảo đòn sốc điện thứ hai sẽ vô hiệu hóa kẻ địch...
Là ai vậy chứ? Mặc đồng phục học sinh, nhưng sự bình tĩnh khi đối đầu với con quái vật dị hình và cây dùi điện siêu mạnh chẳng thể nào mua được ngoài chợ trời khiến Minoru khó lòng tin được cô ấy chỉ đơn giản như thế. Quan trọng hơn, cái cách cô đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã cá mập, không có dấu hiệu nào báo trước... Hiện tượng đó... Khả năng đó...
Cô ấy cũng có nó sao? Thứ đó?
Ngay khi Minoru nghĩ đến...
Trong miệng gã cá mập đã cháy đen, và gã hoàn toàn bất động. Những bó cơ dày từ hàm xuống cổ co giật liên tục. Cái lưỡi dài cháy thành than, khói trắng bốc ra từ hai bên. Đôi mắt trắng dã, có vẻ không còn ý thức nữa.
Thế nhưng, phần xung quanh cái miệng to tướng lại đang rung lên như thể thuộc về một sinh vật khác. Bộ hàm há rộng từ từ ngậm lại.
"Kh...không thể nào..."
Nhìn những chiếc răng sắc nhọn cạ vào cây gậy đen, thứ vẫn đang mắc kẹt bên trong, Minoru rên rỉ, giọng khản đặc.
Cô gái nằm trên mặt đất, gương mặt cứng đờ, dường như không lường trước được tình huống này. Bàn tay trắng nõn nhấn công tắc một lần nữa, và luồng điện thứ ba bộc phát. Chính vào khoảnh khắc đó...
Hàm răng cá mập đã đóng chặt cùng một tiếng shing! lanh lảnh. Cây dùi điện đứt làm đôi, hộp pin rơi ra, thoáng bùng lên một ngọn lửa trắng.
Cô gái lập tức buông tay, nhanh chóng bật dậy để kéo giãn khoảng cách với con quái vật.
Nhổ ra những mảnh vụn của cây dùi điện, gã cá mập... nhếch khóe môi cháy đen thành một nụ cười chế nhạo.
Đôi mắt hơi run rẩy, và mống mắt xuất hiện trở lại. Con ngươi nhỏ xíu như chấm đen trừng trừng nhìn cô gái khi giọng nói quái đản phát ra.
"Màn trình diễn tuyệt vời đấy..."
Thân hình lảo đảo như thể mấy vết thương thật sự nghiêm trọng, nhưng gã vẫn nhìn thẳng vào cô gái tóc đen và tiến lên từng bước.
"...Mày không thoát được đâu... Tao không biết mày là ai, nhưng cũng chả quan trọng nữa. Tao sẽ cắn... Tao sẽ cắn mày xuống đến tận xương... đến từng cái cuối cùng..."
Theo từng con chữ tàn độc, gã chầm chậm thu hẹp khoảng cách. Cô gái đứng cách đó khoảng năm mét không có vẻ gì là sẽ di chuyển. Cô chỉ hơi khuỵu xuống, vẫn quan sát mục tiêu.
Cậu làm cái gì thế? Nhanh lên và chạy đi chứ, Minoru kêu gào trong câm lặng. Cậu vẫn chưa đi xa hơn được bao nhiêu cả.
Cô ấy không có thứ gì khác để tấn công hay phòng thủ. Cứ cho là cô cũng có một quả cầu trong cơ thể - cậu không biết nó màu gì nữa - thì nếu nó đủ khả năng hạ gục gã cá mập, cô đã chẳng cần đến dùi điện.
Nhìn đôi sneaker đạp lên lá rụng, chiếc váy xếp và mái tóc thẳng dài đu đưa theo gió, cậu không nghĩ cô ấy cũng có lớp vỏ vô hình.
Cô ấy thật sự... muốn bỏ cuộc? Vì không thể phản đòn hay trốn thoát? Chỉ bị cắn... và chết như vậy thôi sao?
Nghĩ đến đó, Minoru nắm chặt hai tay. Liếc lại đằng sau, cậu thấy Tomomi vẫn nằm trên sàn, có lẽ đã ngất xỉu vì quá sợ hãi. Tay chân bị trói nhưng không có vẻ gì là bị thương.
Cậu vẫn có thể ôm lấy Tomomi và chạy khỏi công viên. Nhưng cái lí do khiến cậu đủ dũng khí mở cửa nhà kho khi nãy cũng chính là lí do mà cậu không thể bỏ chạy vào lúc này được.
Cậu lại quay mặt nhìn ra phía trước. Giữa gã cá mập và cô gái chỉ còn chưa tới ba mét. Minoru hít không khí vào đầy lồng ngực. Khẽ thở ra, cậu hét to.
"Chạy đi! Nhanh lên!"
Rồi cậu lập tức nín thở. Áp lực từ từ phổi tập trung lên giữa xương ức. Cậu không dám nói chắc, nhưng quả cầu đen đã đáp lại ý chí đó.
Tiếng lá xào xạc và cái lạnh mùa đông biến mất. Cơ thể cậu nổi lên. Lớp vỏ vô hình đã được kích hoạt. Hơi thở chính là chìa khóa.
Vẫn nín thở, Minoru phóng tới, húc thẳng vào mạn sườn gã đàn ông đang quay sang nhìn cậu.
Cậu chỉ thấy mình chậm lại một tí dù đáng lẽ phải có chấn động dữ dội. Nhưng với gã cá mập, đó là cảm giác bị một thứ hơn năm chục cân tông trực diện. Gã bị đẩy văng đi, ngã lăn ra đất.
Gã sôi máu, cố gắng hất Minoru sang một bên. Cậu phải vật lộn đủ đường để đè gã xuống, và việc nín thở bắt đầu trở nên đau đớn. Gạt đi nỗi sợ lớp vỏ sẽ biến mất, cậu thở ra lượng cacbon ngập tràn trong phổi, rồi lại hít vào thứ không khí không vị không mùi. Cậu đã hô hấp liên tục lúc đánh gã cá mập ở cửa nhà kho nên thế này chắc vẫn ổn.
Nhưng giờ cậu lại phải lo chuyện khác. Lớp vỏ vô hình chừa ra một khoảng cách tầm ba phân. Lúc trước cậu có tính diện tích bề mặt cơ thể trong giờ Toán, nhớ là tầm đâu đó 1,63 mét vuông. Vậy thì lượng không khí trong vỏ là khoảng gần năm mươi lít? Cậu còn bao nhiêu lần hít thở cho đến khi cạn sạch oxy...?
Trong khi suy xét, cậu chợt nghĩ là nên hối thúc cô gái kia bỏ chạy thêm lần nữa, vì vậy cậu ngoảnh mặt sang...
Nhưng cô gái áo đen không còn ở đó.
Minoru sửng sốt. Trong một khoảnh khắc, cậu quên bẵng mình vẫn đang ở giữa cuộc chiến. Cậu chỉ mới rời mắt khỏi cô ấy hơn ba giây là cùng. Dù có chạy đi đâu thì từng ấy thời gian cũng chẳng đủ thời gian để cô biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của cậu. Lại là năng lực đó sao?
Gã cá mập chẳng biết có nhận ra không, nhưng gã đang nổi điên, cố gắng cắn vào mọi hướng trước mắt. Đến giờ thì cái vỏ của Minoru vẫn chặn được hàm răng của gã, nhưng cậu không biết mình còn trụ được bao lâu nữa. Oxy trong vỏ sẽ cạn trước, hay nó sẽ vỡ tan trước đây?
Đột nhiên, đống lá xung quanh bị thổi tung. Ngay phía sau gã cá mập... là cô gái đó.
Lần này Minoru thấy rõ cái khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, nhưng vẫn không biết cô ấy đã di chuyển như thế nào. Đột ngột, cứ như dịch chuyển tức thời, cô ấy đứng tại nơi mà trước đó 0,1 giây chắc chắn không có ai cả. Đấy là chưa kể trong tay cô đang nắm một cây gậy đen - một cây dùi điện khác. Dường như cô chỉ rời đi để lấy thêm vũ khí rồi lập tức quay lại.
Nhìn cuộc ẩu đả giữa Minoru và gã cá mập, cô gái cau mày hét lên. Dĩ nhiên là Minoru không thể nghe thấy, nhưng cậu đoán được phần nào, kiểu như "Tránh ra" hay gì đó tương tự.
"H-hiểu rồi!"
Cô ấy cũng chẳng thể nghe thấy cậu, nhưng cậu vẫn la lớn rồi tìm cách thoát khỏi tình hình.
Chính lúc đó...
Trong ánh mắt điên cuồng đầy thú tính của gã cá mập, ánh sáng lý trí lạnh lẽo bắt đầu xuất hiện trở lại.
Gã chộp lấy Minoru đang cố đứng dậy, nhấc bổng cậu lên rồi làm một cú suplex quăng ngược cậu ra phía sau, nhắm vào người đang đứng ngay tại đó.
Đây có lẽ diễn biến mà cô gái bí ẩn thật sự không ngờ đến. Đôi mắt nheo lại chợt mở to, và cô khom người để nhảy tránh đí, nhưng sẽ không kịp...
Tiêu rồi...!
Minoru nín thở, tập trung mọi giác quan vào quả cầu. Cậu đập mặt vào cô gái như thể tự mình lao vào rồi ngã sấp xuống, cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng và sự mềm mại khó tả.
Cậu đã kịp thời hóa giải lớp vỏ vào khoảnh khắc cuối cùng, nhưng đồng thời cũng khiến cậu không thể đứng lên ngay lập tức. Cô gái bị đè bên dưới chỉ khẽ rên rỉ, rồi một âm thanh sắc nhọn lọt vào tai Minoru.
"Né ra ngay!"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng cô. Nó rõ ràng, sắc nét, cứ như âm thanh của một mũi tên bay khỏi dây cung vậy.
Cậu cuống cuồng nhảy lên, nhưng đuôi áo khoác lại mắc kẹt với vạt váy dưới chân, buộc cậu phải từ bỏ mà lăn sang một bên.
Đúng như cậu nghĩ, cô ấy đứng dậy, hạ thấp người, cây dùi điện sẵn sàng trong tay. Bất động nhưng uyển chuyển, như một con báo ngay trước khi phóng đến chỗ con mồi.
Nhưng rồi, trên gương mặt lấm lem bùn đất hiện lên sự bất mãn xen lẫn cay đắng. Minoru tức tốc quay ra sau và thấy một bóng đen mất hút sau những bụi cây dày đặc. Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng răng rắc, có lẽ là khi gã cắn nát những cành cây chắn đường.
Nếu có thể di chuyển trong tích tắc, lẽ ra cô ấy đã phải bắt được gã. Nhưng cô vẫn chỉ đứng yên đó, khom người, im lặng.
Âm thanh từ gã cá mập nhỏ dần và nhanh chóng biến mất. Có sân bóng đá và sân quần vợt ở hướng đó. Cô ấy muốn tránh bị người khác thấy sao?
Vài giây sau, cô gái thở dài rồi đứng lên, thản nhiên nâng váy và giắt cây gậy đen vào bên đùi phải.
Chẳng thèm liếc nhìn Minoru vẫn đang ngồi bệt trên đất, cô bước lại chỗ cái nhà kho, vừa đi vừa đưa chiếc đồng hồ nhỏ trên tay trái lên môi và nhẹ nhàng cất tiếng.
"Biter đã trốn thoát. Một mục tiêu cần bảo vệ, một mục tiêu ngoài dự tính cần bắt giữ. Yêu cầu bộ dụng cụ số một và số ba."
...Cái đồng hồ nhỏ vậy mà lại có chức năng liên lạc à? Bộ dụng cụ gì vậy...?
Minoru mờ mịt nghĩ thế, rồi rốt cuộc cũng nhớ ra ai đang nằm trong nhà kho.
"...Mi... Minowa..."
Cái miệng cứng nhắc phát ra từng âm rời rạc. Đôi chân run rẩy lấy lại được chút sức lực. Khi cậu bước đến cửa, Tomomi vẫn còn bất tỉnh, nhưng cô gái bí ẩn đã nâng cô ngồi dậy, kiểm tra mạch đập và hơi thở.
"Ừ-ừm... Minowa, cô ấy... không sao chứ?"
Nghe vậy, cô gái ngước lên, không trả lời. Ánh mắt sắc bén bắn xuyên qua người Minoru, thể hiện rất rõ sự thù địch.
Sau một lúc, cô mới lên tiếng.
"Cậu biết tên cô ấy?"
Tuy bị đe dọa vì ngữ điệu lạnh như băng, Minoru vẫn gật đầu.
"B-biết... Chúng tôi học cùng trường..."
"Hừm. Ngoài việc là một Ruby thì cậu hoàn toàn là một thằng ngu hở? Chọn mục tiêu cùng trường chỉ khiến danh tính bại lộ ngay thôi. Mà giờ chuyện đó cũng chẳng quan trọng."
Minoru không thể hiểu được những lời đó.
"...Ruby? Mục tiêu...?"
"Dẹp cái màn diễn dở tệ đó đi. Cậu và tên Biter đều nhắm vào cô gái này. Hai người tranh cãi, rồi đánh nhau."
"...Diễn...? Biter...?"
Cậu vẫn chẳng hiểu gì hết, nhưng có một chỗ cậu không thể bỏ qua. Hít một hơi thật sâu, cậu khẽ nâng giọng lên.
"Nếu 'Biter' là gã quái vật lúc nãy, thì tôi với anh ta không phải bạn bè gì cả..."
Đúng lúc đó, Minoru nghe thấy một âm thanh mờ nhạt từ đằng sau. Tiếng giày đạp trên lá rụng. Cậu nhanh chóng xoay người, né khỏi cánh cửa, tựa lưng vào tường. Cách đó tầm năm mét là một bóng đen đang dần lộ diện.
Cậu bắt đầu hít vào, tự hỏi liệu có phải gã đàn ông đã trở lại. Nhưng so với gã đó, người này có vóc dáng nhỏ hơn, thậm chí trông còn thấp hơn Minoru cả tấc. Một cô gái khác chăng?
Không. Đó là một anh chàng, có lẽ bằng tuổi cô gái áo đen hoặc lớn hơn một chút.
Anh ta đội một ngược chiếc mũ bóng chày màu ôliu và mặc áo khoác rằn ri, bên dưới là quần cargo và ủng quân sự, mỗi tay cầm một chiếc vali nhỏ màu đen.
Tuy trang phục trông khá bặm trợn, biểu cảm của anh ta chẳng có vẻ gì là nguy hiểm. Đôi mắt mí dày nhìn chằm chằm vào Minoru, có phần thờ ơ.
Minoru ngây người, không biết nên làm gì. Cô gái bí ẩn bước ra ngoài, trên người đã cởi áo blazer và chỉ còn chiếc áo blouse trắng, nhưng cô dường như không hề cảm thấy lạnh. Minoru nhìn cô lo lắng, nhưng cô chỉ lườm cậu rồi bước tới chỗ anh chàng kia, chìa tay ra.
"DD, bộ số ba."
"À, p-phải rồi."
Chàng trai tên DD gật đầu và đưa cái vali bên tay trái lên, nhưng lại rút nó về ngay trước khi cô gái có thể cầm lấy.
"...Anh làm trò gì thế?"
"Thôi nào, Ruby cần bắt giữ là cậu nhóc kia ấy hả? Dù cậu ta không hề trói cô ấy hay gì hết?"
"Manh động là em sẽ xử lý ngay. Nội cái việc cậu ta đánh nhau với Biter mà không chết là đủ để chứng minh rồi. Đừng để bị lừa. Sự can thiệp tinh thần đã bắt đầu. Cậu ta bắt cóc một cô gái cùng trường và cố giết cô ấy."
"Thôi mà, em nghiêm túc đó hả? Nhìn cậu nhóc hiền lành phết đấy chứ."
"Vậy luôn... Ai quan tâm chứ? Đưa nó đây, nhanh lên. Em muốn xong vụ này trong tối nay."
"Rồi rồi, hiểu rồi. Em lúc nào cũng nóng vội hết, Yumiko à..."
"Ê, đừng có gọi em vậy chứ!"
"Ấy chết, x-xin lỗi nhé."
Vậy ra cô ấy tên Yumiko? Có vẻ là tên thật, nhưng anh chàng DD kia... Hay anh ta là người nước ngoài nhỉ, ăn mặc kiểu đó...?
Minoru nghĩ ngợi, rồi rốt cuộc cũng nhận ra họ đang nhắc đến cậu. Cái "mục tiêu cần bắt giữ" nghĩa là họ sẽ... bắt cậu? Nếu vậy thì "xong vụ này" là sao chứ?
Cậu lại đứng đực ra. Yumiko cầm lấy chiếc vali rồi xoay người, cất giọng lạnh băng.
"Cậu chịu ngoan ngoãn thì cũng chẳng cần biện pháp mạnh đâu. Giờ tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi. Thuốc gây mê thôi, để cậu ngủ một chút. Trong lúc đó, bọn tôi sẽ đưa cậu đến một nơi để làm phẫu thuật loại bỏ và khóa ký ức, rồi cậu sẽ được về nhà."
Cái vali mở ra với một tiếng cách. Bên trong là một ống tiêm lớn và vài thứ dụng cụ khác, nằm ngay ngắn trong lớp đệm đen.
Minoru vô thức lùi lại một bước.
"Ph-phẫu thuật loại bỏ...? Cậu... nói gì vậy...?"
"Chẳng phải rõ ràng sao?" Yumiko hơi nâng giọng. "Loại bỏ Third Eye nằm đâu đó trong cơ thể cậu."
"Third... Eye," Minoru lắp bắp lặp lại.
Third Eye. Con mắt thứ ba.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe đến từ này, nhưng không khó để đoán ra ý nghĩa. Thứ sinh thể trú ngụ sau xương ức của cậu. Quả cầu đen mà gã cá mập gọi là con mắt.
Họ dùng cái tên Third Eye nên hẳn là có nghiên cứu và phân tích những quả cầu đó. Có lẽ họ còn thuộc về một tổ chức nữa.
Thấy Minoru im lặng, Yumiko lên tiếng giải thích, giọng cô đã có phần nhẹ nhàng hơn.
"...Cậu cãi nhau với tên Biter nghĩa là cậu chưa bị khống chế hoàn toàn, đúng không? Nhưng nếu cứ để mặc nó, cậu sẽ bắt đầu tấn công và giết người bừa bãi như con cá mập khốn khiếp đó thôi. Giờ vẫn chưa muộn để quay đầu đâu. Cậu vẫn có thể trở về với cuộc sống bình thường lúc trước, trước khi trở thành vật chủ của Third Eye."
Có phải sự thù địch trong ánh mắt của cô ấy cũng đã dịu đi không, dù chỉ là một chút?
Nhưng kể cả vậy, Minoru vẫn cảm nhận được sự hiện diện áp đảo từ Yumiko. Các đường nét đẹp như tượng tạc, như thể được sinh ra dưới những đường dao đầy cảm hứng của một bậc thầy điêu khắc. Điểm đặc biệt nổi bật là đôi mắt ấy, sâu thẳm mà trong vắt như bầu trời đêm. Chúng như hút cậu vào trong, khiến cậu không kìm được mà nhìn chằm chằm vào đó.
Yumiko cau mày nghi hoặc, nhìn thẳng vào Minoru để đáp trả.
"Cậu... không phải...?"
Gần như cùng lúc, DD đứng phía sau đưa tay nâng vành mũ lên, miệng lẩm bẩm.
"Đợi chút... Nhóc này thật sự là là Ruby à? Lỡ như là Jet..."
Thêm một từ nữa Minoru chưa nghe bao giờ. Cậu nghiêng đầu, nhưng Yumiko không có ý định giải thích. Cô ngoái lại nhìn DD.
"Chính anh đã tuyên bố không còn Jet nào khác ở vùng Kanto đấy."
"Trên lý thuyết thôi. Anh nói không còn Jet nào đã thức tỉnh. Mũi anh có thính cỡ nào cũng không thể nhận ra mùi của Third Eye vẫn còn ngủ yên."
"Nếu nó chưa thức tỉnh, làm sao cậu ta có thể lành lặn sau khi đánh nhau với Biter chứ? Không dùng năng lực là bị cắn chết ngay lập tức rồi."
"Ờ thì... đúng vậy, cơ mà..."
Họ có vẻ đang nói về Minoru, nhưng cậu khó mà hiểu nổi.
Có phải Ruby và Jet là cách phân loại những quả cầu đó... những Third Eye? Nếu vậy, Ruby hẳn là con mắt đỏ mà gã cá mập nhắc đến, nhưng cậu không biết Jet là màu gì. Cậu cũng không rõ thức tỉnh và ngủ yên là thế nào nữa.
Cậu chỉ chắc chắn một điều, đó là Yumiko, DD, và gã cá mập được gọi là Biter đều có một quả cầu rơi xuống từ không trung đang trú ngụ trong cơ thể. Cái miệng khủng bố của gã Biter và khả năng dịch chuyển của Yumiko đều là năng lực từ Third Eye, cũng như cái vỏ của cậu.
Không, năng lực chưa chắc là thứ duy nhất Third Eye ban cho. Theo lời Yumiko, gã Biter đã cố xử lý Tomomi và Minoru là vì ảnh hưởng của Third Eye.
Tức là, mình cũng sẽ tấn công người khác ư...? Tâm trí Minoru bắt đầu mờ mịt.
Lúc này Minoru mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Miệng cậu khẽ thốt lên.
Yumiko quay lại nhìn cậu, vẻ mặt hết sức cảnh giác.
"Gì đấy?"
"Ừm... còn Minowa..."
Tomomi vẫn đang nằm trong nhà kho. Cô ấy không phải chịu thương tích gì nghiêm trọng, nhưng bị một con quái vật khủng khiếp bắt cóc, suýt nữa còn bị giết và ăn thịt, hẳn phải để lại một cú sốc tâm lý kinh hoàng.
Minoru quay sang phía nhà kho. Một bàn tay thanh mảnh nhưng mạnh mẽ giữ cậu lại.
"Đợi đã."
Yumiko đã ở ngay bên cạnh Minoru. Cô cất giọng nghiêm khắc, rõ ràng không muốn tranh luận.
"Trả lời thành thật. Cậu vẫn nhớ ba tháng trước, khi cậu chạm trán một Third Eye... một quả cầu rơi xuống từ bầu trời, đúng không?"
"...C-có."
"Quả cầu đã biến cậu thành vật chủ của nó, có màu gì?"
Minoru bình thường hẳn sẽ suy tính câu trả lời mà đối phương muốn trước tiên. Nhưng trước ánh mắt của Yumiko, cậu chỉ nói sự thật.
"...Đen."
"..."
Nhìn chằm chằm vào Minoru thêm vài giây, Yumiko khẽ gật đầu.
"...Tôi nghĩ cậu thật sự là Jet. Cậu có thể đi được rồi."
Cô bỏ tay ra và lùi lại. DD nhanh chóng chạy đến.
"Nh-như thế ổn chứ?"
"Anh bảo cậu ta không phải Ruby còn gì."
"A-anh đâu có nói chắc đâu."
"Hừ, lằng nhằng quá. Đi đánh hơi tên Biter hay gì đó đi."
"Hắn không dùng năng lực thì chịu thôi."
Minoru vừa lắng nghe hai người vừa bước vào trong nhà kho. Tomomi đang nằm trên tấm bạt xanh, trên người đắp một chiếc áo blazer đen. Mắt nhắm chặt, nhưng cô ấy trông vẫn ổn. Băng keo trói tay chân đã được gỡ bỏ, vớ và giày được đeo lại như ban đầu.
"...Minowa," Minoru thì thầm, quỳ xuống cạnh cô.
Dè dặt vươn tay ra, cậu khẽ chạm vào bờ vai nhỏ.
Quá nhiều sự kiện khó tin liên tiếp xảy ra nên đầu óc cậu vẫn đang rối tung. Nhưng có một chuyện cậu có thể chắc chắn.
Tây Viên, băng ghế gỗ. Nếu cậu thật lòng hơn khi đối mặt với Tomomi, nếu cậu không giữ im lặng trước những giọt nước mắt, cô ấy hẳn đã không bị tấn công bởi gã cá mập đáng sợ đó... gã Biter.
"...Lỗi... của tớ."
Như thể nghe được giọng nói khàn khàn ấy, mi mắt Tomomi rung động, rồi chầm chậm mở ra. Dưới ánh đèn LED chập chờn, đôi mắt nâu chớp chớp, nhìn lên Minoru. Bờ môi hơi hé, để lọt ra những thanh âm bé nhỏ.
"...U-Utsugi...?"
"...Ừ."
Minoru chỉ có thể gật đầu. Tomomi nhìn cậu, rồi rốt cuộc nở một nụ cười yếu ớt, "...Vậy ra, đó không phải mơ... Utsugi, cậu... đã cứu tớ."
"Không... tớ..."
Tớ chẳng làm được gì hết, cậu muốn nói thế, nhưng câm lặng. Đôi môi bắt đầu run rẩy, bị cậu ép phải cười, "Mọi chuyện ổn rồi. Cậu sẽ về nhà ngay thôi."
"...Cảm... ơn...," cô thì thầm, nụ cười dần nhạt đi. Đôi mắt lại nhắm chặt. Trái tim cô ấy lại gục rồi sao, vì những áp lực không thể chịu đựng nổi
Nhặt lấy chiếc balô vàng nằm gần đó, Minoru luồn tay xuống dưới Tomomi, nhẹ nhàng bế cô lên cùng chiếc áo blazer.
Khi cậu bước ra ngoài, hai người kia đã đợi sẵn. Yumiko tiến lên để nhìn Tomomi.
"Cô ấy không sao."
"...Phải."
Cậu gật đầu, tự hỏi liệu có nên nói lời cảm ơn hay gì không, nhưng câu nói tiếp theo khiến cậu bất ngờ.
"Để bọn tôi lo."
"Ừm... Không, tôi sẽ đưa Minowa về..."
"Không được, cô ấy cần đến bệnh viện kiểm tra. Với lại... cô ấy đã thấy mặt tên Biter rồi, vẫn có nguy cơ bị hắn bám theo lần nữa. Cậu có nghĩ được như vậy không hả?"
"...!"
Những lời đó rất khó nghe, nhưng là sự thật.
Minoru không biết liệu gã Biter chỉ vô tình để mắt đến Tomomi khi cô chạy qua trước khu rừng, hay là gã đã nhắm vào cô từ trước.
Nếu là trường hợp sau, không thể phủ nhận khả năng gã quái vật đã biết hết mọi thứ về Tomomi, từ tên tuổi đến nơi ở.
Nhưng điều đó càng củng cố suy nghĩ của Minoru. Cậu đâu thể chỉ nghe lời và rũ bỏ trách nhiệm như thế.
"...Nếu vậy, chẳng phải mấy người nên đuổi theo Biter thay vì bỏ cuộc nhanh vậy sao? Cậu có thể dịch chuyển bằng sức mạnh của thứ đó... của Third Eye, đúng chứ? Bắt hắn đâu có khó."
Trước những lời này, ánh mắt Yumiko sắc lại. Đây là lúc mà Minoru thường sẽ co người và ngoảnh mặt đi, nhưng lần này, tuy có phần tuyệt vọng, cậu vẫn không trốn tránh.
"...Làm được thì tôi đã làm rồi," Yumiko lẩm bẩm, từng con chữ như nhổ ra. Hít vào một hơi thật sâu, cô gằn giọng, "Bọn tôi không cần cậu chỉ bảo. Với từng đó thương tích, hắn không thể sớm rời khỏi khu vực này đâu... Mà, nếu cậu định đưa cô ấy về, tôi nghĩ có thể dùng cô ấy làm mồi nhử dụ hắn ra."
"...Ý tôi không phải...," Minoru bật thốt.
Cậu cắn môi. Dù có dự định thế nào, sự thật vẫn là nhà của Tomomi đang nằm trong vùng nguy hiểm. Nhưng...
"...Thế cái bệnh viện đó... thật sự an toàn chứ?"
"Chắc chắn an toàn hơn nhà riêng, ít nhất là thế. Và dĩ nhiên cũng sẽ có người canh gác."
"..."
Minoru lại nhìn xuống Tomomi. Cô có vẻ đã ngủ say. Có gì đó đặc biệt ẩn giấu bên trong cơ thể nhỏ nhắn ấy, trong những thớ cơ săn chắc. Sức nặng của sự sống, của một sinh mạng con người.
Nhưng khi số phận bất chợt đổi chiều, tất cả đều mỏng manh yếu ớt.
"...Mấy cậu sẽ giải thích thế nào cho gia đình Minowa?"
"Ờm, một gã côn đồ lên cơn, nhưng có người đi ngang qua phát hiện, nên cô ấy vẫn ổn... đại loại thế."
Người trả lời là DD. Anh ta nhún vai, tiếp tục giải thích.
"Không phải lần đầu bọn tôi gặp vụ như này đâu. Cô ấy sẽ được bảo vệ và chăm sóc tử tế, rồi trở về với cuộc sống bình thường. Có quy trình hết đấy, bao gồm cả về vấn đề tâm lý."
"Nhưng nếu bảo là côn đồ, chẳng phải cảnh sát sẽ đến tra hỏi sao...? Hay là cảnh sát và truyền thông đều sẽ bị kiểm soát? ...Mấy người là ai vậy chứ...?"
Minoru vốn đã có cảm giác Yumiko và DD được một tổ chức nào đó chống lưng nên mới dè dặt hỏi thế, nhưng DD chỉ cười gượng và lắc đầu.
"Nói chung thì bọn tôi làm việc cho chính quyền, nhưng không có quyền hành gì với cảnh sát hay truyền thông đâu. Cậu không được biết chi tiết trừ phi đã điền một đống giấy tờ sau khi có đề xuất gia nhập chính thức."
"Đề xuất... gia nhập?"
"Coi bộ sẽ thành ra thế... Nhật Bản hiện đang có cả núi Ruby Eye mang trong mình thôi thúc tàn sát người khác. Tên Biter lúc nãy là một trong số đó. Số người mất tích đã đột nhiên tăng mạnh, theo phỏng đoán thì phần lớn là nạn nhân của Ruby. Tiện thể thì chúng được gọi là Ruby vì quả cầu ký sinh có màu đỏ."
DD ngưng lại một chốc rồi tiếp tục giải thích.
"Mặt khác, số lượng Jet Eye với quả cầu đen lại ít hơn nhiều. Cậu có lẽ là Jet cuối cùng được nhận diện ở vùng Kanto. Còn tùy thuộc vào khả năng của cậu, nhưng không có gì phải nghi ngờ về việc cậu sẽ được yêu cầu làm việc với bọn tôi. Mà Jet này không phải trong jet engine đâu. Là trong huyền thạch.
"..."
Minoru ngây người nhìn DD, rồi lại hướng ánh mắt xuống Tomomi.
Vậy những quả cầu đó thật sự có hai loại. Màu đỏ là Ruby Eye, và màu đen là Jet Eye. Những người bị Ruby ký sinh sẽ bắt đầu đầu tấn công người khác, còn những người sở hữu Jet sẽ được chính quyền đặt vào một tổ chức để chiến đấu với Ruby...
Khó tin đến mức lố bịch.
Minoru ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn, "...Third Eye đến từ đâu?"
Vẻ mặt của anh chàng nhỏ thó lập tức sắc lại, tạo thành biểu cảm nghiêm trọng nhất từ nãy đến giờ. Anh ta đưa ngón trỏ chỉ thẳng lên, Minoru nhìn theo. Phía trên những tán cây là nền trời xám xịt, chỉ có vài ngôi sao nhấp nháy.
...Vũ trụ ư?
Minoru suýt thốt lên. Những vật thể bí ẩn đó đến từ vũ trụ, biến con người thành vật chủ, ban cho họ năng lực siêu nhiên, và khiến họ tấn công hoặc bảo vệ người khác ư?
Thôi nào, tâm trí cậu rên rỉ.
Nếu cậu chấp nhận chuyện đó, cuộc sống bình thường mà cậu đã cố hết sức để bảo vệ sẽ bị thổi bay. Quan trọng nhất, cậu đâu có tư cách gia nhập một tổ chức chống lại cái ác chứ.
Rốt cuộc... tám năm trước... cậu đã nhắm chặt mắt, bịt kín tai, một mình trốn trong cái hốc đó. Cậu là kẻ sống sót duy nhất, hi sinh cả cha mẹ và người chị yêu quý.
"Này, cậu không sao chứ nhóc? Nhìn cậu không ổn lắm đâu đấy."
Minoru bừng tỉnh trước giọng nói của DD.
Mình không có ở đây. Mình không có ở đâu cả.
Câu thần chú chập chờn lặp đi lặp lại, tìm mọi cách để cắt đứt mối liên kết đang dần hình thành giữa các mảnh ký ức.
"Không... Không có gì," cậu trả lời, khẽ lắc đầu.
Nhìn sang Yumiko, cậu thấy cô vẫn im lặng.
Họ không thể nói chi tiết về tổ chức, mà cậu cũng không thật sự muốn biết, nhưng ít nhất thì cậu biết họ có thể làm những việc cậu không làm được. Cậu cũng không thể ở gần Tomomi nữa.
"...Tôi hiểu rồi. Làm ơn hãy chăm sóc Minowa," cậu thì thầm, nhẹ nhàng đưa ra người con gái đang ngủ yên trong tay.
Đôi tay của Yumiko trông mảnh dẻ nhưng lại dễ dàng nhận lấy Tomomi. Còn chiếc balô vàng thì cho DD giữ.
"Sổ học sinh của cô ấy chắc vẫn còn trong đó."
"Đã hiểu. Bọn tôi sẽ dùng nó để liên lạc với phụ huynh."
"...Nhờ các cậu."
Minoru khẽ cúi đầu cảm tạ rồi bước qua nhặt lấy chiếc túi lúc nãy cậu bỏ lại. Cậu tiếp tục bước đi, và lập tức bị gọi giật lại.
"Cậu nghĩ cậu đang đi đâu thế?"
"Về nhà," cậu trả lời ngắn gọn, chân đứng yên nhưng không quay đầu.
"Nhà... Rõ ràng là không được. Nãy giờ cậu không nghe DD nói gì à?"
Minoru đã tính đến những lời này. Cậu lắc đầu, vẫn cố chấp không ngoảnh lại.
"Tôi không làm được gì nữa. Chính cậu đã nói thế, đúng chứ?"
"Ở đây thì có lẽ không, nhưng sau này chẳng thiếu chuyện phải làm đâu."
Giọng nói sắc lạnh của Yumiko bị DD bối rối chen ngang.
"T-từ từ, đợi đã nào, nhẹ nhàng hơn chút đi, Yumiko. Bọn mình vừa mới tìm được bạn mới mà."
"Chưa gì đã xem tên này là bạn..."
"Thôi thôi, im lặng giùm cái, xin em đấy!"
DD vội vã chạy lên trước mặt Minoru. Dưới cặp lông mày rậm, anh ta nở nụ cười, cố gắng xoa dịu tình hình.
"Ừm, có nhiều chuyện cậu muốn hỏi lắm đúng không? Nếu cậu gia nhập, bọn tôi sẽ trả lời mọi thứ trong khả năng có thể."
"..."
Chắc chắn là cậu muốn tìm hiểu thêm về Third Eye và cái tổ chức đứng sau hai người họ. Nhưng trái lại, cái cảm giác muốn biến mất khỏi đây càng nhanh càng tốt lại mạnh hơn nhiều.
Cơ hội cho gã Biter tấn công Tomomi là do cậu tạo ra. Tuy thật may mắn khi cơ thể không bị thương, nhưng tâm hồn cô chắc hẳn đã phải lãnh một vết cắn rất sâu. Cậu đã im lặng, mặc kệ cô rời đi... Không, ba ngày trước, trên bờ đê dọc sông Arakawa, cuộc nói chuyện quá dài đó...
Dù có thế nào, cậu cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Mình không chịu được cảnh người khác phải vì mình mà bị tổn thương nữa. Không đời nào.
"Không sao đâu."
"Hở?"
DD chớp mắt ngạc nhiên.
"Ý cậu là... cậu không muốn biết? Ừ thì toàn bộ chuyện này thật sự không thể tin nổi nếu so với thường thức."
"...Thường thức chẳng là gì ngoài ảo tưởng. Chuyện gì có thể xảy ra, sẽ xảy ra."
"Uầy... Trẻ vậy mà triết lý phết..."
Lúc này, giọng nói phía sau vang lên, nghe chừng đã không còn kiên nhẫn.
"Lắm chuyện quá. Cứ dùng cái gậy ấy."
DD trợn mắt, tay co giật. Cái gậy chắc là cây dùi cui điện mà Yumiko dùng lúc nãy. Giờ Minoru mới để ý, một bên áo khoác của DD trông có vẻ hơi cộm lên.
Nhìn chằm chằm vào cậu ta, Minoru chuẩn bị nín thở bất cứ lúc nào. Và Yumiko lại lên tiếng.
"Những đứa cứ trưng ra cái bộ mặt như thể bản thân chẳng dính dáng gì dù đã được nghe về những nạn nhân của Ruby Eye, đáng bị xử lý như thế."
"Kh-không, không được. Cậu ta là Jet, giống bọn mình đấy, đừng nên thô lỗ chứ..."
"Giống? Đừng làm em cười," cô bật thốt. Tiếng bước chân kiên quyết tiến lại sát bên cạnh Minoru.
"Nhìn tôi này," cô lớn giọng ra lệnh.
"..."
Lưỡng lự hai giây, nhưng Minoru cũng đành quay sang.
Tay vẫn bế Tomomi, Yumiko bắn cho Minoru một cái nhìn sắc nhọn. Cậu lảng tránh theo thói quen, lòng tự hỏi liệu mình đã bao giờ bắt gặp một ánh mắt như thế này chưa. Nó rực cháy, như lửa đỏ kết tinh đâm xuyên qua tâm trí cậu.
"...Ngay từ cái khoảnh khắc bị Jet Eye xâm nhập là cậu đã không còn quyền lựa chọn rồi," chất giọng như chuông ngân dội thẳng vào Minoru. "Ngay thời điểm này, lũ Ruby đang nhắm vào người vô tội. Nghĩa vụ của cậu là phải chiến đấu, cho đến khi không còn một tên nào nữa!"
Minoru đã luôn né tránh việc bị người khác la mắng, bởi vậy mà những lời của Yumiko cứ như một cây đinh đóng thẳng vào ngực cậu. Đau đớn, nhưng đồng thời, có gì đó phản kháng hướng đến cô gái hống hách kia. Cậu nắm chặt tay, cổ họng cố ép ra lời phản đối hiếm hoi.
"...Tôi nhận được nó, không có nghĩa là tôi muốn nó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe về Jet và Ruby. Tôi không biết gì hết, một chút cũng không."
"Phải, cậu không biết, nhưng khi biết rồi thì cũng chẳng làm việc với bọn tôi để tiêu diệt lũ Ruby. Cậu nên tự thấy xấu hổ đi!"
"Chẳng dính dáng gì đến tôi. Ai muốn chiến đấu thì cứ chiến đấu. Tôi về đây."
Cứ tiếp tục nữa chỉ tổ làm tăng thêm những ký ức đau đớn mà thôi. Minoru lướt qua Yumiko, hướng ra bìa rừng. Nhưng Yumiko chặn cậu lại ngay lập tức, giọng nói lạnh lẽo hơn cả bầu trời đêm tháng Mười hai ra lệnh cho DD.
"Lấy gậy ra ngay. Dù có dùng vũ lực cũng phải đem được thằng ngu này về trụ sở."
"A-anh nói rồi mà, có hơi mạo hiểm đó."
Giọng DD vẫn nhẹ tênh, nhưng rõ ràng đã có chút lo lắng.
"Làm thế là hết cách thuyết phục luôn. Khả năng của nhóc này vẫn còn là bí ẩn. Bằng cách nào đó, cậu ta hoàn toàn lành lặn sau trận chiến với Biter. Bọn mình nên tôn trọng ý muốn của cậu ta và để hôm khác..."
"Nếu thấy được những tài liệu ở trụ sở, cậu ta chẳng thể ăn nói ngây thơ được nữa đâu. Sanae nhỏ bé hơn cậu ta nhiều mà đã can đảm đến thế rồi đấy...!"Một cái tên lạ, cùng ngọn lửa phẫn nộ đang chực chờ bùng nổ. Minoru không quan tâm nữa, nhưng bất ngờ thay, chính cậu cũng đang nổi cáu. Âm giọng trầm thấp cứ thế bật ra.
"Mấy người muốn biết thì tôi sẽ nói. Với năng lực này, mấy người sẽ không nghe được giọng tôi, ngược lại cũng vậy. Nó là một lớp vỏ vô hình, không gì có thể vượt qua. Thứ vũ khí đó không có tác dụng đâu."
"Ồ... Hiểu rồi." DD lộ vẻ hứng thú. Tay giật mạnh vành mũ, anh ta la lớn, "Bảo sao cậu không bị thương dù tên Biter đã cắn xuống. Mấy cái răng đó nhai đến tận xương, nhưng cũng có loại sức mạnh đủ lớn để chặn được chúng nhể... Cái này... Hừm... Ê, Yumiko, rút thôi. Như cậu nhóc nói đấy, cái gậy này vô dụng."
"..."
Ánh mắt Yumiko càng dữ dội hơn, như thể cô muốn dùng nó thay dùi điện để đánh ngất Minoru. Nhưng rồi, cô thở hắt ra.
"...Vẫn đáng nghi, nhưng nếu đó là sự thật... Đúng là tên Biter trông như đã cố cắn cậu ta nhưng không được... Thú vị..."
"Để hôm khác giải quyết nhẹ nhàng hơn đi," DD nâng nhẹ vành mũ lên. "Xin lỗi vì đã dọa cậu nhé, nhóc. Hẹn gặp lại sau."
Nhưng Minoru vẫn ngoan cố lắc đầu.
"Nhờ hai người lo cho Minowa. Tôi không muốn nói chuyện với hai người nữa."
Cậu liếc xuống Tomomi vẫn đang nhắm mắt trong vòng tay Yumiko, rồi bắt đầu tiến về phía nam khu rừng.
Khi cậu đi được vài mét, hai giọng nói lại vang lên từ phía sau.
"Cảnh báo cuối cùng đây. Tên Biter đã thấy cả mặt cậu chứ không chỉ cô gái này đâu. Đừng nghĩ không có chuyện cậu cũng trở thành mục tiêu."
"Là mùi đấy nhóc. Cẩn thận với mùi của đám Ruby."
Minoru chững lại.
"Tôi tự lo được," cậu đáp, rồi tiếp tục tiến bước.
***
Tuy vậy, suốt quãng đường từ công viên Akigase về nhà, Minoru không ngừng kiểm tra xung quanh. Mỗi lần tự hỏi liệu gã quái vật đó có đang lẩn khuất trong góc tối hay phía sau xe là cậu lại thở dốc. Cổ cậu, nhất là lớp da, vẫn còn cảm giác bị hàm răng khủng bố kẹp vào.
Nếu cậu tin lời DD thì Ruby Eye như gã cá mập có thể được phân biệt bằng mùi hương. Mà nhắc mới nhớ, chẳng phải ban đầu cậu tiếp cận cái nhà kho là vì lo lắng trước thứ mùi hôi thối kỳ lạ như thể bốc ra từ một con thú lớn hay sao?
Đó chắc hẳn là mùi của Ruby. Nó hôi đến mức người ta có thể nhận ra trong bán kính mười mét... không, ba mươi mét.
Thế thì ít nhất cậu sẽ không bị tấn công bởi thứ gì đó bất thần nhảy ra từ trong bóng tối. Nhưng trước đó...
Cậu vẫn chưa thể tin nổi. Tất cả những chuyện này, bao gồm cả việc suýt bị một con quái vật dị hình giết chết, không phải là do tưởng tượng.
Third Eye là những quả cầu bí ẩn đến từ ngoài không gian. Những người trở thành vật chủ của chúng sẽ bắt đầu thể hiện những năng lực dị thường, không thể giải thích bằng khoa học hiện đại. Ruby Eye với cầu đỏ còn bị thôi thúc phải giết người, và Jet Eye với cầu đen phải cố gắng ngăn chặn những kẻ sát nhân.
Nhiêu đó đã đủ khó tin, nhưng thậm chí còn bí ẩn hơn khi mà những sự kiện lớn đến thế lại không hề được người dân biết đến. Nếu Ruby đã tấn công người khác, chẳng phải tất cả nên được công khai để mọi người chú ý hay sao?
Nếu Minoru không xen vào, gã Biter méo mó ắt hẳn đã giết Tomomi. Yumiko và DD có vẻ đã theo dấu gã ta, nhưng họ sẽ trễ mất vài phút, khi đó Tomomi đã chẳng còn lành lặn.
Đó chính là lý do Minoru không thể đồng ý với cái lý lẽ là tổ chức của họ đang cố gắng giải quyết chuyện này trong bí mật. Nếu đã có nhiều nạn nhân đến vậy, họ nên huy động cảnh sát hay quân đội và triển khai kế hoạch trên quy mô lớn, chứ không phải ép buộc một mình Minoru tham gia vào.
Cậu hơi cắn môi, có chút bực bội khi nhìn lại những gì đã xảy ra.
Tại sao cậu không thể quyết định là chẳng thèm quan tâm như mọi khi. Có phải vì những lời chỉ trích của Yumiko đã gây ảnh hưởng nhiều hơn cậu nghĩ không? Thật chẳng giống cậu chút nào cả. Cậu càng tức giận, càng hành xử thế này, thì những ký ức đau đớn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ vậy thôi.
Mình phải quên. Quên tất cả đi. Jet Eye bí mật chiến đấu với Ruby Eye, cũng được thôi. Mình đâu cần phải biết chứ.
Cậu khẽ lẩm bẩm trong tâm trí, mắt liếc xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay. Bầu trời đã tối mịt, nhưng vẫn chưa tới bảy giờ. Khi đã đi xa khỏi dòng sông Arakawa và tiến vào đường dân sinh, cậu bắt đầu thấy những cô cậu thiếu niên đang trên đường về nhà sau giờ hoạt động ở câu lạc bộ, những con người làm công ăn lương với túi xách của cửa hàng tiện lợi trong tay. Ký ức về việc đánh nhau với một con quái vật đáng sợ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc chỉ mới hai mươi hay ba mươi phút trước dần trở thành một giấc mơ siêu thực.
Mình phải quên.
Minoru lại thì thầm với bản thân, dồn sức đạp xe.