Buổi đêm. Tôi và Evi ngồi nói chuyện phiếm với nhau trước khi đi ngủ.
“Ray, ổn không đấy?”
“Hmm? Chuyện gì vậy?”
“Cậu vừa làm trong ban quản lý vừa huấn luyện cho Amelia đúng không?”
“Ừ.”
“Không mệt à?”
“ĐÚng là có hơi mệt. Nói thật thì giờ tớ không có nhiều thời gian rảnh. Tớ cũng không còn thời gian để mà đọc sách cơ. Ít nhất tớ vẫn có thể tập luyện một ít.”
“Phải ha. Gần đây cậu về phòng khá trễ. Có cần tớ giúp gì không?”
“…Hmmm. Không sao đâu. Nhưng mà nếu tớ cần hỗ trợ gì đó thì tớ sẽ nhờ cậu.”
“Ừ! Cứ để đó cho tớ!”
Sau khi nói chuyện, cả hai thằng leo lên giường ngủ. Chúng tôi tắt điện và không gian đen tối bao trùm cả căn phòng. Nhưng hôm nay trăng khá sáng và rất dễ chịu.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi sống với tư cách là một học sinh….nhưng gần đây tôi mới đang sống hết mình. Công việc ở ủy ban quản lý đúng là khá nhiều, nhưng tôi không cảm thấy tệ gì cả. Cảm giác khá kì lạ khi mà tôi giúp đỡ người khác mà không dùng tới ma pháp, nhưng đó cũng là một cảm giác thỏa mãn.
Hơn nữa, nếu việc huấn luyện cho Amelia có thể giúp đỡ cô ấy phần nào thì nó cũng khiến tôi vui. Tôi biết cô ấy đang vướng bận điều gì đó. Nhưng tôi cũng biết rằng cô ấy đang phân vân không biết có nên tâm sự với tôi hay không.
Amelia Rose được người ta nhìn nhận là một người hoàn hảo, xinh đẹp, thông minh và lôi cuốn. Nhưng sự thật là cô ấy đôi khi trốn luyện tập với tôi, cười đùa rất nhiều, và rên rỉ rất nhiều.
Ngày tập luyện tiếp theo…
“Này! Amelia! Một lần nữa! Một lần nữa! Ổn thôi! Cô làm được! Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!”
“Hmmmmm! Không được, Không được, không được.”
“Cô làm được! Amelia làm được! Này, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên!”
“Nnyaahhhhhh!”
Tuần tập luyện cơ bắp.
Amelia đang tham gia kỳ luyện tập phiên bản Ainsworth, nhưng giờ thì cô ấy đang phải luyện tập cơ bắp toàn thân. Mỗi ngày cô ấy sẽ tập từng bộ phận và đưa chúng tới cực hạn. Cái việc luyện tập này khắc nghiệt đến độ quân nhân cũng phải bỏ chạy.
Amelia rên rỉ và bỏ chạy, nhưng cô ấy vẫn cố gắng theo tôi đến cùng. Thế nên tôi muốn báo đáp cô ấy.
“Được rồi, Amelia.”
“Có lẽ đến đây là được rồi! Phải!”
“Không, cô mới tập xong phần bụng thôi. Lần này là tới chân. Giải lao kết thúc. Đứng lên đi, thiếu sinh quân Amelia!”
“Tớ ghét việc này rồi đấy!”
“Tôi đã kêu chỉ được trả lời là Rõ!”
“RÕOOOOOO!”
─ ─ Những lần giao tiếp thế này đã trở thành thường thức.
Không phải tôi muốn tổn thương Amelia, nhưng có làm thì mới có ăn. Không có cách nào để có thể đạt được sức mạnh dễ dàng.
Nhưng Amelia chắc chắn sẽ làm được.
Đó là điều tôi tin. Cải hai chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn. Tôi không chắc rằng tôi có thể hiểu rõ cô ấy. Nhưng…...Tôi có lòng tin ở Amelia. Tôi không có bằng chứng, nhưng thâm tâm tôi, như một người bạn…….không, tôi thực sự nghĩ rằng Amelia là một người tuyệt vời. Thế cho nên tôi muốn tin vào cô ấy.
Và cô ấy sẽ đạt đến đỉnh cao ở Đại hội ma kiếm, tôi nghĩ thế, tôi đã nghĩ thế, và đã để mình ngủ quên.
◇
Học kỳ đã sắp hết, và kỳ thi định kỳ đang gần hơn bao giờ hết. Dĩ nhiên, trong thời gian đó, vòng loại của Đại hội ma kiếm vẫn tiếp tục, nên tôi vẫn đang làm công việc giám khảo của mình.
Buổi chiều, tôi cùng Clarice dọn dẹp sân tập và kiểm tra môi trường xung quanh. Thế rồi tôi báo cáo kết quả các trận đấu cho giáo viên
và trụ sở, và dành thời gian còn lại để tiếp tục theo dõi kết quả các trận đấu khác. Cho đến giờ thì các học sinh tham gia vòng loại đã gần hết, và sau vài trận đấu nữa thì vòng loại trường của Đại hội ma kiếm sư sẽ kết thúc.
Tình cờ thay thì cuộc đấu chính thức cũng sẽ diễn ra như thế. Và Rebecca-senpai có vẻ cũng đã quyết định tham gia Đại hội và điều đó khiến Sera-senpai rất vui.
Không giống như trong vòng thi tân binh, chỉ sáu thí sinh từ năm 2 đến năm 4 chiến thắng vòng đấu loại mới được tham gia. Đó sẽ là một cuộc thi xa lạ đối với những tay mơ. Một lần thua thôi là hậu quả sẽ kéo theo lâu dài. Trong những trường hợp đó, Rebecca-senpai, người đã được chọn để tham gia giải đấu chính, đã không trở thành quán quân của giải đấu năm ngoái.
“Hm? Cái gì đó?”
Hôm nay tôi có một bài thi vào buổi sáng, và tôi rảnh vào buổi chiều, nên tôi tính đi vào thư viện để học…..và tôi tình cờ gặp được Elisa và Clarice. Nơi đó là một khu vực công cộng gần cổng thư viện, nơi mà cho phép những cuộc nói chuyện riêng tư.
Những cuộc nói chuyện kiểu này bị cấm ở khu vực phía xa hơn và tôi đang tính đi đến đó, nhưng vì bạn bè tôi ở đây thì lại là câu chuyện khác.
“Tớ có làm phiền không?”
“Ah………Ray-kun……..”
“Hmm? Ồ, Ray à, cứ tự nhiên.”
“Vậy thì xin phép.”
Ba người bọn tôi ngồi xuống cùng nhau. Có vẻ như Elisa đang dạy học cho Clarice.
“Clarice nhờ Elisa dạy cho à?”
“Ừm, không được à?”
“Không phải… nhưng cậu có vẻ đang rất sốt ruột.”
“Nếu tớ không đạt điểm tốt thì họ sẽ cắt trợ cấp cho tớ….và mẹ sẽ rất giận tớ…”
“Ra vậy. Khá nghiêm khắc nhỉ.”
“Ray hình như có hơi thoải mái…”
Clarice nhìn tôi với đôi mắt đỏ nhạt. Mái tóc 2 bím bình thường trông rất hài hước hôm nay lại rất ủ rũ, và làn da của cô ấy cũng hơi nhạt như đôi mắt của cô ấy vậy. Không biết cô ấy có ngủ đủ không nữa.
Dấu vết ở đôi bím tóc đó đã khiến tôi nhận ra có gì đó không ổn.
“Cậu đã không ngủ à?”
“Tớ đâu thể cứ ngồi im chờ chết chứ. Tớ biết là Elisa rất thông minh…...nhưng sao cả cậu cũng vậy hả!”
Hơi đau lòng đấy.
Nhận tiện, tôi không có nhiều thứ để học. Nội dung các bài học của học kỳ này tôi đã xem kỹ, và sư phụ cũng đã nhồi vào đầu tôi đống thứ liên quan đến việc học. Nên ngoài việc đó thì không khó để tôi tạo nên một thói quen học tập ở học viện.
Tôi cũng đã hoàn thành gần hết các bài thi, nhưng tôi có thể ưỡn ngực lên mà nói rằng tôi làm tốt tới mức một vài môn có thể là sẽ đạt trọn điểm…….
“Elisa cũng bị kéo theo à?”
“Umm … mà thì … Clarice-chan đột nhiên tới tìm và nhờ mình dạy cậu ấy….nên giờ mình ở đây.”
“Ra thế. Elisa học khá tốt nhỉ?”
“Ừm cũng kha khá và Ray-kun cũng thế đúng chứ?”
“Ừ.”
“Awwww! Sao mấy người có thể thảnh thơi thế!”
“Cậu phải cố gắng lên. Clarice, cậu chưa xem lại hết bài học đâu.”
“Ugh…..”
“Đúng thật là có một số ít người là thiên tài….có thể ghi nhớ và hiểu được mọi thứ chỉ trong một lần dự lớp, nhưng thường thì điều đó là không thể. Vì thế cách duy nhất là xây dựng nền tảng vững vàng”
“K………không thể phản bác…….”
“Tớ có việc phải làm ở ủy ban chiều nay. Cậu cứ cố gắng đến lúc đó đi.”
“Ohhhh! Đủ rồi! Đáng lẽ tớ không nên tham gia làm ủy ban quản lý, khôngggg!”
Clarice hét lên, vò đầu bứt tai. Có lẽ cô nàng đã tuyệt vọng lắm rồi. Cặp bím tóc dễ thương thường ngày giờ rối hết cả lên.
“Bỏ cuộc rồi sao? Không được đâu. Clarice-chan…..tóc cậu bù xù hết lên rồi……! Mồ! Để mình sửa lại cho!”
“Tớ xin lỗi Elisa.”
“Thay vì xin lỗi, sao cậu không cảm ơn…?
“Cảm ơn cậu! Này, thế này được chứ!?”
“…Ừm!”
Elisa đứng lên và gỡ buộc tóc của cặp bím tóc, chải chuốt và cột lại mái tóc vàng ấy. Cô ấy chắc là đã quen rồi, nhưng nó sớm lại trở lại thành một cặp bím tóc như thường.
Hmm……..Ra vậy. Khá là có ích……..
Và khi tôi đang ngồi ngắm khung cảnh ấy, Clarice thở dài.
“Huh……..Nếu tớ không tham gia ủy ban quản lý thì chắc tớ đã có thể học được nhiều hơn…….”
“Về phần tớ thì tớ rất vui vì được gặp Clarice. Nghe được lời đó khiến tớ hơi buồn đấy.”
“Không...không, tớ không có ý đó! Đừng hiểu nhầm mà!”
Vừa phồng má, Clarice quay đầu lại vào cuốn vở và bắt đầu viết bài.
“Elisa, tớ lỡ mồm rồi à?”
“Hmm. Thì Ray-kun lúc nào cũng thế… Nhưng mình nghĩ sẽ ổn thôi… ừm… …”
“Vậy sao?”
“Ừm….Mình nghĩ rằng cậu cứ là cậu là được, Ray-kun…”
“Phải ha. Thật an tâm. Nhân tiện, Elisa có đi xem Đại hội ma kiếm sư không?”
“…Dĩ nhiên!”
Hình như cô ấy nghiêng người gần hơn với tôi và má cô ấy cũng khá đỏ. Bình thường hai đứa luôn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng lần này cô ấy áp rất sát. Khá là đặc biệt.[note29478]
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy Elisa phấn khích thế này……..
“Th…...thật ra, năm nào mình cũng đi xem Đại hội ma kiếm!”
“Thật à?”
“Phải! Nên năm nay, Amelia cũng tham gia và mình muốn cổ vũ cậu ấy! Mình nghĩ như thế đó! Những người nổi tiếng thường có một đội cổ vũ riêng…..và nó rất vui!”
“Tuyệt thật. Tớ có vài việc phải làm ở ủy ban quản lý, nhưng tớ cũng rất mong chờ.”
“Mm-hm! Thật tốt…!”
“Chúng ta sẽ quan sát cùng nhau khi nào cậu rảnh. Dĩ nhiên là tất cả chúng ta.”
“….Uh-uh! Mình chắc chắn rằng xem cùng bạn bè sẽ rất vui!”
Elisa vẫn giữ tâm trạng phấn khích ấy. Clarice thì ngược lại, đang lẩm bẩm và học bài rất chăm, cứ như cô ấy đang đột phá giới hạn vậy.
Nhưng.Hmm….ra thế.
Tôi bỗng dưng hiểu ra điều gì đó──!
Và tôi lập tức đưa nó vào thực hành.