“U…Uu…”
Tôi tỉnh dậy.
Thế là cái trần nhà đập vào tầm mắt. Khi vừa lấy lại được ý thức, tôi liền kiểm tra tình trạng của mình.
Tôi hiện đang nằm trên giường với ánh nắng chan hòa chiếu qua khung cửa sổ.
“Ray, tỉnh chưa?”
“… Sư phụ? Chỗ này là…?”
“Đây là phòng y tế của trường. Tạm thời thì Abby đã lo hết mọi thứ cho nhóc rồi đó.”
Bên trái giường bệnh là sư phụ đang ngồi xe lăn Bên cạnh cô ấy còn có Carla và cả Abby nữa.
“Có vẻ như nhóc dùng nó rồi ha”
“Con xin lỗi. Con nghĩ đó là cách tối ưu nhất trong trường hợp ấy…”
“Không, không sao cả. Nếu là ta thì ta cũng làm thế thôi.”
“Cho dù người có nói thế thì cũng cứ để con tạ lỗi đi…”
“Và nếu là về vụ quá tải khu vực ma pháp thì đừng có lo. Nhóc đã giải phóng nó, nhưng thời gian sử dụng cũng không nhiều nên không sao cả. Nếu tiếp tục chữa trị trong tương lai, một ngày nào đó nhóc có thể không cần dùng đến khóa Chronos nữa.”
“Vậy à……”
Phù, tôi thở dài.
Trận đó, tôi đã dùng hết sức vào phút cuối, nhưng mừng là không có tác dụng phụ.
“Nhân tiện thì mọi người có sao không…?”
“Mọi người đều an toàn. Chỉ có một chút suy yếu thôi. Tụi nó có thể hồi phục sau khi nghỉ ngơi một chút. Làm tốt lắm, Ray.”
“Vâng. Cảm ơn người, sư phụ”
Sư phụ đang xoa đầu tôi.
Cũng đã khá lâu rồi từ lần cuối cô ấy làm thế này.
“Bao nhiêu tiếng đã trôi qua từ lúc đó vậy? Và Gray-sensei thì sao?”
“Tôi sẽ giải thích cho.”
Đột nhiên Abby chen vào. Sư phụ có lườm cô ấy một chút, và hình như muốn nói gì đó, nhưng cô ấy quyết định giữ im lặng.
“Đã được một ngày từ khi Ray gục ngã, và Helena Gray đã bị bắt. Tôi phải cật lực ra để giải quyết chuyện của cậu đấy.”
“Xin lỗi vì gây rắc rối cho cô……”
“Không, tôi cũng mừng vì cậu không giết cô ta. Tôi cũng cần có một chút thông tin từ cô ta trong tương lai mà.”
“Không phải cô ta là gián điệp của đế quốc à?”
“Ah. Cô ta làm việc cho tổ chức Ưu sinh, và không bị ràng buộc bởi bất cứ quốc gia nào. Thay vào đó, tôi kết luận là tổ chức này không có kết nối với quốc gia nào…….. Tôi nghe nói tổ chức đó làm việc độc lập và đang cố lôi kéo các nhà nghiên cứu và các pháp sư tài giỏi nhất…….nhưng chúng ta vẫn chưa xem được bức tranh toàn cảnh.”
“Ra vậy…Ra vậy.”
Phải rồi….Tôi nghĩ tới đây là được rồi.
Còn lại thì nên để cho các chuyên gia.
Tôi liếc nhìn ra cửa sổ. Cũng đã chiều tà rồi, và ánh nắng đỏ của hoàng hôn tỏa sáng khắp phòng. Tôi tự hỏi mọi chuyện đã kết thúc chưa…
Trong trận chiến đó, tôi đã có thể hoàn thành thứ tôi cần làm. Cảm giác ấy giờ vẫn còn đọng lại trên tay tôi.
“Được rồi, đi thôi. Lydia”
“Phải ha. còn lại để cho bọn trẻ làm vậy… Ray, nhóc cũng có phần trong đó đấy. Gặp lại sau nha.”
“? Ý người là sao?”
Abby-san sau đó rời khỏi phòng, và sư phụ cũng được Carla đẩy xe rời khỏi.
Và rồi lúc đó, tôi thấy một nhúm tóc lòi ra ngoe nguẩy trước cửa phòng. Nó có màu đỏ và trông rất quen mắt.
“Mọi người……”
Ba người bước vào phòng.
Amelia, Evi, Elisa. Mọi người trông rất lo lắng.
“Ray! Có sao không!?”
“Evi, cảm ơn đã hỏi thăm. Hiện tại thì không có gì cả. Tôi không cảm thấy gì kỳ lạ hết.”
“Ah…vậy thì tốt, nhưng…”
Tôi biết chứ. Evi có thể muốn nghe về tình trạng của tôi, nhưng đó không phải chuyện chính. Nhìn vào biểu cảm của Amelia và Elisa là đủ hiểu rồi.
“Ray…cậu thực sự…”
“Amelia. Vậy thôi, tôi sẽ kể hết cho.”
Tôi chỉnh lại tư thế trước ba người họ, và cúi đầu.
“Xin lỗi. Tôi đã lừa dối mọi người. Không…. Tôi không tính làm gì sai… nhưng tôi đã nói dối mọi người.”
“Ray-kun…vậy..nghĩa là…”
“Ah, như mọi người đã biết rồi, tôi là một trong bảy đại pháp sư của thế giới này, Băng kiếm pháp sư.”
“Um… Tôi cũng nghĩ là thế rồi…”
Amelia có vẻ đã tin lời tôi. Evi và Elisa cũng vậy.
Tôi có thể nói với ba người này. Quá khứ gớm ghiếc của tôi. Nếu có thể thì tôi muốn quên nó đi. Nhưng tôi đã bộc lộ sức mạnh của Băng kiếm pháp sư rồi và tôi muốn thật lòng với những người bạn không thể thay thế này.
Thế nên lần này tôi quyết định mở lời.
“Trước hết…. nói một chút về quá khứ. Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở phía đông. Nơi đó không có pháp sư. Cha mẹ tôi và những người khác đều là dân thường. Thế rồi bọn tôi bị kéo vào trận chiến Viễn Đông.
Trận chiến Viễn Đông. Đó là lần đầu tiên mà ma pháp được sử dụng.
Đó là tại sao ma pháp đã trở thành một thứ không thể thiếu trong việc cải thiện cơ sở hạ tầng và chất lượng cuộc sống,....nhưng đó chỉ là một phần.
Con người là một loài sinh vật luôn chém giết lẫn nhau. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ dùng ma pháp trong chiến tranh. Và rõ ràng là ma pháp cũng rất hữu dụng trong việc làm công cụ giết người.
“Và tôi mất đi tất cả mọi người. Tôi trở thành trẻ mồ côi trong chiến trận. Nơi đầu tiên cưu mang tôi là một tổ chức được điều hành bởi một quân nhân. Tôi mài dũa kỹ năng giết người ở đó. Để sống…. Dĩ nhiên, tôi vẫn nhớ cảm giác giết chóc trên đôi bàn tay này, nhưng tổ chức của tôi bị hủy hoại bởi quân đội vương quốc… và tôi gặp sư phụ ở đó.”
“Sư phụ cậu… là mỹ nhân ngồi xe lăn mà cậu nói bữa trước à?”
Evi hỏi tôi, chắc là do cậu ta với sư phụ mới lướt qua nhau.
“Ah. Phải đấy. Và, bằng cách nào đó, khi tôi được sư phụ nhặt về, tài năng ma pháp của tôi nở rộ. Tôi đã luôn mập mờ về nó, nhưng tôi quyết định chú tâm vào. Sư phụ và những quân nhân khác nói rằng tôi nên để việc rèn luyện đó cho vương quốc, nhưng lúc đó, tình hình trận chiến rất tệ và tôi không thể chỉ đứng nhìn. Nên tôi….. quyết định tự nguyện chiến đấu cùng đơn vị của sư phụ. Tôi không bị ép buộc gì cả. Tôi chỉ lang thang trên chiến trường, tìm một nơi để nằm xuống. Không phải tôi không quan tâm mạng sống của mình. Tôi không sợ việc tham gia một trận chiến tổng lực...chỉ là một nơi nào đó… tôi đã luôn kiếm tìm một nơi nào đó mà tôi có thể….”
Tôi nói về quá khứ với đôi mắt như nhìn vào màn đêm.
Đó là ký ức mà tôi vẫn còn nhớ như mới ngày hôm qua. Sự căm giận và những tiếng la hét vẫn mắc kẹt trong đầu tôi. Nhớ lại việc đó, tôi bất giác cất lời.
“Nhưng tôi đã được sư phụ và những người khác chào đón…. Trái tim tôi lúc đó như đập trở lại. Cùng lúc đó, thiên phú ma pháp của tôi bùng nổ. Có lẽ là do yếu tố môi trường chiến tranh đã khiến nó nở rộ. Nhưng khi tôi ở trận đánh cuối cùng, khoảnh khắc sư phụ bị bắn vào phần thân dưới… Tôi bùng nổ trong cảm xúc, và tôi…. khiến vùng ma pháp bị quá tải. Lúc đó tôi không nhớ rõ được, nhưng lúc tôi thức giấc, trận chiến đã kết thúc và sư phụ không còn có thể đi lại được nữa…….”
Cả ba người lặng lẽ lắng nghe tôi. Còn tôi vẫn tiếp tục kể.
“Sau lúc đó, dù vùng ma pháp của tôi đã quá tải, tôi vẫn giữ được một số khả năng. Và tôi quyết định kế thừa cái tên “Pháp sư của những thanh kiếm/ Băng kiếm pháp sư”. Sư phụ có vẻ không hài lòng, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận. Thời gian còn lại, sư phụ giới thiệu tôi với chị của cô ấy sống ở một vùng quê và người đó nhận nuôi tôi. Tôi giải ngũ khỏi quân đội và dành thời gian để chữa trị cho vùng quá tải của tôi… nhưng một ngày nọ sư phụ bảo tôi không nên dừng việc sử dụng ma pháp, và khuyên tôi vào học viện này. Ma pháp mà tôi đã sử dụng để kiểm soát vùng ma pháp đã bị quá tải của tôi. Và sư phụ muốn cho tôi những trải nghiệm mà tôi không có được với những đứa trẻ cùng trang lứa. Lúc đầu tôi không hiểu gì cả nhưng đó là nguyên nhân cho việc tôi nhập học vào học viện này.”
Dù chỉ là kể qua loa, tôi cũng đã nói về quá khứ của mình. Vùng ma pháp của tôi vẫn như thế, nên tôi vẫn chưa thể dùng ma pháp như ý được. Ngay cả khi muốn thì tôi cũng chỉ duy trì được nó tạm thời. Tôi giờ phải liên tục kiểm soát vùng ma pháp của tôi bằng chính Bản chất của Băng kiếm pháp sư, giảm tốc và chỉnh sửa.
Dù không có gì quá đặc biệt. Tôi chỉ là một thằng nhóc sống sót khỏi cuộc chiến và bước vào học viện này.
Mặc dù tôi kế thừa vị trí là Băng kiếm pháp sư, tôi vẫn không thấy nó có một ý nghĩa gì cả.
Không phải một sự tình cờ, cũng không phải điều không tránh khỏi. Tôi
trở thành một điều hiển nhiên phải có.
Tôi chỉ biết chấp nhận nó. Đó là lý do…..tôi chưa bao giờ phải suy nghĩ bi quan về nó.
“Oh… Ray, cậu lại có quá khứ như thế…”
“Ray…”
“Ray-kun…”
Không biết họ sẽ ghê tởm tôi không. Có lẽ sâu thẳm trong tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Vì quá khứ của tôi như thế mà.
Dù cho tôi cố gắng hưởng thụ cuộc sống, những việc tôi đã làm sẽ không biến mất. Việc tôi đã tàn sát vô số người chắc chắn vẫn đang đọng lại trên đôi bàn tay này.
Và khi tôi ngước lên, Amelia đột nhiên ôm lấy tôi.
“Uoh…!”
“Ray… rất tuyệt vời… thật sự,thật sự…”
Evi và Elisa cũng nhìn vào tôi. Không hề có một chút sợ hãi trong mắt họ. Thay vào đó, họ lại…….nhìn tôi với sự dịu dàng như bao trùm lấy tất cả.
“Nhưng tôi đã… nhiều mạng sống… bằng bàn tay này…”
“Tôi chỉ biết đến Ray học sinh của học viện. Không cần biết quá khứ của cậu như thế nào, cậu vẫn là cậu. Và cả bọn biết cậu là một người tốt bụng..”
“Phải! Rốt cuộc, Ray cũng rất ngầu, và tôi biết….cậu là bạn thân nhất của tôi! Cậu nghĩ quá khứ còn quan trọng nữa không? Mấy thứ đó không thể làm rạn nứt được tình bạn của chúng ta! Lại tiếp tục giúp đỡ nhau nhé!”
“M…Mình muốn bên cạnh Ray-kun cho đến hết đời…!”[note27979]
Được nghe những lời đó, tôi cảm thấy một giọt nước mắt rơi trên má tôi –
“Ah… vậy ra là như thế à………”
Tôi đã mất đi những người quan trọng trong làng và cả những người quan trọng trong chiến tranh.
Một số được tôi bảo vệ, nhưng một số lại ra đi. Tôi cảm thấy hối hận và đau khổ.
Nhưng tôi không được phép dừng lại. Không có thời gian để khóc thương. Nếu có thời gian như thế, tôi cần phải giết kẻ thù thay cho họ.
Thế là tôi tiếp tục tiến lên và lang thang cho đến khi bước chân vào học viện.
Lúc đầu, sư phụ nói với tôi như thế nên tôi có một chút động lực để tái hòa nhập và trở thành một học sinh. Dù chỉ là một chút ngắm cảnh. Tim tôi như nhảy cẫng lên khi bước vào ngôi trường đầu tiên của mình, nhưng chỉ có thế thôi.
Bóng tối cư ngụ sâu trong trái tim này chưa bao giờ được thanh tẩy.
Nhưng chưa một lần nào tôi nghĩ rằng mình có thể gặp được những người bạn đáng quý mà tôi có thể bộc lộ cảm xúc của mình thế này.
Nhưng sư phụ ơi, con đã hiểu ra rồi. Tại sao người lại kêu con đi học? Con chắc chắn là cô ấy đã biết cả rồi, vì cô ấy là sư phụ tôi mà.
Tôi cũng sẽ……kết bạn. Và nó sẽ giúp trái tim tôi được chữa lành. Tôi sẽ có thể trở lại với tư cách là một pháp sư, và với tư cách là một con người….. Tôi sẽ bắt đầu lại từ đây.
Cho đến giờ, và từ bây giờ, cùng với những người bạn quan trọng của tôi ──.
◇
“Hmm…! Hmm…!”
“Oh! Được rồi đấy, Ray! Giờ đã ổn rồi!”
“Ah! Tôi đã ổn rồi!”
Đã một vài ngày từ lúc đó.
Tôi đã hoàn toàn bình phục, và Evi và tôi lại tiếp tục tập luyện cho đến tờ mờ sáng. Cơ thể tôi không hề bị mai một và vẫn giữ được dáng.
“Được rồi, đến lớp thôi.”
“Oh!”
Và như thế, một ngày mới lại bắt đầu.
“…”
Khi đã đến lớp, tôi ngồi vào chỗ và mở sách ra đọc. Những khoảnh khắc buổi sáng thế này là tuyệt nhất.
Tôi dự định sẽ tới chỗ Câu lạc bộ Nghiên cứu môi trường, rồi ngày mai sẽ là Câu lạc bộ làm vườn. Tôi vừa mới có cảm giác muốn trồng thêm vài loài hoa mới.
Tôi biết chứ. Cuộc sống ở đây không hề lãng phí..
Nó sẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi. Thế nên hãy tận hưởng nó trọn vẹn nhất. Cùng với những người bạn tuyệt vời.
“Này, nghe gì chưa?”
“Ừ, cô ấy có vẻ đã ngưng dạy vì một vài lý do nào đó.”
“Nên hình như sắp có người mới vào đấy…..”
Đó là những chủ đề mà học sinh ở đây đang bàn tán đến.
Gray -sensei đã không còn ở đây nữa. Thế nên là dĩ nhiên sẽ có giáo viên mới. Tôi muốn có quan hệ tốt với người đó. Cuộc sống học sinh không chỉ là với học sinh. Tôi nghĩ là quan hệ giữa học sinh và giáo viên cũng rất quan trọng, nhưng…
Ngay lúc nhìn thấy người đó, tôi bất giác đánh rơi cuốn sách.
“Ah… cô ấy là…”
Tôi biết người đó.
Cái bộ trang phục mà để lộ gần hết vòng một, và đáng nói hơn…….. mái tóc màu đào nổi bật đó. Cái cách nó được chải chuốt và xõa xuống đó. Và thêm cái nốt ruồi ngay dưới mắt phải..
Cái dáng vẻ đó nên được miêu tả là dễ thương hơn là xinh đẹp đó…..biết lắm mà.
“Xin chào xinh chào☆Cha~ro☆~☆mọi~người~! Cô đây sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp, Carol Caroline~~! Cứ gọi cô là Caro-chan, Caro-caro, hay Caro-chan-sensei cũng được nhé.”
Một quả nháy mắt mạnh đến mức mà cảm tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng luôn…
Carol Caroline.
Cô ấy là người quen của tôi….mà được thế đã tốt..
Vì cô ấy là một trong bảy đại pháp sư, danh hiệu Ảo mộng pháp sư.
Cô ấy là người cởi mở nhất trong số bảy người, vậy thì tại sao lại đến đây…
Cuộc sống học sinh sau này sẽ đầy sóng gió đây…
—Tôi thật lòng nghĩ như vậy đấy.