“Hai người, nhắm vào cánh của nó!”
“Oh!”
“Biết rồi!”
Ngay khi tiến vào trong rừng Kafka, chúng tôi chạm mặt một con ong khổng lồ. Loài này có khá đa dạng về kích cỡ, và con này thì lớn hơn con người một chút. Và may mắn là chỉ có một con.
Không..........Xét theo đặc tính của loài quỷ thú này thì nó rất ít khi đi săn lẻ. Nói cách khác........ Có lẽ có người đứng sau.
Có lẽ họ muốn đo lường sức mạnh của các học sinh. Họ muốn các học sinh vận dụng những thứ đã học được từ khi nhập học. (EN: Khoan, bọn này nhập học được bao nhiêu ngày vậy?)
Và thế, Amelia và Evi sử dụng ma pháp cấp tốc ở tiền tuyến khi tiếp cận con ong. Nhưng nó bay ở trên không và di chuyển nhanh không để những đòn tấn công chạm phải.
“Elisa.”
“Uh-Vâng?!”
“Khi tôi ra hiệu, hãy dùng ma pháp đi.”
“Được rồi, nhưng mình nên dùng ma pháp gì?”
“Là ..…”
Khi tôi chỉ dẫn ma pháp cho Elisa, cô ấy nắm chặt tay tôi và gật đầu. Mặc dù đôi bàn tay vẫn còn run rẩy, nhưng hiện diện trong đó là tinh thần vững chắc.
”……..Amelia, Evi! Tôi cũng sẽ tham chiến!
Khi hét lên như vậy, tôi cũng ngay lập tức thiết lập một code trong não.
<>
<< Material Code
= Decoding>>
<< Material Code = Processing>>
<>
Lần này không chỉ là một ma pháp thông thường. Evi từng nói rồi, có các loại ma pháp và code có thể cường hóa cơ thể. Cái này sẽ cường hóa mạnh mẽ chuyển động của con người. Ngay cả ma pháp này cũng có nhiều loại, thường là hai loại chính là cường hóa sức mạnh và cường hóa tốc độ.
Lần này thì tôi sẽ dùng code nội thể để cân bằng các chỉ số vật lý. Tôi vẫn chưa quen với nó lắm nhưng tôi cảm giác được rằng mình sẽ kiểm soát được. Ngay cả khi không dùng được các ma pháp bên ngoài, nhưng nếu nói về việc dùng các code nội thể........Tôi có thể làm được.[note26667]
Khi Prima materia bắt đầu chảy khắp cơ thể, nó cường hóa mọi thớ cơ của tôi cùng một lúc, và tôi có thể chạy trong khi dồn trọng tâm xuống dưới chân và đạp lên mặt đất.
”──Wohoooo!”
Tôi lập tức thở mạnh đẩy hết không khí khỏi phổi, và đạp mạnh hết mức có thể và bay lên. Tôi phóng tới con ong đang bay tiên tục ở mọi hướng. Mặc dù không chí mạng nhưng cú phóng đã khiến cho những cái chân của nó biến mất.
─ ─ Hiểu rồi. Cũng khá lâu rồi tôi mới dùng code lại nhưng có vẻ tôi sẽ quen với nó sớm thôi.
”………Geeeeeeeeeeeeeee!”( EN: Loài ong nó hét như này à)
Và con ong vừa bị mất chân bắt đầu rên rỉ.
Tôi đáp xuống mặt đất và bắt đầu quan sát chuyển động của con ong khi nó hóa khùng.
"Ray. Mới nãy là cái gì?”
“Được rồi. Tôi sẽ nghe chỉ thị của cậu mà, được chứ? Vậy nên đừng có làm mấy thứ như thế nữa, dễ đau tim lắm."
Amelia và sau đó là Evi, thở dài và nói với tôi như thế.
“Trước hết thì ba chúng ta sẽ tấn công trong khi chặn đường nó. Chúng ta chỉ cần cắt đi cặp cánh đó, ta sẽ thắng. Việc tiếp theo cần lưu ý là đừng để cái mũi châm đó chích vào người. Nó không chỉ cảm thấy đau thôi đâu, thứ đó còn có thể tiết ra độc. Thứ độc đó có tính acid và nó sẽ cho da mọi người tan chảy thành một đống keo luôn đấy.”
“Đã rõ.”
Lần này, cả ba lại tiếp cận và đánh lạc hướng con ong đang bay loạn xạ trên không. Nó chắc chắn không thích việc này đâu, nhưng lần này quỹ đạo bay của nó có phần lộn xộn so với vừa nãy. Lúc nãy thì nó còn tìm cơ hội tấn công chúng tôi, nhưng lần này thì nó đang tìm mọi cách để bỏ chạy.
Cũng tới lúc rồi nhỉ.
Tôi ra hiệu cho Elisa.
“Elisa! Ngay bây giờ!”
“….Vâng!”
Một lúc sau, không khí bắt đầu thổi mạnh hơn và phát ra những tiếng kêu lớn. Tôi nhờ Elisa tập trung các code lại với nhau và khiến cho cơn gió mạnh nhất có thể, và nó rất mạnh.
Elisa có vẻ là chọn một ma pháp trung gian có tên là Bão tố. Nó là một ma pháp khá khó, nhưng cô ấy đã thành công và ma pháp còn rất hiệu quả.
”……..Giiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Ngay cả con ong cũng không thể bay đàng hoàng bên trong cơn bão.
Không bỏ lỡ thời cơ lúc nó đang chao đảo, Tôi lập tức bay lên và phóng tới con ong…….
"..Kin".[note26668]
Không như lần trước, lần này tôi vung kiếm và chém xuyên qua não của con ong như thể nó là đậu phụ. Sau đó, theo hướng động năng, tôi xoay người và đạp con ong xuống đất.
”……..Được rồi, và thế là xong.”
Con ong lao xuống đất với tiếng "Bụp". Tôi cũng theo trọng lực và đáp xuống mặt đất.
Dịch cơ thể bắt đầu chảy ra khỏi cơ thể. Con ong, với cái đầu bị chém mở, đã chết. Tôi cầm chắc thanh kiếm và bắt đầu nhìn vào cái xác.
“Ray! Ghê thật đấy!”
‘Oh!…. Tôi có nhìn thoáng qua chuyển động đó rồi…Nhưng không tới mức này!"
”Maa, tôi đã từng chạm mặt mấy loại quỷ thú này trong các khu rừng ở quê nhiều rồi. Tôi quen với những kiểu như này rồi. Nó giống như việc đi diệt trừ sâu bệnh ấy.”
“Hmmm…..Khu rừng ở quê à”.
“Oh. Vậy chắc nó là một khu rừng khá nguy hiểm nhỉ..…”
Nhếch mép lên, Amelia và Evi đến chỗ tôi và nói như thế.
Gu………chết tiệt…. Kế hoạch‘ Khu rừng ở quê nhà’ không có tác dụng ở đây!
Cái này không giống như người từng nói nhé, sư phụ!
Tôi ngồi xuống cạnh cái xác và chửi rủa mình như thế trong đầu.
‘Rồi, chúng ta làm gì giờ? Con này có vài bộ phận ăn được, mọi người nghĩ sao?"
“Ơ…. Nó ăn được á?”
"Amelia này. Tôi ước rằng tôi có thể nói đây là một trải nghiệm quý giá, ngay cả khi phải ăn thứ này, nhưng giờ chúng ta có đồ ăn mang đi. Và con người thường sẽ không chết chỉ vì nhịn đói một đến hai tuần, và cả nước nữa.....trong vài ngày. Ổn mà. Nước và mấy thứ khác có thể tạo ra được nhờ ma pháp nên nếu không muốn ăn cũng đường cố gắng. Và nó cũng chả phải kinh nghiệm sinh tồn gì đâu. Amelia, nhờ cô đốt cái xác đi nhé, đề phòng việc đám quỷ thú khác sẽ ngửi thấy nó và tới đây. "
“Được rồi.”
Tôi di chuyển tới chỗ cái xác để ngăn không cho lửa lan ra những cái cây gần đó, và ma pháp của cô ấy đủ mạnh để đốt xác.
Khi tôi xem xét nó, Elisa đang đứng phía sau tôi. Cô ấy có vẻ như muốn nói điều gì đó, và cô ấy lập tức mở miệng.
”À … Um … này nhé … Ray-kun. Ghê thật đó! Cậu tuyệt thật! …..”
“Hmm? Làm gì có, Tôi chỉ quen với những trường hợp như thế này thôi. Nhưng đây là trận chiến đầu tiên của Elisa đúng không? Cậu làm tốt lắm.”
“….Ừ thì…Mình sợ lắm…con quỷ thú khổng lồ ấy…Mình biết về nó, Nhưng khi tận mắt nhìn thấy…Mình đã rất sợ! …. Nhưng vì Ray-kun đã dạy cho mình…”
"Ờ, nhưng có thật cậu yếu về ma pháp không?”
“Uh, um…”
“Nhưng ma pháp vừa rồi rất tốt. Hai người cũng mau nói gì đi....”
“Ừ. Nó rất tuyệt đấy, Elisa.”
"Đúng rồi đó! Tôi không thể bắt chước được chiêu đó đâu!”
Amelia, và Evi cũng đồng ý với tôi.
Tôi không nói thế chỉ vì Elisa là thành viên của nhóm, cũng không phải vì bọn tôi là bạn cùng lớp. Sự thực là Elisa rất giỏi ma pháp. Ma pháp không phải thứ mà có thể sử dụng ở mức độ như thế nếu họ chỉ dành thời gian cho nó. Việc này không hề đúng.
Đó là vì code cần được nối đan xen với quá trình tiến hành code, và việc đó cực kì phức tạp. Ma pháp sẽ biến mất nếu người sử dụng mất tập trung dù chỉ một chút.
Nhưng dù với áp lực như thế, Elisa lại có thể làm được. Tôi nghĩ rằng đó là một thứ cần được ngưỡng mộ, nên tôi nói thế thôi.
“Cảm ơn mọi người…”
“Elisa, Cậu nên tự tin vào bản thân hơn nữa.”
“…Uh-huh!”
“Tốt. Thế là có tiến bộ rồi.”
Tôi mỉm cười với cô ấy và mặt của Elisa đỏ lên và cô ấy cúi đầu nhìn xuống.
Thấy cô ấy như thế, một ý nghĩ chợt vụt qua đầu tôi.
"Sao vậy? Cậu ổn chứ? Đùa à! Cậu trúng độc rồi ư? Chúng ta phải gọi cứu thương! Không có cứu thương! CỨU THƯƠNG!”
“Mình ổn mà! Không phải do độc đâu!”
“Phải rồi đó, Ray. Elisa bị như vầy là do cô ấy rất vui và bị xấu hổ nữa.”
“…Amelia!”
“Hmm Xin lỗi nhé, Elisa. Nhưng người như Ray thì không nói thằng ra cậu ấy không biết gì đâu.”
(EN: Đúng rồi đó em gái, nói với nó đi, thằng main não đặc này)
“Đúng rồi đó. Tên này có mấy con vít bị lỏng trong đầu ấy mà.”
“Hmm.. Tôi xin lỗi. Nhưng may mắn thật. Tôi chỉ lo lắng thái quá rồi. Hãy cùng nhau cố gắng nhé, Elisa.”
“…Um-..Vâng!”
Đến giờ, chúng tôi đã thành công đánh bại con quỷ thú, thứ có vẻ là rào cản đầu tiên.
Nhưng vấn đề lớn hơn.........đặc điểm của khu rừng không phải là về đám quỷ thú. Bọn tôi đã bàn bạc và chia sẻ thông tin với mọi người, nhưng khu rừng sẽ làm gián đoạn khả năng phán đoán hướng đi của chúng ta. Có khả năng sẽ không thể đến đích nếu chỉ biết đi thẳng.
Nếu không tìm cách kiểm soát ma pháp đó, chắc chắn chúng ta sẽ không tiếp cận được trung tâm khu rừng.
”Trước hết thì cứ tiến lên cái đã.”
“Ờ.”
“Được rồi.”
“Uh-huh!”
Bốn người chúng tôi tiếp tục tiến sâu hơn.
Một tia sáng mờ ảo xuất hiện bên trong khu rừng u ám ngay giữa bóng của những cái cây... Chúng tôi bước thẳng vào đó.