Lục Giam gọi đám người Anh Đào vào thắp sáng đèn, mang đồ ăn lên. Trước đem Nghị Lang giao cho Đậu Nhi cùng Phan thị, đuổi bớt hạ nhân, tiếp đó Lâm Cẩn Dung đưa qua canh, hắn cố gắng khiến ngữ khí có vẻ bình thản chút: “Khi ta ở Thái Minh phủ bên kia nghe nói Tiềm châu lại đã xảy ra dân loạn. Ta và bằng hữu ở Thái Minh phủ đã tính toán, trong vài năm nay, ước chừng có hơn hai mươi châu lần lượt phát sinh dân loạn, bạo động thì hơn mười người, tầm trung thì mấy trăm người, lớn thì hơn một ngàn, khắp nơi nổi dậy như ong, giết chết Tuần kiểm, Huyện úy ước chừng có năm sáu người.”
Lâm Cẩn Dung cúi đầu và một ngụm cơm: “Không biết thế đạo là làm sao vậy.”
Lục Giam thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta từ bến tàu Võ Nghĩa lại đây, hóa ra người dưới núi, hơn phân nửa đều chạy lên núi. Đạo phỉ hoành hành, người đi đường kết bạn mà đi, căn bản không dám độc thân đi đường, ngay cả ban ngày cũng có người cướp bóc, ở phụ cận bến tàu Võ Nghĩa có một nhà, trước đó vài ngày kho lúa bị người ta cướp sạch, ngay cả một hạt lương thực cũng không còn thừa lại, phòng ở thì bị đốt, người bị giết, một nhà già trẻ khóc rất thê thảm.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Cho nên, Bình châu bên này là chuyện sớm hay muộn thôi…… phải tiễn bước Nghị Lang. Người trong nhà cũng nên khuyên.” Nàng không dùng từ ngữ đại khái, mà là dùng ngữ khí khẳng định.
Lục Giam nhìn chằm chằm ánh nến lay động thấp giọng nói: “Bọn họ sẽ không tin. Hôm nay ta đã thử ý tứ của họ, ngay cả Lục đệ đi đường cùng ta, đều chê cười ta là lo lắng quá nhiều.” Lục Kiến Tân lại trực tiếp cho là yêu ngôn hoặc chúng, lời nói vô căn cứ. Lý do vẫn như vậy, thủ binh cũng không ít, Du Tông Thịnh dùng thủ đoạn, thuế má cũng không phải chỉ có ở Bình châu, thật nhiều địa phương đều như vậy, cũng không thấy chỗ đó loạn lạc.
Lâm Cẩn Dung nghe ý tứ hắn, dường như thật sự có chung cách nhìn với nàng, vì thế càng thêm thẳng thắn thân mình, nói: “Chúng ta đây……”
Lục Giam nhìn xem Nghị Lang xa xa hoan hoan hỉ hỉ ăn cơm, thỉnh thoảng còn làm nũng với Phan thị, Đậu Nhi, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Cẩn thận thương lượng.”
Hắn tin nàng. Tuy là Lục Giam có thể đưa ra phán đoán này chủ yếu do hắn đã chứng kiến từ thực tế, cũng thường được nàng tùy thời cổ vũ, nhưng là một người nam nhân mà nói, còn tự xưng là có kiến thức có chủ ý, hắn có thể có cách nhìn hoàn toàn khác so với đám người Lục Kiến Tân, ý thức sâu sắc được nguy hiểm, tin tưởng nàng, đồng ý với nàng, là một chuyện không hề dễ dàng. Trọng trách nặng nề như vậy vẫn đặt trên người nàng, hiện tại rốt cục có người có thể cùng nàng chia sẻ, Lâm Cẩn Dung vừa kích động lại khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt, chỉ ngẩn ngơ giật mình nhìn hạt cơm trong bát.
Lục Giam thấy nàng chỉ lo ngẩn người, nghĩ đến nàng là bị dọa, liền đưa tay nhẹ nhàng đặt trên đầu vai nàng, sầu lo gọi: “A Dung?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn cười, ánh mắt phát sáng, khuôn mặt tươi cười giống như hoa nhài nở rộ, trắng thuần lịch sự tao nhã tỏa hương.
“Ách……” Lục Giam có chút kỳ quái, vừa rồi còn là bộ dáng kia, tại sao đột nhiên lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười? Vì thế nhịn không được vươn tay sờ trán Lâm Cẩn Dung, lại sờ trán của mình, xác định nàng còn bình thường, liền nghiêm túc nói: “Cảm xúc phập phồng quá lớn bất lợi cho dưỡng sinh.”
Lâm Cẩn Dung “Xì” một tiếng bật cười, thay hắn gắp một khối đậu phụ: “Ăn nhiều một chút.”
Chưa đến hai ngày, Nghị Lang liền có chút không được ổn, thỉnh đại phu khám bệnh không xong, Lâm Cẩn Dung liền thu xếp cấp thỉnh thần cầu phật cho hắn. Lâm Ngọc Trân ở Bình Tể tự xin một quẻ, thỉnh lão hòa thượng giải sâm, nói là đắc tội với tiểu nhân, nên gửi nuôi tại một nhà hợp bát tự ở phía nam mới có thể bình an khỏe mạnh. Lâm Ngọc Trân nghi ngờ, tuy chưa thể thỉnh người hỏi thăm, nhưng chưa từng suy đoán về Giang Nam. Lâm Cẩn Dung thứ nhất là rất sợ khiến cho nàng cùng Lục Kiến Tân hoài nghi, thứ hai là chưa nói động được Đào thị, cũng không dám làm quá rõ ràng, liền thành thành thật thật ở lại trong nhà thỉnh thoảng đưa ra câu ám chỉ, châm ngòi thổi gió.
Cùng lúc đó, Lục Giam thường xuyên lui tới khắp các nơi, lại đến Lâm gia, Ngô gia, Chư tiên sinh, mục đích là muốn khuyên bọn họ sớm tính toán, Chư tiên sinh tất nhiên không cần phải nói, dĩ nhiên toàn gia đều đang chuẩn bị rời đi, Lâm lão thái gia mặc dù không rõ tỏ thái độ phản đối cái nhìn của Lục Giam, nhưng cũng không đồng ý lắm, chẳng qua nghe cũng không sao, Đào thị lại không để trong lòng, thấy dù sao Lâm Thận Chi, Lâm Cẩn Âm đều ở Giang Nam không có gì phải lo lắng, Ngô gia còn lại là gặp qua hắn một lần liền khéo léo từ chối. Hắn rất xông xáo, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Du Tông Thịnh, liền phái người tới cửa đến thỉnh Lục Kiến Tân lên Trấn an sử phủ uống trà. Lục Kiến Tân đi một chuyến trở về, giận tím mặt, gọi Lục Giam tới đánh đòn một chút, không cho hắn xuất môn, lại càng không cho hắn nói tới loạn lạc.
Đem hết toàn lực vẫn là bộ dáng này, chính mình ngược lại thành kẻ điên, lực lượng cá nhân quá mức nhỏ bé, Lục Giam không có biện pháp khác, cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng: “Hiện tại ta và Chư tiên sinh giống như bị người ta coi là kẻ điên yêu ngôn hoặc chúng, nếu không khuyên bọn họ, thì tâm không đành lòng, nếu ta khuyên nữa, chỉ sợ ngày kia sẽ dẫn họa về nhà. Không bằng nàng mang theo Nghị Lang đi trước đi.”
Nếu là lúc trước, Lâm Cẩn Dung nhất định không chút do dự ôm Nghị Lang bỏ của chạy lấy người, nhưng đến lúc này, nàng lại không thể làm vậy. Bởi vì nàng đột nhiên không xác định, năm ấy Lục Giam cuối cùng còn sống hay không. Lục Giam thấy nàng trầm mặc không nói, lại cân nhắc: “Đương nhiên, cứ như vậy tùy tiện mang theo hài tử, vạn nhất chưa từng phát sinh phỉ loạn, tương lai không tiện trở về. Dựa theo biện pháp đã thương lượng, đem bát tự của tỷ phu muội ra tính đi. Ta đem cửa hàng hạt châu giao cho phụ thân, lại đi van cầu tổ mẫu, nghĩ đến sẽ không quá mức khó xử chúng ta, chờ mấy ngày nữa xác định vô sự ta sẽ tới đón các nàng.”
Nhưng rốt cuộc không chờ đến lúc hai người hành động, tổ đội thuyền đồng hành ở Bình châu bên này đã bị cướp trên mặt sông phụ cận bến tàu Võ Nghĩa, chết hơn mười người, hàng hóa đều bị cướp sạch, thuyền bị thiêu hơn phân nửa, thương hộ phú hộ bị hao tổn cùng nhau đến Tri châu phủ, Trấn an sử phủ, đều là yêu cầu muốn tiêu diệt sơn phỉ và giang phỉ.
Du Tông Thịnh biểu hiện ra hoàn toàn cường ngạnh, lập tức đồng ý với thỉnh nguyện tố cầu của mọi người, điều động binh mã, dự bị tiêu diệt. Đương nhiên, quốc khố hư không, nhóm trú binh cũng rất ít, cho nên cần nhóm phú hộ trợ giúp. Lần này cũng có một thuyền hàng hóa của Lục Kiến Trung, Lục Kiến Trung không khỏi cũng xuất lực.
Tại đây loại thời điểm này, vô luận là kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào đều không thích hợp xuất môn. Mắt thấy vào đông, Lâm Cẩn Dung lo âu ngủ không yên, mặc dù đã chuẩn bị tất cả, chiếm được sự ủng hộ của Lục Giam, nàng đối với tương lai cũng đột nhiên không xác định. Nàng lần đầu tiên phát hiện, những thông tin kiếp trước mình nắm giữ ít ỏi đến đáng thương, nàng thế nhưng không biết năm đó Du Tông Thịnh có thật sự phái binh tấn công đạo tặc hay không, càng không biết cuối cùng chiến cuộc như thế nào. Duy nhất có thể khẳng định là, cách ngày đáng sợ chỉ còn có một tháng, nàng kiên tâm cầu nguyện.
Ngày phát binh, chính là mùng tháng , trên hoàng lịch nói là mọi việc đại cát. Theo lời kể lại, quan binh cùng các đạo tặc kịch chiến ba ngày ba đêm, định áp đảo thắng lợi. Ngày truyền tin về, tuyết bay đầy trời, Lục Giam cùng Lục Kiến Tân được Du Tông Thịnh đắc ý dào dạt phái người “Thỉnh” đến Trấn an sử phủ chia sẻ với thắng lợi của hắn.
“Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của bỉ nhân, con kiến có thể lay động đại thụ sao?” Du Tông Thịnh cố ý cầm một chén rượu kính Lục Giam, trước mặt mọi người hỏi hắn: “Mẫn Hành nay có an lòng hay không?” Không đợi Lục Giam trả lời, lại thấm thía giáo huấn hắn: “Người trẻ tuổi, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng cẩn thận quá sẽ dễ dàng sợ đầu sợ đuôi, một việc cũng không thành.” Ý tứ là Lục Giam nhát như chuột, lại tiếp theo cười nhạo: “Chư tiên sinh tuổi lớn, mùa đông chuyển nhà cũng thật sự là vất vả.”
Lục Kiến Tân thực căm tức, hận thấu Du Tông Thịnh, âm thầm nguyền rủa Du Tông Thịnh không được chết tử tế, tiếc rằng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, miễn cưỡng chịu đựng tức giận trở về nhà, sau đó phát hỏa với Lục Giam, nói là hối hận lúc trước không nên đem hắn tới chỗ Chư tiên sinh thụ giáo, làm hại mình chịu nhục trước mặt mọi người. Lục Giam không nói được một lời, tùy tiện hắn mắng gì thì mắng. Lục Kiến Tân dù nóng nảy, đối với một khúc đầu gỗ cũng không thể phát tác, ép buộc đến nửa đêm, cũng chỉ có thể cho hắn trở về.
Lục Giam đội tuyết bước vào cửa phòng, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung khoác kiện tố bào một mình ngồi ở dưới đèn thiêu thùa may vá, bóng dáng đơn bạc, vẻ mặt chuyên chú, thấy hắn tiến vào, liền lập tức hướng hắn mỉm cười sáng lạn, hơn nữa ôn nhu ôm hắn. Thân mình mềm mại ấm áp của nàng theo mức nào đó giảm bớt tâm tình uể oải của Lục Giam — có thể từ đó giải quyết nạn trộm cướp tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu vậy sẽ chứng minh mọi việc hắn làm lúc trước đều đáng chê cười, hơn nữa chê cười này sẽ đi theo cả quãng đời hắn, thật sự khiến cho người ta uể oải.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên là biết uể oải của Lục Giam từ đâu mà đến, nàng ôn nhu vòng ôm thắt lưng Lục Giam, nhỏ giọng hỏi hắn: “Nhị lang, lúc trước thời điểm chàng làm chuyện này, nói vậy khả năng nào cũng rõ, biết khả năng sẽ như vậy còn đi làm, vậy mới là dũng khí chân chính.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nở rộ tươi cười: “A Dung là muốn nói cho ta biết, chỉ cầu tâm an sao?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Tẫn nhân sự biết thiên mệnh. Mục đích của chàng là muốn càng nhiều người tránh đi tai nạn, như vậy vô luận thế nào, hiện tại chàng đã làm được.” Không còn lý do nói động người bên ngoài, dường như ngay cả Lục Giam cũng đang dao động, nàng giống như lại nhớ tới thời điểm độc lập chống đỡ lúc trước. Nhưng không có biện pháp khác, chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.
Trong trường hợp đó, biến hóa luôn phát sinh lúc người ta lơ đãng, vận mệnh cường đại ở chỗ đó, dựa theo trí nhớ ngươi biết phía trước là cái hố to, ngươi hẳn nên đi vòng tránh nó, nhưng ngươi lại không biết, ở một phương hướng khác, cũng có một cái hố đang há mồm lạnh lẽo chờ đợi ngươi.
Ngày kế, trời vừa sáng, tuyết phủ đầu tường trắng bạch, ánh lửa lại đột nhiên nhiễm đỏ nửa bầu trời, tiếng kêu từ xa tới gần, mơ hồ giống như trong giấc mộng, lại giống như ngay tại bên tai, không thể trốn tránh. Lâm Cẩn Dung từ trong mộng bừng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng ôm lấy Nghị Lang, không để ý hắn khóc nháo, mặc đồ cho hắn, sau đó nhìn xem tường viện bao vây, xác định không có việc gì, lớn tiếng chỉ huy nha hoàn ma ma bị kinh động: “Không cần loạn, đi trước xem xem là chuyện gì xảy ra.” Nàng nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh dị thường, đồng thời rất rõ ràng biết mồ hôi lạnh đã ẩm ướt áo trong.
Ông trời, quả nhiên vẫn không chịu dễ dàng buông tha nàng, nàng chỉ kém một bước cuối cùng, thế nhưng không có chút dấu hiệu báo trước, liền phát động ngay thời điểm quan binh vừa đánh thắng trận. Lâm Cẩn Dung mang theo tươi cười cổ quái, nhìn về phía Lục Giam vội vàng đi vào, nhẹ giọng nói: “Nhị lang, ta đoán là không tốt.”