Thế Hôn

chương 410: làm khó dễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời vừa sáng, phía chân trời màu lam thẫm liền bị ánh bình minh nhiễm hồng, khiến sương trắng ở mái ngói ngọn cây nhánh cỏ lóe chút quang mang.

“So với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn.” Lục Kiến Trung ôm cánh tay, nhàn nhàn nhìn Lục Kiến Lập mò mẩm: “Hôm nay thời tiết thật sự bất thường, sớm hay muộn đều lạnh muốn chết, giữa trưa lại ấm áp giống như tiết tháng mười. Tuyết cũng không rơi, lúa mạch non đều bị hỏng.”

Lục Kiến Lập híp đôi mắt kém hướng tới phương xa: “Mùa đông này sẽ không khô hạn chứ?” Hắn nhớ đến khoảnh đất mình được phân, nếu bị khô hạn, vậy phải làm sao bây giờ?

Dù sao hắn không có gì, sợ hạn hán là Đại phòng cùng Tam phòng thôi. Lục Kiến Trung còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giả mù sa mưa nói: “Không thể nào, bằng không đệ sẽ tổn thất nhiều a.” Lại hỏi Lục Kiến Tân ở một bên: “Đại ca, huynh kiến thức rộng rãi, huynh bảo có thể bị khô hạn hay không?”

Lục Kiến Tân khép hờ mắt đứng ở một bên, nghe vậy thản nhiên nói: “Khô hạn cũng không chết được người.” Nói xong vung tay áo lên, nói: “Mẫu thân đã dậy.”

Vì thế hắn dẫn đầu, mọi người sắp xếp đội ngũ, theo thứ tự đi vào thỉnh an Lục lão phu nhân, Tống thị nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Dung: “Bệnh của bà bà con thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa?”

Lâm Cẩn Dung trên mặt lộ ra vài phần phiền não cùng mỏi mệt, có chút không tình nguyện nói: “Rồi ạ.” Hai ngày này, Lục Kiến Tân yêu cầu nàng chạy qua chạy lại giữa Vinh Cảnh cư và sân viện của Lâm Ngọc Trân, làm ra một bộ dạng vô cùng tất bật.

Tống thị nhẹ nhàng cười: “Cũng may mà con có năng lực.”

Khi nói chuyện Sa ma ma nâng đỡ Lục lão phu nhân đi ra, mọi người đều ngừng nói chuyện, tiến lên vấn an. Lục Kiến Tân như cũ tự tay hầu hạ Lục lão phu nhân dùng cơm, thân thiết hỏi bà đêm qua ngủ ngon không, thân thể đỡ hơn chưa.

Tống thị liền nhẹ giọng cùng Đồ thị cười nói: “Nhìn xem Đại bá thật hiếu thuận, cướp hết việc làm của nhi tức chúng ta rồi.”

Đồ thị giật nhẹ khóe môi, cũng không nói gì.

Lục Kiến Tân nghe thấy rõ ràng , lại coi như không nghe thấy, chỉ đợi lão thái thái dùng cơm xong, lại tự tay phụng bồi uống thuốc, hầu hạ lão thái thái súc miệng rồi mới thanh thanh cổ họng, nói: “Mẫu thân, con có chuyện muốn thỉnh giáo mẫu thân.”

Lục lão phu nhân kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?” Hậu sự của Lục lão ông đã được an trí thỏa đáng, bà không nghĩ ra còn đại sự nào cần sự cho phép của bà nữa. Nghĩ nghĩ, lại thay đổi thần sắc: “Chẳng lẽ là Ngũ lang hắn……”

Lục Kiến Tân lắc đầu nói: “Tiểu Ngũ vẫn tốt. Là như thế này, hôm qua lão tổ công nói với con, thừa dịp thời tiết nông nhàn, cũng đang thời tiết khô ráo, nên tu chỉnh tông học, mùa xuân vừa đến, hài tử cũng có thể đến trường, đưa đến chỗ tiên sinh ……”

Lục Kiến Trung lập tức kinh ngạc, nắm chặt quyền đầu vụng trộm đánh giá Lục Kiến Tân, nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng Lục Kiến Tân nhất quán bí hiểm, ra vẻ đạo mạo, cái gì cũng không hiển lộ. Hắn lại nhìn Lục Kiến Lập, kết quả Lục Kiến Lập vẻ mặt mờ mịt, chỉ híp mắt vểnh tai ngây ngốc nghe Lục Kiến Tân nói chuyện, cũng là bộ dạng không biết chút gì. Lục Giam thì sao, hắn cũng lười nhìn, luôn chỉ có một gương mặt. Lâm Cẩn Dung còn lại lúc nào cũng có bộ dạng biết vâng lời, Lâm Ngọc Trân có thể dễ dàng nhìn ra manh mối thì không ở đây, hắn không nhận ra được gì, liền đơn giản cúi mắt, nhanh chóng suy tư.

Hóa ra là đòi tiền. Lục lão phu nhân gật gật đầu: “Tốt lắm, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, các con tính xem cần bao nhiêu, ta sẽ gọi Sa ma ma mang tiền đến, các con cứ tới lấy. Đây là đại sự, cũng là tạo phúc cho tộc nhân, các con không làm thì thôi, nếu đã làm, thì phải làm tốt, đừng vội đánh mất thể diện nhà chúng ta.”

“Vâng, mẫu thân giáo huấn phải, con đều ghi tạc trong lòng.” Lục Kiến Tân vẻ mặt khó xử, do dự một lát, nói: “Con cũng muốn giao phó cho xong việc tế điền, mọi người mới tiện trồng trọt, miễn cho lầm vụ mùa. Nhưng con và Tam đệ cũng không biết, nên phân chia thế nào, tính toán ra sao……”

Đây là muốn dựa theo di chúc của lão thái gia mà phân chia gia sản, trong phòng mọi người nhất thời đều lên tinh thần. Dù sao đã sớm phân chia xong xuôi, không bằng như ý bọn họ, có lẽ còn có thể được thêm vài phần tình cảm. Lục lão phu nhân nhìn một vòng trên mặt mọi người, nhẹ nhàng thở dài: “Sớm hay muộn đều phải như vậy, nếu đã thế, thì thỉnh nhóm tộc lão lại đây, phân chia rõ ràng đi.”

Lục Kiến Tân tiếp lời: “Nhóm tộc lão đều còn ở trong phủ, cũng không có gì phiền toái, chính là đến lúc đó mẫu thân có tinh thần đi qua nhìn một chút không?”

“Có cái gì đẹp mặt chứ?” Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Ta cũng không có tinh thần, tóm lại là hy vọng vài người các con hoan hoan hỉ hỉ, chớ tổn thương hòa khí là được rồi.” Mặc dù là hiểu được sớm hay muộn sẽ có ngày này, nhưng nghe và thật sự nhìn thấy, thủy chung là hai việc khác nhau, bảo bà cao hứng sao nổi.

Lục Kiến Trung gặp biến không sợ hãi, im lặng theo mọi người đến trước mặt Lục lão ông tẫn hiếu, thừa dịp không ai chú ý, liền bình tĩnh phân phó Lục Kinh: “Mềm mỏng không bằng bạo lực, mang Phạm Bao ra, chờ hiệu lệnh của ta lập tức đẩy người ra, hôm nay phải giải quyết hắn cho xong.”

Lục Kinh gật đầu đi an bài. Lục Kiến Trung trầm trọng nhìn qua mọi người, thấy đích tôn, Tam phòng đang chuyên tâm làm chuyện của mình, cũng không thèm liếc mắt một cái về bên này, cũng không thấy thiếu một ai, liền thả lỏng tâm tư. Trong lòng kiên định hơn, lại mang theo vài phần hưng phấn chờ mong.

Nhóm tộc lão ăn uống no đủ, được thỉnh đến chính viện, mắt thấy các quản sự Lục gia lưu loát chuẩn bị sổ sách điền sản phòng khế để bọn họ giám sát việc phân chia. Từng khoản đều rõ ràng, không có gì phải nhiều lời, trong nháy mắt một đống sổ sách điền sản phòng khế liền dựa theo phân phó của Lục lão ông phân chia thành phần.

Lão tổ công nói: “Mỗi người các con nhận một phần, bình an giao hàng. Phân sản chứ không phân gia, đây là nguyện vọng của phụ thân các con, muốn các con hòa hòa khí khí, hiếu thuận tý phụng mẫu thân bảo dưỡng tuổi thọ, mới là mỹ sự nhân gian.”

Lục Kiến Tân dẫn huynh đệ chất nhi hành lễ đa tạ vài vị tộc lão, rồi dẫn đầu chọn phần của mình, xem qua rồi cũng không dị nghị, rớt hai giọt lệ thương tâm, hô gọi phụ thân, xoay người lui xuống.

Kế tiếp là Lục Kiến Trung, Lục Kiến Trung chậm rãi cầm phần của hắn lên, nhìn một lát, buông phòng khế, lại cầm lên một quyển sổ sách xem nửa ngày, rồi nhíu mày nói: “Chỗ này không thích hợp a……”

Mọi người đã sớm ngại hắn tay chân chậm chạp, xem trái xem phải, chẳng lẽ còn có thể thấy được hoa nở trong đó, không có đống vàng bạc nào sao? Đang ngại phiền, chợt nghe hắn đột nhiên nói một câu như vậy, vì thế tập thể đều hưng phấn.

Nhóm tộc lão trao đổi ánh mắt, cười mà không nói.

Lục Kiến Tân tay vuốt chòm râu mị mắt, chỉ trầm mặc.

Người tức tối nhất là Lục Kiến Lập. Phần của hắn còn chưa được cầm vào tay, mắt thấy lập tức sẽ đạt được, lại bị Lục Kiến Trung ngang trời cãi cọ, thực tại sợ hãi sẽ bị đâm ngang, liền mất hứng nói: “Nhị ca, có cái gì không thích hợp chứ? Đây là phần phụ thân đã phân chia xong xuôi, cũng được các vị tộc lão dòng họ giám sát……”

Lục Kiến Trung cười nói: “Tam đệ đừng vội, ta không phải nói chỗ này không đúng. Ta là nói, sổ sách này có vấn đề……”

Lục Kiến Lập mất hứng, cũng không biết nói gì, liền đem ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân uy nghiêm nói: “Nhị đệ, thời điểm phân chia lúc trước thì đệ không nói, lúc này mới bảo là không đúng, đến tột cùng đệ muốn làm cái gì? Dứt khoát đi, đều là người trong nhà, không có gì khó nói cả.”

Lục Kiến Trung giương mắt nhìn hắn cười: “Đại ca, kỳ thật là có chuyện quan trọng, đã sớm muốn làm, nhưng huynh và Nhị chất nhi không có ở nhà, Đại tẩu kiên quyết không cho phép, cho nên vẫn kéo dài tới ngày hôm nay. Thừa dịp lúc này tộc lão có mặt ở đây, liền xử lý đi.” Cũng không cho người khác có cơ hội phản đối, trực tiếp vỗ tay, Lục Kinh lập tức liền mang theo hai người đẩy Phạm Bao bị trói gô đi vào.

Phạm Bao tóc có chút tán loạn, quần áo xộc xệch, vẻ mặt phẫn nộ, nhìn qua có chút chật vật, cho thấy vừa rồi đã giãy giụa. Tộc lão Lục thị thường lui tới cùng Phạm Bao giao tế không ít, chợt nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đều có chút kỳ quái, khe khẽ nói nhỏ hai câu, lão tổ công lên tiếng hỏi: “Đây không phải Phạm đại quản sự sao? Tại sao lại thành thế này?”

“Lão gia tử……” Phạm Bao mới mở miệng, Lục Kiến Trung liền chỉ định hắn, lớn tiếng nói: “Để cho các vị dòng họ chê cười, đây là Phạm đại quản sự đứng ở trước mặt các vị, uổng công phụ thân ta vẫn nể trọng thân cận hắn như con cháu trong nhà, coi hắn là phụ tá đắc lực, kết quả hắn lại là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Những năm gần đây, hắn dựa vào sự tín nhiệm của phụ thân ta, kéo bè kéo cánh, làm giả sổ sách, tham ô mưu lợi riêng, không biết đã chiếm bao nhiêu tiền bạc.” Rồi rất có khí thế ném quyển sổ sách kia vào mặt Phạm Bao, mắng: “Phạm Bao, chứng cớ vô cùng xác thực, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận tội, ta còn có thể khuyên Đại lão gia nể mặt lão thái gia, sẽ bảo toàn thể diện cho ngươi, tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta không buông tha tiểu nhân xấu xa như ngươi, truy cứu quan phủ.”

Lục Kiến Tân lạnh nhạt ngồi đó, vẫn mị mắt trầm mặc không nói.

Lục Kiến Lập khẩn trương: “Sẽ không, Phạm quản sự không phải người như vậy, Nhị ca nhất định nghĩ sai rồi.”

Lục Kiến Trung hơi hơi cười lạnh, thở dài nói: “Tam đệ a, mọi người đều hiểu được đệ là người thành thật, cho nên tiểu nhân luôn rất dễ lừa gạt đệ. Đệ bị hắn lừa gạt mà…… Ta đã sớm hiểu được hắn làm chuyện tốt này, nhưng vì lão phụ thân, vẫn ẩn nhẫn không mở miệng……” Nói tới đây, hắn rớt ra hai giọt lệ, đầy cõi lòng thương tâm: “Phụ thân bệnh nặng, người lại cực kỳ tin cậy Phạm Bao, ta cuối cùng vẫn không thể kích thích người……”

Vài tộc lão trao đổi ý kiến, quyết định chỉ xem diễn, không lên tiếng.

Lục Kiến Trung quay đầu nhìn Lục Kiến Tân, vạn phần thành khẩn: “Đại ca, huynh nói gì đi?”

Lục Kiến Tân lúc này mới làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhị đệ hỏi ta?”

Lục Kiến Trung có chút tức giận: “Tiểu đệ tất nhiên là hỏi Đại ca rồi. Huynh là Đại ca, chuyện này còn cần huynh làm chủ mà.”

Lục Kiến Tân gật gật đầu, hỏi Phạm Bao: “Thời điểm lão thái gia còn sống luôn chú trọng phải khiến người ta phục. Ngươi có lời gì muốn nói, thì cứ việc nói ra, ta sẽ không oan uổng ngươi.”

Phạm Bao ngang nhiên đứng dậy: “Trên có trời cao, dưới có nhật nguyệt, ai mới là kẻ tiểu nhân giả nhân giả nghĩa đây. Đại lão gia, ta muốn cáo trạng Nhị lão gia bất hiếu, bất nhân bất nghĩa làm giả sổ sách, là do chính hắn làm.”

Truyện Chữ Hay