(POV: Công chúa Valtrune)
◇
―― Tại sao chứ?
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
Mặc dù lợi thế vẫn đang thuộc về chúng tôi… nhưng cảm giác rợn tóc gáy này là thế nào vậy?
Những đám mây xám xịt che khuất cả một góc trời, như thể đó là dấu hiệu của tai ương sắp đến.
―― Aldia, Liziarete, mọi người… mong tất cả vẫn an toàn.
Tôi thở ra một hơi cùng lời cầu nguyện.
“Fadi, có động tĩnh gì kì lạ từ phía bên kia không?”
Tôi nói với Fadi đang ngồi cạnh, nhưng anh ta chỉ im lặng lắc đầu.
Phải rồi nhỉ.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra rất tốt đẹp.
Không có gì tồi tệ cả…
“Điện hạ Valtrune, có chuyện gì sao?”
Flegel, bạn học của Aldia, cựu quý tộc của Vương quốc Leshfeld, con trai của gia tộc Tử tước Margneuer, cất tiếng hỏi.
“Không, ta chỉ có chút lo lắng thôi. Diễn biến đang quá suôn sẻ… khiến ta tự hỏi liệu nó có cứ vậy mà kết thúc không…”
“………”
Tôi có cảm giác như kẻ địch đang lên đủ mọi thủ đoạn để chĩa kiếm vào họng mình vậy.
“Thưa Điện hạ, thần có lời nhắn từ ngài Aldia.”
“――!”
Khi tôi đang tập trung quan sát tình hình chiến trận, một người lính đến từ cánh hữu nói với tôi như vậy.
Lời nhắn từ Aldia.
“Anh nói đi.”
“Vâng, ‘Cảnh giác nếu gặp kẻ địch khác với những tên còn lại’. Có vẻ ngài Aldia đã cảm nhận được điều gì đó.”
“Ra vậy… Cảm ơn anh. Anh vất vả rồi.”
―― Aldia phải cho người đến cảnh báo.
Nói cách khác,
Gần như chắc chắn rằng sắp tới sẽ là tình huống hết sức khó khăn đối với chúng tôi.
Chúng ta chưa thể lơi lỏng được.
“Flegel, lập tức thông báo cho các cánh quân khác. Báo cáo lại với ta ngay nếu có chuyện xảy ra.”
“Rõ!”
Tôi quay sang Fadi sau khi Flegel rời đi.
“Anh nghĩ sao?”
Fadi có lẽ là người hiểu rõ nhất sự hèn nhát của Hầu tước Rigel.
Nghĩ ngợi một lát, cậu ta lẩm bẩm như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó.
“…Có thể hắn ta đã thả con quái vật dưới ngục ra.”
Tên đó à…
Tôi đã từng nghe đồn.
Về một tên lính đánh thuê cực kì man rợ bị giam dưới ngục của Hầu tước Rigel.
Hắn làm loạn trong lãnh thổ của ông ta và đã bị bắt, nhưng phải mất hàng tá lính mới đủ sức kiềm hãm hắn.
Một chiến lực đáng gờm.
Cũng không bất ngờ lắm khi Hầu tước Rigel thả hắn ra trong tuyệt vọng mong lật ngược thế cờ.
“Tên đó mạnh đến mức nào?”
“Thần không biết chính xác, nhưng… sẽ rất khó nhằn nếu không phải ngài Aldia hoặc tướng Liziarete.”
Phải.
Trong kiếp này, chỉ có hai người mà tôi chọn là có thể đối đầu với hắn.
“Nếu hai người đó giao chiến với hắn, tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Cái đó… thần không biết nữa, bởi thần không rõ khả năng của đối phương đến đâu, nên không thể nói trước được…”
Fadi biết rõ về sức mạnh của Aldia và Liziarete.
Kể cả trong hàng ngũ của Thiên Vận quân đoàn, hai người ấy cũng đã thuộc một tầm cao khác rồi.
Vậy mà Fadi lại không chắc về chiến thắng trước tên đó.
Không ngờ một kẻ như vậy lại lẩn trốn trong lãnh địa Hầu tước Rigel.
Nhưng ――
“Tuy không chắc về Liziarete, nhưng Aldia… nhất định sẽ thắng.”
“――! Sao Người lại nghĩ vậy?”
Tại sao… à?
Một câu hỏi quá đỗi ngây thơ.
Vì anh ấy đã nói rằng.
‘Thần sẽ trở thành thanh kiếm và tấm khiên của Người.’
Thanh kiếm của tôi không thể nào gãy.
Tấm khiên của tôi không thể nào vỡ vụn.
Cận vệ của em ――
Không được phép hy sinh chừng nào trái tim này còn đập trong lồng ngực.
Kết quả chỉ có một, rằng anh sẽ chiến thắng.
Nếu không, mong ước của em sẽ không thành hiện thực.
Cuộc đời này của em… là do anh dẫn lối.
Em nhất quyết… không cho phép ngọn lửa nơi trái tim anh vụt tắt.
Nên là… phải thắng và trở về với em nhé.
―― Được không, Aldia? [note58082]
◇